Bạn đang đọc Nịch Sủng Chí Tôn Cuồng Phi Full – Chương 6: Động Phòng Hoa Chúc
CHƯƠNG 6: ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC
Editor: Luna Huang
“Hồi Vương phi, nô tỳ hỏi qua những người khác, nói là không có người đến qua Yên Thủy các.” Sau một lát, Duẫn nhi chạy bộ đến trước mặt Ôn Nhu.
“Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
Không ai tới, như vậy chi tiên tử là thế nào có thể nằm trên bàn trang điểm?
Giờ tý canh ba, thanh tử ven hồ.
Chữ viết tuấn dật, rõ ràng tay của nam tử viết ra, không có lạc khoản.
Ôn Nhu bước đến bên chậu than lửa, đem tiên tử cầm trong tay nhẹ nhàng cho vào chậu than, ngọn lửa to nhất thời vọt lên, đem tiên tử thiêu rụi.
Ôn Nhu nàng không phải người ngu, sẽ không vì một lá thư không có lời mời ghi rõ nơi hẹn, mới đến thế giới này, nàng phải cẩn thận một chút, quyết không thể để người khác nắm được nhược điểm gì của nàng.
Quản hắn có đúng hay không cùng thân thể này là người quen cũ, hôm nay nàng không phải nàng, không cần thiết bận tâm, nàng cũng không muốn tự chuốc lấy phiền toái không cần thiết.
Ban đêm.
Bởi vì tuyết rơi, không có ánh trăng, trời cao một màu xám mịt mờ, chỉ có từ cửa sổ lộ ra ánh sáng nhè nhẹ, chiếu rọi trên mặt tuyết, hiện ra bạch quang nhàn nhạt, chợt có tuyết đọng từ mái hiên rơi xuống, phát ra một âm hưởng nhẹ nhàng.
Ôn Nhu nằm ở trên chăn mềm mại, không có ngủ, chỉ là nằm ở trên giường, mở to mắt, nghe âm thanh của hoa tuyết tuôn rơi xuống ngói, đáy lòng đang trầm tư.
Đây là một triều đại không hề có ghi lại trong lịch sử, Phong chi đại lục, tứ quốc đỉnh lập.
Hai trăm năm trước, Hải, Mạc, Di, Viêm tứ quốc thống nhất Phong quốc độc bá thiên hạ mà chia ra làm bốn, từ đó, Phong chi đại lục lập thành bốn quốc gia nhỏ, tứ quốc chiến tranh qua lại , rồi lại ước muốn ngôi vị hoàng đế của nhau, hai trăm năm qua, tiểu chiến liên miên, đại chiến không ngừng, có thể nói loạn thế.
Mỗi một nước mỗi một đời đế vương, đều ôm giấc mộng có thể thống nhất lại Phong chi đại lục, cho nên mới tạo thành một loạn thế kéo dài không ngừng, chính là hợp lâu nhất định phân ly, ngày này cuối cùng là sắp đến, chỉ bất quá không biết thành quốc gia nào.
Chiếu theo tính huống hiện nay các quốc gia, thực lực của Hải quốc là cường thịnh nhất không có gì nghi ngờ, chỉ cần thiên thời địa lợi nhân hoà, Hải quốc tất sẽ cử binh tây tiến, đến lúc đó, mục tiêu thứ nhất của Hải quốc sẽ là Di quốc.
Gần mười mấy năm nay, Hải quốc không ngừng phát binh quấy nhiễu biên giới hai bên, mà đế vương đời trước của Di quốc Di Linh vương hoa mắt ù tai vô năng, nhát gan sợ phiền phức, rất sợ trêu chọc phải Hải quốc cường thịnh mà tự rước lấy tai ương diệt quốc, không để ý sự phản đối của triều thần, tự ý không ngừng hướng Hải quốc cắt đất cầu hoà, có thể dùng thực lực vốn có cùng Hải quốc chống lại Di quốc, biến thành một quốc gia yếu nhất trong tứ quốc.
Dưới trướng của Di Linh vương có thất tử (bảy người con), thất tử đều là nhân trung long phượng, trưởng tử Lãnh Triệt, phong Bạch vương; thứ tử Lãnh Li, phong Huyền vương; tam tử lãnh tịch, phong Tử vương; tứ tử Lãnh Trạch, phong Lam vương; ngũ tử Lãnh Hoằng, phong Thanh vương; lục tử Lãnh Ương, phong Xích vương; ấu tử Lãnh Hạo, phong thái tử.
Di Linh vương hoa mắt ù tai trình độ chỉ thích nghe và tin tưởng những lời đường mật ở trên giường, đối với những lời của đại thần cương trực khuyên ngăn chỉ cười nhạt, suốt ngày trầm mê tửu sắc, không hỏi triều chính, cho nên, Di Linh vương không có dựa theo tổ chế đem trưởng tử phong làm thái tử, mà là đem hài tử của Lệ Cơ hắn sủng ái nhất phong làm thái tử, chính vì như vậy nên các đại thân thi nhau mang tấu chương đến khuyên nhủ, Di Linh vương vì biểu hiện vương, vô tình chém giết hết những đại thần dân tấu khuyên ngăn, từ đó, triều đình ám trầm như hàn đàm, không có người nào dám nói thật lòng.
Minh châu tại chưởng [ khoái lạc viên ].
Vì vậy, lúc Di Linh vương băng hà, trong cung phát sinh biến loạn, Xích vương lĩnh binh đánh vào hoàng thành, thế lực đế vị, cuối cùng do sớm có an bài lực lượng nên, Xích vương bị giết tại chỗ ở trước Chu Huyền điện.
Cũng may Lãnh Hạo mới nhậm chức đế vương, toàn tâm toàn ý vì nước vì dân, chăm lo việc nước muốn đem Di quốc lại lần nữa trở nên lớn mạnh, sự oán hận của bá tánh do Di Linh vương lưu lại mới dần dần bị áp xuống, nội bộ Di quốc cũng bắt đầu thoáng khôi phục bầu không khí của Di Linh vương trước kia.
Đây là nguyên bản trong đầu óc ký ức của Ôn Nhu cùng cách nhìn của nàng, làm cho Ôn Nhu lúc này cũng không khỏi bội phục, Ôn đại tiểu thư cũng không phải là ngu dốt mềm yếu, mà ngược lại rất có kiến giải trong chính trị, chỉ là quá mức thiện lương, quá mức tin tưởng người khác, không có tâm cơ, mới có thể hương tiêu ngọc vẫn sớm như vậy.
Mà đây là đêm động phòng hoa chúc mỗi một nữ tử trên thến gian đều mong đợi, hôm nay nàng cũng chỉ có thể cô đơn một mình, không có hỉ chúc(nến), không có lễ rượu hợp cẩn, thậm chí, đến trượng phu nàng cũng chưa từng thấy qua, ngay cả Yên Thủy các này, ngoại trừ tia lửa phát ra từ chậu than lửa như sao trên trời ra, thì không có một tia đỏ thẫm vui mừng trang sức.
Mười dặm đường đón dâu, là một mình nàng đi hết, nếu như đây là hiện đại, chắc chắn bị người nhạo báng bị người nhạo báng cả đời, huống chi ở thời cổ đại nam tôn nữ ti này, có thể thấy được, nàng xuất giá có bao nhiêu người không thích nàng, thậm chí, là chán ghét nàng.
Cũng may, Bạch vương phủ cũng không có đối đãi gì khác với nàng, dụng cụ y vật(quần áo + đồ vật), mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, vả lại đều là đồ vật chất lượng tốt, nếu chán ghét nàng, lúc nàng vài phủ đã đem nàng ném vào viện hoang vu không người đặt chân đến, quay về với chính nghĩa quay về với chính nghĩa trong miệng người khác nàng là một dâm phụ như vậy, ngược lại kẻ khác vui sướng, không có người tiếc hận, thế nhưng vì sao hắn cho nàng ở Yên Thủy các nho nhã tinh tế này.
Nguyên nhân chính là như vậy, đáy lòng Ôn Nhu không khỏi đối với vị phu quân chưa gặp qua mặt này suy đoán một phen, có như vậy một chút *, muốn biết hắn là người thế nào, loại ý nghĩ này, kiếp trước nàng chưa bao giờ có.
Kiếp trước, nàng là sát thủ, vì hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức, nàng hóa thành nhiều loại người đế tới gần mục tiêu, bất luận mục tiêu là nồng tình mật ý, hay là bạc tình bạc nghĩa, nàng đều vô tình không muốn, cuối cùng bọn họ đều chỉ có thể nằm ở dưới chân của nàng, nằm trong vũng máu của chính bọn họ, cho nên nàng mới có biệt hiệu là “Thiên diện” như vậy, giỏi thay đổi thiên diện, mô phỏng theo mô phỏng theo thiên y vô phùng.
Nhưng mà, tuy là nàng như vậy, đối mặt với nhiều loại người, ngoại trừ nhiệm vụ tổ chức giao cho, nàng chưa bao giờ chân chính muốn tìm hiểu qua bất kỳ người nào, hôm nay nàng lại đối với một người chưa từng gặp mặt như vậy thậm chí cả đời đều sẽ không gặp được nổi lên hứng thú, thật là quái lạ.
Cũng được, quay về với chính nghĩa là Ôn Nhu đáng thương chung quy cũng chết ở trên đường thành thân, mà nàng không cần nam nhân, đợi đến khi thời cơ thành thục, nàng nhất định phải rời khỏi Bạch vương phủ này, đi du lãm du lãm thanh sơn lục thủy, đây chính là điều mà kiếp trước nàng muốn làm lại không thể lại không thể làm được, có được cơ hội trùng sinh, nàng muốn làm chuyện bản thân muốn làm.
Giơ tay lên sờ sờ huyệt thái dương của mình, ở đây, vốn nên bị đạn bắn qua, đáy lòng Ôn Nhu cười nhạt, buồn cười suốt đời nàng vì tổ chức mà bán mạng, đến cuối cùng bị tổ chức vứt bỏ, nàng cũng muốn phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng tổ chức giao cho, lại chưa bao giờ nghĩ tới, người lấy mạng của nàng lại chính là tổ chức!
Bỗng dưng năm ngón tay nắm chặt thành quyền, Ôn Nhu xốc chăn lên, đi tới bên cạnh bàn rót cho mình một ly trà nguội, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, nàng cần cảm giác mát đến dập ngọn lửa giận trong lòng lửa giận trong lòng nàng, nếu không nàng sợ nàng không thể kiềm chế được uất ức của bản thân, xông ra xé hết đám tiểu nhân giả nhân giả nghĩa.
“Phanh —” Đột nhiên truyền đến âm thanh cửa bị người cố sức đẩy ra, lại trở tay đóng cửa lại, Ôn Nhu cấp tốc đứng lên, cũng không né giấu, tay phải rất nhanh nắm lấy cổ tay tay trái, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm phương hướng cửa phòng, tỉ mỉ nghe động tĩnh quanh mình.
Quanh mình không vang động, người tới chỉ có một người, mang theo cảm giác tửu ý(ngà ngà say), là ai, có thể tiến vào Bạch vương phủ, đến Yên Thủy các của nàng? Nhưng lại dám đến vào hôm nay!
Đến tột cùng là ai?