Đọc truyện Nịch Ái – Chương 3: Người là nam hậu của bổn vương
Lâm Nhất Phàm muốn xem xem tiểu hòa thượng này còn có thể bình thản ngồi niệm phật ở trên đùi hắn đến khi nào, hắn cố tình luồn tay vào trong vạt áo màu xám cũ kỹ của Tá Dịch, mang đầu ngón tay xoa nắn khẽ miết lấy hạt đậu nhỏ trước ngực y, quả nhiên tiểu hòa thượng thích ngượng ngùng kia của hắn không thể nào tĩnh tâm được nữa, vội vã đưa tay lên nắm chặt lấy cổ tay của hắn ấp úng hỏi:
“Ngươi… ngươi… là muốn đang làm cái gì?”
Lâm Nhất Phàm khẽ nhếch khóe môi, nếu như là người khác lúc trước kinh hãi hắn như vậy, hắn sớm đã mất hứng mà đá người ta ra khỏi tầm mắt mình, nhưng hiện tại người này lại là người mà hắn kiếp này muốn bù đắp cho nên hắn vẫn đặt rất nhiều kiên nhẫn trên người của y:
“Bổn vương lần này đến chính là muốn đón ngươi về hoàng cung”
Tá Dịch giật mình mở lớn hai mắt nhìn Lâm Nhất Phàm, hắn đọc được trong đôi mắt kia của y rằng muốn hỏi hắn là ai, Lâm Nhất Phàm hiểu ý khẽ cúi đầu tham luyến hít một hơi thật sâu trên cần cổ của Tá Dịch:
“Ngươi chính là nam hậu của bổn vương, bổn vương đương nhiên phải đón ngươi về hoàng cung”
Tá Dịch biết mình được tiên hoàng chỉ hôn cho thái tử điện hạ, cũng biết được vị thái tử điện hạ kia không hề thích y, thậm chí còn ghét bỏ y cho nên mới đưa y đến Cảm Nghiệp Tự này. Nhưng mà Tá Dịch cũng không có nửa điều oán trách thái tử điện hạ, y biết thái tử điện hạ đã có người trong lòng rồi cho nên cũng không muốn làm khó hắn, vì vậy khi thái tử điện hạ hạ chỉ đưa y đến Cảm Nghiệp Tự, y đã không hề có nửa lời phản kháng mà nghe theo.
“Người… người là thái tử điện hạ?”
Tá Dịch cả kinh, y từng có một lần diện kiến dung nhan của thái tử điện hạ nhưng là mười năm về trước, khi ấy y trong số đám thư đồng được chọn tiến cung để làm thư đồng cho thái tử điện hạ, cũng chính là thái tử điện hạ cho y một miếng bánh mới khiến cho y không cảm thấy căng thẳng nữa, Tá Dịch cũng từ đó liền cảm thấy thái tử điện hạ là một người rất tốt, cũng từ đó mà nảy sinh yêu thích với hắn. Kế đó tiên hoàng liền hạ chỉ ban y cho thái tử điện hạ, Tá Dịch khi ấy quả thật rất vui, nhưng sau khi tiên hoàng mất y liền bị thái tử điện hạ đẩy tới nơi đây, cũng đã một năm nay rồi, y đã quen với việc ngày ngày tụng kinh niệm phật, không còn dám mơ tưởng gì tới thái tử điện hạ nữa.
“Ngày mai bổn vương đưa ngươi trở về, còn cho ngươi gặp người nhà của ngươi, sau đó chúng ta sẽ chọn một ngày tốt để cử hành đại hôn, ngươi sẽ là nam hậu của ta”
Tá Dịch thất thần, cái gì mà đại hôn, cái gì mà nam hậu, y hiện tại trong lòng hướng phật không muốn bàn đến chuyện nhân gian, hơn nữa y lần đó còn nghe thấy mẫu thân và phụ thân ở trong phòng bàn bạc, nói rằng thái tử điện hạ không thích nam nhân, mà y hiển nhiên lại là một nam nhân làm sao có thể chứ. Tá Dịch muốn thoát khỏi vòng tay của LâmNhất Phàm nhưng không được, cả một quá trình đều bị cánh tay kia vòng chặt khóa lại bên người:
“Ta không cần… ta… ta… ta hiện tại đã là một tiểu hòa thượng xuất gia rồi”
Lâm Nhất Phàm nhếch môi mỉm cười:
“Ta lần đó đưa ngươi đến đây là muốn ngươi vì tiên hoàng cầu phúc, chứ không nói ngươi trở thành một tiểu hòa thượng phải xuất gia, huống chi tiên hoàng cũng nói ban ngươi cho ta, ngươi sau này chính là nam hậu của ta”
Nói rồi Lâm Nhất Phàm liền bế lấy Tá Dịch đi về phía giường cứng kia, hắn chẳng qua chỉ là muốn trêu chọc tiểu hòa thượng hay thẹn thùng này một chút, vừa nhìn thấy y cuống quít, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên thì hắn lại vui vẻ không thôi:
“Bổn vương hôm nay quả thật còn muốn ân sủng ngươi”
Tá Dịch trợn trắng hai mắt vội vã lùi lại phía sau góc giường đưa hai tay chắp lại bắt đầu lẩm bẩm niệm phật, Lâm Nhất Phàm buồn cười vươn tay chạm vào gương mặt mịn màng kia của y, xúc cảm đúng là vô cùng tốt, da thịt người này vừa mát lại vừa mỏng so với gấm lụa thượng hạng cũng còn muốn tốt hơn. Lâm Nhất Phàm chợt nghĩ tới kiếp trước, trước khi chết cũng chỉ có một mình Tá Dịch tình nguyện bồi táng cùng hắn, hắn cũng không biết tại thời khắc đó y tại sao lại tới hoàng cung muốn chết cùng với hắn, nhưng mà hắn nghĩ kiếp này cũng không cần phải tìm câu trả lời đó nữa, hắn chỉ muốn đối xử với y thật tốt, mang toàn bộ lỗi lầm kiếp trước sửa sai. Lâm Nhất Phàm vô thức đưa môi tiến về phía gương mặt của Tá Dịch, hắn cúi đầu đặt lên cái đầu trọc lóc kia của y một nụ hôn, Tá Dịch cảm thấy da đầu có điểm ẩm ướt liền hoảng sợ trợn lớn hai mắt:
“Người làm gì thế? Ta không muốn phạm phải ngũ giới”
Lâm Nhất Phàm kéo lấy Tá Dịch vào trong lòng của mình, hắn cũng không có ý định làm cho người này phải hoảng sợ, xem ra vẫn là nên để từ từ thì hơn:
“Cái gì là ngũ giới?”
Tá Dịch kéo lấy vạt áo của mình lại thật cẩn thận rồi đáp:
“Ngũ giới chính là không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không vọng ngữ, không uống rượu, người xuất gia tuyệt đối không thể phạm phải ngũ giới”
Lâm Nhất Phàm kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cẩn trọng đặt trước ngực mình kia của Tá Dịch, hắn ôn nhu khẽ vuốt ve trêu đùa đầu ngón tay thon dài của y:
“Ngươi không phải người xuất gia, ngươi là đến đây cầu phúc cho tiên hoàng, bây giờ thời gian đã hết rồi, ngươi đương nhiên sẽ trở về cùng với ta”
Tá Dịch nhanh chóng né tránh khỏi bàn tay của Lâm Nhất Phàm, Lâm Nhất Phàm lại cứng đầu nắm lại bàn tay kia:
“Ngươi chẳng lẽ không muốn gặp phụ thân cùng mẫu thân của ngươi sao?”
Quả nhiên vừa nhắc đến người nhà thì Tá Dịch liền động tâm, Lâm Nhất Phàm lại cúi đầu xuống hôn lên cái đầu trọc lóc kia của y:
“Ngày mai phụ thân của ngươi sẽ tới đây”
Tá Dịch ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm kia của Lâm Nhất Phàm, y vội vã cúp mắt xuống không dám nhìn thẳng:
“Phụ thân của ta sẽ tới đây sao?”
Lâm Nhất Phàm dùng ngón tay nâng cằm Tá Dịch lên đối diện với mình:
“Đương nhiên, sau này ngươi cũng có thể tùy ý gặp bọn họ”
Tá Dịch lẩm bẩm:
“Ta cũng có thể gặp bọn họ sao?”
Lâm Nhất Phàm lại cúi đầu đặt môi lên đỉnh đầu trọc lóc trơn bóng kia của Tá Dịch, hắn nhẹ giọng:
“Đúng thế”
Tá Dịch cảm nhận Lâm Nhất Phàm lại muốn đụng chạm y như thế liền đỏ mặt, dù sao y cũng đã ở trong Cảm Nghiệp Tự này đã gần một năm rồi, đối với những lời phật dạy hay ngũ giới gì đó có ấn tượng vô cùng sâu sắc, hiện tại bên cạnh y đột nhiên lại xuất hiện một nam nhân xa lạ không nói, thế nhưng còn muốn thân thiết với y như thế, y quả thật là không thể thích nghi được chuyện này. Tá Dịch nhân lúc Lâm Nhất Phàm mất đi cảnh giác liền vội vã đẩy hắn ra rồi đứng dậy, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì xấu hổ vội vã mở cửa chạy khỏi nơi này. Sau khi tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng kia rời đi, Lâm Nhất Phàm liền bật cười ha ha, cũng chẳng hiểu sao kiếp trước lại bỏ lỡ một người đáng yêu như thế này.
Tá Dịch chạy khỏi khu phòng ở dành cho hòa thượng ở phía đông, bởi vì y vẫn chưa chép đủ kinh kim cang cho nên không dám đến phòng ăn để ăn cơm, y trốn ở một góc ít người qua lại trong Cảm Nghiệp Tự, trái tim hiện tại vẫn còn đập thình thịch không rõ là vì chạy quá mức nhanh hay là gương mặt của thái tử điện hạ cứ hiện ra trong đầu y. Tá Dịch cúi đầu nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng trong hồ lớn, trong làn nước trong kia còn phản chiếu lại gương mặt đỏ ửng của y, Tá Dịch bất giác đưa tay lên chạm vào đỉnh đầu trọc lóc của mình, sau đó ánh mắt chợt trùng xuống thất vọng, cuối cùng liền thở dài không biết có bao nhiêu tâm tư.
Về phần Lâm Nhất Phàm, buổi tối ngày hôm ấy ở lại phòng viện riêng biệt yên tĩnh, buổi tối hắn không cần đến phòng ăn ăn cùng mọi người trong Cảm Nghiệp Tự mà thức ăn được đưa đến tận phòng. Đương nhiên thì trong Cảm Nghiệp Tự này vốn dĩ không thể kiếm đâu ra được đồ ăn mặn cho Lâm Nhất Phàm, đồ ăn ngoài ba cái màn thầu cùng một bát cơm trắng thì chỉ có thêm một đĩa rau cải xào, Lâm Nhất Phàm nhìn chằm chằm ba đĩa đồ ăn trước mặt trong lòng nghĩ chẳng trách tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng kia của hắn lại gầy đến như vậy, lúc ôm vào lòng cũng còn cảm thấy bất ngờ vì vòng eo quá nhỏ, đợi đến khi về hoàng cung nhất định phải tẩm bổ cho y thật tốt.
Lâm Nhất Phàm đêm đó ngủ không được, có lẽ là do địa phương nơi này không thể so sánh với tẩm cung thái tử điện hạ của hắn, hoặc cũng có thể hắn ngày hôm nay ăn uống không được tốt, ngay cả một miếng thịt cũng không có cho nên liền ngồi dậy, mang giày đi vào rồi lặng lẽ mở cửa bước ra khỏi phòng. Trong bóng đêm, Lâm Nhất Phàm bước chân vô lực nhanh nhẹn không hề phát ra bất cứ một tiếng động nào, ánh trăng trên cao sáng vằng vặc vừa vặn có thể để cho hắn nhìn thấy được từng cảnh sắc nơi này. Lâm Nhất Phàm một đường đi đến gian phòng phía đông, chuẩn xác mở ra phòng của Tá Dịch rồi bước vào. Trong phòng rất tối, nhưng thị lực của Lâm Nhất Phàm rất tốt, nơi này có khoảng sáu bảy tiểu hòa thượng căn bản đều giống nhau, đều có cái đầu trọc lóc mặc trên mình một bộ y phục màu trắng mỏng manh. Lâm Nhất Phàm để ý trong góc có một tiểu hòa thượng đang khẽ co người lại, chăn ở trên người căn bản không có đã bị nhóm người kia kéo hết, hắn khẽ nhếch môi mỉm cười trực tiếp cúi người vươn tay về phía trước bế lấy tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng kia của hắn muốn rời đi.
Tá Dịch ngủ không sâu giấc, cảm thấy trên người có một bàn tay đang chạm vào mình cứ nghĩ rằng một hòa thượng khác khi ngủ vung tay loạn, nhưng rất nhanh y liền cảm thấy không đúng, bàn tay kia đã luồn xuống dưới người của y ý muốn nhấc bổng y lên, Tá Dịch giật mình mở mắt chỉ nhìn thấy bóng đen to lớn đứng trước mặt mình, y hoảng hốt định kêu lên một tiếng thì có một giọng nam trầm thấp giống như là đoán ra được suy nghĩ của y rồi mà nói trước:
“Là ta!”
Tá Dịch nhỏ giọng hỏi lại giống như là muốn xác nhận:
“Thái tử điện hạ?”
Lâm Nhất Phàm khàn giọng ừ một tiếng, nhanh chóng bế Tá Dịch rời khỏi phòng ngủ này. Tá Dịch không biết thái tử điện hạ tại sao lại vào trong phòng mang y đi, cũng không biết thái tử điện hạ là muốn mang mình đi đâu, nhưng mà đối với tư thế hiện tại liền làm cho trái tim nhỏ bé trong lồng ngực của y khẽ đập loạn, gương mặt nhỏ nhắn dưới ánh trăng sáng kia càng muốn đỏ ửng rõ ràng hơn. Tá Dịch cứ ngây ngốc như vậy ở trên tay thái tử điện hạ, không biết qua bao lâu y mới bừng tỉnh phát hiện ra có điểm không đúng, y vội vã giãy giụa cự tuyệt muốn đứng xuống:
“Thái tử điện hạ, người muốn đưa ta đi đâu”
Lâm Nhất Phàm không cảm thấy nặng nhọc gì, dù cho Tá Dịch đang ở trên tay hắn không yên phận cử động, y vẫn đau lòng cảm thấy người này thật là nhẹ, trong đầu còn có một suy nghĩ đen tối muốn lột sạch y phục của y ra kiểm tra xem người này rốt cuộc có bao nhiêu gầy:
“Đi ngủ”
Tá Dịch đỏ mặt cự tuyệt:
“Thái tử điện hạ người trước bỏ ta xuống, phòng ngủ của ta ở phía sau”
Lâm Nhất Phàm dĩ nhiên vẫn bước về phía trước, Tá Dịch cũng không có cách nào có thể thoát khỏi lồng ngực rắn chắc này của hắn, chỉ còn biết đỏ mặt ở bên tai hắn không ngừng nói:
“Thái tử điện hạ, cầu xin người trước bỏ ta xuống đã”
Trăng hôm nay rất tròn, bầu trời cũng có thật nhiều sao, tiết trời mùa hè ở nơi này cũng rất dễ chịu không có quá nóng bức, Lâm Nhất Phàm đi qua đình nhỏ, dưới đình nhỏ có một hồ nước lớn, dưới hồ nước lớn đó in vào hình ảnh hắn đang bế lấy tiểu hòa thượng đầu trọc lóc đáng yêu ở trên tay, hắn khẽ nhếch môi mỉm cười tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng này của hắn không có tóc đã đẹp như vậy rồi, nếu như sau này còn có một suối tóc đen mềm mại dài đến ngang lưng, suối tóc phiêu tán xõa trên tấm lưng nhẵn nhụi khi… đến lúc ấy không biết còn kiều mỵ đến bao nhiêu:
“Dịch Nhi, sau này bổn vương sẽ tìm mọi cách tốt nhất để cho tóc của ngươi nhanh chóng dài ra”
Tá Dịch nghe vậy bất giác đưa tay lên chạm vào đỉnh đầu trơn bóng của mình, còn nhớ lần ấy khi bị đưa đến Cảm Nghiệp Tự, việc đầu tiên mà y phải làm chính là phải cạo bỏ hết mái tóc đen của mình, y lúc đó không biết đã khóc biết bao lâu, lúc cạo đầu cũng khóc, khi cạo xong nhìn thấy mặt đất một loạt những mớ tóc đen kia cũng khóc, ngay cả khi đi qua hồ nước nhìn thấy bản thân mình như vậy cũng không, ban đêm lúc đi ngủ còn mơ thấy ác mộng thấy mình không còn tóc nữa cũng sẽ khóc. Nhưng mà thời gian trôi qua cũng đã gần một năm rồi, Tá Dịch dường như đã quen với chuyện này, đến bây giờ Lâm Nhất Phàm nhắc lại trong lòng y liền có một chút chua xót không nói lên lời:
“Không cần, Tĩnh Tâm trụ trì nói người xuất gia phải cạo bỏ toàn bộ tóc ở trên đầu”
Lâm Nhất Phàm cúi đầu nhìn Tá Dịch khẽ thở nhẹ đau lòng:
“Ngươi không phải là người xuất gia, ngươi là nam hậu của bổn vương”
Sau câu trả lời kia của Lâm Nhất Phàm, Tá Dịch phát hiện ra bản thân đang ở trước một gian phòng khác, Lâm Nhất Phàm nâng chân đá nhẹ vào cửa phòng, cánh cửa phòng nhanh chóng được mở ra, hắn ôm theo Tá Dịch bước vào phía trong rồi lại dùng chân kia khẽ đá cánh cửa đó đóng lại. Tá Dịch bắt đầu lo lắng, ánh mắt lớn sợ hãi nhìn xung quanh:
“Nơi này…”
Tá Dịch còn chưa kịp nói xong thì Lâm Nhất Phàm đã có thể nói ra suy nghĩ trong đầu y rồi:
“Đây là phòng của ta”
Nói rồi Lâm Nhất Phàm liền đặt Tá Dịch lên giường, Tá Dịch ngay lập tức muốn đứng dậy rời khỏi đây thì đã bị Lâm Nhất Phàm cưỡng ép bắt ngồi xuống:
“Ngươi yên tâm, từ giới đến khi đại hôn thì bổn vương sẽ không làm gì ngươi”
Tá Dịch đương nhiên nghe hiểu được lời nói của Lâm Nhất Phàm, đối với những chuyện này y không có khả năng không biết chút nào được, lại nghĩ đến thân thể của mình có điểm khó nói, y lại thật không dám mơ tưởng cái gì với thái tử điện hạ cả:
“Thái tử điện hạ, Không Niệm chỉ muốn ở nơi này vì tiên hoàng, vì thái tử điện hạ cầu phúc mà thôi”
Lâm Nhất Phàm nhanh chóng tháo bỏ giày cùng áo ngoài rồi bước lên giường, hắn vòng tay ôm Tá Dịch ngã xuống giường:
“Ngươi là nam hậu của bổn vương chứ không phải là Không Niệm”.