Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám

Chương 22


Đọc truyện Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám – Chương 22

Một
ngày lại cứ một ngày trôi qua. Nhịp sống tấp nập của thành phố chưa bao
giờ ngơi nghỉ, thậm chí theo đà phát triển dần nhộn nhịp hơn.

Dạo này hàng ngày Minh Diệp luôn đến công ty làm việc, các nhân viên vì
thế không dám lơ là, luôn đi đến sớm 15 phút trước khi giờ hành chính
bắt đầu. Chỉ là nhìn sơ biểu hiện trên mặt Tổng giám đốc không còn lãnh
khí mà lúc nào cũng vui vẻ, mọi người thầm cảm ơn Thanh Ngọc.

Ai chẳng biết Thanh Ngọc là người làm tan chảy sự lạnh lùng của Đại Boss,
mà nhiều khi Boss có nóng giận chỉ cần một cuộc điện thoại của cô ấy là
Boss nháy mắt thay đổi. Ai cũng thoải mái nhưng cũng chẳng dám lơ là,
đắc tội lớn với Boss!

Chẳng phải mấy tháng trước có vài tấm
gương hay sao? Ban đầu thấy Đại Boss dần thay đổi, họ cũng chỉ tò mò.
Phòng tiếp tân dưới lầu chính là phòng Radio free của cả công ty, chỉ
cần Đại Boss có chút xíu biểu hiện lạ nào liền ngay cả công ty đều biết.

Hôm đó Boss đến công ty, phòng tiếp tân cũng đứng lên chào như thường lệ, bỗng nhiên Boss cười mỉm, gật đầu lại. Thế là chưa đến nửa
ngày, ai cũng biết Đại Boss cười. Thêm mắm dặm muối, tình tiết càng ly
kỳ.

Chính trong ngày hôm đó, phòng tiếp tân có kể rằng có 1 cô
gái rất xinh đẹp, mặt như thiên sứ, đến phòng tiếp tân nói muốn gặp Tổng Giám Đốc! Ban đầu cô tiếp tân cũng lưỡng lự gọi lên cho Phòng Thư Ký để thông báo. Sẵn lúc đó Thư Ký Tường Vi, một trong 3 nữ thư ký của Phòng
Thư Ký đi vào. Ai không biết Tường Vi này thích Đại Boss, còn rêu rao
Boss cười với cô ta như thế nào, Boss không hề lạnh lùng…trước mọi
người. Cậy là con cháu người trong Hội Đồng Quản Trị nên không coi ai ra gì.

Sau khi biết Mỹ nữ kia muốn gặp Tổng Giám Đốc liền hếch
mặt lên mắng cho cô ấy 1 trận, sỉ nhục không tiếc lời làm Mỹ nữ kia
không kịp nói gì, cứ nhìn cô ta như sinh vật lạ. Thậm chí cô ta không
tiếc tay, tát cho Mỹ nữ 1 cái, còn nói là Tổng Giám Đốc là của cô ta, từ sau phòng Tiếp Tân không được phép của cô ta thì không được cho bất cứ
người phụ nữ nào gặp Đại Boss.

Sau câu nói đó, còn cảnh cáo Mỹ
nữ không được lảng vảng đến gần Đại Boss nếu không thì không chỉ nhận 1
cái tát đâu! Nói đến đó, Đại Boss vừa vội bước xuống nghe được, trên mặt đen kịt như nổi phong ba, từ từ bước lại gần!

Aizz cụ thể là như thế này!

– Cô làm ở bộ phận nào? – Boss thâm trầm lên tiếng.

– Em là Tường Vi, làm ở Phòng Thư Ký! Anh Minh Diệp không nhớ em sao? –
Tường Vi ngây thơ, giả vờ thục nữ hỏi. quay ngoắt thái độ 180 !

– Cho cô ta nghỉ việc ngay, thư ký Lương! – Boss lạnh lùng ra lệnh. – Còn
nữa, lấy camera vừa mới quay được, đưa lên cho C.A kiện cô ta tội cố ý
gây thương tích!


– Nhưng mà….- thư ký Lương mở miệng.

– Anh Minh Diệp, anh không nhớ em sao? Em chính là Tường Vi, Lý Tường Vi,
cháu của bác Lý mà! Chúng ta quen nhau mà! Sao anh lại đuổi việc em! –
cô ta ngắt ngang giọng của thư ký Lương.

– Cô nói cô là cháu của bác Lý? – Minh Diệp nghi ngờ hỏi lại – Lý Bình?

– Vâng là bác ấy!

– Vậy sẵn tiện, thư ký Lương, Lý Bình sẽ bị phạt vì bao che cho người nhà gây loạn! – lạnh lùng tuyên bố Boss còn quay sang Mỹ nữ, thay đổi mọi tức
khí trên người, tay vuốt ve má Mỹ nữ, nhẹ nhàng hỏi – cô ta tát em sao? Ở đâu?

– Em không sao! Diệp đừng làm lớn chuyện có được không? – Mỹ nữ lên tiếng.

– Giản Thanh Ngọc! Em bị ngốc sao? Để cô ta tát cho mặt em đỏ lên như vậy, em
không biết đánh trả à? – Minh Diệp nhẹ giọng trách cứ, đầy đau lòng.

Mỹ nữ thì ra tên là Thanh Ngọc nha! Chắc là người yêu của Đại Boss,
thấy Boss yêu thương vậy mà! Họ khẳng định là người yêu, Boss trước giờ
đâu có bóng hồng nào ở bên đâu. Chuyện ngày càng vui đây!

– Thôi! Em không sao! Anh đừng làm lớn có được hay không? Đừng trách người ta
nữa, em cũng không muốn kiện cô ấy! – Thanh Ngọc nhẹ nhàng khuyên.

– Tôi không cần cô làm việc ở đây nữa, thư ký Lương cách chức đi! – Minh Diệp quay sang thư ký Lương phân phó.

– Vâng! Tôi biết thưa Tổng Giám Đốc! – thư ký Lương gật đầu nói.

– Hôm nay, nể tình Thanh Ngọc, tôi tha cho cô cùng Lý Bình! Nhưng nếu để tôi
phát hiện công ty này có người lôi kéo, bao che cho người nhà nữa thì
lúc đó các người chuẩn bị xách giỏ mà nghỉ ngơi đi! – Minh Diệp lạnh
lùng nói.

– Vâng! Thưa Tổng Giám Đốc – những nhân viên có mặt nhận lệnh.

– Còn nữa, đây chính là phu nhân tương lai của công ty này, sau này lời nói
của cô ấy cũng như lời nói của tôi! Tôi mong các vị hãy chú ý – anh ôm
Thanh Ngọc vào lòng rồi tuyên bố!

– Diệp..- Thanh Ngọc nhẹ giọng gọi.

– Ngoan! Lên phòng anh đi, có thuốc mỡ! – Minh Diệp đau lòng nói.

– Ừm! – Thanh Ngọc gật đầu.

Những nhân viên có mặt trố mắt chữ A, miệng chữ O lên nhìn. Có phải họ
nằm mơ không, Đại Boss băng lãnh cũng có lúc diu dàng như thế này sao?


Trước giờ Boss luôn là hình mẫu lí tường của chị em trong và ngoài công ty. Độc thân, nhà giàu, lại còn rất đẹp trai pha chút lạnh lùng là điểm hấp dẫn chí mạng. Vậy mà chẳng bao giờ thấy có tin đồn nào về tình cảm
làm mọi người tò mò, hồi hộp không thôi. Có kẻ ác ý còn đồn Boss là gay, thế mới ghê! Người ta cũng hơn 30 tuổi, lạnh lùng như vậy chỉ có thể
nói là “quá tuổi chưa thỏa mãn”……..đủ mọi thứ tin đồn! Nay Boss có người yêu rồi, chẳng phải thời đại băng giá đang dần qua đi hay sao?

Boss đi rồi, mọi chuyện cứ thế mà đồn thổi lên, ai chẳng biết là Boss
đang yêu, mà người Boss yêu như thiên sứ, thu phục ma quỷ như Boss!

Chuyện cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, khắp cả công ty ai cũng biết!

Hôm nay Boss vui vẻ, có lẽ yêu chính là thế nha~

Mặc dù từ lúc nghe tin chiếc ghế phu nhân đã có chủ nhưng đến bây giờ
vẫn còn nhiều chị em chưa thể cứu vãn trái tim tan vỡ. Nhiều người hâm
mộ, có người ghen tỵ nhưng chung quy ra cũng chẳng dám nói gì, công việc đang tốt! Ngày nào đến công ty cũng thoải mái hơn, bàn đến bàn lui về
phu nhân!

Đến giờ làm việc, ai nấy cũng xoay quanh bàn, mỗi
người 1 việc, chẳng dám nói nhiều! Làm không xuể cũng chẳng ai biết đã
tới trưa! Rồi trưởng phòng đi ra kêu mọi người nghỉ tay, mới giật mình
đứng dậy, xuống căn tin ăn cơm trưa!

Căn tin nằm phía bên phải
công ty, vào thang máy xuống tầng trệt, đi ngang qua phòng tiếp tân một
chút, là có thể tới! Cơm công ty đầy đủ dinh dưỡng, khẩu phần hợp lý
lại miễn phí nên hầu hết mọi người đều xuống dùng bữa.

Hôm nay
Thanh Ngọc được nghỉ, cô ở nhà nấu bữa trưa rồi mang đến công ty cho
Minh Diệp. Mặc dù biết căn tin của công ty anh nấu ăn không tệ, nhưng
nấu số lượng nhiều anh lại không ăn được. Từ khi sống với anh, cô phát
hiện anh ra ngoài xã giao nhiều, làm việc quá bữa nhưng lại không thích
đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, thậm chí phải nói anh rất kén chọn! Sợ anh bỏ
bữa, lại đau dạ dày như lần trước, cô nấu ít đồ thanh đạm anh thích, nhờ tài xế chở cô đến công ty.

Bước xuống xe, cô đi thẳng vào đại
sảnh, cúi đầu chào tiếp tân rồi đi vào thang máy chuyên dụng đi lên! Cô
làm sao biết từ lúc bước vào, không biết hầu hết nhân viên công ty đều
nhìn cô chằm chằm, chỉ biết là đã nghỉ trưa, không biết anh có đói hay
không?

Thang máy mở ra, đi ngang qua bàn thư ký, thấy thư ký
Lương đang làm việc, định đứng lên chào cô thì cô phất tay nói anh không cần chào, đưa cho anh 1 hộp cơm rồi nói nhỏ:

– Tôi biết
Diệp rất tham công tiếc việc, làm khổ cho anh nên tôi làm thêm 1 hộp
cơm! Anh dùng đi rồi nghỉ trưa! Đừng làm nữa!


– Cảm ơn phu nhân! – thư ký Lương cảm động nói.

– Hi không có gì! – Thanh Ngọc cười ngượng, vì bị gọi là “ phu nhân” – Anh dùng đi, tôi vào trong!

Thanh Ngọc bước đến cửa, rón rén mở ra! Kẹt…cánh cửa phát ra tiếng động!

Minh Diệp không hề nhìn xem ai đến, chỉ lạnh lùng nói 1 câu:

– Tôi không phải nói anh cứ đi ăn trưa trước sao? Tôi còn giải quyết hết công việc! Tối nay tôi còn có hẹn, cứ hủy hết lịch trình! Không cần mua bữa
trưa cho tôi!

– ………………..

– À! Anh không được nói cho phu nhân biết tôi bỏ bữa, nếu không…

– Nếu không thì thế nào ? – giọng nói nhẹ nhàng phát ra.

– Ngọc! Em đến lúc nào vậy, sao không báo anh trước? – Minh Diệp giật mình đứng dậy.

– Em định tạo cho anh bất ngờ, ai ngờ người bất ngờ lại là em nha! – cô
không nhìn anh, giọng như trách cứ – Thì ra do anh tự bỏ bữa nên mới đau dạ dày, anh không nghe lời em!

– Anh xin lỗi! Tại anh muốn giải
quyết hết công việc để về nhà sớm với em! Xa em lâu anh rất nhớ! – anh
định ôm cô vào lòng, thì cô tránh sang 1 bên.

– Anh không nghe lời em! Thì ra anh không xem lời nói của em là quan trọng! – cô bướng bỉnh trách cứ.

– Làm gì có! Chỉ là anh muốn giải quyết mọi việc nhanh hơn, em biết không?
Anh thật sự muốn mỗi giây mỗi phút được ở gần em! – anh giải thích

Nhưng càng giải thích thì càng kích thích sự bướng bỉnh của Thanh Ngọc! Nhìn cô bình thường dịu dàng như vậy nhưng mà nếu làm cô giận thì hậu
quả khó mà cứu vãn, anh lĩnh giáo 1 lần rồi! Là lần trước cách đây mấy
tháng, anh có hút thuốc trong thư phòng, bị cô bắt được,vậy mà cô chỉ
nói 1 câu: Em chẳng còn gì mà khuyên anh rồi để ly café ở bàn đi thẳng
về phòng! Cô đóng cửa, chốt lại để anh ngủ 1 mình, làm anh ôm cô ngủ đã
quen 1 đêm thức trắng.

Đã vậy, sáng cô dậy sớm, đi làm sớm, anh
gọi điện thoại không nghe, cả ngày như ngồi trên than nóng! Đến tối về
sớm, chuẩn bị bữa ăn xin lỗi thì không thấy cô về, hỏi Thanh Ngân mới
biết cô về quê thăm mẹ! Giữa đêm anh không quản đường xá gì, lên xe lái
thẳng về nhà mẹ! Chính vì vậy, nhờ mẹ khuyên cô mới bỏ qua, cả đêm ở
lại, “yêu thương” cô cho thỏa nỗi nhớ mới có thể đi vào giấc ngủ!

Hôm nay lại bị cô bắt tại trận, kiểu này thì xong!

Đang suy nghĩ lý do để bịa ra, thư ký Lương gõ cửa rồi đi vào, cầm 1 chồng hồ sơ rồi nói:

– Tổng Giám Đốc! Các chi nhánh mới gửi về một số hồ sơ xin anh duyệt!

Nói xong, thư ký Lương đi ra ngoài! Cô bước lại gần, ôm anh rồi nói:

– Diệp! Từ sau không cần quá sức như vậy! Em biết công việc của anh rất nhiều
nhưng nếu không chú ý đến sức khỏe, ngã bệnh ra đó, em sẽ rất đau lòng!

– Anh xin lỗi! Anh sẽ cố gắng thay đổi!- anh ôm lấy cô, hít hà hương hoa lài quen thuộc, thả lỏng mình theo làn tóc của cô. Ôm cô vào lòng anh thầm

cảm kích thư ký Lương cứu anh một màn.

– Em nấu ít đồ ăn thanh đạm, anh dùng đi rồi làm tiếp! Anh đói chưa?

– Ưm! Em không nói thì anh cũng cảm thấy rất đói! “Đồ ăn ” đã mang đến, dại gì mà không dùng!

Chỉ vửa dứt lời, môi của anh đã đáp thẳng xuống làn môi mỏng của cô! Dây dưa không dứt! Cô cố gắng đẩy anh ra, giọng run run:

– Diệp! Đây là phòng làm việc! Anh không được như vậy!

– Vậy chúng ta vào phòng nghỉ!

– Ưm….Diệp…không…được – cô kháng nghị

Nhưng kháng nghị của cô làm sao có hiệu quả khi thú dữ đã bắt được con mồi ngon!

Cánh cửa phòng nghỉ đóng lại, trong phòng tràn đầy tiếng thở hoan ái, kiều mị!

Yêu thương đi qua, 2 thân thể dính lấy nhau, ôm nhau nằm trên chiếc
giường lớn! Mái tóc đen dài của cô gái xõa ra lung tung trên gối, mắt mơ màng mệt mỏi. Còn người đàn ông nhu hòa nhìn, tay vuốt ve từng lọn tóc
trên mặt, yêu thương hôn nhẹ lên cánh môi người phụ nữ, rồi ôm cô đi
tắm.

Thay cho cô cái áo sơ mi của mình, anh bước ra lấy cơm cô
mang đến, mang vào phòng nghỉ! Lay cô dậy, anh bế cô lại ghế, để cô tựa
vào vai anh dùng bữa!

– Ngọc! Em chưa ăn gì phải không?

– Vâng! Em làm cơm đến dùng chung với anh!- cô mệt mỏi nói.

– Nhưng sao lại nấu cả khổ qua? Không phải em nói em không thích ăn khổ qua lắm sao?

– Lúc nãy em có đưa hộp kia cho thư ký Lương rồi! Trong đó có đồ xào hải sản!

Chỉ là em muốn dùng cơm với anh, khổ qua cũng nấu rồi, ăn 1 chút cũng không sao đâu!

– Em đưa hộp kia cho thư ký Lương rồi? – anh hỏi lại.

– Vâng!

– Em đó, từ sau ngoại trừ anh ra, không được nấu ăn cho bất kỳ người đàn ông nào khác, rõ chưa?

– Kể cả con trai em? – cô cười hỏi.

– Đúng! Lúc đó anh sẽ để đầu bếp nấu cho nó, em không được quan tâm đến ai khác ngoài anh cả, rõ chưa? – anh bá đạo tuyên bố.

– Vâng! Em đã rõ ngài tổng giám đốc!

– Ngoan! – anh hôn nhẹ lên trán cô- em ăn đi! Rồi nằm nghỉ ở đây, anh giải quyết xong 1 số việc nữa rồi chúng ta đi hẹn hò! Hôm nay là ngày đặc biệt mà, phải không?

– Dạ! – cô hạnh phúc cười.

Họ dùng bữa xong, Minh Diệp ra bàn giải quyết nốt một số công văn, Thanh Ngọc lấy 1 số sách trên kệ đọc.

Khung cảnh hài hòa ấm áp diễn ra, không ai biết là trước cơn giông trời im biển lặng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.