Đọc truyện Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám – Chương 11
Sáng sớm Thanh Ngọc thức dậy sớm.
Hôm qua có lẽ là đêm sớm nhất từ khi cô xa nhà đi học.
Thời còn đi học thì vùi đầu vào nghiên cứu giáo trình, mong tốt nghiệp sớm.
Đi làm rồi càng muốn trau dồi thêm nên nghiên cứu thêm sách tham khảo,
nâng cao trình độ hoặc là trực ca. Cô chẳng khi nào ngủ được sớm.
Có lẽ thói quen thành vậy rồi, thế mà hôm qua ngủ sớm, tự nhiên thấy
trong người như sinh khí bừng bừng, tràn đầy năng lượng. Suốt 27 năm qua cô từ lúc nhận thức được mọi thứ cô chưa từng thấy khoan khoái như thế
này!
Cô đi ra khỏi phòng, nhìn qua biết Ngân chưa dậy, cô đi
xuống bếp nấu chút đồ ăn sáng! Cô nhanh tay làm chút trứng ốp la, xay 1
ít nước táo xanh rồi dọn dẹp phòng! Lau chùi bụi bặm trên cửa kính, đem
rác xuống cổng chung cư.
Lúc đi lên cô vô tình đụng tới điện
thoại trong túi. Lấy điện thoại ra, cô chẳng biết nghĩ thế nào lại nhắn
tin tới cho “Đầu heo”: Have a nice day!
Tổng đài thông báo đã gửi đi! Cô mới quẫn bách, muốn chặt cái tay mình! AAAA! Chẳng hiểu cô bị
làm sao nữa! Có phải được người ta quan tâm 1 tí mà đã muốn độc chiếm
anh, trở thành sắc nữ hay không a~! Đồ sắc nữ! Cô tự mắng thầm rồi cất
điện thoại vào trong.
Đi tới phòng, đã thấy Thanh Ngân dậy, cô liền cười hỏi:
– Sao hôm nay Thanh đại tiểu thư dậy sớm vậy? Mặt trời có mọc đằng Tây không nhỉ?
– Đáng ghét dám trêu chọc bổn tiểu thư! Ta sẽ cho ngươi biết tay! – Thanh Ngân cất cao giọng, tiến thẳng tới mục tiêu – Cho cậu chừa này!
Vừa nói bàn tay cô vừa nhéo vào eo của Thanh Ngọc làm cô vừa khóc vừa cười, mặt rất chi đáng thương:
– Xin lỗi đại tiểu thư! Từ sau tớ không dám ghẹo cậu nữa! Cậu xinh đẹp nhất,
dễ thương nhất….- Thanh Ngọc năn nỉ. nịnh nọt Thanh Ngân
– Nói
vậy còn nghe được! Nể tình hôm nay cậu dậy sớm nấu cho tớ một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng như thế này, nên tớ tha cho cậu! – Thanh Ngân cao giọng – Không được tái phạm! Nếu không tớ sẽ không tha!
– Được rồi được rồi! Tớ sẽ không tái phạm nữa – Thanh Ngọc xuống nước
– Ừm thế còn được! – Thanh Ngân gật đầu – Hôm nay thứ 7 rồi cậu muốn làm gì? Có tính bắt xe về nhà 1 chuyến hay không?
– Tớ cũng đang nghĩ thế! Cậu thật hay nha! Đi guốc trong bụng tớ – Thanh Ngọc nịnh nọt Thanh Ngân
– Hừ! làm như tớ là giun trong bụng cậu!- Thanh Ngân liếc mắt
– Cậu không phải giun nha! MÀ là bạn thân nhất của tớ! Nếu cậu là giun thì tớ cũng cùng chủng loại haha
– Biết điều thế là tốt! Nể tình cậu hôm nay rất ngoan! Tớ sẽ lấy xe máy cưng chở cậu về quê! Ok?
– Ok luôn! Ngân của tớ thật là tốt!
– Đi vào ăn đi, rồi xách đồ đi phượt!
– Ừ!
Hai cô gái bước vào bàn ăn, thức ăn nóng chờ hai cô đến.
Bên này Minh Diệp vẫn còn ngủ ngon, không biết là trời đã sáng. Bình
thường anh thường dậy rèn luyện thân thể rất sớm, từ khi mặt trời con
chưa thức kìa!
Hôm nay không biết tại sao hôm nay anh chưa dậy, vì lo cho sức khỏe của anh, Minh Chi bước lên lầu 3, gõ cửa:
– Tiểu Diệp em dậy chưa?
– Ưm! – anh lật người tiếp tục giấc mơ đẹp còn dang dở.
– Tiểu Diệp em có sao không? – Minh Chi cất cao giọng. Cô sợ anh bệnh nên gõ cửa rất mạnh.
– Ưm! – anh nghe tiếng gọi của chị gái, bật người ngồi dậy, mơ hồ ra mở cửa. – Chị hai!
– Ơ ! Em có phải Tiểu Diệp không vậy?
Trước mặt Minh Chi bây giờ là 1 chàng trai đã 31t! Ấy thế mà hắn mặc 1 bộ đồ
ngủ xộc xệch, 2 mắt mê man. Khác hẳn với vẻ bề ngoài chững chạc, lịch sự ngày thường! Làm cho cô thấy anh như ngày còn nhỏ, mỗi lúc cô gọi lúc
nào cũng mơ màng gọi tiếng chị hai!
– Em bệnh rồi hả Tiểu
Diệp? – cô đưa tay lên sờ trán. Chỉ có khi Tiểu Diệp bệnh sốt mới có
tình trạng mơ hồ như ngày bé nhưng mà trán vẫn bình thường mà!
– Em buồn ngủ, chị hai! Để em ngũ thêm tý nữa có được hay không? – Anh vẫn mơ màng hỏi.
– Ừ chắc hôm qua em đi công việc rất mệt! Vậy em ngủ tiếp đi! Khi nào dậy
nhớ xuống ăn sáng! – Minh Chi dặn dò rồi quay người đi xuống lầu 2.
Cửa phòng đóng lại, Minh Diệp vẫn vô thức tiến tới giường ngủ tiếp, khóe
môi anh nở nụ cười thật lạ như đang được người ta cho kẹo vậy!
Hai cô gái ăn sáng xong, đứng lên đi thu thập ít đồ đạc.
Bước ra khỏi cửa, khóa kỹ càng, mỗi người 1 ba lô đi xuống lầu dưới.
Bỗng nhiên có tiếng điện thoại, là của Thanh Ngân, cô ấy nhìn chằm chằm
vào màn hình, không phản ứng. Thanh Ngọc thấy lạ liền hỏi:
– Ai gọi cho cậu vậy? Sao không bắt máy?
– Một kẻ biến thái, đáng ghét! Cứ kiếm cớ chọc phá mình! – Thanh Ngân hung hăng trả lời
– Vậy cậu chặn số đi!
– Không khả quan! Mặc kệ gọi chán rồi thôi à!
– Ừ Cậu cũng cẩn thận! Thời giờ mấy kẻ biến thái nhiều lắm!
– Tớ biết rồi! – Thanh Ngân để chế độ tĩnh rồi cất vào túi áo, không thèm để ý tới điện thoại vẫn liên tục được gọi đến.
Hai cô gái đi bộ 1 đoạn ngắn, tới nhà gửi xe!
Sau khi xuất trình giấy tờ đầy đủ, Thanh Ngân lấy 1 chiếc xe máy ra, sắp xếp hành lý trong cốp, hai người khởi hành!
Ánh nắng xuân ấm áp, chiếu rọi vào hành trình của hai cô gái nhỏ.