Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa

Chương 56


Đọc truyện Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa – Chương 56

– Con đã nói với mẫu thân bao nhiêu lần rồi ? Con chưa muốn lấy vợ ! – Mặt Sư Tử đỏ gay. – Chúa thượng mới lên ngôi, còn bao nhiêu việc phải lo lắng. Các nước lân bang lúc nào cũng chỉ rình rập ta sơ hở, con không thể lập gia thất lúc này !
– Con !!!!!! – Sư phu nhân nhăn trán. Thật hết cách với con bà. Từ bé cậu không bao h chơi với con gái, đến khi mới lớn thì ham hố võ nghệ, mười lăm tuổi đã ra trận giết giặc. Đến giờ đã 6 – 7 năm rồi, không chịu lấy vợ đi cho bà có cháu bế.
– Nam nhi đại trượng phu phải xả thân vì nước, đâu để chuyện nhi nữ làm vướng bận!
– Con thật à …! Thật giống hệt cha con ngày trước
– Mẫu thân sợ con không lấy nổi vợ sao ?
– Ta không cần biết con muốn hay không ! hôm qua ta đã cho bà mối đến nhà Lại bộ Thượng thư dò hỏi. Tiểu thư nhà đó nết na thục đức, rất vừa ý ta…
Sư Tử giật mình hỏi :
– Có phải Lại bộ thượng thư Xử đại nhân không ?
– Chính phải !
– Mẫu thân chưa bết chuyện sao ?
– Chuyện gì ?
– Cả kinh thành đang xôn xao lên ấy. Cái cô Xử tiểu thư nhà họ phải lòng quan phủ doãn Ngưu tri phủ, hôm nọ đến nhà phủ doãn đại nhân đánh ghen với ai ấy.
– Nói nhảm ! Tin gì những lời xằng bậy ấy !

Một tì nữ đỡ lời
– Bẩm phu nhân, tướng gia nói không sai đâu ạ ! Xử tiểu thư nhà họ đúng là có đến đánh lộn ở nhà quan tri phủ. Vì bẽ mặt, họ đang chuẩn bị cho con gái họ vào cung làm nữ quan đấy
– Thật không thể ngờ được !
– Mẫu thân còn muốn con lấy vợ nữa con sẽ bỏ đi đấy !
Nói rồi Sư Tử bỏ đi.
______________________________________
Tại tửu lâu “Ngon nhất quả đất”
– Sư huynh có chuyện gì buồn bực vậy ? – Bảo Bình cười hỏi.
– Bảo huynh thật sung sướng, ở một mình tự do tự tại, không ai quản thúc – Sư Tử thở dài – Không như ta …
– Huynh có gì vướng bận chăng ?
– Mẫu thân ta nhất quyết đòi ta lấy vợ
Bảo Bình cười ha hả mà rằng :
– Lấy vợ thì có gì mà huynh khổ sở vậy ?
– Ta thân là nam nhi đại trượng phu phải đem thân gói trong da ngựa, những thứ tầm thường vậy ta không hứng thú !
Kim Ngưu đang ăn hăm hở, nghe vậy lên tiếng :
– Có thật vậy không ? hay là ngại nói thật vậy ? Ai chả biết huynh có cái tật từ bé cứ gặp con gái là mặt đỏ như lửa, nói cũng không thành lời… Bảo huynh lúc nãy không đến sớm mà xem, cô nương Tình Nhi vừa nãy ra tiếp rượu, vừa mới liếc huynh ấy một cái, mặt Sư huynh đã đỏ như chân giò hầm rượu, rượu đang uống cũng phun đầy ra áo cô nương ấy …
Ngưu còn đang định nói tiếp, Sư Tử đã nhét một cái đùi gà vào miệng chàng.
– Con Trâu này ! Có thôi không thì bảo ? Ta nghe đồn ngươi cũng là một vị quan thanh liêm chính trực, ngờ đâu cũng có lúc đem những lời nói bần tiện ra bếu rếu ta vậy hả ?
Ngưu Ngưu cầm cái đùi gà giơ lên :
– Cảm ơn Sư huynh !
Sư Tử lại hỏi Bảo Bình :
– Ta không thể về nhà lúc này được ! Các ngươi có thể cho ta đến tá túc vài hôm không ?
Bảo Bình và Kim Ngưu nhìn nhau

– Ta thì làm gì có nhà cho huynh đến tá túc ? – Bảo Bình nói ( Bó tay )
– Thế ngày thường huynh ở đâu ?
– Cứ chỗ nào ta thích ta sẽ ngủ ở đó thôi !
– Phải rồi ! Có hôm lính lệ của ta nói có người nằm ngủ trên trống cái của phủ nha. Là huynh đúng không ?
– Thật là hết cách với hắn ! Ngưu Ngưu, phủ ngươi ta có thể đến không ?
– Mấy hôm trước thì được, nhưng vừa rồi có thiên kim nhà thống lĩnh cấm quân mới đến.
– Sư phụ về kinh rồi sao ? – Bảo Bình và Sư Tử cùng hỏi
– Thầy mới về, phủ đệ chưa xong, Tiểu Nhân Mã đang ở phủ của ta. Sư huynh không ngại gặp Tiểu Nhân Mã thì có thể đến
– Thôi thôi ! – Sư Tử xua tay – Ta sợ cô ta lắm rồi !
Back to mấy năm trước …
– Sư Tử ca – giọng Nhân Mã thỏ thẻ nghe dễ sợ
– Ối ! – Sư Tử rống lên rồi chạy đi mất, mặt mày đỏ tía
– Tiểu Nhân Mã, con cứ trêu chọc Sư ca hoài !
Tiếng nàng cười khanh khách:
– Ai bảo huynh ấy dại gái vậy chứ ! Con chỉ đùa thôi mà !
__________________________________________

Sư Tử một mình lên ngựa, phóng ra ngoài thành theo hướng Bắc. Đến một cánh rừng, chàng ghìm ngựa đi chậm lại vãn cảnh. Không biết đây là nơi nào mà sơn thủy hữu tình như vậy !
Ra khỏi cánh rừng, Sư Tử đến một chân núi. Quả núi này không cao lắm, song rất đẹp. Từ trên núi dội xuống một thác nước hòa lẫn vào nước sông xanh biếc. Hai bờ sông trồng bát ngát là hoa, nhiều loài hoa lạ chàng chẳng biết tên. Sư Tử thong dong trên cánh đồng hoa rực rỡ vòng qua chân núi, đến một thung lũng xanh mướt. Sư Tử xuống ngựa, buộc ngựa vào một cây ngô đồng già, đi bộ ngắm nghía. Phái xa có một hồ nước trong vắt như gương. Sư Tử thong thả bước lại gần, khoan khoái hít thở mùi hoa cỏ đồng nội’

Ta đã đi qua bao nhiêu danh thắng, không ngờ có dịp lại đến nơi tiên cảnh này…
Bỗng dưng chàng đứng khựng lại trước một tảng đá lớn. Chàng ngạc nhiên thấy một bộ y phục màu thiên thanh vắt trên tảng đá.
Ai mà lại vứt áo ở đây thế này ?
Chàng bước vòng qua tảng đá, nhặt bộ y phục lên. Mùi hương thoang thoảng từ chiếc áo đưa tới khứu giác chàng. Đây chắc là của cô nương nào đó bỏ quên.
Sư Tử cầm chiếc áo trong tay, ngó ngang ngó dọc xem có ai không.
Và cuối cũng chàng cũng thấy.
Đúng là một vị cô nương. Nhưng kì lạ thật, nhìn thấy nàng, Sư Tử không đỏ mặt.
Chàng đứng ngây ra như phỗng đá bị chôn chân dưới bãi cỏ. Mắt chàng mở to, tim gần như ngừng đập luôn rồi.
Cô nương ấy cực kì xinh đẹp.
……. Cô ấy đang tắm ……..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.