Đọc truyện Nịch Ái – Chương 49: Gặp người nhà
Tá Dịch bình thường vẫn luôn thức dậy cùng với Lâm Nhất Phàm, không biết là do thói quen giờ giấc hay là do quen với việc được hắn ôm vào lòng rồi mà khi rời khỏi vòng tay của hắn, y lại theo đó mà tỉnh giấc ngay. Tá Dịch ngồi trên giường nhìn Tiểu Thuần Tử giúp Lâm Nhất Phàm mặc vào long bào chuẩn bị thượng triều, Lâm Nhất Phàm sải tay thật lớn, chỉ cần hắn vừa dang rộng cánh tay liền có thể nhận ra rõ ràng điều này.
“Dịch Nhi, ngủ thêm một lát đi, lát nữa ta sẽ sai người đưa mẫu thân cùng nội tổ mẫu của ngươi vào cung”
Tá Dịch mỉm cười nhìn Lâm Nhất Phàm, y vừa tỉnh dậy liền sẽ không ngủ lại được nữa, hơn nữa giờ này các hoàng nhi cũng sắp tỉnh dậy rồi, một lát nữa y còn muốn đi đến nhìn xem các hoàng nhi của y ăn sữa:
“Hoàng thượng không cần lo cho ta, ta tự biết có chừng mực”
Lâm Nhất Phàm nhìn chằm chằm Tá Dịch thản nhiên đáp một câu:
“Trẫm không lo cho ngươi thì còn lo cho ai được nữa chứ”
Tá Dịch thoáng đỏ mặt, trong tẩm cung vẫn còn có Tiểu Thuần Tử nữa, lời này của Lâm Nhất Phàm có được tính là lời nói không nên nói trước mặt người khác hay không. Vốn biết rõ ràng rằng Tiểu Thuần Tử là nô tài, mà nô tài sẽ không xen vào chuyện của chủ tử, nhưng mà trong lòng y từ trước đến giờ vẫn không coi bất cứ ai thật sự là nô tài cả, tuy không nói là kính nể nhưng cũng dùng thái độ rất hòa nhã mà đối xử:
“Hoàng thượng, hôm nay thượng triều nếu như có nhiều tấu chương quá thì có thể để ta giúp người giải quyết”
Tá Dịch đã cố tình muốn lảng sang chuyện khác rồi nhưng Lâm Nhất Phàm nhất nhất trước sau cứ đề cập đến chuyện kia, hơn nữa hắn càng nói thì lại càng đen:
“Không cần quan tâm đến chuyện tấu chương, ngươi quan tâm đến nơi đó thật tốt là được rồi, đừng để trẫm phải nhịn lâu quá là được”
Tiểu Thuần Tử đang khom người thắt đai ngọc cho Lâm Nhất Phàm, nghe thấy hắn nói câu kia cũng cố nhìn cười, Tá Dịch phát hiện ra sắc mặt kia của Tiểu Thuần Tử thì lại càng đỏ mặt hơn, kết quả y ngoài im lặng cũng chỉ biết im lặng mà thôi.
Tiểu Thuần Tử mặc long bào cho Lâm Nhất Phàm xong thì hắn liền nói Tiểu Thuần Tử lui xuống trước, kế đó hắn liền đi về phía long sàng ngồi xuống bên cạnh Tá Dịch khẽ vuốt nhẹ mái tóc của y:
“Ta rời đi thì ngươi phải ngủ lại một chút, đừng có mà chạy đến cung Thiên Phúc nữa biết hay chưa?”
Tá Dịch tròn mắt nhìn Lâm Nhất Phàm, y vẫn không biết tại sao hắn không muốn để y đến cung Thiên Phúc, ngẫm lại liền tự mình dọa sợ mình rằng có phải dạo gần đây trong cung có chuyển biến gì đó, cho nên Lâm Nhất Phàm không muốn y chạy lung tung làm hỏng việc hay không. Nhưng mà cung Thiên Phúc là chỗ ở của các hoàng nhi, nếu như trong cung quả thật có biến thì y cũng không thể an tâm để các hoàng nhi ở một mình một chỗ được:
“Hoàng thượng, trong cung xảy ra chuyện gì hay sao?”
Lâm Nhất Phàm nhíu mày:
“Xảy ra chuyện gì?”
Tá Dịch lo lắng chăm chú nhìn vào mắt Lâm Nhất Phàm:
“Nếu không tại sao người lại không muốn để ta đến cung Thiên Phúc thường xuyên?”
Lâm Nhất Phàm đưa tay nắm lấy chiếc cằm mảnh khảnh của Tá Dịch khẽ nâng lên, hắn khàn giọng đáp thế này:
“Ta chính là không muốn ngươi quá quan tâm đến đám tiểu tử kia, không những khiến cho thân thể của ngươi mệt mỏi mà còn khiến cho bản thân ta cũng cảm thấy bị ngươi lãng quên rồi, ngươi có hiểu hay không?”
Tá Dịch nhận ra được giọng nói khác biệt cùng hơi thở nóng rực dục vọng của Lâm Nhất Phàm, y đỏ mặt xấu hổ:
“Hoàng thượng, ta sẽ không lãng quên người… ta là một lòng một dạ nguyện ý ở bên người”
Lâm Nhất Phàm đột nhiên đẩy ngã Tá Dịch nằm xuống giường, giây tiếp theo liền đè lên người y. Bộ dáng vừa rồi của Tá Dịch quả thật là quá mê người đi, hơn nữa trong cái miệng nhỏ xinh kia lại phát ra những lời nói thật lòng như thế, thật là khiến cho hắn suýt chút nữa mặc kệ thân thể y vẫn chưa bình phục mà thao lộng y mà:
“Dịch Nhi, nói lại cho trẫm nghe đi”
Tá Dịch gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hai má phiếm hồng càng khiến cho y đáng yêu xinh đẹp gấp vạn phần:
“Hoàng thượng… ta là một lòng một dạ nguyện ý ở bên người”
Những lời này ở kiếp trước Lâm Nhất Phàm thường xuyên nghe được các phi tần trong cung nói, đến cuối cùng không một ai trong các nàng có thể thực hiện được điều mà các nàng nói, cho nên hắn căn bản sẽ không thể tin tưởng được. Nhưng mà lời nói này phát ra từ chính miệng của Tá Dịch, hắn liền sẽ không do dự mà tin ngay lập tức, bởi vì kiếp trước có một tiểu hòa thượng nào đó ngu ngốc chạy đến chính điện cùng hắn đồng quy vô tận, còn nhớ rõ được người nọ vì hắn mà cả người bị xuyên hàng vạn mũi tên giống như một con nhím xù lông, người như vậy vì hắn mà chết thì có lý do gì hắn lại không tin tưởng y chứ. Lâm Nhất Phàm đau lòng nhìn Tá Dịch ở phía dưới, may mắn là y không hề nhớ ra bất cứ chuyện gì ở kiếp trước, nếu như y nhớ ra được thì hắn cũng không chắc y sẽ tình nguyện ở bên cạnh hắn một lần nữa. Lâm Nhất Phàm đưa tay chạm vào mái tóc của Tá Dịch, mái tóc đen mượt mềm mại này chính hắn là người hạ lệnh cho đám người trong Cảm Nghiệp Tự kia cạo bỏ hoàn toàn, càng nghĩ lại càng cảm thấy có lỗi thật nhiều với y hơn:
“Dịch Nhi, ta cũng sẽ không phụ bạc ngươi, cả đời này cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi”
Tá Dịch không những thông minh mà còn cực kỳ hiểu lòng người:
“Hoàng thượng, người thật ra không cần nói những lời này, chỉ cần ta có thể ở trong lòng hoàng thượng dù chỉ một góc nhỏ thì ta đã mãn nguyện rồi”
Lâm Nhất Phàm cúi đầu hôn vào trán của Tá Dịch, nụ hôn ở trên trán biểu trưng cho việc hắn rất coi trọng Tá Dịch, hắn không muốn mình lại một lần nữa để đánh mất vật nhỏ này:
“Chỗ đứng trong lòng ta cũng chỉ dành riêng cho một mình ngươi mà thôi”
Tá Dịch nghe vậy trong lòng cũng tự động mãn nguyện, y mãn nguyện bởi vì y đặt hết sự tin tưởng ở Lâm Nhất Phàm, chỉ cần hắn nói trong lòng hắn có một mình y là y sẽ lập tức tin ngay. Dẫu biết rằng quân vương đứng đầu vạn dân, người trong thiên hạ ái mộ hắn là chuyện hết sức bình thường, chuyện hắn động lòng với đám người kia cũng là chuyện tầm thường hết sức, chuyện hắn nói chỉ nguyện ý để ý một mình y thôi là chuyện rất khó tin, nhưng dù sao thì y vẫn tin, y tin thiên tử không nói chơi, một lời nói ra liền không phải đùa giỡn.
“Hoàng thượng, đã đến giờ thượng triều rồi”
Đúng lúc này ở bên ngoài có tiếng nhắc nhở của Tiểu Thuần Tử, Tá Dịch ho nhẹ một cái rồi hơi đẩy Lâm Nhất Phàm ra:
“Hoàng thượng, đến giờ thượng triều rồi”
Lâm Nhất Phàm có điểm luyến tiếc hôn nhẹ vào cánh môi mềm mại ngon ngọt kia của Tá Dịch, sau đó hắn mới chịu rời khỏi người y, kéo lấy chăn bên cạnh đắp ngang người cho y rồi nói:
“Thành thật ngủ thêm một chút nữa cho trẫm, nếu không trẫm liền sẽ không đón mẫu thân cùng nội tổ mẫu của ngươi vào trong cung thăm ngươi đâu”
Tá Dịch nhu thuận gật đầu:
“Được, ta sẽ ngủ thêm một chút, hoàng thượng người cứ yên tâm lâm triều đi”
Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười điểm nhẹ vào chóp mũi của Tá Dịch:
“Ngoan”
Tá Dịch sẽ không lừa dối Lâm Nhất Phàm, lời mà y đáp ứng với hắn thì y nhất định sẽ làm, chính vì thế Tá Dịch quả thật thành thật mà ngủ thêm một chút nữa, đến khi y tỉnh lại thì Tiểu Phúc Tử liền nói với y rằng mẫu thân và nội tổ mẫu của y đã đến rồi, còn đang ở bên ngoài chờ.
Tá Dịch nhanh chóng ngồi dậy, Tiểu Phúc Tử giúp y mặc vào y phục thật cẩn thận, còn giúp y chải tóc, cuối cùng mới cùng y đi ra ngoài gặp mặt thân nhân.
Hai nữ nhân Tá thị vừa nhìn thấy Tá Dịch liền vui sướng không thôi, Tá lão phu nhân tuy rằng đã già nhưng vẫn vô cùng minh mẫn nhanh nhẹn, bà nắm lấy tay của Tá Dịch vui mừng nói:
“Dịch Nhi, xem con khỏe mạnh như vậy ta cũng yên tâm rồi”
Lưu Vân đứng ở một bên cũng vui mừng khôn xiết, từ khi biết tin Tá Dịch một lúc hạ sinh ra ba hài tử thì bà vừa mừng vừa lo, bà sợ hài tử của mình vốn là một song nhi, thân thể song nhi vốn yếu đuối, khi mang thai thì cực kỳ nguy hiểm, này lại sinh liền một lúc ba đứa nhỏ thì càng nguy hiểm hơn. Bà nhiều lần đã muốn vào trong cung tìm gặp hài tử, nhìn xem hài tử có bình an hay không, nhưng trong cung cấm nghiêm ngặt không phải muốn đến là đến muốn đi là đi, thế cho nên vẫn thường xuyên nói với phu quân cầu xin hoàng thượng cho vào trong cung gặp Tá Dịch, có điều phu quân hết lần này đến lần khác vẫn chưa dám đề cập tới vấn đề này cho hoàng thượng nghe, không nghĩ tới buổi sáng hôm nay thái giám bên cạnh hoàng thượng lại đích thân đưa xe ngựa đến đón hai người vào trong cung thăm Tá Dịch.
“Dịch Nhi, con mấy ngày hôm nay cảm thấy thế nào?”
Tá Dịch khóe mắt nóng rực ẩm ướt, y cũng lâu thật lâu rồi không gặp mặt người nhà của mình, bây giờ đoàn tụ vẫn là tránh không được lệ nóng tràn mi:
“Con không sao cả, hoàng thượng đối với con rất tốt, mọi người trong cung cũng chiếu cố con rất tốt, thế còn hai người thì sao, bệnh đau nhức xương khớp của nội tổ mẫu đã đỡ hơn chút nào chưa, còn có mẫu thân người có thường xuyên ăn uống đầy đủ hay không?”
Tá lão phu nhân vỗ vỗ bàn tay Tá Dịch:
“Bệnh tuổi già không thể chữa trị hoàn toàn được, nhưng thời gian gần đây cũng đã đỡ nhiều rồi”
Lưu Vân gật đầu:
“Mọi người trong nhà ai cũng đều rất khỏe mạnh cả, Dịch Nhi con đưa tôn nhi tới cho mẫu thân cùng nội tổ mẫu xem mặt có được không?”
Tá Dịch quay sang nhìn Tiểu Phúc Tử, hiện tại các hoàng nhi của y hẳn là đã ăn xong, bây giờ vẫn còn thức:
“Tiểu Phúc Tử, người tới nói với vú nuôi mang các hoàng nhi của ta đến đây đi”
Tiểu Phúc Tử lĩnh mệnh rời đi, Tá Dịch nói Tá lão phu nhân cùng Lưu Vân ngồi xuống ghế chờ đợi, đợi một lúc liền có ba vú nuôi bế theo ba đứa nhỏ đi vào. Tá Dịch ánh mắt trìu mến nhìn về phía các hoàng nhi của mình, Lưu Vân vươn tay bế lấy đứa nhỏ ở gần mình nhất vào trong lòng, Tá Dịch thấy thế liền cười:
“Này chính là nhị hoàng huynh Nhất Cẩn, đứa nhỏ này rất giống hoàng thượng, chính là đứa nhỏ nghịch ngợm nhất”
Tá lão phu nhân đưa tay quơ quơ trước mặt một đứa nhỏ được một vú nuôi khác bế, Tá Dịch lại ở bên nói tiếp:
“Đây chính là đại công chúa gọi là Phượng Nhan, hoàng thượng nói muốn sau này y sẽ là một hoàng hậu tôn quý nên mới gọi là Phượng Nhan, Phượng trong phượng hoàng, Nhan trong nhan sắc”
Còn có một đứa nhỏ bé xíu có lệ chí bên khóe mắt trái giống hệt như Tá Dịch, đứa nhỏ này cực kỳ ngoan ngoãn, không bao giờ khóc nháo, cũng không bao giờ chủ động đòi bú sữa, nói chung cực kỳ nhu thuận nhút nhát. Nó vừa nhìn thấy Tá Dịch có ý định muốn bế lấy mình, đôi mắt kia liền giống như là vui vẻ hơn rất nhiều, ngay cả cánh tay nhỏ nhắn cũng đưa lên tỏ ý muốn theo y. Tá Dịch mỉm cười bế lấy tiểu song nhi của mình đung đưa:
“Này là tam đệ, là một tiểu song nhi gọi là Bình An, lần đó sinh ra còn tưởng rằng bị ngạt chết, may mắn đứa nhỏ này sức sống mãnh liệt, chính vì thế liền muốn đặt là Bình An, ngụ ý sau này muốn để nó bình an trải qua một đời”
Không rõ có phải là vì đứa nhỏ này là một tiểu song nhi giống như y, hay là vì nó suýt chút nữa bị ngạt chết trong bụng y mà y đối với đứa nhỏ này có điểm quan tâm hơn một chút, cũng chính là thường xuyên bế tiểu song nhi này nhiều hơn một chút.
Lúc này Lâm Nhất Phàm thượng triều trở về liền nhìn thấy cảnh tượng này, chính là phát hiện ra vật nhỏ của mình vui vẻ hạnh phúc, hắn thấy vậy cũng tự động cảm thấy ấm áp cõi lòng hơn. Cung nữ trong cung vừa nhìn thấy Lâm Nhất Phàm liền tự động hành lễ, khiến cho ba người đang chơi đùa với ba đứa nhỏ kia cũng giật mình. Lưu Vân cùng Tá lão phu nhân cung kính hành lễ, Lâm Nhất Phàm nhàn nhạt nâng giọng:
“Tá lão phu nhân cùng Tá phu nhân miễn lễ”
Tá Dịch khẽ mỉm cười ôm theo Lâm Bình An nhỏ nhắn đi đến bên cạnh Lâm Nhất Phàm:
“Hoàng thượng, người hôm nay thượng triều về sớm như vậy sao?”
Lâm Nhất Phàm nhìn Lâm Bình An trong vòng tay Tá Dịch, càng nhìn thì càng cảm thấy Lâm Bình An này vô cùng đáng yêu, chính là bởi vì nó thật sự rất giống với Tá Dịch, ngay cả vị trí lệ chí trên mặt cũng không hề khác biệt chỗ nào:
“An Nhi rất ngoan, nếu là Nhan Nhi cùng Cẩn Nhi nhất định sẽ không nằm im như vậy”
Tá Dịch gật đầu:
“Đúng thế”
Lâm Nhất Phàm hướng ánh mắt về phía Tá Dịch:
“Giống ngươi, đều ngoan ngoãn nhu thuận như thế”
Một màn cưng chiều này đều lọt vào trong mắt của Tá lão phu nhân và Lưu Vân, lúc trước hai dâu con Tá gia này vẫn luôn lo lắng hoàng đế chẳng qua chỉ là cố muốn loan truyền tin tức bản thân sủng ái Tá Dịch để muốn Tá gia giúp sức, nhưng hiện tại nhìn thấy hoàng đế quả thật sủng nịch Tá Dịch như vậy, trong lòng hai người cũng không còn gì phải băn khoăn nữa cả, ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.
Tá Dịch trước nay đều không cần hành lễ với Lâm Nhất Phàm, hoàng cung mấy đời nay tuy rằng có hoàng đế thật sự sủng ái một nữ nhân nào đó cũng vẫn để cho nàng ta hành lễ với mình, nhưng đến lượt Lâm Nhất Phàm hắn đều miễn bỏ hoàn toàn, Tá Dịch ở trước mặt hắn không cần phải có những lễ nghi rườm rà kia:
“Dịch Nhi, ngươi hôm nay có thành thật ngủ thêm một chút hay không?”
Tá Dịch gật đầu nhẹ giọng đáp:
“Ta có ngủ thêm một chút, vừa mới rồi nội tổ mẫu cùng mẫu thân đến đây ta mới tỉnh, hoàng thượng người không cần phải bận tâm”
Lâm Nhất Phàm đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của Tá Dịch:
“Được, cũng sắp đến giờ dùng ngọ thiện rồi, Tá lão phu nhân và Tá phu nhân cũng ở lại dùng đi”
Tá Dịch vui vẻ quay lại phía sau nhìn hai người, hai người theo đó cũng cung kính đồng ý. Tá Dịch nghĩ lâu lắm rồi mới có thời gian được đoàn tụ với người nhà, nhưng ở đây vẫn còn thiếu phụ thân của mình, tuy rằng Tá Dương thường ngày vào triều nhưng chưa bao giờ Tá Dịch được nhìn thấy ông cả, lúc này Tá gia chỉ còn thiếu mỗi ông, Tá Dịch theo vậy liền nhỏ giọng hướng Lâm Nhất Phàm cầu xin:
“Hoàng thượng, có thể gọi phụ thân ta cùng tới được hay không, ta lâu rồi cũng chưa gặp phụ thân”
Lâm Nhất Phàm thật tự nhiên mà đồng ý với thỉnh cầu kia của Tá Dịch:
“Có thể, phụ thân ngươi vừa mới thượng triều trở về, bây giờ hẳn vẫn còn chưa ra khỏi hoàng cung, để ta sai người đuổi theo phụ thân ngươi”
Tá Dịch hai mắt sáng như sao trời, bây giờ là buổi trưa nhưng cũng không thể nào làm giảm bớt đi một phần ánh sáng trong mắt của Tá Dịch, vô cùng xinh đẹp động lòng người:
“Đa tạ người”
Lâm Nhất Phàm không quá câu nệ tiểu tiết, nói đúng hơn là hắn đối với Tá Dịch không hề để ý tới mấy lễ nghi này, nhưng mà hắn đã nhắc Tá Dịch rất nhiều lần rồi, người nọ vẫn không thể nào nhớ được, lúc nào hắn đáp ứng y cái gì cũng đều nói đa tạ hắn.
Lâm Nhất Phàm gật đầu:
“Được rồi, đều đến bên kia ngồi xuống cả đi”.