Đọc truyện Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám – Chương 45
Khoảng hơn 1 tuần sau, thời gian Minh Diệp ở nhà càng ngày càng ít. Tuy anh có hỏi thăm, coi sóc Thanh Ngọc nhưng thời gian họ gặp mặt không có bao nhiêu.
Trước đây anh đi làm trưa sẽ về, tối ôm cô ngủ, sáng chờ cô dậy mới đến công ty. Không biết sao dạo này cứ cô mở mắt anh đã đi làm, trưa không về, tối về muộn rồi đi vào thư phòng làm việc cho tới khuya. Sáng cô mở mắt lại không thấy anh đâu.
Càng ngày, mọi nghi vấn làm cô sống trong suy nghĩ. Những bức hình thân mật vẫn 1 tuần có 2 tấm, cô không dám cho anh biết, chỉ suy nghĩ mông lung. Cộng thêm lần trước Lâm Bình Anh nói vậy lòng cô càng hoang mang hơn.
Thanh Ngọc không rõ anh bận việc công ty hay là bận việc của bang phái đó nhưng mỗi khi anh chưa về thì cô vẫn chưa yên tâm mà ngủ. Bụng thai gần 8 tháng, cách ngày dự sinh gần 50 ngày nữa.
Thời gian này suy nghĩ, lo lắng quá nhiều, cô càng ngày càng rõ sự mệt mỏi trên mặt. Minh Chi phát hiện, bổ sun sắt và các vitamin cần thiết cho cô, cũng chỉ an ủi rằng công ty quá nhiều việc. Sau đó cô mới nhận ra, cả nhà ai cũng biết chuyện anh là Bang Chủ của Devil, ông trùm thế giới ngầm được mọi người kính nể.
Chuyện tới đó, cô càng cảm thấy u uất hơn, muốn hỏi chuyện cho rõ nhưng muốn nói lại thôi, cô chỉ muốn biết khi nào mới là lúc anh thật lòng nói hết với cô.
Minh Diệp dạo này bận tối mắt tối mũi. Công ty tuy có Minh Chi và Tom giúp anh giải quyết nhưng cuối cùng anh vẫn là người duyệt sau cùng. Công ty cũng chẳng có gì mệt mỏi, mà chuyện làm anh đau đầu nhất chính là chuyện người theo dõi anh, chuyện Hắc Ưng dạo này làm mưa làm gió, bắt đầu đứng ra gây rối, cướp những mối hợp tác lâu năm của anh và đối tác.
Bận bịu, anh không có thơi gian lo cho gia đình, lo cho Thanh Ngọc, anh áy náy vô cùng. Nhưng anh ủy nhiệm cho Minh Chi và Vú Ngô nên cũng đỡ lo hơn, cố gắng chuyên tâm giải quyết mọi việc nhanh gọn để có thời gian chăm sóc cô, con anh và cô sắp chào đời rồi.
Nháy mắt đến trưa, anh cho thư ký Lương đi ăn trưa, anh ngồi giải quyết công việc.
-Cốc cốc….
-Vào đi!
Kẹt…Có tiếng cửa mở, anh ngẩng đầu lên nhìn, là Dương Linh:
-Có chuyện gì?
-Tổng Giám Đốc, anh không ăn trưa sao? – Dương Linh lên tiếng hỏi.
-Lát nữa tôi sẽ ăn, có chuyện gì cô cứ nói đi!
-Tôi thấy Tổng Giám Đốc không đi ăn trưa, tôi có mua một phần, anh cứ ăn đi ạ!
-Cảm ơn cô, cứ để đó đi!
-Anh cứ lại ăn đi ạ! Dù sao thì cũng còn thời gian!
-Được rồi.
Thấy Dương Linh nhiệt tình, anh đứng lên đi lại bàn. Dương Linh thấy anh đứng lên, hơn hở đi lại bàn. Sắp xếp cho anh, cô quay lại, mới như vỡ ra điều gì đó:
-Không có khăn giấy, để tôi lấy!
-……………………………….
Dương Linh nhanh như chớp đứng lên, không kịp để Minh Diệp nói gì. Bỗng nhiên chưa kịp bước đi, người cô chao đảo, như muốn gã xuống. Thuận tay, minh Diệp đưa ra đỡ, mùi hương của cô ta xộc vào mũi anh. Không phải hương hoa lài mà anh ưa thích, có gì đó gượng gạo, cũng xem như ngửi được:
-A….xin…xin lỗi Tổng Giám đốc! – Dương Linh thái độ giật mình như muốn tránh ra nhưng lại xay xẩm, đành phải tựa vào Minh Diệp lần 2.
-Cô sao vậy?
-Tôi thấy hơi choáng váng! Cảm ơn Tổng Giám Đốc, để tôi đi ra ngoài lấy khăn giấy!
Minh Diệp đành bỏ tay ra, Dương Linh định quay người thì nhìn qua cánh cửa, thấy bóng dáng của một người hụ nữ quay mặt đi. Thừa biết đó là ai, cô tự mỉm cười, như quay sang nói thêm vài câu:
-Tôi pha cho Tổng Giám Đốc 1 ly café được chứ ạ?
-Được rồi, cô cứ làm đi!
-Vâng!
Cô từ từ đi ra ngoài, đóng cánh cửa. Mỉm cười nhẹ trên môi, vô tình nhưng trời đã giúp cô, cô có gì phải lo nữa. Tiếp tục đi pha cho Minh Diệp ly café, cô cố gắng giữ khoảng cách ý tứ với Minh Diệp.
Thanh Ngọc ở nhà buồn bực, muốn gặp Minh Diệp nên nhờ Vú Ngô chuẩn bị ít thức ăn Minh Diệp thích, đi đến công ty muốn cho anh bất ngờ. Nhưng vừa định mở cửa, tạo cho anh bất ngờ thì thấy anh đang tay trong tay với một người thư ký. Đặc biệt, cô thấy cô thư kí ấy như ngại ngùng tránh ra thì anh lại kéo vào lòng.
Đau đớn, cô quay lưng, im lặng đi xuống. Trên đoạn thang máy đi xuống, cô ngờ ngợ nhận ra người phụ nữ đó. Giật mình, cô lấy điện thoại ra, so với tấm hình. Thì ra là cô ta, người thân mật với anh trước đây, mà nói đúng hơn la người yêu cũ.
Thì ra là vậy!
Đau xót, mọi thứ như quay cuồng với cô. Anh và người yêu cũ của anh có một khung trời trong công ty. Có phải do cô ấy với anh quay lại mà thời gian này anh lạnh nhạt với cô.
Bước vào xe, Vú Ngô đỡ cô, nhìn xuống đồ đựng, Vú ngạc nhiên hỏi:
-Sao cô không đưa cơm cho cậu chủ?
-Anh ấy đi ra ngoài họp rồi, định tạo bất ngờ ai ngờ mất công, hi! Mà cháu đến cô chú đừng nói nhé! Cháu không muốn anh ấy trách cháu.- cô gượng cười giải thích.
-Ừ – cả Vú Ngô và Tài xế Ngô đều cảm thấy cô có gì đó khác lạ, nhưng cũng đồng ý.
Trên đường đi về, Thanh Ngọc cố dồn nén cảm xúc, chờ Vú Ngô đưa lên phòng, cô không còn kìm nén được nữa.Cô yêu anh như vậy, chưa hề giấu anh bất cứ chuyện gì. Vậy mà anh ngay cả người yêu cũ cũng chưa từng kể, lại còn làm chung 1 nơi, còn thân mật như vậy trong khi anh còn có cô. Đau lòng, cô thiếp đi!
Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường nhưng Minh Diệp vẫn cảm thấy có cái gì hơi khác. Anh không nhận ra được khác ở chỗ nào, có hỏi qua Vú Ngô và Ám vệ nhưng không tìm ra manh mối gì. Anh đành nghĩ do dạo này anh quá sao lãng cô làm cô khó chịu.
Thầm thở dài, anh cố gắng giải quyết công việc.
-Reeng…reeng – tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ, anh nhìn màn hình liền bắt máy ngay – Cậu nói đi
-Lão đại! Không xong rồi! Lô vũ khí do bên Mỹ đồng ý cung ứng đã hủy bỏ giao dịch rồi! Tôi điều tra là do Hắc Ưng nhúng tay vào!
-Cái gì? Lô hàng đó đối phương đã chắc chắn sẽ giao cho chúng ta mà! Hiệp ước cũng kí, chúng ta cũng giao trước tiền là 40% rồi, sao giờ lại thay đổi? – Minh Diệp giận dữ.
-Tôi không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng họ sẽ bồi thường hiệp ước. Theo tôi nghĩ do thế lực đằng sau Hắc Ưng giúp đỡ.
-Khốn kiếp! Tối nay tập hợp các Đại Đường Chủ và Đường Chủ ở Tổng Dinh, sau đó chúng ta sẽ đến đó!
-Nhưng Lão Đại, chuyện này rất nguy hiểm, hãy để chúng tôi giải quyết!
-Lôi! Không phải cậu không hiểu rõ tính của tôi, đừng ngăn cản!
-Vâng Lão Đại, tôi sẽ chuẩn bị!
Cúp máy, anh nhíu đôi mắt hẹp thành 1 đường. Hắc Ưng bắt đầu công khai giao chiến rồi sao? Để xem lần này anh có lật được cái mặt nạ về thân phận thực sự của Phi Ưng hay không!
Gọi điện cho Tom, sau đó giao chuyện Thanh Ngọc cho chị 2, anh không về mà đứng lên chuẩn bị đi đến Tổng Dinh.
Tổng dinh của Devil nằm trong 1 vùng trũng ở rất xa thành phố! Yêu cầu vào được Tổng Dinh khá cao, đó là những nhân vật hoàn thành nhiệm vụ từ 90 % trở lên từ các phân đường, sau đó thông qua khảo nghiệm của Đại Đường Chủ đến Bang Chủ.
Hệ thống bảo vệ và quản lý của Tổng dinh thì càng không phải nói, chỉ có thể hình dung là bảo mật tuyệt đối. Chưa chắc đã có người biết nơi đây, huống chi ngụy trang vô cùng tốt. Lần trước sau sự kiện lật đổ Trần Chí Trung, Minh Diệp đã tự mình tuyển chọn nơi này, sau đó cùng những thủ hạ vô cùng trung thành xây dựng nên nơi này.
Đi xe đến cổng, anh dùng thẻ thân phận, đeo mặt nạ. Sau khi thông qua khẩu lệnh, mật khẩu của riêng mình, anh mới cho xe đi vào.
Xe để lại cho vòng bảo vệ tùy ý sắp xếp, anh bước thẳng vào bên trong. Hành lang các vệ sỹ cúi đầu chào. Con đườngkhông quá xa, sảnh lớn xuất hiện với ánh sáng của những bóng đèn chùm rực rỡ như một cung điện xa sỉ. Mọi người cúi đầu hô vang:
-Bang chủ!
-Vào nghị sự phòng đi!
Một nhóm người theo sau anh đi vào nghị sự phòng. Minh Diệp tháo mặt nạ, mặt đầy nghiêm túc, một lát Tom cũng đến tham gia với tư cách người làm quân sư. Ai bước vào nghị sự phòng đều không đeo mặt nạ vì hầu như toàn là những nhân vật chủ chốt, hơn nữa tuyệt đối là những người trung thành đã từng theo Trần Chí Minh và Minh Diệp vào sinh ra tử.
Giờ khắc này, ai cũng mặt mày nghiêm túc:
-Tôi muốn biết ai phụ trách giao dịch lần này với bên Mỹ? – Minh Diệp hỏi.
-Dạ thưa bang chủ! Tôi là người phụ trách!- một người đàn ông đứng lên. Ông là một trong tám Đường Chủ, mọi người hay gọi ông là Ngũ Đường Chủ.
-Ngũ Đường Chủ? Ông báo cáo đi!
-Thưa bang chủ và mọi người. Lần này tôi phụ trách giao dịch với bên Mỹ, chính xác mà nói là đàm phán trên giấy tờ đã thành công, hai bên ký nghị ước, chúng ta giao trước 40 % số tiền của lô vũ khí này, sau khi nhận được sẽ giao số tiền còn lại, hẹn ngày 10 tháng sau sẽ giao hàng. Nhưng hôm qua đại diện bên đó gửi thông báo, sẽ đền bù thỏa đáng rồi không nói gì nữa hết!
-Các ông cho người điều tra chưa? – Minh Diệp vẫn nghiêm túc nhìn.
-Thưa bang chủ! Chúng tôi có điều tra nhưng nguyên nhân chính thì không rõ, không biết tại sao họ hợp tác với chúng ta nhiều năm rồi lại thất hẹn. Người đại diện đó do giao tình lâu năm đã tiết lộ có đại diện đứng ra đàm phán cho Hắc Ưng, bên đó chỉ đạo xuống là sẽ bồi thường. Đại diện đó chỉ biết là có thế lực nào đó đứng sau hậu thuẫn nên phía bên đó mới thay đổi quyết định. – Ngũ Đường Chủ báo cáo.
-Được rồi! Vậy là sau nhiều năm Hắc Ưng bồi dưỡng thế lực, bây giờ bắt đầu bước vào giai đoạn tranh giành thế lực. Mọi người phải hành động cẩn thận, không được để bị theo dõi cũng như lộ thân phận của mình, nếu không sẽ gây đến rắc rối cho mọi người xung quanh….- Nói đến đây Minh Diệp dừng lại, ánh mắt quét ngang hết một lượt căn phòng -hơn nữa còn phải tự tuyển chọn cho mình một số người trung thành, sau đó đào tạo, huấn luyện khắt khe rồi đưa vào Hắc Địa tập luyện, phân tầng ám vệ rồi sau đó đợi lệnh.
-Hít….hít – căn phòng im lặng hẳn, chỉ còn tiếng hít thở của mọi người.
Nếu như ai nghi ngờ họ thì họ sẵn sàng trả bất cứ giá nào để có thể chứng minh bản thân họ trung thành. Ai trong căn phòng này chưa bao giờ nghi ngờ đối phương có sự phản bội tổ chức. Nhưng lần này đối diện với nguy cơ Hắc Ưng rục rịch trỗi dậy, họ cần phải đào tạo ra 1 lớp cận vệ trung thành, sẵn sàng trả giá để bảo vệ tổ chức.
Nói thì rất dễ, làm mới khó. Devil là bang phái lớn, ắt hẳn không thiếu những người có năng lực nhưng nếu bàn về lòng trung thành thì chỉ có một phần qua thể hiện thì chưa đủ.
Họ phải trải qua quan sát sau đó đưa vào phòng “ trung thành”, là căn phòng được mệnh danh là chưa bao giờ kiểm tra sai sót. Trong căn phòng này có đội ngũ những người kiểm tra chuyên nghiệp, không ai có thể lọt qua căn phòng này nếu kí ức có chút xíu nào vấp phải.
Ác mộng của họ chỉ mới bắt đầu. Thực sự mà nói nơi đáng sợ nhất ở Devil mà không ai ngoài Tổng Dinh biết được chính là Hắc Địa. Nơi này được bố trí rất nhiều cạm bẫy, có mức độ khó khác nhau. Có 9 tầng thử thách với 9 mức độ khác nhau, vượt qua từng tấng thì vị trí trong bang càng cao.
Chỉ với hai con át chủ bài này, xây dựng lại hơn 10 năm nay, Devil không ngừng lớn mạnh, có không ít ám vệ trung thành và thanh trừ được khá nhiều nội gián muốn trà trộn vào Tổng Dinh.
Hơn 3 tháng vừa rồi là đợt huấn luyện ám vệ mới. Hơn 8 Đường Chủ tuyển chọn 56 người bước vào kiểm tra phòng trun thành. Có hơn 5 người là nội gián trà trộn vào, bị ám vệ giỏi nhất trong phòng trung thành giết ngay tại chỗ.
Đưa vào Hắc Địa 51 người còn lại, ở tầng 1 theo báo cáo gửi về đã có 1 người mất tích, sau đó đến tầng 4 chỉ còn 38 người. Hiện tại quá trình kéo dài hơn dự kiến, có thông tin báo về đã có người bước đến tầng 7.
Ở tầng 6 số lượng người chỉ còn lại là 12 người, có 6 người bước ra, không tiếp tục thử thách vì có quy định chỉ cần đến tầng 6, đi đến cửa giao nhau với tầng 7 là đã có thể ở lại trong Tổng Dinh làm việc.
Chỉ có 6 người còn lại quyết tâm bước vào tầng 7, khí thế hừng hực. Chỉ là 2 tuần rồi chưa thấy có báo cáo gửi về, không biết có ai qua được tầng 7 hay không?
Bây giờ bang chủ lại điều thêm một nhóm khác, đi qua Hắc Địa thì số lượng người có thành tích trong bang sẽ giảm dần hay sao? Trong khi quy định chỉ có thể 1 năm tiến hành 2 đợt, giữa đó nghỉ 2 tháng.
Cứ đà này, chắc chắn năm nay phá lệ. mọi người trầm tư nhìn nhau, không biết phải nói gì.
-Tôi biết mọi người đang nghĩ gì! – Minh Diệp lại lên tiếng – mọi người lo số lượng tinh anh trong bang chúng ta sẽ giảm đi đúng không?
-Diệp! Cậu có thấy nên suy nghĩ lại không? – Tom im lặng nãy giờ, cũng lên tiếng với nhiều ánh mắt cầu xin.
-Tom! Tôi hiểu anh và mọi người lo lắng gì. Nhưng yên tâm, tôi đã có dự liệu trước rồi. Tất cả những người có năng lực được tuyển chọn lần này, chỉ cần vượt qua tầng 4 có thể lựa chọn tiếp tục hay không! Nếu họ tiếp tục thì cứ thế tiến hành, nếu họ không tiếp tục thì “thanh tẩy” một chút, đưa ra bên ngoài để chấp hành nhiệm vụ như thường!
-Nhưng không phải cậu nói “thanh tẩy” nói thì dễ làm thì khó hay sao? Đây đâu phải chuyện đùa? – Tom lớn giọng.
-Nhị Đường Chủ, cho người vào đi! – anh nhìn qua bên cạnh.
-Kẹt….kẹt – cánh cửa mở ra.
Trước mắt mọi người là một cô gái mang nét Châu Á chính thống, tóc đen dài, mắt to tròn, dáng người nhỏ nhắn dễ thương, một cô gái khác có vẻ điềm tĩnh hơn và một anh chàng người lai, tóc đen mắt xanh.
Thấy ba người bước vào, Nhị Đường Chủ đứng lên, Tứ Đường chủ mặt mày cũng kích động không kém, đứng lên đi lại gần 3 người này. Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì, Nhị Đường Chủ đã lên tiếng:
-Xin giới thiệu với mọi người, đây là hai đứa con gái của tôi, Bích Vỹ và Bích Vy! Chúng mới từ bên ngoài trở về!
-Còn đây là con trai tôi! Dư Hải– Tứ Đường Chủ cũng rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào giới thiệu.
-À…- mọi người vỡ òa.
-Ngồi xuống hết đi!- Minh Diệp lên tiếng.
Sau đó 5 người ngồi xuống, ổn định lại chỗ ngồi, khôi phục biểu cảm trên khuôn mặt. Minh Diệp quét qua biểu hiện của mọi người, trầm giọng nói:
-Tôi từng nói qua kế hoạch đưa người đi nghiên cứu dự án “ thanh tẩy” này. Từ những năm trước nhận định và tuyển chọn nhân tài thì tôi tìm được 3 người này. Họ đều chung một mong muốn là được tham gia công trình này, và tôi đã công nhận tài năng của họ. Tháng trước nhận được tin họ đã nghiên cứu thành công công trình này, tôi lập tức gọi họ sắp xếp và về đây! Mong mọi người giúp đỡ họ!
-Đã rõ thưa bang chủ! – mọi người đồng thanh hô.
-Vậy là chúng ta đã thành công? – Tom như không tin vào tai mình.
-Anh không tin thì cứ việc thử, tôi sẽ giúp anh! – Bích Vỹ, người con gái điềm tĩnh lên tiếng.
-Có được thử nữa sao? – tom quay lại nhìn, hỏi.
-Anh sẽ là người được thử đầu tiên, khi chúng tôi bắt đầu thực hiện – Bích Vy cũng không kém cạnh tham gia.
-Không được hồ nháo! Đó là quân sư – Nhị Đường Chủ nghiêm mặt,
-Dạ thưa cha! – cả hai cô cùng đồng thanh.
-Quân sư! Anh chính là Quân Sư nổi tiếng! – Dư Hải kích động lên tiếng – Tôi rất thần tượng anh!
-Cảm ơn! – Tom cười híp mắt.
-Rất mong được anh và mọi người chỉ dẫn, tôi hứa sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ được giao phó!
-Tốt lắm – Minh Diệp cười – Bây giờ mọi người bắt đầu tuyển chọn người, ngày 15 tháng sau, tôi cần có danh sách cụ thể.
-Rõ thưa bang chủ!
-Vậy giải tán đi!
Mọi người ra ngoài, chỉ còn lại Tom và Minh Diệp. Tom như còn không tin vào kết quả mới được nghe, quay sang hỏi ngu ngơ một câu:
-Thật sự là thành công rồi à?
-……………….- đáp trả lại anh chỉ có ánh mắt tóe lửa của Minh Diệp.
Hai người ra ngoài, lái xe về thẳng biệt thự Queen.