Đọc truyện Niềm Đau Chôn Dấu – Chương 9
Vì con bé là em gái anh- cuối cùng Kaishi cũng nghĩ ra được cái lí do dễ chấp nhận.nhưng mà nói cho đúng ra thì đã bao giờ anh xem Satomi là em
gái đâu. Nhất là bây giờ, ngay lúc này đây, anh lại càng không muốn
Satomi là em gái anh.
Để tiện cho công việc điều tra, Tamaki đã đi cùng Haya vì dù sao Haya
cũng nhớ mặt hai thằng kia. Đặt xấp ảnh cùng một tệp giấy lên bàn
Kaishi, Tamaki nhăn mặt:
– Lần sau đùng bảo em đi làm mấy cái việc rỗi hơi này nữa. Điều tra
thông tin về hai tên nhãi ranh. Lần sau bảo đứa khác làm đi. Chán ngắt.
May mà có con bé Haya đi cùng.
– Than thở cái gì đấy? không có việc cũng kêu chán. Giờ giao việc cho mà làm cũng kêu chán. Mà chán gì nữa. có người đẹp đi cùng còn kêu.
– Thì…hìhì… lần sau có việc gì thì nhớ để con bé đó đi cùng anh nhá. Con bé đó hay lắm. Hì hì…- tamaki gãi đầu cười.
– Tao biết đâu đấy. Lần này là vì có liên quan đến nó với con em tao nó mới đi chứ. Mày thích nó hả?- Kaishi nghịch ngợm hỏi.
– Anh này… làm gì có…hì…mà…hình như có thích thì phải…em không biết nữa.
– Thích thì nói đi còn bày đặt ngại ngùng nữa chứ. Anh dạy mày thế hả?
– Thì…em không
biết nữa. Mà anh nhá…em nghi ngờ anh có gì gì đó với cô chủ nhá…nói thật đi…
– Gì gì là gì. Mày điên à. Nó là em gái tao. Có quái gì được. Nói vớ vẩn.- Kaishi chối bay chối biến.
– Nhưng cô chủ có phải anh em ruột với anh đâu. Có quan hệ máu mủ gì đâu.
– Nói bậy bạ. Thôi đi làm việc của mày đi. Anh bận rồi. đi mà gặp con bé kia đi.- Kaishi đuổi Tamaki.
– Lại đuổi em. Đi thì đi. Có việc thì gọi rành nhanh. Xong việc thì đuổi người ta thế đấy.
– Được rồi. Ra cho tao nhờ cái thằng lắm chuyện này. Có đi không thì
bảo? – Kaishi giơ nắm đấm lên doạ. Tamaki co giò chạy lẹ. Để Kaishi cho
vài đấm chắc nằm viện cả tháng mất.
Kaishi đang cầm xấp ảnh xem, Tamaki lại nghiêng đầu nói vọng vào phòng:
– Anh khỏi lo, em xử đẹp bọn nó rồi. mà cô chủ cũng không vừa nhỉ. Khi
em gặp bọn nó thì đứa nào đứa nấy mặt mày sưng vù, không nhìn ra mặt nữa cơ. Kinh khủng thật. Em cho bọn nó thành thái giám rồi. hehe. Thôi em
đi đây.
Kaishi thở dài ngao ngán. Đáng ra anh định tự tay xử lí nhưng Tamaki đã
làm đến thế rồi thì anh biết làm gì nữa. chả nhẽ cho bọn chúng về chầu
diêm vương à. Thôi vậy. anh nghĩ lại câu nói của Tamaki. Anh với Satomi
không có quan hệ máu mủ gì hết,chả lẽ anh thích Satomi thật?mà hôm qua
không biết con bé có đau lắm không. Nhìn nó nhăn mặt mà anh thấy nao cả
ruột. tự dưng thấy lo lắng quá. Anh định đi sang phòng Satomi hỏi thăm
nhưng lại thấy ngại. dù sao thì từ trước tới giờ đã bao giờ anh sang
phòng con bé bao giờ đâu. Mà sao tự nhiên giờ lại muốn sang xem nó thế
nào quá. đắn đo một lúc anh quyết định sang phòng con bé. Phòng Satomi ở tầng 2 còn phòng anh ở tầng 3. hình như Satomi không ở trong phòng. Anh nhìn quanh mà không thấy nó đâu. Phòng con bé khá đơn giản.nổi bật nhất trong căn phòng là một bức tranh chụp cánh đồng hoa hướng dương vàng
rực rất đẹp. bức tranh to chiếm gần hết một bức tường. trên đầu giường
có một bức ảnh chụp Satomi. một satomi đơn giản, không ngổ ngáo như khi ở trưòng, không lộng lẫy kiêu sa như trong buổi tiệc tối qua mà có vẻ gì
đó hoang dại, mộc mạc. bức ảnh chụp nghiêng một bên mặt. trong ảnh
Satomi hướng mắt nhìn lên trời. một bức ảnh đẹp. lại một lần nữa anh
khám phá ra một nét mới trong con người của cô em gái từ trên trời rơi
xuống.
– anh vào phòng em làm gì?- giọng Satomi bất ngờ cất lên phía sau lưng anh.
– à anh tìm em xin lỗi chuyện tối qua. Tay em không sao chứ? – Kaishi
giật mình ngoảnh lại. Satomi vừa đi tắm gội. mái tóc xoã ra còn ướt. anh lại ngơ ngẩn nhìn con bé. Nó mặc một chiếc váy hai dây máu trắng. nhìn
nó cứ như thiên thần vậy. anh nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần của nó.
nước từ mái tóc nhỏ xuống từng giọt, nhìn con bé thật gợi cảm. anh nuốt
nước bọt khan trong cổ. anh lấm lét nhìn nó như người phạm tội bị bắt
quả tang. rồi không biết làm sao nữa, anh đi thẳng ra khỏi phòng con bé, chạy ùa về phòng mình và đóng cửa lại. tim đập thình thịch. Sao anh lại có cảm giác ấy với em gái của mình được chứ. Không được. nó là em gái
mình. Không được nghĩ lung tung. Anh lắc đầu quầy quậy như một thằng
điên. Mà đúng anh đang điên thât. Anh điên vì em gái anh.
………………….
Nó nhìn anh hai chạy vội ra khỏi phòng nó. Không hiểu chuyện gì xảy ra.
chỉ thấy dạo này Kaishi lạ lắm. đối xử với nó không còn lạnh lùng như
trước. không phải nó cố ý lạnh lùng với Kaishi mà tại từ trước tới giờ
anh luôn tỏ ra lạnh lùng không hề để ý, quan tâm gì đến nó. cứ như nó là người vô hình vậy. nó thấy lạ là tại sao mấy hôm nay Kaishi lại ngoan
ngoãn ở nhà chứ không đi biệt tăm biệt tích như lúc trước. lúc trước có
bao giờ anh ở nhà được quá một tiếng đồng hồ đâu. Sao tự dưng ngoan đột
xuất thế không biết. nó mỉm cười thích thú với phát hiện của mình.
Hôm nay là chủ nhật, nó và Kaishi được nghỉ học. ba mẹ nó đi công việc,
anh cả đi chơi với vợ sắp cưới. người làm thì nghỉ hết, chỉ có Kaishi
với Satomi ở nhà.
Hôm nay lạ thật. cứ bước ra cửa là anh lại chạm mặt Satomi. Mà cứ mỗi
lần nhìn thấy con bé là tim lại đập loạn xạ. chưa bao giờ anh có cảm
giác này với bất kì cô gái nào mặc dù anh có một cơ số bạn gái. Cái cảm
giác hồi hộp, tim đập nhanh. chả lẽ anh thích con bé thật.mỗi lần đi
xuống cầu thang, anh đều cố tình đi qua phòng con bé nhìn xem Satomi
đang làm gì. kết quả anh luôn thấy nó nằm trên giường đọc truyện. con bé này có vẻ mê truyện khiếp. đọc từ sáng đến trưa mà chưa thấy chán.
Không bù cho anh, cầm quyển truyện đọc được vài trang là mắt ríu cả lại.
“ her. Cái ông này hôm nay lạ nhỉ. Không đi chơi mà cứ ngồi lì ở nhà.
thỉnh thoảng lại lượn qua phòng mình ngó nghiêng. Làm cái trògì đấy
không biết. thôi kệ. đọc truyện đã.”- nó nghĩ thầm. cảm thấy khó hiểu về ông anh hai của mình.
Cũng khá
trưa rồi. nó bắt đầu thấy đói. từ sáng đến giờ ngồi trong phòng đọc
truyện chưa có gì vào bụng. hôm nay người làm xin nghỉ. mẹ lại không có
nhà. Ăn gì đây không biết. đành xuống nhà bếp coi còn thứ gì nấu ăn được không.xuống đến nơi thì thấy Kaishi đang loay hoay với đống thức ăn.
Nhìn vụng không thể tả.
– anh làm gì đấy?- nó lên tiếng. nhìn anh nó thấy buồn cười quá.
– anh đang tìm xem có cái gì ăn được không. Đói quá.- Kaishi giật mình
khi bị nó hỏi. tim lại đập thình thịch. luống cuống thế nào lại bị đứt
tay.
– á. đứt tay rồi- Kaishi kêu khẽ.
– ôi trời. đưa em xem nào.- Satomi phì cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó của
Kaishi. đứt tay có một tý mà kêu rạo cả lên. Ai nhìn thấy chắc không tin đây là Kaishi lạnh lùng phong độ mọi ngày. Nó cầm tay anh lên ngó
nghiêng rồi đưa luôn lên miệng ngậm. thói quen của người việt Nam mà.
Hic.
– em làm gì vậy? – Kaishi ngạc nhiên nhìn nó.
– cầm máu chứ làm gì nữa. nhìn mà không biết hả? đứng đây đợi em đi lấy
bông băng. Anh vụng về quá. để đấy em nấu cho. Sao không gọi em?
Kaishi lại nhìn nó ngơ ngác. lần đầu tiên anh thấy con bé thế này. Không lạnh lùng với anh nữa. lại tỏ ra quan tâm nữa chứ.
– làm gì đấy? đưa tay đây em băng lại cho.- Satomi vừa đi ra, lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Kaishi.
Anh ngoan ngoãn chìa tay ra cho Satomi băng bó. Công nhân con bé băng
rất khéo.lại nhanh nữa. anh cứ nhìn Satomi chằm chằm. cảm giác có ai đó
đang nhìn mình ( còn ai ngoài anh hai nó chứ. Có ai ở nhà nữa đâu).
Satomi ngước mắt nhìn lên thì thấy Kaishi đang nhìn mình chăm chú, nó đỏ mặt, quát:
– anh nhìn cái gì đấy hả? bộ em là người ngoài hành tinh chắc.
– anh có nhìn gì đâu. chỉ là thấy em hôm nay khác mọi ngày thôi.- anh giật mình nhìn đi chỗ khác.
– khác thế nào hả? nói lung tung.
– thì… bình thường nhìn em lạnh lùng khó gần chết được.
– anh có bao giờ ở nhà lâu đâu mà biết em thế nào hả. ăn nói lung tung
thôi. Anh tưởng anh dễ gần lắm đấy hả? hơn gì em.- nó gân cổ lên cãi
lại.
– ờ thì… mà thôi không nói nữa đâu. Đói quá em nấu gì ăn đi.- anh đỏ mặt không biết nói gì nữa bèn nói lảng sang chuyện khác.
– xì. Ăn gì?- nó bĩu môi. Chu kái miệng xinh xinh lên.
– có gì ăn nấy. mà em có biết nấu ăn không đấy hả? có cần chuẩn bị thuốc đau bụng trước cho chắc ăn không?- Kaishi lém lỉnh trêu satomi.
– cứ chờ mà xem. Trong nhà này có mỗi anh là không biết nấu ăn thôi.
– này này. Nói đểu anh đấy hả? đánh cho bây giờ.
– đòi đánh em á. Dám không đấy? her her.- nó lại chu mỏ thách thức.
Chưa đợi nó nói tiếp Kaishi đã xăn ống tay áo định đánh nó nhưng không
kịp. nó bỏ chạy khi vừa thốt ra câu thách thức cơ mà. Hai anh em nó đuổi nhau chạy lòng vòng khằp nhà. Leo hết tầng trên xuống tầng dưới. từ
trong nhà ra ngoài vườn. mà vườn nhà nó có phải bé đâu. phải nói là rộng thênh thang ấy chứ. lần đầu tiên hai anh em nó như thế này. Thân mật
như hai anh em ruột. người này nghĩ người kia không khó gần như đã
tưởng. nói thật là giống hai người đang yêu thì đúng hơn.
Kaishi đuổi theo Satomi sát nút. Nó vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, rồi lại cười. hoá ra Kaishi không như nó tưởng. anh cũng có lúc dễ thương
như thế này cơ đấy. không chú ý phía trước, nó vấp phải hòn đá, ngã trên thảm cỏ. may mà cỏ dày chứ mà toàn đá thì vỡ đầu như chơi. Nhưng cái
đáng nói là Kaishi chạy theo nó sát nút nên nó ngã trước, đưa tay định
vịn vào Kaishi cho khỏi ngã, ai ngờ kéo anh ngã theo luôn, lại còn… hic
hic…đè trên người nó nữa chứ…và thế là mắt chạm mắt… môi chạm môi… cả
hai đếu mở tròn mắt nhìn nhau chằm chằm… cứ đơ ra.
5s…10s trôi qua…
Nó đẩy anh ra khỏi người nó rồi chạy ào lên phòng và đóng sầm cửa lại. tay ôm lấy ngực. tim đập thình thịch.
Không khá hơn nó là bao, Kaishi vẫn ngồi nguyên ngoài vườn, đưa tay lên
sờ môi. Anh còn cảm nhận được nụ hôn bất ngờ vừa rồi.nhưng mà… hic
hic…miệng anh đập mạnh vào miệng Satomi nên bị chảy máu rùi. Huhu…nhưng
mà cảm giác vui vui làm sao ấy. hơhơ.