Bạn đang đọc Nịch Tửu FULL – Chương 8
Liên Quyết thích yên tĩnh, trước đây vẫn luôn sống trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, về sau có thêm đứa bé, trường học ở quá xa nên không tiện, dứt khoát mua một căn nhà lớn ở nội thành rồi chuyển đến đó.
Căn nhà ở đây vẫn luôn bị bỏ trống, Liên Quyết chưa bao giờ nghĩ đến việc bán nó đi, lại không muốn để lại làm gì, chẳng qua là ban đầu lúc chọn nhà đã tốn không ít tinh lực, bán đi thì đáng tiếc.
Chạy xe vào trong sân, còn chưa dừng hẳn, đã có người nghe tiếng rồi ra đón.
Trợ lý nhìn thấy Liên Quyết bước xuống từ trên xe, đầu tiên là khẽ giật mình, rồi nhanh chóng đi tới, gật đầu kêu lên: “Liên tổng.”
Liên Quyết đi vào cửa, cởϊ áσ ngoài, trợ lý ở phía sau nhận lấy, vẻ mặt kinh ngạc lúc trước cũng đã thu lại: “Sao ngài lại tới?”
Liên Quyết không trả lời, nới lỏng cà vạt: “Người đâu?”
“Phòng ngủ của khách ở tầng hai.”
Thẩm Đình Vị vẫn còn đang ngủ, cánh tay bị người ta không dịu dàng giật một cái, ý thức mê man mới trở về một ít.
Cậu khó khăn mà xóa bỏ sự hỗn độn ở trong đầu của mình, còn chưa mở mắt, đã nghe được một giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai.
“Sao vẫn còn đang ngủ.”
Liên Quyết lấy nhiệt kế dưới nách Thẩm Đình Vị ra, kiểm tra nhiệt độ dưới ánh sáng yếu ớt của đèn bàn ở đầu giường.
Trợ lý ở bên cạnh giải thích: “Thẩm tiên sinh vẫn chưa hạ sốt.
Đã xét nghiệm máu, không có vấn đề gì lớn, chắc là phát sốt bình thường.
Đã được truyền dịch trước khi ngài đến, bác sĩ nói đêm nay phải quan sát trước đã, nếu như vẫn không hạ sốt thì ngày mai phải đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện kỹ càng hơn.”
Liên Quyết “ừm” một tiếng, cất nhiệt kế đi, lúc đặt xuống, ánh mắt dừng trên tủ đầu giường một lát, sau đó nhìn xuống người ở trên giường.
Thẩm Đình Vị vẫn đang nhắm mắt, mặt cậu hơi đỏ một cách yếu ớt, hàng mi dày khẽ run lên, hô hấp cũng nặng nề.
Liên Quyết nhìn cậu một hồi, hơi nghiêng đầu sang một bên: “Anh đi về trước đi.”
“Vâng Liên tổng.”
Sau khi trợ lý rời đi, Liên Quyết mới lạnh giọng mở miệng: “Ngừng giả vờ.”
Thẩm Đình Vị hơi khó đối mặt với sự hoang đường của đêm qua, nghe hắn nói chỉ cảm thấy tai nóng lên, bị vạch trần lại càng khó xử hơn, có lẽ là đã suy tư mất mấy giây, mới chậm rãi mở hai mắt ra.
Nhắm mắt trong thời gian dài, thoạt đầu chỉ cảm thấy chói mắt, cậu khó chịu với đôi mắt trống rỗng, thích ứng trong chốc lát, mới nhìn xung quanh.
Một thân ảnh cao to đang đứng ở bên dười, bờ vai rộng ngăn cản ánh sáng chiếu vào từ ô cửa, nhìn vào một tấm thẻ nhỏ ở trên tay.
— Là CMND của cậu.
Ánh mắt của Liên Quyết chuyển từ bức ảnh có màu hơi buồn tẻ ở trên giấy tờ tùy thân, người ở trước mặt có đôi mắt hơi khép lại, vẻ mặt cũng ngây ngốc, lại sinh động hơn rất nhiều so với ảnh chụp, đặc biệt là đôi mắt liễu thanh tú kia, cho dù không mang theo ý cười, đuôi mắt hẹp dài và hướng lên cũng ẩn chứa sự dịu dàng không thể ép xuống được.
Liên Quyết khẽ nhướng mày, trong lời nói mang theo mỉa mai không thèm che lấp chút nào: “Thẻ công tác?”
Thẩm Đình Vị không rõ lắm mà sửng sốt một hồi: “Cái gì……”
Hiển nhiên Liên Quyết không định dừng lại quá lâu ở cái đề tài này, tiện tay ném tấm thẻ kia lên tủ đầu giường: “Tỉnh rồi thì đứng dậy.”
Khi Thẩm Đình Vị ngồi dậy thì trước mắt bỗng tối đi trong giây lát, có lẽ là do nằm lâu nên đầu hơi ứ máu, hoặc là đã quá lâu không ăn gì dẫn tới tuột huyết áp.
Cậu vươn tay ấn lên thái dương của mình, nhắm mắt lại một hồi, mới hậu tri hậu giác* mà phản ứng lại, lời nói vừa rồi của Liên Quyết có lẽ không phải là lời gì tốt.
*Hậu tri hậu giác – 后知后觉: Hiểu chậm, nhận ra chậm.
Là độ nhạy cảm với một việc nào đó.
Trong lòng cậu chìm xuống một chút, nhưng cũng không có phản bác.
Thẩm Đình Vị không thể lục lại đoạn ngắn trước khi mình té xỉu từ trong ký ức mơ hồ của cậu, chỉ nhìn vào tình hình trước mắt, rất rõ ràng, Liên Quyết lại cứu cậu một lần nữa.
Thẩm Đình Vị ngủ say ở trên giường cả một buổi chiều, áo sơ mi ở trên người đã bị cậu làm cho nhăn nhúm, ống tay áo vén đến trên khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng mịn, vết đỏ ở trên cổ tay vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nổi bật lên xương cổ tay nhỏ gầy yếu ớt đến nỗi bóp một cái là vỡ.
Trợ lý không làm rõ được thân phận của Thẩm Đình Vị, không dám tùy tiện thay quần áo giúp cậu, chỉ chuẩn bị một bộ đồ sạch sẽ đặt ở bên gối.
Thẩm Đình Vị khàn giọng nói: “Cảm ơn.”
Giọng nói nhẹ nhàng của cậu hòa lẫn với cái mùi ngọt đến mức khó chịu ở trong phòng, nghe vào thực sự không có vẻ đứng đắn.
Liên Quyết nhìn cậu một cái: “Thay quần áo xong thì ra ngoài.”
Lúc Liên Quyết rời đi không có đóng cửa, Thẩm Đình Vị chờ tiếng bước chân của hắn ở xa, mới vươn tay cởi cúc áo sơ mi.
Cổ áo ma sát với tuyến thể tỏa nhiệt, sự tê dại dày vò người ta trải dọc theo sống lưng, tay của Thẩm Đình Vị dừng một chút, dựa vào đầu giường chậm rãi thở ra một hơi, đợi sự khó chịu khác thường này hoà hoãn lại, mới tiếp tục động tác ở trên tay.
Một lúc sau cậu mới thay quần áo xong rồi xuống lầu.
Liên Quyết ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, cầm một thứ giống như bản báo cáo ở trong tay, nghe thấy tiếng, thả đồ ở trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn người đang đi xuống cầu thang.
Thẩm Đình Vị có hơi co quắp mà đi tới, áo len mỏng ở trên người cậu vốn là kiểu dáng rộng rãi, lại bởi vì số đo không hợp mà cổ áo cũng rộng hơn, lộ ra xương quai xanh gầy gò tinh tế.
Để ý đến ánh mắt của Liên Quyết, cậu mất tự nhiên mà kéo kéo cổ áo, nhỏ giọng nói một câu: “Liên tiên sinh.”
Liên Quyết hất cằm sang một bên.
Thẩm Đình Vị ngồi trên ghế sofa đơn, quần ở nhà thuần cotton màu xám cũng có hơi lớn, ống quần rộng buông thõng xuống mặt đất, cậu vô thức kéo ống quần lên một chút, mắt cá chân tinh tế đập vào mắt là màu trắng sứ, ở trong mắt Liên Quyết thì chỉ cảm thấy động tác này của cậu là đang cố ý và làm màu*.
*媚俗- Kitsch.
Dài qué nên em để cuối chương :>
“Cậu muốn cái gì.”
Ngũ quan của Liên Quyết thâm thúy tựa như tạc tượng, gương mặt nghiêm túc có vẻ lạnh lùng nhưng không tức giận.
Thẩm Đình Vị ngẩn người, trong ánh mắt có hơi kinh ngạc: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì……”
Liên Quyết không có kiên nhẫn để vòng vo với cậu, không đợi cậu trả lời xong, đã ngắt lời: “Tiền, hay là hạng mục.”
Thẩm Đình Vị cứng đờ, bàn tay nắm chặt quần, giọng vẫn khàn khàn, lại lạnh hơn vừa rồi rất nhiều: “Liên tiên sinh, tôi rất cảm ơn anh đã cứu tôi.
Nhưng tôi không bán thân.”
Liên Quyết đột nhiên cười, phát hiện ra khi ở trước mặt cậu, mình vẫn luôn khó duy trì cái gọi là tu dưỡng và phong thái, giọng nói nhịn không được mà mang theo đùa cợt: “Vậy thì cậu làm cái gì?”
Thẩm Đình Vị chậm rãi mím môi, vẻ mặt hơi cứng ngắc.
“Uống thuốc kíƈɦ ɖụƈ rồi ra đường tìm tình một đêm?”
Thẩm Đình Vị bị hắn làm cho á khẩu không nói nên lời, ánh mắt của Liên Quyết sắc bén như mang theo dao, Thẩm Đình Vị có hơi e ngại ánh mắt của hắn, hoảng hốt dời ánh mắt đi nhìn chằm chằm đầu gối của mình.
Cậu hoảng hốt trong chốc lát, sự bất an kỳ quái ở trong lòng kia lại lần nữa xông lên, ngón tay không tự chủ được mà vân vê vải quần mềm mại, do dự nửa ngày, vẫn quyết định mở miệng.
“Anh, mùi ở trên người……!Là cái gì?”
Liên Quyến bị cậu hỏi một cách quái lạ, nhíu mày chặt hơn: “Mùi gì?”
Lỗ tai của Thẩm Đình Vị phiếm hồng, hai đầu gối dán chặt vào nhau, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, hỏi: “Hôm qua, mùi trên người anh……!Đó là cái gì?”
Liên Quyết lạnh lùng liếc nhìn dáng vẻ giả vờ ngại ngùng của cậu: “Làm sao?”
“……”
“Amber Topkapi.” Ánh mắt của Liên Quyết bắt gặp sự mơ màng trong mắt của Thẩm Đình Vị, hơi thiếu kiên nhẫn mà bổ sung: “Nước hoa.
Làm sao.”
“Nước hoa……” Thẩm Đình Vị rủ mắt xuống, tự nhắc lại.
“Cậu thích?” Liên Quyết híp mắt, nhìn dáng vẻ này của cậu liền không nhịn được mà chế giễu lại: “Hay là nói cậu nghe thấy cái mùi kia liền nhịn không được mà phát tình?”
Thẩm Đình Vị mắt điếc tai ngơ với lời châm chọc của hắn, ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt xen lẫn cảm xúc mà Liên Quyết không thể hiểu được.
Cậu giống như là đang xác nhận điều gì đó, nhìn Liên Quyết: “Anh không phải là Beta?”
Liên Quyết dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Đình Vị một hồi, ý thức được vẻ mặt của cậu nghiêm túc không hề có nửa điểm vui đùa, gần như đã có một khoảnh khắc sắp bị cậu chọc cười.
Ánh mắt của Liên Quyết tối đi, càng cảm thấy người này phi lý đến cực điểm: “Cậu chạy tới chỗ của tôi để tìm về tuổi thơ có đúng không?”
Thẩm Đình Vị không hiểu hắn nói tìm về tuổi thơ là cái gì, cũng không hiểu vì sao mỗi lần cậu đề cập đến Beta Liên Quyết lại phản ứng quái lạ như vậy, nhưng Thẩm Đình Vị thấy rõ được sự nổi cáu từ trong mắt của hắn, thêm một ít suy đoán cũng có thể hiểu rõ Beta mà Liên Quyết hiểu không giống với những gì mà cậu nói.
Cậu bất an vân vê quần, sự mơ hồ nhận thấy có gì đó không thích hợp ở trong lòng cuối cùng cũng rơi vào đúng vị trí.
Vì sao cậu không thể mua được thuốc ức chế ở tiệm thuốc;
Vì sao hai ngày nay tất cả mọi người mà cậu nhìn thấy đều không có tin tức tố;
Vì sao mọi chuyện ở nơi này đều quái lạ đến mức khiến cậu cảm thấy không chân thực;
……!
Trong đầu của Thẩm Đình Vị vô cùng loạn, càng muốn biết rõ ràng tình trạng của mình hơn, các vấn đề rối tung ở trong đầu đang từng tia từng sợi quấn lại thành một cục, nghĩ lâu chỉ cảm thấy choáng váng.
Vẻ mặt của Thẩm Đình Vị quá mức khó coi, động tác cũng quá mức thận trọng, Liên Quyết nhìn cậu, không hợp thời mà nghĩ đến dáng vẻ khoanh tay bó gối trước mặt Trần Trữ Liên của Khang Đồng vào ngày hôm qua.
Liên Quyết kiềm nén sự buồn bực ở trong lòng, lạnh lùng thu ánh mắt từ trên người cậu lại, cầm bản báo cáo kiểm tra cơ thể ở trên bàn kia, đọc sơ lược qua một lần.
Nên để cho người ta đưa cậu ta đi kiểm tra đầu óc.
Sự phiền lòng khó khăn lắm mới đè xuống được lại bị mùi rượu quanh quẩn ở trong mũi gợi lên lại, Liên Quyết liên tục xác nhận lại mấy lần, bản báo cáo xét nghiệm máu ở trong tay rõ ràng chứng minh Thẩm Đình Vị thực sự không uống rượu.
“Cơ thể của cậu đã xảy ra chuyện gì.” Liên Quyết để bản báo cáo xét nghiệm máu xuống, quyết định trực tiếp hỏi cậu: “Còn mùi rượu.”
Hô hấp của Thẩm Đình Vị rất nặng nề, yết hầu khô khan khiến cho động tác nuốt xuống cũng trở nên khó khăn.
Cậu nghĩ một hồi, nhận ra mình không thể tìm được một từ phù hợp để thay thế từ trong bộ não mơ màng, đành phải ăn ngay nói thật.
“……!Tôi phát tình rồi.”
Liên Quyết ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn Thẩm Đình Vị.
Hắn càng ngày càng nhận ra người ở trước mắt này khó nắm bắt, đêm qua bị hắn làm cho vừa khóc vừa thở, cũng không nghe được miệng của Thẩm Đình Vị phun ra nửa câu thô tục, lúc này lại đột nhiên nói như vậy, khiến Liên Quyết ngoài việc cảm thấy quái lạ ra còn cảm thấy có chút buồn cười.
Loại thủ đoạn câu dẫn này đúng thật là kém cỏi.
“Rốt cuộc là cậu dùng má túy, hay là người say rượu?”.