Đọc truyện Nịch Ái – Chương 30: Bức ép
Mùa đông ở Thuận Thiên quốc rất khắc nghiệt, đình nhỏ ở giữa ngự hoa viên hiện tại trên mái cũng phủ một lớp tuyết dày, hồ nước phía dưới đóng một tầng băng mỏng, Tá Dịch nhìn quang cảnh xung quanh có điểm thất vọng, vốn là muốn cùng Lâm Nhất Phàm đi ngắm hoa nhưng cây cối xung quanh đa phần đều bị tuyết phủ kín căn bản không thể nào khoe sắc được:
“Hoàng thượng, hay là về thôi…”
Tá Dịch và Lâm Nhất Phàm đứng trong đình nhỏ, hắn ở phía sau vươn tay ôm lấy eo của y, Tiểu Phúc Tử và Tiểu Thuần Tử thấy thế lại tự động nhẹ nhàng lui xuống, Lâm Nhất Phàm hôn vào má Tá Dịch khàn giọng:
“Dịch Nhi, tại sao đột nhiên muốn về?”
Tá Dịch cảm thấy ấm áp lạ thường:
“Vốn muốn cùng hoàng thượng ngắm hoa, nhưng mà xem ra hôm nay không phải thời điểm thích hợp”
Lâm Nhất Phàm ghé sát vào tai Tá Dịch nói một câu:
“Ngươi còn đẹp hơn cả hoa nữa”
Tá Dịch thoáng đỏ mặt im lặng không biết phải đáp lại ra sao, Lâm Nhất Phàm ở phía sau tự động siết chặt lấy vòng eo Tá Dịch hơn một chút:
“Dịch Nhi, thân thể mấy ngày hôm nay thế nào?”
Tá Dịch không rõ tại vì sao Lâm Nhất Phàm đột nhiên hỏi mình đến vấn đề này, y ngây người một lúc mới chậm rãi nói lại:
“Rất tốt, mấy ngày nay ngự thiện phòng đều mang đồ bổ đưa tới”
Lâm Nhất Phàm thử đưa tay dò xét xuống bụng của Tá Dịch, cảm thấy vòng eo của ai đó vẫn nhỏ gầy như vậy thì yên tâm một chút, hắn rất sợ y chẳng may mang thai, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của y rất nhiều:
“Dịch Nhi, ngươi nghĩ xem sau này chúng ta sẽ sinh mấy hài tử?”
Tá Dịch nghe vậy ngay lập tức đỏ mặt, vấn đề này y còn chưa nghĩ đến nữa, có phải là Lâm Nhất Phàm gấp gáp muốn có hài tử rồi hay không. Ngẫm lại cũng đúng, hắn đến nay vẫn chưa có con nối dòng, thái hậu bên kia chắc chắn cũng thúc giục:
“Người thích mấy hài tử?”
Người nọ nhỏ giọng trong lòng hắn, một bộ dạng thẹn thùng đến đáng yêu, Lâm Nhất Phàm vẫn là nhịn không được hôn vào má của Tá Dịch một cái:
“Ta sao, nếu như được chỉ cần một hài tử, ta lo lắng cho sức khỏe của Dịch Nhi”
Tá Dịch cười nhẹ, hiếm khi mở miệng trêu chọc lại Lâm Nhất Phàm:
“Nếu như là một công chúa thì tính làm sao?”
Lâm Nhất Phàm khẽ vuốt ve ngón tay thon dài của Tá Dịch, trước đây hắn không hề biết Tá Dịch là một song nhi, hắn còn có ý định sẽ lập con trưởng của Cửu hoàng đệ hắn là con thừa tự, sau đó để nó kế thừa hoàng vị. Nhưng mà Dịch Nhi của hắn lại là một song nhi, nếu như y sinh hài tử cho dù là nam nhi hay nữ nhi, chỉ cần y muốn hắn nhất định sẽ để cho con bọn họ kế thừa ngai vàng:
“Vậy thì tương lai sẽ là một nữ hoàng đế”
Tá Dịch nghe vậy liền giật mình nhíu mày, y quay lại phía sau nhìn Lâm Nhất Phàm hốt hoảng nói:
“Không thể được, nữ nhi làm sao có thể làm hoàng đế, chuyện này sẽ không ai chấp nhận được đâu”
Lâm Nhất Phàm ôn nhu nhìn Tá Dịch, hắn mang mọi sủng nịch đều đặt lên người y, ánh mắt kia ý nói chỉ cần là những gì y muốn thì hắn nhất định sẽ thực hiện cho y:
“Chỉ cần Dịch Nhi muốn thì một tiểu công chúa ta cũng có thể biến thành một nữ hoàng đế”
Tá Dịch lắc đầu, y thật sự là không muốn, làm một hoàng đế phải giống như Lâm Nhất Phàm, văn võ song toàn, một nữ nhi yếu đuối sao có thể kế thừa giang sơn:
“Không được đâu, ta cho dù có sinh được một hoàng tử đi chăng nữa thì chuyện người kế vị không phải chuyện muốn nói là được, người cũng phải xem xét người nào có tố chất, không thể nào bỏ qua các hài tử ưu tú của phi tần khác được”
Lâm Nhất Phàm đưa tay vuốt nhẹ suối tóc đen mượt của Tá Dịch dịu giọng:
“Không có khả năng, sau này ta sẽ phân phát hậu cung chỉ giữ lại mình Dịch Nhi, hơn nữa hài tử của ta cũng chỉ có thể là do Dịch Nhi sinh hạ mà thôi”
Tá Dịch bất ngờ, hai mắt mở lớn trong nhất thời cứng họng không biết nói làm sao. Y vẫn luôn u sầu nghĩ đến chuyện Lâm Nhất Phàm sẽ cùng phi tử khác ở cùng một chỗ, rồi cùng bọn họ sinh ra thật nhiều hài tử, sợ sủng ái của hắn dành cho y sẽ biến mất, nhưng mà khi y nghe thấy hắn nói sẽ phân phát hậu cung trong lòng y liền kích động cùng lo lắng, từ trước đến nay chưa có một hoàng đế nào độc sủng một người, cũng chưa có hoàng đế nào không có hậu cung ba nghìn giai lệ cả:
“Hoàng thượng, người sẽ phân phát hậu cung sao? Trước nay vẫn là…”
Tá Dịch còn chưa kịp nói xong thì Lâm Nhất Phàm liền lên tiếng cắt ngang lời y:
“Ta yêu ngươi”
Một câu này phát ra từ miệng của hoàng đế, chỉ sợ mấy đời hoàng đế cũng chưa có người nào nói ra câu này, hoàng đế chính là nam nhân được nữ tử khắp thiên hạ sùng bái muốn trở thành người của họ, nhiều nữ tử xinh đẹp như thế, mỗi ngày thức dậy hoàng đế có thể ngắm một người, chỉ sợ ngắm hết một đời người cũng không thể nhớ nổi một ai đặc biệt, cho nên đã làm hoàng đế thì sẽ không dành tình yêu cho duy nhất một ai cả, hoặc có thể nói rằng hoàng đế thì không có tình yêu:
“Cho nên hậu cung chỉ cần có một mình Dịch Nhi là đủ, những nữ nhân khác ta sẽ không cần”
Tá Dịch khóe mắt ấm nóng lạ thường, y không hề phát hiện ra hiện tại mình đang khóc, mãi cho đến khi Lâm Nhất Phàm đưa tay lên lau nước mắt cho y thì y mới giật mình đáp lại hắn:
“Hoàng thượng, người không cần vì ta mà phân phát hậu cung”
Lâm Nhất Phàm cảm thấy những chuyện này đều là nên làm, hơn nữa hắn còn sợ mình có làm bao nhiêu chuyện đi chăng nữa cũng không bằng đoạn tình cảm đời trước Tá Dịch dành cho hắn:
“Nên làm!”
Lâm Nhất Phàm hôn nhẹ vào trán của Tá Dịch, bờ môi hắn còn cảm nhận được trán của y có phần lạnh lẽo hẳn là ai đó đã đứng ở đây đón gió nhiều rồi, chính vì thế Lâm Nhất Phàm liền vòng tay qua eo của Tá Dịch đưa y trở về:
“Về thôi, ngươi giúp trẫm xem tấu chương đi”
Tá Dịch rất thông minh, việc đó khiến cho Lâm Nhất Phàm càng luôn muốn đặt bảo bối này ở bên cạnh mình, vừa có thể cho hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, lại vừa có thể giúp hắn đỡ mệt mỏi.
Ngày hôm sau Lâm Nhất Phàm thượng triều, Tá Dịch ở trong điện An Nguyệt chán nản không có việc gì làm liền nói Tiểu Phúc Tử đi tìm sách cho y đọc, Tiểu Phúc Tử cầm về một cuốn thơ do tiên đế khi còn tại thượng sáng tác, Tá Dịch rất chăm chú mà đọc, vừa đọc trong lòng cũng không ngừng ái mộ theo. Sau đó ngồi một lúc, bên ngoài liền có cung nữ tiến vào bẩm báo:
“Hoàng hậu, Quý phi nương nương nói muốn đến thỉnh an người”
Tá Dịch có điểm bất ngờ, trong lòng cũng hơi lo lắng một chút, nàng đột nhiên đến tìm y như vậy không biết là có việc gì. Thật ra thì Tá Dịch không muốn gặp nữ nhân của Lâm Nhất Phàm, một phần là ngại chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, gặp gỡ sẽ khiến cho Lâm Nhất Phàm nảy sinh hiểu lầm, một phần là vì không muốn gặp bọn họ. Tiểu Phúc Tử đứng bên quan sát Tá Dịch, vị chủ tử này đôi khi Tiểu Phúc Tử cũng không hiểu sao lại có thể ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, Tiểu Phúc Tử cảm thấy Tá Dịch quá mức ngây thơ đơn thuần, mọi suy nghĩ đều hiện lên trên gương mặt, ngay cả một nô tài như y cũng có thể dễ dàng đọc ra được:
“Hoàng hậu, người nếu không muốn gặp thì có thể không gặp”
Tá Dịch thoát khỏi thực tại, y quay sang nhìn Tiểu Phúc Tử do dự nói:
“Ta làm như vậy sẽ khiến cho nàng nghĩ rằng ta không nể mặt…”
Tiểu Phúc Tử khom lưng:
“Hoàng hậu, nàng chỉ là một Quý phi nho nhỏ, người là hoàng hậu được hoàng thượng sủng ái nhất, người không nể mặt nàng cũng chẳng sao”
Tá Dịch lắc đầu, bởi vì Từ Tuyết Ninh và y căn bản chưa từng nói chuyện với nhau lần nào cho nên y cũng không biết nàng có ý xấu hay tốt với y, cũng có thể nàng chẳng qua chỉ muốn đến kết bạn, hoặc có thể cảm thấy một thời gian dài chưa tới thỉnh an y, bây giờ liền đến thỉnh an, Tá Dịch y vẫn là nên nể mặt nàng ta:
“Nói Quý phi ở ngoài sảnh đợi ta, ta chỉnh lại y phục một chút rồi ra ngay”
Tá Dịch không muốn người khác sẽ dị nghị, y không muốn Lâm Nhất Phàm sẽ hiểu lầm y bất cứ cái gì, thế cho nên lúc này đứng ở trước gương lớn ngắm nhìn mình một lượt, sau khi cảm thấy y phục trên người mặc nghiêm chỉnh đoan chính rồi y mới chậm rãi bước ra.
Từ Tuyết Ninh năm nay mười sáu tuổi, nàng bằng tuổi y, là nữ nhi của đại tướng quân Từ Tứ Bình. Y có nghe phụ thân nói đại tướng quân Từ Tứ Bình là người thiết diện vô tư, có giao hảo rất tốt với phụ thân y, nếu như Từ Tuyết Ninh có ý muốn kết bạn với y, y vẫn luôn rất sẵn lòng. Từ Tuyết Ninh hôm nay mặc xiêm y màu hồng phấn, trang sức trên đầu ngoài một chiếc trâm ngọc phỉ thúy cũng chỉ có thêm hai bông hoa mạ vàng, tổng thể nhìn nàng hiện tại rất nhã nhặn, hơn nữa gương mặt cũng khả ái, có điều khi y bước vào đại sảnh lại luôn có cảm giác rằng ánh mắt của nàng ta nhìn mình không mấy thân thiện.
Từ Tuyết Ninh lần này đến đây chính là có việc muốn cầu xin Tá Dịch, lấy giao tình phụ thân nàng với phụ thân y, nàng nghĩ Tá Dịch cũng sẽ giúp đỡ mình một chút. Tứ phi trong cung ngoài Hiền phi Mặc Lam Tuyên không muốn tranh sủng ra thì Đức phi Lăng Ngọc Giai đang bị hoàng thượng cấm túc, Thục phi Hứa Thục Nhi thì khỏi phải nói đã đắc tội với hoàng thượng cho nên thất sủng rồi, hiện tại chính là thời gian tranh thủ tình cảm tốt nhất, cũng chính là thời gian thuận lợi leo lên long sàng của hoàng đế:
“Thiếp thân thỉnh an hoàng hậu”
Tá Dịch ngồi ở vị trí chủ nhẹ giọng lên tiếng:
“Quý phi đứng dậy đi”
Từ Tuyết Ninh đứng dậy ngồi lại vào ghế phía dưới, Tá Dịch mở miệng hỏi tiếp:
“Quý phi lần này đến có chuyện gì sao?”
Từ Tuyết Ninh cũng không vòng vo nữa, nàng trực tiếp nói thẳng luôn:
“Là thế này, hôm nay ta đến chỗ tổng quản xem sổ sách phát hiện ra một tháng nay hoàng thượng đều ở chỗ của hoàng hậu. Trong cung ai cũng biết hoàng hậu rất được hoàng thượng sủng ái, nhưng mà người là chủ của hậu cung cũng không nên vì chức vụ này mà thiên vị bản thân. Từ trước đến nay vẫn là theo thông lệ, một tháng hoàng thượng sẽ ở chỗ hoàng hậu bốn ngày, tứ phi mỗi người ba ngày, chiêu nghi mỗi người hai ngày, tài nhân mỗi người một ngày”
Tá Dịch nghe Từ Tuyết Ninh nói như vậy thì giật mình, Từ Tuyết Ninh lần này đến chính là muốn nói với y sắp xếp chuyện Lâm Nhất Phàm bãi giá cung điện nào hay sao. Lúc trước ma ma có từng nói qua với Tá Dịch chuyện này, việc hoàng đế đến cung nào ân sủng sẽ do hoàng hậu một tay sắp xếp, nhưng mà y sao có thể sắp xếp được đây, y rất đau lòng. Từ Tuyết Ninh thấy Tá Dịch im lặng như vậy thì nói tiếp:
“Hoàng hậu, một tháng nay chúng tỷ muội trong hậu cung không hề được diện kiến long nhan, sau đại hôn người ở cùng hoàng thượng đã một tháng rồi, người xem cũng nên sắp xếp chuyện ân sủng của hoàng thượng có đúng hay không?”
Tá Dịch gương mặt có điểm trắng bệch, y ấp úng mãi không nói ra một câu hoàn chỉnh. Tiểu Phúc Tử bên cạnh nhìn thấy thế liền lên tiếng nói thay cho chủ tử nhà mình:
“Quý phi nương nương, hoàng hậu mấy ngày nay thân thể không tốt, hoàng thượng luôn rất quan tâm đến hoàng hậu cho nên…”
Tiểu Phúc Tử còn chưa kịp nói xong thì Từ Tuyết Ninh đã lớn giọng cắt ngang:
“Ngươi cẩu nô tài, chỗ này đến phiên ngươi mở miệng hay sao?”
Tá Dịch cũng bị tiếng quát mắng này của Từ Tuyết Ninh làm cho giật mình, y quay sang nhìn nàng rồi lại nhìn Tiểu Phúc Tử, y biết Tiểu Phúc Tử chẳng qua là lo lắng cho mình nên mới lên tiếng, y cũng không muốn Tiểu Phúc Tử bị người khác khi dễ cái gì:
“Quý phi, chuyện này ta sẽ cân nhắc, ngươi cứ trở về đi”
Từ Tuyết Ninh lạnh giọng:
“Hoàng hậu, người không phải là muốn độc sủng đấy chứ?”
Tá Dịch cứng miệng, y tuy rằng muốn thật là công bằng với hậu cung, nhưng mà y quả thật không muốn Lâm Nhất Phàm đi đến tìm nữ nhân khác:
“Ta…”
Từ Tuyết Ninh cười lạnh:
“Hoàng hậu, người làm hoàng hậu cái quan trọng nhất chính là phải công bằng, nếu không chỉ sợ chúng tỷ muội trong hậu cung sẽ không ai nghe theo mệnh lệnh của người”
Tá Dịch đơn thuần thiện lương dĩ nhiên không thể nói lại một Từ Tuyết Ninh tâm cơ luôn muốn dồn y vào bức đường cùng, kết quả Tá Dịch bởi vì không muốn phụ sự kỳ vọng của Lâm Nhất Phàm, bởi vì Lâm Nhất Phàm cho y ngôi vị hoàng hậu tôn quý này, y nhất định phải trở thành một hoàng hậu thật tốt, đến lúc đó mới không làm cho hắn phải thất vọng:
“Ta sẽ hỏi hoàng thượng đêm nay người muốn đến cung của ai”
Từ Tuyết Ninh thấy Tá Dịch bị mình làm cho yếu thế trong lòng liền vô cùng vui vẻ:
“Hoàng hậu, người ngay cả việc này cũng không thể sắp xếp hay sao? Hoàng thượng bận rộn chuyện quốc sự, chuyện hậu cung người cũng muốn hoàng thượng đứng ra giải quyết? Theo thông lệ việc hoàng thượng đến cung nào thị tẩm chính là do hoàng hậu tự mình sắp xếp, người hôm nay ở đây nên cấp cho chúng tỷ muội hậu cung một cái công bằng đi”
Tá Dịch nắm tay nhỏ ở dưới ống tay áo nắm chặt lại với nhau, y cúp mắt khẽ hít một hơi thật sâu, y không muốn Lâm Nhất Phàm đến chỗ khác, nhưng y lại chẳng có cách nào đáp lại lời của Từ Tuyết Ninh, kết quả vẫn là phải làm theo ý của nàng ta:
“Trong cung sắp xếp Thục phi, Quý phi, Hiền phi, Đức phi, như vậy ta liền sắp xếp hôm nay hoàng thượng sẽ bãi giá đến cung Thục phi”
Từ Tuyết Ninh liếc mắt nhìn Tá Dịch, trong lòng nàng nghĩ Tá Dịch nhất định là đang cố không muốn để cho hoàng đế đến cung của nàng:
“Hoàng hậu, người chẳng lẽ không biết hoàng thượng nói muốn Thục phi phụ trách việc tiếp đón sứ thần Hạ Hồi quốc lần này hay sao, nàng hẳn sẽ không có thời gian hầu hạ hoàng thượng cho tốt được, người còn muốn hoàng thượng ban ngày đã mệt mỏi chuyện quốc sự, ban đêm còn không được hầu hạ tốt hay sao?”
Tá Dịch mím mím môi mỏng:
“Vậy đêm nay hoàng thượng bãi giá cung Quý phi, Quý phi ngươi trở về chuẩn bị đi… đêm nay hầu hạ hoàng thượng thật tốt”
Từ Tuyết Ninh cười cười hài lòng:
“Như vậy hoàng hậu hãy đưa thẻ ngọc cho thiếp thân, lát nữa thiếp thân sẽ đến chỗ tổng quản để báo ghi chép lại”
Thẻ ngọc này vẫn luôn ở chỗ của Tá Dịch, trong hậu cung vẫn luôn giữ quy tắc khi nào hoàng thượng tới cung của một phi tần nào đó, thì phi tần đó sẽ cầm thẻ ngọc đến chỗ tổng quan ghi chép lại để tính toán ngày thụ thai. Tá Dịch quay sang nhìn Tiểu Phúc Tử:
“Tiểu Phúc Tử, ngươi đi lấy thẻ ngọc đến đây”
Tiểu Phúc Tử có điểm không bằng lòng nhưng y vốn chỉ là một thái giám cũng không dám ở đây nhiều lời với các vị chủ tử. Từ Tuyết Ninh lấy được thẻ ngọc trong tay Tá Dịch liền mỉm cười, trước khi rời đi vẫn không quên để lại một câu:
“Hoàng hậu, đêm nay thiếp thân sẽ hầu hạ hoàng thượng thật tốt”.