Bạn đang đọc Nịch Sủng Chí Tôn Cuồng Phi Full – Chương 3: Giết Gà Dọa Khỉ
CHƯƠNG 3: GIẾT GÀ DỌA KHỈ
Editor: Luna Huang
“Vương phi! Van cầu người buông tha Tô tỷ đi! Tô tỷ không phải cố ý muốn mạo phạm Vương phi!” Còn không chờ Tô tử đang quỳ gối dưới đất mở miệng, từ một bên một tiểu nha hoàn đã lao ra, trước hướng Ôn Nhu nặng nề dập đầu vài cái, sau lại ngẩng đầu cầm lấy tay áo của Tô tử, gương mặt lo lắng khẩn trương, “Tô tỷ! ngươi mau hướng Vương phi cầu xin tha thứ cầu xin tha thứ a! Đại quản sự, người giúp Tô tỷ một tay đi! Đại quản sự!”
” Đại quản sự, ngươi phải giúp thị nữ này cầu tình sao?” Ôn Nhu khẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Túc Dạ, ánh mắt của nàng tràn đầy hàn ý, khiến Túc Dạ có chút không dám nhìn thẳng.
Còn không chờ Túc Dạ mở miệng, Tô tử đẩy tiểu thị nữ thay nàng cầu tình ra xa, thẳng tắp nhìn Ôn Nhu, không lớn không nhỏ nói: “Tô tử không cần bất luận kẻ nào cầu tình, Tô tử không có sai!”
Nhìn thủ đoạn mới vừa xử trí với Liên nhi, vị tân Vương phi này tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng, cho dù buông tha nàng, cũng sẽ để cho nàng giống Liên nhi một dạng sống không bằng chết, nàng không ngốc, từ nhỏ nàng đã bị bán vào hào trạch làm thị nữ, loại chuyện giết gà dọa khỉ này, không phải lần đầu tiên này được nhìn thấy, chỉ là không nghĩ sẽ có một ngày phát sinh trên người mình.
“Đúng, ngươi không có sai, bất quá ngươi chỉ là một thị nữ cười chế giễu một nữ nhân giàu có đáng thương, vừa nhìn đã bị vạn người phỉ nhổ là dâm phụ, giày rách.” Ôn Nhu chỗ ngồi đứng lên, đi tới bên người Tô tử, người hơi cúi, nhìn chằm chằm vào diện mạo xinh đẹp của Tô tử, “Ta nối có đúng không?”
Tuy rằng Tô tử đã sớm chuẩn bị khiến cho bản thân đủ lãnh tĩnh, thế nhưng đối mặt với Ôn Nhu không có chút ôn độ nào lại phảng phất như nội tâm của nàng bị xuyên thủng bằng ánh mắt, nàng vẫn không thể tự mình khủng hoảng, cố ổn định nỗi lòng, Tô tử nhìn thẳng vào hai mắt của Ôn Nhu, không chút kiêng kỵ nào nói: “Lẽ nào Vương phi cho rằng Tô tử nói không đúng? Vương phi người chính là bị vạn người phỉ nhổ là giày rách, không xứng làm Bạch vương phi.”
Lời của Tô tử vừa nói ra, đừng nói là hạ nhân đang đứng đầy ở chính sảnh, mà Túc Dạ, cũng bị khiếp sợ không thôi, con mắt chăm chú nhìn trên người của Ôn Nhu, hắn muốn biết, Vương phi mới nhập môn này sẽ có phản ứng như thế nào.
“Ừ, có cốt khí, có can đảm.” Ngoài ý liệu, Ôn Nhu không có giận tím mặt như trong tưởng tượng của người bên ngoài, nét mặt như trước gợn sóng không sợ hãi, “Bổn vương thích, thế nhưng ngươi nói ra như thế là dĩ hạ phạm thượng, tuy là bổn vương muốn lưu ngươi, chỉ sợ cũng lưu không được.”
Tô tử chấn động, nguyên lai, nàng là muốn chính miệng nàng nói ra những lời dĩ hạ phạm thượng như vậy, xem ra Mẫn phu nhân tính toán sai rồi, vị Vương phi mới đến này không phải là trái hồng mềm mặc cho người khác gây khó dễ.
Ngươi là quỷ của ta.
“Đại quản sự, ngươi xem, tuy là ta có lòng muốn thả nha đầu kia, cũng không được có đúng hay không?”
“Vương phi quản giáo chí phải, ngài là nữ chủ nhân của Bạch vương phủ này, mà Túc Dạ bất quá cũng chỉ là thuộc hạ, Vương phi làm chuyện gì cũng không cần thiết phải đến hỏi Túc Dạ.” Túc Dạ thấy rõ ràng, trực giác nói cho hắn biết, Ôn gia đại tiểu thu này không đơn giản.
“Được rồi, vậy mang xuống, trượng tễ đi.” Ôn Nhu nói xong vân đạm phong khinh, cúi đầu hý hoáy đen ngón tay chon đùa, phảng phất nàng muốn lấy không phải một cái mạng.
Vương phi Vương phi! Cầu người buông tha Tô tỷ đi! Van cầu người!” Mắt thấy Tô tử bị mang xuống cũng không cầu xin tha thứ, tiểu nha đầu vừa nãy lại nhào tới dưới chân của Ôn Nhu thay nàng ta cầu xin.
“Được rồi, đã có người thay ngươi cầu xin tha thứ, vậy bổn Vương phi liền võng khai một diện, lại nói, một cô nương dung mạo tốt như vậy, như thế rất đáng tiếc có phải hay không? Cứ như vậy đi, đưa đến quân doanh an ủi tướng sĩ của quốc gia đi.” Hy vọng trong nháy mắt, lại đem người thả vào địa ngục!
“Ha ha ha!” Tô tử đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, sau đó nhanh chóng tránh khỏi sự kìm hãm của gã sai vặt, hướng cây cột ở một bên lao đến, rống lên một tiếng, “”Ôn Nhu! Ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế!”
Chỉ thấy thời điểm cái trán của Tô tử hung hăng đập vào cây cột, nàng lại đột nhiên ngã xuống, giọng nói nhàn nhạt của Ôn Nhu truyền đến, “Canh giữ nàng thật kỹ, đừng để phát sinh ra những chuyện tương tự nữ, dẫn đi đi.”
Ôn Nhu nhìn tay trái trống rỗng của mình, thực sự đáng tiếc một chiếc nhẫn bạch ngọc, như vậy đập vào chân của người hoàn toàn không đem nàng để vào mắt khiến cho chân nàng ta khụy xuống.
Trong khoảnh khắc, nguyên bản chính sảnh còn tỏ ra tình cảm ấm áp nhàn nhtạ nhanh chóng bị một tầng hàn băng vô hình bao trùm, ép đến đám người hít thở không thông, đều nơm nớp lo sợ nhìn dưới đất không dám thở mạnh.
Người người đều tưởng ràng Ôn đại tiểu thư bị vạn người phỉ nhổ kia sau khi tiến vào Bạch vương phỉ sẽ cảm thấy thẹn mà không ngốc đầu lên được, không nghĩ tới, so với bất kỳ vị phu nhân nào nhập phủ trước đó đều là lợi hại hơn. . .
Mọi người đều âm thầm thay mình lau mồ hôi, may là mới vừa rồi bản thân không có sai lầm, nếu không. . .Không dám tưởng tượng. . .
“Vương phi, trà nóng, trước uống một chén.” Túc Dạ nhận lấy trà nóng từ một thị nữ rồi bưng đến, đưa cho Ôn Nhu, Ôn Nhu nhẹ nhàng tiếp nhận rồi nhấp một ngụm, chỉ nghe thấy Túc Dạ lại nói, “Người đến, đưa Vương phi đến Yên Thủy các.”
“Vương phi, ngày sau Yên Thủy các sẽ là nơi ở của người, hôm nay người tất là mệt mỏi, mời theo thị nữ đi nghỉ ngơi.”
“Ừ, phiền đại quản sự quan tâm.” Ôn Nhu chung trà buông xuống, liếc mắt nhìn Túc Dạ, rồi đứng dậy đi theo thị nữ.
Tuy những người khác cho rằng Tô tử là tự mình trượt chân té ngã, thế nhưng Túc Dạ thấy rõ ràng, Tô tử là đột nhiên chịu lực chân bị cong lại mà té ngã, xuất thủ của đối phương lại rất nhanh,đến hắn cũng hầu như không có phát hiện ra, nêý không phải thấy chiếc nhẫn bạch ngọc rơi xuống đất. . .
Túc Dạ nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Ôn Nhu trong chốc lát, xoay người hướng Thiên môn rời đi.
Bầu trời mùa đông, lúc nào cũng mù mịt, hình như trên trời cũng có ưu phiền một dạng, không mở ra tiếu sắc, tuyết trắng lả tả rơi xuống, lòng bàn tay khẽ mở ra đón lấy, truyết trắng chợt tan ra trong lòng bàn tay, chỉ để lại cái cảm giác lạnh lẽo, mới đến cho Ôn Nhu cảm thấy nàng vẫn còn sống trên cõi đời này.
Nàng là sát thủ, nàng phải cũng đủ kiên cường, cũng phải đủ nhẫn tâm, mới có thể sống sót ở thế giới hỗn loạn này, không phải nàng lãnh huyết, không phải nàng thích lấy mạng người, không nên lấy mạng của hai thị nữ, là nàng buộc phải làm như vậy, ở đây nàng không thể giống như Ôn đại tiểu thư mềm yếu mà sống như vậy.
Nàng nói qua, đời này, không ai được nắm trong tay vận mệnh của nàng, nàng muốn vì mình mà sống.
“Vương phi, nô tỳ đến hầu hạ người.” Một tiếng tinh tế âm thanh nhẹ nhàng cắt đứt trầm tư của Ôn Nhu, nghiêng đầu nhìn một cái, là một nha hoàn mi thanh mục tú, mặc một bộ áo bông màu xám xanh, chải song kế, tuổi ước chừng hai tám tiểu cô nương khoanh tay đứng một bên, đôi mắt to mọng nước nhẹ nhàng chớp, dè dặt nhìn nàng.
Đại Minh • Từ Hậu Truyền.
Không phải ai khác mà chính là nàng, chẳng biết lúc nào đã ngồi xuống trước bàn trang điểm, trong gương đồng, ảnh ngược lộ ra một nữ tử dung nhan mỹ mạo.
Ôn Nhu không khỏi hơi giật mình, giơ tay lên gò má của mình, đây là dung mạo kiếp này của nàng sao? Đích xác rất đẹp, như tranh vẽ một dạng.
Thế nhưng trong nét đẹp này, thứ thiếu hụt nhất chính là, sự trưởng thành và suy tính.
Không giống như những nữ nhân khác khi xuất giá phải búi tóc phiền phức, đầu đầy trâm thoa châu ngọc, có thể thấy được nhà của nàng, đối với nàng như người ngoài một dạng, nàng cười nhạt, hận không thể đem nàng xuất môn càng nhanh càng tốt, mà vốn là Ôn Nhu, rõ ràng là đã biết được, lại không có can đảm đi tranh thủ đi tìm hạnh phúc của mình, càng không có can đảm đối mặt với cuộc sống sau này, kết quả là tự kết thúc sinh mạng của mình.
Yên tâm, Ôn Nhu, không nói đến ta mượn thân thể của ngươi, cũng giống như tên họ của chúng ta một dạng, cứ cho là không vì chính ta, ta cũng sẽ vì ngươi hảo hảo sống sót, giúp người đoạt lại những thứ thuộc về ngươi, tuyệt đối không để ngươi ôm hận ở cửu tuyền.
“Đến đây đi, giúp ta tháo gỡ tóc.” Ôn Nhu nhìn tiểu cô nương thận trọng kia, phảng phất nhìn thấy một tiểu hài tử cực kỳ đơn thuần, không khỏi khiến nàng cười nhạt một cái.
Chỉ là nàng nụ cười này, để tiểu cô nương có chút thụ sủng nhược kinh kia, hòa tan tất cả sự bất an trong lòng nàng, vội vã đi tới phía sau Ôn Nhu, nhẹ nhàng vì nàng gở xuống cây trâm châu trên đầu.
Ai nói tân vương làm cho người ta rất sợ hãi? Nàng cảm thấy tân vương này so với các phu nhân trước ôn nhu hơn nhiều, hơn nữa, tân vương phi lớn lên so với bất luận vị phu nhân nào cũng đẹp hơn.
“Ngươi tên là gì? vốn là thị nữ của người nào?” Xuyên qua gương đồng nàng chú ý cử động tinh tế của tiểu cô nương, Ôn Nhu nhàn nhạt hỏi một câu.
“Hồi Vương phi, nô tỳ gọi Duẫn nhi.” Toàn bộ sự chú ý của Duẫn nhi đều đặt lên hết trên búi tóc của Ôn Nhu, rất sợ gỡ không cẩn thận, rơi ra một sợi tóc nào, thời điểm nghe được câu hỏi của Ôn Nhu, ngẩng đầu lên hướng về Ôn Nhu trong gương đồng nở một nụ cười ngọt ngào, lại tiếp tục cúi đầu, “Nô tỳ chưa từng hậu hạ qua bất kỳ vị chủ tử nào, nô tỳ chỉ là một trong những thị nữ ở hậu viện phụ trách bưng trà đưa nước, hôm nay Lâm ma ma đem nô tỳ đưa đến, nói Vương phi người ở đây nhân thủ không đủ, bảo nô tỳ đến giúp đỡ.”
Nhân thủ thiếu? Nàng không tin một Bạch vương phủ to như vậy, một chính phi đến thị nữ bà tử cũng không cho an bài nhân thủ, rõ ràng là trước khi sự uy nghiêm của nàng có tác dụng, các nàng không dám tới mà thôi, rất sợ trêu chọc phải một đôi giày rách hưng ác như nàng.
Bất quá, cũng tốt, nàng muốn đạt đến chính là cái hiệu quả này.
” Duẫn nhi phải không? Ngày sau liền lưu lại Yên Thủy các của ta thôi, không cần về hậu viện nữa.”
Duẫn nhi ngẩng đầu mạnh, sau đó chỉ thấy hai hàng lệ nóng của nàng chảy ra, “phịch” một tiếng quỳ gối xuống đất, hướng Ôn Nhu dập đầu một cái thật vang dội, “Nô tỳ Tạ vương phi chỉ điểm! Tạ vương phi chỉ điểm!”
Cuộc sống ở Yên Thủy các, so với cuộc cống ở hậu viện bưng trà đưa nước thì tốt hơn rất nhiều, tri ân báo đáp, là muốn nha đầu kia hiểu rõ đạo lý này.
Nhà nhỏ bằng gỗ than củi trong lò tách tách mà cháy, thỉnh thoảng lại bắn ra vài đóm tinh tử hỏa, khiến cho gian phòng vốn tràn đầy hàn ý dần dần trở nên ấm áp.
“Vương phi, thị nữ có việc bẩm báo.” Thời điểm Duẫn nhi cùng Ôn Nhu trò chuyện về những chủ tử trong vương phủ, bên ngoài lầu các có âm thanh bẩm báo của thị nữ truyền vào.
“Vào đi.” .” Ôn Nhu không có nhìn vào thị nữ, chỉ là tựa ở ghế thái sư nhắm mắt dưỡng thần, tùy ý Duẫn nhi vì nàng buộc tóc: “Nói đi, chuyện gì?”
“Đại quản sự để nô tỳ đến bẩm báo Vương phi, Trấn Quốc công tử đến đây chúc mừng.”
Ôn Nhu bỗng dưng mở mắt ra!