Đọc truyện Niềm Đau Chôn Dấu – Chương 14
Sân bay Tokio…
– Sang đên nơi nhớ gọi điên cho ba mẹ.- Mẹ nó nói, nước mắt rưng rưng. Quả thật bà không muốn để nó đi chút nào.
– Vâng. Ba mẹ đừng lo. Còn có mọi người đi cùng con mà.
– Đúng đấy. Còn bọn con nữa mà. Bác đừng lo. bọn con sẽ chăm sóc chị Satomi cẩn thận.- Sakura lên tiếng.
– Có mà cô chủ chăm sóc hai cô thì có.- Tamaki đùa.
– Thôi được rồi. Đến giờ lên máy bay rồi đấy. Huyên thuyên vừa thôi. Có
phải đi luôn đâu mà chia tay chia chân bịn rịn thế hả?- Ba nó gắt lên
khi thấy mẹ nuôi nó khóc.
Bọn nó lục đục kéo nhau lên máy bay. Là máy bay riêng của gia đình.
Chiếc máy bay cất cánh đưa nó về với nơi nó mong đợi. Máy bay đáp xuống
đất nước Việt Nam thân yêu. Nó đang có mặt ở sân bay, ở Sài Gòn, nơi mà
hơn 3 năm trước nó đã ra đi. điểm kết thúc, cũng là nơi bắt đầu cuộc
sống mới của nó.
– Em nhìn gì đấy?- Kaishi hỏi khi thấy nó đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
– Không có gì. Chỉ thấy nơi đây quen thuộc thôi.- Nó nói bâng quơ.
– Vậy sao? Hơn 3 năm qua em không hề nhớ chút gì sao?
– Nhớ? Em ước mình có thể nhớ dù chỉ là một cái tên. Nhưng…- Nó cười, xen lẫn nụ cười là sự xót xa.
– Thôi. Từ từ em sẽ nhớ thôi mà. Đừng suy nghĩ nhiều.- Kaishi an ủi nó.
– Em không sao. Em muốn đi dạo một lát. Mọi người về trước đi. Ba mẹ đã
chuẩn bị chỗ ở cả rồi phải không? Hình như ở đây ba mẹ có mua một ngôi
nhà nhỏ để thỉnh thoảng sang nghỉ hè đúng không?
– Ừ. Nhưng đây là lần đầu anh sang Việt Nam.
– Vậy hả? Thôi anh đưa mọi người về đi. Em muốn đi một mình.
– Nhưng… Đi một mình không sao chứ?- Kaishi nhìn nó lo lắng. Đây là lần
đầu anh sang Việt Nam nên không biết bên này thế nào. Có phức tạp như ở
Nhật không.
– Anh lo cái gì thế hả? Đây là đất nước của em. Đây là Việt Nam cơ mà.
Không như Nhật đâu. Anh không cần lo đâu.- Nó cười trước sự lo lắng thái quá của anh.
– Ừ. Nhớ về sớm. Có chuyện gì thì gọi anh ngay nhé.
– Ừm. Về đi.
Nó bước lên chiếc mui trần đỏ chót, lao vun vút trên đường. nó không
biết phải bắt đầu từ đâu. Muốn tìm kí ức? Nhưng phải làm thế nào mới
được chứ? Chả lẽ cứ ngồi một chỗ đợi xem có nhớ ra cái gì không à? Nếu
được thì hơn 3 năm trời kia nó đã không phải sống một cuộc sống hoàn
toàn xa lạ kia. Thôi cứ đi đã. Nó muốn thả lỏng cơ thể. Muốn đi dạo trên đường phố để xem có thể tìm thấy nơi náo đó quen thuộc không. Nhưng vô
vọng thôi. Vì nó sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Nó chỉ vào đây một lần duy nhất, chưa kịp có chút ấn tượng gì ở đây thì đã bị tai nạn và mất trí
nhớ. Nơi quen nhất có chăng chỉ là cái bệnh viện mà nó đã nằm khi bị tai nạn. Thật hết cách.Tại sao nó không thể nhớ nổi một chút gì đó? Tại sao không có nơi nào ở đây giống với những nơi đã từng hiện ra trong giấc
mơ của nó. Không có một gương mặt nào nó cảm thấy thân quen. Nó mím môi, tự trách bản thân mình. Đầu nó xoay quanh một mớ câu hỏi “Tại sao” mà
không có câu trả lời.
– Chán
quá đi. Con bé đi đâu mãi chưa về thế không biết. Ôi buồn quá- Kaishi
than thở. Ba mẹ anh là người Nhật gốc Việt. Thường xuyên về đây chơi
nhưng anh chưa bao giờ đặt chân lên đất nước này cả. đất nước này tuy là quê hương thứ 2 nhưng nó lại quá xa lạ với anh. Ừ khi sinh ra anh chỉ
sống ở Nhật. Chưa một lần nghe ba mẹ nhắc đến người thân nào ở Việt Nam. Chắc ba mẹ anh đưa mọi người qua Nhật hết rồi thì phải. Ngồi một mình
thế này chán quá. Tamaki, Sakura và Haya kéo nhau đi chơi rồi. Anh không đi vì muốn chờ satomi về. Nhưng chờ mãi mà chẳng thấy Satomi về gì hết, anh khoác thêm chiếc áo vét mỏng rồi đi bộ ra ngoài, chắc là định tìm
xem quanh đây có Bar nào không đấy mà.
– Đại ca. Nhìn kìa. Thằng đó trông quen quen. Đại ca còn nhớ con bé lần
trước mình gặp bên Nhật không? nếu em không nhìn nhầm thì đó là cái
thằng bạn con bé đấy thì phải- từ xa, một thằng nhìn Kaishi chằm chằm,
hỏi tên đại ca đang ngồi bên cạnh ôm một đứa con gái trong tay.
– DM. Con nhãi đó làm sao tao quên được.- Tên được gọi là đại ca nghiến răng ken két.
– Đại ca nhìn kĩ xem. Thằng đó hình như đúng là bạn con bé kia đấy.
Không bắt được con đó thì mình bắt thằng này. Em đoán thằng đó là người
yêu con kia. Mình cứ thử tóm nó lại xem thế nào.
– Được đấy. làm đi. Cẩn thận nó có võ. Theo tao thì dùng thuốc mê cho nó chắc ăn. Nếu là người yêu con đó thì chắc cũng không phải hạng thường.
Tao cay lắm. Nó làm anh em ta nhục mặt, hôm nay mình phải trả gấp đôi.-
Hắn xô côn bé hắn đang ôm ra, đứng phắt dậy, cười kinh tởm vì cái ý nghĩ trả thù Satomi vừa lướt qua trong đầu. Hắn quyết phải làm nhục bằng
được con bé đã bẻ tay nó và chém bọn đàn em của hắn bị thương.
Kaishi đang đi trên đường, anh mải suy nghĩ về mối quan hệgiữa anh và
Satomi nên không hề biết có người bám theo. Bất ngờ anh bị đánh mạnh vào đầu. Đang choáng váng thì bị một bàn tay chụp ngay một cái khăn có tẩm
thuốc mê vào giữa mặt. Anh ngất lịm, không hay biết gì nữa.
– Lục túi đi. Xem trong người nó có điện thoại không? Tìm số con kia
đi.- Tên đại ca ra lệnh cho bạn đàn em sau khi đã trói chặt tay chân
Kaishi vào một chiếc ghế.
– Đại ca. Điện thoại đây. Nhưng con bé đó tên gì ạ?- Một thằng cầm chiếc điện thoại của Kaishi chìa ra trước mặt tên đại ca.
– Đại ca. em tìm thấy ảnh con bé đó trong ví thằng này. Hình như con bé đó tên là Satomi. Đằng dưới ảnh có ghi tên.
– Haha. Satomi à. Tên đẹp thật. Haha. để xem nó làm thế nào khi biết
thằng này đang ở trong tay tao- Hắn cầm bức ảnh Satomi lên xem rồi hôn
vào gương mặt trong ảnh mọt cách thô bỉ.
…………………
“ …. Always see, always be…Come and dream the night with me… Nocturne…”
Tiếng nhạc chuông quen thuộc từ máy Satomi vang lên. Nó cầm máy lên xem- Là số Kaishi.
– Có chuyện gì thế? Em đang trên đường về.
– Còn nhớ ai đây không hả? Con em có nhớ người cách đây không lâu bị em
xử đẹp bên Nhật không nhỉ? Trên biển ấy mà.- Một giọng nói cất lên bên
kia đầu dây.
– Mày là ai? Anh trai tao đâu?- Nó ngạc nhiên vì giọng nói bên kia không phải của Kaishi mà hình như nó đã nghe đâu đó.
– Ồ. Hoá ra là anh trai. Vậy mà anh đây cứ tưởng thằng này là người yêu
em đấy. Haha. Anh trai em đang ngủ ngoan như một con *** trước mặt anh
đây này. Haha. Mà không nhớ anh à? Thất vọng quá nhỉ? Cố nhớ lại đi.
– Mày đang ở đâu?- Nó nghiến răng. Tại sao Kaishi lại ở trong tay thằng
này? Nó thắc mắc. Chả nhẽ bị đánh lén. Nó đã nhớ ra thằng này là ai.
– Bọn anh chờ em ở XXX. Nhớ đến một mình nếu không muốn thằng anh yêu quý của em xuống mồ.
Thằng này vừa đọc xong địa chỉ thì nó cúp máy cái rụp, không nói thêm
câu nào. Nó quay xe, phóng như bay đến địa chỉ thằng kia vừa đọc.
Kaishi giờ đã tỉnh. Anh đưa mắt nhìn quanh. Chưa bao giờ anh rơi vào
hoàn cảnh như thế này. Chân tay lại bị trói chặt không thể cựa quậy nổi. Anh nheo mắt nhìn những tên đang đứng trước mặt anh. Nhìn quen quen. À. nhớ rồi. đây là bọn đã bị Satomi chém khi anh và Satomi đang đi chơi
biển. nhưng sao bọn này lại bắt anh?
Đang suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng ôtô phanh gấp. Cả bọn kia và anh
đều nhìn ra cửa thì thấy Satomi bước xuống xe, khuôn mặt lạnh lùng.
– Satomi? Sao em lại ở đây?- Kaishi hét lên hỏi nó.
Satomi đứng dựa lưng vào cánh cửa, hai tay bắt chéo, dáng vẻ bất cần đời.
– Thả anh trai tao ra. Người mày cần là tao. – Nó hất hàm ra lệnh.
– Thả thằng này ra cũng được nhưng cô em phải làm theo yêu cầu của anh.
Đây không phải Nhật, em không làm gì được bọn này đâu. Hahaha – Thằng
cầm đầu lên tiếng không quên kèm theo một tràng cười dâm đãng.
– Mày muốn gì?- Nó hỏi.
– Haha. Từ từ đã nào. Làm gì mà vội thế. Uống ly rượu đã nào. Haha.
Nó cầm ly rượu uống cạn rồi ném thẳng xuống sàn nhà. Nó không để ý tên kia đang nở một nụ
cười nửa miệng đáng khinh bỉ. Tự dưng nó cảm thấy đầu nặng trĩu, choáng
váng rồi nó ngã vật xuống sàn bất tỉnh. Nó không ngờ bọn kia lại bỉ ổi
đến vậy, dám bỏ thuốc ngủ trong ly rượu mà nó đã uống.
– Satomiiiiiiii…iiiiiii…….- Kashi hét lên.
Nếu là ở Nhật chắc chắn bọn này không sống sót được quá 2 phút nữa.
********. Khi rời khỏi nhà anh đã không đề phòng, cứ nghĩ là mình đang ở Nhật Bản nên không mang theo người. Chỉ định đi bar chơi một lát…Ai ngờ bị bọn người này đánh lén chứ nếu đánh trực diện thì cũng đã không rơi
vào hoàn cảnh như bây giờ. Anh lo lắng nhìn Satomi đang nằm bất động,
xung quanh là những con mắt hau háu của bọn côn đồ.
– Tạt nước cho nó tỉnh lại. Để thế này không vui chút nào. Hahaha.- Tên
cầm đầu ra lệnh cho bọn đàn em sau khi đã trói chặt tay chân của nó.
– Hmm…mmm.. Cái quái gì vậy?- Nó mở mắt, cảm thấy lạnh buốt toàn thân.
Bây giờ nó đã nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình.Tay chân bị trói chặt. Nó nghĩ không biết bọn khốn này đang định giở trò gì đây. Nó nhìn chằm
chặp vào tên cầm đầu, khuôn mặt vẫn lạnh như một tảng băng. Rơi vào hoàn cảnh như thế này mà nó vẫn bình thản được như thế. Đến bọn kia cũng
phải ngạc nhiên. Nó chỉ lo cho Kaishi. Đường đường là thiếu gia của một
ông trùm xã hội đen lớn nhất nhì Nhật Bản mà giờ đây lại rơi vào hoàn
cảnh này. Nó quay sang nhìn anh, ánh mắt dịu lại đôi chút.
– Thả anh tao ra. Mày muốn làm gì tao cũng được.- Nó nói lạnh lùng.
– Haha. Đã thế này rồi mà còn không biết thân biết phận hả? Mày nên xem lại mày đi. Đang nằm trong tay tao đấy.Haha
– Mày muốn gì?
– Haha….Muốn gì ư?
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần nó, tay hắn vuốt ve từ khuôn mặt nó rồi đưa dần xuống đến cổ.
– Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao.- Nó hét lên khinh bỉ.
Chưa từng có ai dám đối xử với nó như thế này. Nó cảm thấy ghê tởm. nó
ước nó có thể giết chết tên khốn này ngay bây giờ.
– Thương lượng nhé. Tao sẽ thả thằng đó ra với điều kiện mày phải ngoan
ngoãn nghe lời tao. Haha. Tao sẽ không làm mày đau đâu. Haha.
– Mày muốn làm gì?
– Vui vẻ một tý thôi mà. Cô em cũng đâu mất gì. Xinh xắn thế này lại từng ở Nhật. Đừng nói với anh cô em chưa từng….. Haha.
– ********. Câm cái mồm chó mày lại- Nó rìt qua kẽ răng.
– Hôhô. Cá tính thật. nh đây thích rồi đấy. Haha. Chấp nhận yêu cầu của
anh đi. Anh sẽ tha cho nó.- Hắn nói, hất hàm về phía Kaishi.
– ….
– Satomi. Anh cấm em. Không được làm thế. Anh có chết em cũng không được làm thế.- Anh hét lên điên dại. Bản năng của một thằng đàn ông không
cho phép ai làm tổn thương người con gái anh thầm yêu.
– Kaishi….- Nó nhìn anh rồi nhìn con dao sáng choang đang kề cạnh cổ anh.
– Được. Tao đồng ý. Mày đã hứa phải giữ lời.
Nó lại quay sang nhìn anh. Bất chợt hai hàng nước mắt rơi xuống. Rồi nò mỉm cười nhìn anh. Một nụ cười hiếm hoi.
Anh chưa từng nhìn thấy nó khóc bao giờ. Kể cả khi còn ở bên Nhật, nó
từng bị một bọn côn đồ chém vào tay khi cứu một cô bé –Llà Haya. Vậy mà
giờ đây anh lại thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp
của nó. Vì cứu anh. Trái tim anh như có ai bóp nghẹt. Anh nhìn nó trân
trối.
Anh lắc đầu quầy quậy như một đứa trẻ, luôn miệng hét lên…“Đừng mà”…
Nhìn chiếc áo bị xé nát, bàn tay thô thiển vuốt ve từng phần, từng phần
trên cơ thể người con gái bé bỏng anh yêu, từng tiếng cười khoái trá dâm đãng của bọn kia mà đầu anh muốn nổ tung. Satomi nằm trước mặt anh,
khuôn mặt đau đớn, nước mắt đầm đìa nhìn anh, anh không biết phải làm gì nữa. anh đã không bảo vệ được người con gái anh yêu mà lại được chính
Satomi bảo vệ., tim anh như vỡ nát. Từng tiếng nấc của Satomi như nhưng
mũi kim nhọn đâm vào trái tim anh. Đau đớn biết nhường nào. Anh quay mặt sang một bên, không dám nhìn khuôn mặt của nó nữa. nước mắt bắt đầu
trào ra hai khoé mi.
Nó nằm đấy, nhìn anh…đau đớn. Nó thấy anh quay mặt đi, nó nghĩ chắc giờ
đây anh đang ghê tởm nó như nó đang ghê tởm cái thân xác đang nằm trên
người nó vậy. Nó bật cười chua chát. Mỗi lần bàn tay dơ bẩn kia chạm vào thân thể của nó, nó lại rùng mình, ớn lạnh. Hai hàm răng cắn chặt đôi
môi đến rướm máu.
Xong xuôi. Nó vẫn ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt vô hồn. Nó đã được cởi
trói còn anh vẫn chưa. Anh vẫn không nhìn nó thêm một lần. Cay đắng.
Rầm….
Cánh cửa bật tung ra. Sakura, Haya và Tamaki cùng bọn đàn em ùa vào.
Sakura và Haya chạy lại đỡ Satomi dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng khi
nhìn thấy sự vô hồn trên gương mặt Satomi.
– Chị làm sao thế?- Sakura hốt hoảng hỏi.
– Chị muốn đi dạo một lát. Xử lí hết bọn chúng đi. Đừng để tên nào sống sót. Xong việc thì thu dọn cho sạch sẽ. Đây là việt Nam.
Không cần nghe Sakura và Haya trả lời, nó quay lưng đi
thẳng không nói thêm gì nữa. Sau lưng nó, Kaishi như một con thú điên
chém xối xả tên cầm đầu, mắt anh đỏ ngầu. không một ai dám cản anh lại.
Khoác thêm chiếc áo len mỏng vừa lấy của Haya, nó đi ven theo lề đường.
Nó đã lấy lại khuôn mặt lạnh lùng vốn có. Trời đang mưa nhưng nó mặc kệ. Cứ để mưa tẩy hết những gì nó vừa trải qua. Nó đau. Nhưng nỗi đau thân
xác chẳng là gì so với nỗi đau tinh thần. Anh đã chẳng hề nhìn nó lấy
một lần. Nó cứ đi, đi mãi mà chưa có điểm dừng. rồi nó đi ra đến biển.
Từ bao giờ nó cũng không biết nữa, biển luôn cho nó cảm giác bình yên.
Như bây giờ, thứ nó cần nhất chính là sự bình yên. Mỗi lần nhìn thấy
biển nó lại có cảm giác thân quen mà không biết tại sao. Nó không định
tự tử. Chưa bao giờ nó có ý nghĩ đó trong đầu. Nó chỉ muốn tìm lại sự
bình yên trong lòng nó mà thôi. Và nó khóc, khóc một mình trên bãi biển
vắng.