Đọc truyện Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa – Chương 1738 + 39 + 40
——-Chap 38——-
CHOANG ! Một cái bình trà vỡ tung tóe
-CÁI GÌ ? – Thiền Phi giọng cay nghiệt – Ả Cự Giải đó nhận hết ư ?? Thế là Bạch Dương vô tội ?
-Thiền muội muội ah bớt giận đi ! – Như Phi ngồi cười mỉa mai
-Ta đã mất bao nhiêu tâm sức mới dàn dựng nên … – Thiền Phi nghiến răng kèn kẹt. Một phi tử dáng hoa mặt ngọc đâu chả thấy, chỉ thấy một con hổ cái đang lồng lộn vì toi công – Chẳng lẽ bị con bé ngu ngốc đó phá vỡ hết sao ? Ta đã quá coi thường ả !
-Bây h muội giận thì ích gì ? – Như Phi đã thế lại còn khích đểu – Cự Giải nhận hết rồi hôm đó còn có Song Gia làm chứng, lại còn bị sát thủ cướp đi, không biết sống chết thế nào, không có người đối chất coi như vụ án này đã xong ! Muội bình tĩnh đi !
Thiền Phi trấn tĩnh lại, trong lòng vô cùng tức tối, và cái sự giận dữ đó không phải chỉ là hướng về phía Bạch Dương. Cái mụ Như Phi sao mà đáng ghét !!! Nhưng hãy để cho ả vui vẻ vài bữa, cứ để cho ả mỉa mai ta cũng được, bây h việc trước hết là đối phó với Bạch Dương đã
______ Singing in the rain______
… Điện Cam Lộ …
Ma Kết tỉnh dậy mà cảm thấy như vừa tỉnh giấc sau một cơn mơ dài nặng trịch những mộng mị. Chàng cảm thấy khá nhiều, nhưng trong người vẫn mỏi mệt. Chàng chẳng nhớ nổi mấy ngày qua xảy ra những chuyện gì hết. Kết nhích người ra khỏi giường, bắt gặp Bạch Dương ngồi ngủ gật ngay bên cạnh, Tất cả mọi thứ đột ngột ùa về. Trông sắc mặt nàng có vẻ kém đi, không biết vì mấy ngày nay nàng bận chăm sóc chàng hay là vì nàng nhớ tỉ tỉ.
-Khi ta đi rồi … Người phải chăm sóc cho muội ấy thật chu đáo …
Ngẫm lại chàng tự dưng thấy bất an. Những lời Cự Giải nói hôm ấy rõ ràng đều báo hiệu những điềm không lành. Sao chàng không nghĩ đến sớm hơn ? Làm gì có cái gì tốt đẹp tự trên trời rơi xuống !
-Người tỉnh rồi sao ? – Bạch Dương dụi mắt nhìn chàng – Người cảm thấy sao rồi ?
-Ta khỏe rồi !
-Nếu hoàng thượng khỏe rồi thì ta về đây ! – Nàng đứng dậy, nói với một giọng lạnh nhạt làm Ma Kết sửng sốt. Nàng giận ta ư ? Vì cái gì ?
Nàng bỏ đi, để lại đằng sau ánh mắt ngơ ngác của Ma Kết. Dù là chàng mới khỏi, dù là mấy hôm vừa rồi nàng đã ở lì bên cạnh chàng, nhưng nàng cũng không thể cứ tiếp tục thế này … Phải, bây h có vẻ như chẳng còn gì ngăn cách nàng và chàng nữa, nhưng chàng thật sự nghĩ rằng, nàng và chàng có thể ở bên nhau sau khi tỉ tỉ của nàng đã bị bắt đi một cách đầy oan ức như vậy sao ?
Khi tỉ tỉ không còn ở đây nữa, thì khoảng cách giữa chàng và nàng sẽ chỉ càng lớn thêm mà thôi.
Cửa điện mở rộng, một công công bước vào trình báo :
-Hoàng thượng … ?? Người khỏe rồi sao ?
-Ta đã đỡ nhiều !
-Có Sư Nguyên Soái và Hình bộ thượng thư đại nhân cầu kiến
-Gọi họ vào đây ! – Ma Kết ho vài tiếng.
Sư Tử và Kim Ngưu tiến vào, quì trước mặt Ma Kết :
-Vi thần tham kiến hoàng thượng ! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
-Bình thân
-Tạ hoàng thượng !
-Sao các ngươi lại đến ?
-Bẩm hoàng thượng có lẽ người vừa mới khỏe lại nên không biết. Mấy ngày vừa rồi hoàng thượng lâm trọng bệnh, Nhị công chúa sợ rằng có kẻ thừa cơ âm mưu đen tối nên đã giao cho thần và Ngưu đại nhân giám sát chặt chẽ mọi đường trong hoàng cung !
Vẫn là nàng nghĩ đến ta… Vậy sao trước mặt ta lại làm ra vẻ lạnh nhạt như vậy ?
-Cự Giải công chúa … đã tìm được chưa ?
-Bẩm việc này vi thần đang cho điều tra – Kim Ngưu tâu – Tuy nhiên có những việc rất khó hiểu
-Là điều gì ?
-Bẩm, – Sư Tử nói – vi thần trước ngày xảy ra án mạng trong cung, đã có chạm trán với sát thủ. Tên sát thủ này và tên lần trước định hành thích công chúa là một. Luận về võ công thì chắc chắn hắn là Thiên Không Vô Ảnh Khách. Tuy vậy, khi vi thần gặp hắn, theo lời kể của nhân chứng là cô nương Song Ngư thì Thiên Không Vô Ảnh Khách đã chết từ ba năm trước, chính cô nương ấy và cha cô đã chôn hắn ta, có thể chỉ rõ cả mộ của hắn.
-Sao lại có chuyện như vậy chứ ? – Ma Kết cau mày
-Theo điều tra kĩ lưỡng về vụ án mười hai năm trước, Thiên Không Vô Ảnh Khách là một cựu thái giám trong hoàng cung, tâm phúc của hoàng thái hậu ngày trước, cao thủ đại nội, sau khi hoàng thái hậu bị hạ độc, hắn ta bặt vô âm tín đã mười hai năm nay.
-Thái giám tâm phúc ?? – Ma Kết nhớ lại – Sao ta lại không biết nhỉ ?
-Vi thần đã tra hỏi mấy người thái giám già cả ngày trước. Họ đều nói trước đây Thiên Không Vô Ảnh Khách và Nhũ mẫu là hai tâm phúc của hoàng hậu, nhũ mẫu luôn ở cạnh Người, còn lão thái giám thì thường được sai làm những việc khác.
-Ta cũng không thể nhớ nổi – Ma Kết nghĩ ngợi
-Nhưng dù thế nào đi nữa, tâm phúc của hoàng thái hậu sao có thể có động cơ thích sát hoàng thượng được ! – Sư Tử nói – Hơn nữa hắn lại còn chết ba năm nay rồi !
-Đúng ! – Kim Ngưu nói – Hắn đã mai danh ẩn tích lâu như vậy, h bỗng dưng xuất hiện lại quả là đáng ngờ, lại còn hai lần muốn vào cung hành thích, có lẽ liên quan đến vụ án mười hai năm trước chăng ?
-Cũng có thể, Nguyên soái, ngươi vừa nói hắn đã chết rồi phải không ?
-Đúng vậy, cô nương Song Ngư khi nhìn thấy hắn đã vô cùng khiếp sợ, thậm chí còn cho là mình gặp ma !
-Có hai khả năng – Ngưu phân tích – Một là lão ấy chưa chết. Nếu lão chưa chết, ta cần phải biết lão giả chết nhằm mục đích gì. Hai là … lão ấy không phải Vô Ảnh mà là ai đó khác, một người nào đó có được tất cả võ công chân truyền của lão, cải trang thành lão. Nếu vậy, ta cần biết hắn cải trang thành lão là để làm gì … Nhưng rốt cuộc, mọi đầu mối vẫn qui về vụ án mười hai năm trước.
-Ngươi muốn lật lại sao ?
-Vi thần thỉnh cầu hoàng thượng cho phép thần được điều tra lại ! Và hơn nữa đó lại là vụ án oan quá lớn !
-Được ! Cứ làm vậy đi ! Có điều gì phải báo cho ta biết ngay
Kim Ngưu và Sư Tử chuẩn bị lui ra, bị Ma Kết gọi giật lại :
-Thượng thư đại nhân !
-Có vi thần !
-Người theo ý chỉ của trẫm, chuẩn bị ĐẠI XÁ THIÊN HẠ !
Ngưu và Sư nhìn nhau tròn mắt :
-Hoàng thượng … Người …
-Trẫm đã quyết … Trẫm sẽ chuẩn bị lập hậu !
______I’d like to make myself believe that planet Earth turns slowly______
Song Ngư thức dậy từ sớm chuẩn bị trang điểm. Nàng mặc áo màu thiên thanh ưa thích của mình, cài lên đầu vài món đồ trang sức đơn giản. Chẳng biết tại sao nàng làm thế nữa, nàng và người ta đã đâu có cái gì, nhưng sao nàng cảm thấy cần thiết phải như vậy mới được.
Gặp ân nhân, ta phải xinh đẹp mới được !
Nhưng …
Chỉ là ân nhân thôi mà ! Bất cứ người nào thấy thế cũng sẽ cứu ta … Có cần chải chuốt như vậy không ?
Nhưng ân nhân đã đến và an ủi ta nữa ! Nàng mỉm cười. Vòng tay hắn vững vàng, chắc chắn nhưng vẫn thật dịu dàng và đầy âu yếm …
Hay là do ta lúc đó đã tưởng tượng ra ? Nàng thảng thốt. Nàng nhớ lại mang máng, hình như chàng mỉm cười, nhưng hình như chỉ là nàng nghĩ là chàng mỉm cười …
Bởi vì chàng sẽ cứu bất cứ ai ở vào hoàn cảnh đó. Nếu như không phải là ta mà là Tiểu Nhân Mã cô nương, chàng cũng vẫn sẽ làm thế thôi ! Ta đâu có là gì ??? Cái nhìn của nàng trùng xuống, nụ cười buồn buồn.
Ta mới gặp người đó có vài lần, người ta lại còn chẳng bao h nói chuyện với ta hết ( trời ơi, chàng ta bị dại gái mà !) làm sao lại có cảm tình với ta được chứ !
Là ta mơ mộng ?
Thật viển vông !
Có những khi ta cũng ghét ta làm sao lại hay mơ mộng như vậy. Ta biết thật là hão huyền, thật là không thực tế. Trời sinh ra Song Ngư nàng sao lắm mong ước đến vậy ? Biết rằng mong ước không phải là xấu, nhưng mong chờ lắm, hụt hẫng nhiều, mơ để rồi biết mình vỡ mộng thì còn đau đớn hơn là không mơ.
Cảm giác vỡ mộng, nghĩ đến thôi nàng cũng không dám nữa. Một Tiểu Nhân Mã mà nàng mong nhớ bao lâu nay đã làm nàng tỉnh đủ rồi. Biết đâu đấy, nếu nàng trông chờ nhiều quá, lần này nàng lại càng thất vọng thì sao ?
Chắc người ta chẳng coi nàng là gì đâu, vì ngay sau hôm ấy, người ta đã vội vã về kinh. Còn gặp làm gì ? Còn chờ đợi cái gì ?
…Nhưng sao nàng vẫn muốn gặp ? Nàng vẫn muốn mình thật đẹp trong mắt người ta…
———Chap 39———
-Sao hôm nay Sư phủ đông thế này ?
Trên một dãy phố dọc theo nhà Sư Tử, hàng chục chiếc kiệu nối nhau xếp hàng làm tắc hết cả một quãng đường. Chiếc kiệu nào cũng sặc sỡ đủ màu, cái nào cũng lộng lẫy. Mỗi chiếc có bốn gia đinh khiêng và kèm theo một thị nữ đi cùng. Song Ngư trông thấy bất giác mủi lòng.
Nhà người ta quyền cao chức trọng, toàn giao du với các bậc trọng thần quyền quí, một cô gái áo vải như ta làm sao có hi vọng ?
-Mã cô nương ah, hay ta đi chỗ khác ? – Ngư Ngư rầu rĩ nói
-Cô nương đừng ngại ! – Nhân Mã nói – Chắc hôm nay Sư gia có giỗ Tết gì đó nên khách khứa mới đến đông thế này
-Vậy thì ta càng nên về, đừng làm phiền họ !
-Sợ gì chứ ! Cô nương cứ theo ta !
Mã Mã kéo Ngư chen qua dãy kiệu đến trước cửa phủ, nơi hai con Sư Tử đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt cười nhăn nhở. Gia nhân Sư Phủ kê một cái bàn lớn chắn trước cổng, có một quản gia ngồi đó viết lách cái gì. Tiểu Nhân Mã định bước vào thì bị gia nhân chặn lại :
-Cô nương ! Cô nương không được vào !
-Ta vào thăm phu nhân sao lại không được ? – Mã nhíu mày lại
-Nếu cô nương muốn vào thì ra ghi sổ với quản gia, sau đó xếp hàng chờ đến lượt !
-Các người bị điên rồi sao ? – Mã Mã nổi giận – Ta đến thăm phu nhân trước nay chưa bao h phải ghi tên ! Hay là bá mẫu ấy đang bị bệnh ??? Sợ người ta đến hãm hại ?
-Không phải ! Cô nương đừng giận ! Nhưng phu nhân có lệnh Tướng Gia đã khỏi bệnh, hôm nay là ngày phải tuyển vợ cho Tướng gia. Các cô nương muốn vào tuyển phải ghi tên xếp hàng. Làm sao chúng ta biết cô nương có thật là vào thăm phu nhân không ?
Song Ngư nghe nói như bị giội cho một gáo nước lạnh. Mắt nàng trợn trừng, miệng há hốc. Là ta nghĩ ngợi hão huyền rồi !
Bảo làm sao người ta vội về kinh ngay sau buổi tối hôm ấy… chẳng để lại lời nào cho ta hết …
Người ta về để chuẩn bị tuyển vợ …
-Song Ngư cô nương ah … – Nhân Mã lo lắng nói – Hôm nay chắc Sư huynh không có nhà ! Huynh ấy bình thường sợ nhất là lấy vợ mà …
-Không sao ! – Ngư cụp mắt xuống, giọng nói như thể sắp khóc – Không gặp thì càng tốt ! Ta cũng không muốn gặp đâu.
-Ngư cô nương ah….
-MỜI TIỂU THƯ NHÀ TÀO ĐÔ ÚY VÀO ! – Một tên hầu hắng giọng gọi to. Chiếc kiệu ở gần nhất tiến vào trong. Người con gái trong kiệu bước ra nhìn Song Ngư với vẻ mặt khinh thị. ( Đồ chết giẫm !)
-Phiền cô nương sau này có gặp Tướng gia thì chuyển lời ta cảm ơn công tử ! – Song Ngư phụng phịu. Nói đoạn nàng chạy biến đi mất, Tiểu Nhân Mã không kịp giữ lại.
-NGƯ CÔ NƯƠNG !!!! – Mã Mã chép miệng ( Tào tiểu thư đáng chết ! Làm hỏng hết việc của Sư Ca rồi ! )
_______I won’t give up______
-Ngươi đã nghe gì chưa ? – Thái giám già bảo thái giám trẻ
-Có chuyện gì thế ?? – Thái giám trẻ hỏi lại
-Sao quê mùa thế ? Hoàng thượng sắp lập hậu ! Đã có lệnh Đại xá thiên hạ rồi !
-Lập ai ?
-Ngươi không tin nổi đâu !
-Là ai nói mau đi !
-Thật sự không thể tin nổi. Ta mới nghe người ở Thượng Cung Phục kháo nhau. Tin này vẫn được giữ bí mật đấy
-Làm ta sốt ruột ! Mau nói đi ! Là ai ? Bạch Dương công chúa hả ?
-Không ! Là Như Phi đó !
-HẢ ?? Như phi ? Con mụ đó mà làm hoàng hậu thì chúng ta cạp đất mà ăn hả ?
-Mụ ta sắp làm hoàng hậu đó ! Cẩn thận cái mồm !
… Hai công công già trẻ không để ý thấy hai ả cung nữ chạy vụt đi. Một ả chạy về Thiền Cung, một ả chạy đến Hồng Hạc Cung.
Cùng một lúc :
Thiền Cung …
-KHÔNG THỂ NÀO !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ả KỈ NHƯ ĐÓ KHÔNG THỂ !!!!!!!!!!!!! – Thiền Phi trông như một cái núi lửa di động
-Chính tai nô tì đã nghe thấy công công của hoàng thượng nói ! – Tương Viễn bẩm
-Nếu là Bạch Dương ta còn có thể hiểu được ! Ả Như Phi ngu ngốc đó thì không bao h ! Ta có kém gì ả ta đâu chứ !!!!!!!!
-Nương nương, h phải làm sao ?
-Hèn chi mấy hôm trước ả dám cười cợt ta ngạo mạn như vậy ! Đến khi ả thành hoàng hậu chúng ta sao sống nổi ! Không thể để ả như vậy được ! Bất cứ kẻ nào muốn bước vào điện Thiên Hương sẽ phải bước qua xác ta trước đã !!!!!!!
Còn ở Hồng Hạc cung …
Một tiếng cười đắc ý, một tiếng cười man dại, tiếng cười như xé vải không dứt
Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha………………..
-Chúc mừng nương nương ! Ngôi hoàng hậu sắp về tay nương nương rồi !
-Ta biết mà ! hahahahahahahahahahahahahahahahaha………
-Đến lúc đó thì cả ả Bạch Dương và Thiền Phi sẽ phải quì mọp dưới chân nương nương !
-Đâu phải chỉ hai ả ta ??? Đợi khi ta trở thành hoàng hậu sẽ bắt cả hoàng thượng phải phục tùng ta !!!!!!!! hahahahah….. Tâm Nhi chúng ta nên chuẩn bị từ bây h đi thôi !
-Vâng nương nương !
… Thật lạ là Bạch Dương vẫn chưa biết gì …
_______Tell me why, I can’t seem to face the truth_________
-Xử Thượng Cung đến rồi ah ? – Ma Kết nói một cách uể oải
-Xử Nữ tham kiến hoàng thượng ! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
-Không cần đa lễ đâu ! Mọi việc vẫn ổn cả chứ ?
-Nô tì đã sắp xếp theo đúng ý hoàng thượng, chỉ có điều nô tì thật lòng không hiểu tại sao Người lại làm thế ! – Xử Nữ đầy nghi hoặc
-Sau này ngươi sẽ hiểu ! – Ma Kết nói – Hình như từ lúc ngươi vào cung cũng gặp phải nhiều chuyện không hay lắm phải không ?
-Nô tì nguyện dốc sức vì hoàng thượng, không dám kâu ca điều gì !
-Trẫm nghe nói Xử Thượng Cung thông thạo thi thư lễ nhạc, từ bé đọc nhiều sách thông hiểu đạo lí phải không ?
-Nô tì chỉ đọc ít sách, biết ít mặt chữ thôi ạ !
-Vậy thượng cung chịu khó đến bảo ban Ngự đệ ta đọc sách thánh hiền. Trước h, nó chưa khi nào thích học hành, các thái phó trước đây đều bị nó trêu chọc cho thân tàn ma dại cả. Đợt tang nhũ mẫu vừa rồi, ta thấy nó có vẻ nghe lời thượng cung, phiền ngươi giúp ta
-SAO Ạ ???? – Xử Nữ tròn mắt. Bắt ta đến dạy Song Gia đọc sách ???? Ta nghe nhầm không vậy ? Xử Nữ không ghét Song Tử, nhưng ở bên cạnh hắn bảo ban cả ngày thì nàng sẽ phát điên mất !
-Đợi sau khi ta lập hậu xong, sẽ miễn cho khanh chức Thượng cung, chuyển sang làm THÁI PHÓ cho ngự đệ !
-Hoàng thượng ah … – Xử Nữ định phản đối
-Hay thượng cung không muốn giúp trẫm chăng ?
-Xử Nữ không dám !
-Chức Thái phó không cần ở trong cung, ngươi có thể về nhà !
Nghe vậy Xử Nữ có vui lên một chút.
Ta được về nhà !
_____ Keep bleeding, keep, keep bleeding love _____
Phủ Thái sư đột nhiên nhộn nhịp hẳn lên. Song Thiên Bình không hiểu tại sao nàng lại bị nhốt trong phủ. Trước đây khi nhà có việc lúc nào nghĩa mẫu cũng sai nàng đi mua đồ kia mà ! Còn lần này, hễ nàng định bước chân ra khỏi cửa là bị gia nhân chặn lại :
-Tiểu thư ! Lão gia có lệnh không để tiểu thư ra ngoài
-Sao lại thế ? – Nàng tức giận – Sao nghĩa phụ lại cấm ta ra ngoài chứ ?
-Tiểu nhân không rõ, có gì tiểu thư hãy hỏi lão gia.
Khốn nỗi thái sư gần đây đi cả ngày, mà hễ về nhà là kêu mệt không cho nàng gặp. Thiên Bình cảm thấy bất an. Linh cảm của nàng không tốt. Cứ như thể có cái gì rất kinh khủng sắp xảy ra vậy.
_____Can you here my call, are you coming to get me now ?______
Bảo Bình ngồi trên nóc tửu lâu “Ngon nhất quả đất”, mắt lặng nhìn bầu trời vần vũ mây mù, không một ánh tinh tú. Thời tiết có vẻ sẽ xấu đi ! Hay là tại lòng chàng đang có khúc mắc ?
Ta xưa nay vẫn thích tự do tự tại, tại sao bây h ta lại cảm thấy có cái gì không đúng ? Ta vẫn muốn như cánh chim tung bay trên bầu trời, không ràng buộc vào bất cứ điều gì, thích gì làm nấy, vô lo vô sự. Chẳng phải đây chính là lúc ta nên cảm thấy tự do nhất sao ? Nhưng … tại sao ta lại cảm thấy mệt mỏi rã rời … cứ như ta bị trói thật chặt vào thứ gì …
Tự do là cái gì ?
Tự do có phải chỉ là vô lo vô nghĩ phiêu du khắp cùng trời cuối đất ?
Tự do có phải chỉ là không vướng bận, không ràng buộc, không níu kéo ?
Hay chăng …
Tự do là đơn giản là để con người ta nghe theo những gì mà con tim ta nói ?
Bảo Bình, ngươi yêu tự do đến thế nào ?
Nếu như ngươi thật sự yêu sự tự do đến vậy …
…tại sao không để cho tình yêu của ngươi được tự do ?
————Chap 40———-
Cự Giải tỉnh giấc, đã không còn hoảng hốt khi bắt gặp mình chỉ có một mình trong ngôi nhà tranh tồi tàn không cánh cửa ( khổ thân Yết Yết T.T) Sát thủ luôn ra ngoài vào buổi sáng, chỉ tối đến hắn mới về nhà. Nàng chẳng biết hắn đi đâu, làm gì ( thì dĩ nhiên là không biết rồi ) suốt cả ngày nhưng nàng có cảm tưởng hắn sợ để nàng nhìn thấy bộ mặt thật của hắn trong ánh sáng ban ngày rõ mồn một thế này.
Mà… hắn có tên kia mà ! Thiên Yết. Hắn coi bộ cũng không xấu xí ( nếu không nói thẳng ra là soái ca ) và tâm địa … có lẽ cũng không độc ác cho lắm.
Không tàn ác mà hai lần vào cung hành thích ? Một lần muốn giết Dương Dương, một lần muốn giết hoàng thượng, nhưng rồi lại bắt ta ra đây và không giết ??? Hắn nghĩ cái gì vậy ? Cự Giải nghi hoặc. Hắn tốt hay xấu, nàng không rõ, cũng không biết có nên đánh giá hay không tại đánh giá của nàng toàn là dựa vào cảm tính không ah. Nàng chỉ biết một điều duy nhất: hắn cũng là một kẻ đáng thương !
Không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy đỡ sợ hãi khi bóc mặt nạ của hắn xong. Nhưng nói vậy không có nghĩa là nàng không dè chừng. Biết người biết mặt không biết lòng, đặc biệt hắn lại là một sát thủ. Biết đâu lại giống như một Thiền Phi nữa ? Biết đâu lại có một kẻ giả vờ tốt để lợi dụng nàng ? Một ngày nào đó, khi nàng “hết hạn sử dụng” biết đâu hắn lại ném nàng vào kĩ viện … ( Ôi không ! ) ( Thách ! Có cho hắn cả núi vàng hắn cũng không dám đâu ! ==”)
Nàng sợ …
Sợ rằng nàng lại dễ tin người, dễ mủi lòng nữa …
Ta không tin đâu !!!
Nhưng dù cho nàng có muốn tin người ta không, nàng có cái linh cảm là rồi nàng vẫn sẽ làm thế.
Chẳng biết vì lí do gì, nàng có một niềm tin mạnh mẽ : Hắn sẽ không hại nàng đâu ! ( Chuyện đương nhiên ==”)
______ Do you hear me, I’m talkin’ to you_____
Từ sau hôm đến Sư phủ về, Song Ngư cứ ở lì trong nhà Nhân Mã. Mã Mã cố gắng thế nào cũng không kéo nổi nàng ra khỏi cửa phòng. Ôi thật là mệt óc ! Hai con người si ngốc kia, một người thì vì tương tư mà đổ bệnh ngu ngơ, nay vừa khỏi thì người kia lại vì chút hiểu nhầm mà giam mình trong phòng khóc thút thít. Ngưu ca gần đây bận rộn như vậy, thời gian đâu mà giúp ta giải quyết chuyện hai người này đây !
-Nhân Mã cô nương ! – Song Ngư gọi từ ngoài cửa. Lúc ấy trời vẫn còn sớm và “Tiểu hiệp” của chúng ta vẫn đang ngáy khò khò trên chiếc giường êm ấm ( trời ơi, thế này thì bao h Kim Ngưu mới được lấy vợ )
-Ai làm mất giấc ngủ của ta vậy ? – Giọng nàng uể oải và gắt gỏng
-Là ta Song Ngư mà !!
Mã Mã bật dậy như lò xo, dụi mắt nhìn Song Ngư
-Ngư cô nương ??? Sao cô dậy sớm vậy ?
-Ta muốn cáo từ cô nương !
-HẢ ? Cô nương đã muốn về rồi sao ?
-Ta ở đây đã lâu, việc của sơn trang bề bộn, ta không yên tâm …
-Ngư cô nương còn chưa gặp Sư ca mà !!!!!!
-Không cần đâu ! – Bất giác giọng Ngư Ngư buồn thảm. Nhẽ ra nàng đã quyết tâm quên chuyện đó đi, vậy mà bây h bị Tiểu Nhân Mã nhắc lại ( TNM : ê không phải tại ta đâu nhá ! ). Không được, phải cố quên thôi ! Ta sẽ thôi mơ mộng nữa. Cuộc đời vẫn là thực, và chẳng ai sống mãi trong mơ hết.
-Ngư cô nương !!! – Mã nài nỉ
-Ta ở lâu chỉ thêm phiền cô nương mà thôi…
… Biết là không giữ được Song Ngư nữa, Tiểu Nhân Mã đành ngậm ngùi tiễn nàng một đoạn đường. Song Ngư quen biết Mã Mã chưa lâu, song từ khi biết nàng là con gái, lại thấy thân thiết kì lạ. Chẳng biết vì trước đây nàng ít có bạn, hay là vì cô nương ấy tốt quá chừng !
Người như Tiểu Nhân Mã chắc chắn sẽ hạnh phúc !
Giá như cha ta đừng mất sớm, để lại ta bơ vơ như thế này… Giá như ta cũng được như Tiểu Nhân Mã, sinh ra vào nơi có quyền có thế, lúc đó muốn chọn ai chẳng được ! Giá như … người ta đừng có làm Tướng gia gì hết … chỉ là ân nhân của ta thôi …
… Hai người con gái sắc nước hương trời đi sạt qua nhau. Một người ngồi trong kiệu, một người đi bộ. Một người vận áo đại hồng, một người mặc áo thiên thanh. Một người mong thoát khỏi bức tường quyền thế đang giam lỏng nàng, một người ngược lại, mong sao nhà mình cũng là nhà thư hương thế hoạn. Hai ý nghĩ trái hẳn nhau, nhưng cả hai nét mặt đều âu sầu ủ rũ, chung quy lại, cũng đều là bởi vì chữ « tình »
-Tiểu Thanh, sao hôm nay lão gia lại dặn ta đến phủ họ Diêu ?
-Nô tì cũng không biết !
Đã lâu như vậy nghĩa phụ không cho ta ra ngoài, nay lại bảo đến Diêu phủ, hẳn không phải chuyện hay hớm gì. Thiên Bình nghĩ bụng. Nàng bất chợt hô dừng kiệu lại, muốn về nhà, nhưng hai bên gia đinh nhà nàng kẹp chặt, khiến nàng có cảm giác mình giống như một tội nhân trên đường ra pháp trường vậy.
Quả thật là có chuyện không hay !
Nàng vừa bước vào Diêu phủ, một bà mối đon đả ra đón. Vào đến tiền đường, thấy một lão lão và một phu nhân ngồi chễm chệ ở chính giữa, thái sư ngồi bên cạnh họ, đang nói chuyện gì hào hứng lắm.
-Bình Nhi ! Mau chào Diêu Bá Bá !
-Thiên Bình chào Diêu Bá Bá !
Lão lão ấy ngồi gật gù tán thưởng :
-Khá lắm !
-Thái sư có người con gái thật xinh đẹp ! – phu nhân nói – chẳng hay tiểu thư đây năm nay xuân xanh là bao nhiêu ?
Thiên Bình nghe nói vậy đã khó chịu, nàng cũng đoán ra vài phần, bèn làm ra vẻ đỏng đảnh xấc láo, không thèm trả lời. Thái sư lườm nàng :
-Bình Nhi ! Bá mẫu hỏi con đó !
-Không sao ! – phu nhân nọ cười nói – Tiểu thư đến nhà ta là khách ! Sau này sẽ quen !
SAU NÀY SẼ QUEN ??? Thiên Bình đứng như trời trồng.
Nàng chẳng biết sau đó người ta nói chuyện gì với nhau nữa, thế giới của nàng sụp đổ hết rồi !
_______I stand alone in the darkness, the winter of my life came so fast________
Song Ngư vừa đi vừa mải nghĩ miên man. Bất thần có ai quất ngựa đi ngang qua. Nàng không kịp tránh, liền bị hất vào vệ đường, ngã dúi dụi. Đã đang uất ức nay lại càng thêm tức, mắt nàng rơm rớm ngấn lệ. Ngư Ngư chỉ mặt tay cưỡi ngựa chết giẫm mắng :
-Ngươi có mắt không vậy ? Đi đường không thèm nhìn sao ?
Nam nhân từ trên mình ngựa nhảy xuống đất chạy lại đỡ nàng, hắn ta cũng có vẻ hoảng hốt, nên rối rít xin lỗi :
-Cô nương không sao chứ ? Tại hạ thật thất lễ ! ( Nè, ngươi khỏi bệnh dại gái từ bao h vậy ? – ST : Dại cái đầu nhà ngươi ! )
Nàng vẫn còn bực mình, bèn đẩy hắn ra :
-Ai cần nhà ngươi lo ?
Nam nhân bị đẩy một cái, giật mình nhìn nàng, kinh ngạc thốt lên :
-Song Ngư cô nương ! – Đồ ngốc ! Đến bây h mới nhận ra nàng là làm sao ?
Song Ngư nghe người ta gọi tên mới ngẩng đầu lên nhìn. Tim nàng bỗng chốc đập dồn dập
-Sư công tử … ah không … Sư Nguyên Soái !
Mặt nàng đỏ bừng lên, người cứng đơ như tượng thạch cao. Xấu hổ quá !!!!! Trước mặt người ta mà trông nàng bây h thật là … Nói sao đây ? Song Ngư hôm nay không thèm trang điểm, lại vừa bị ngã, y phục xộc xệch hết cả, đến tóc cũng bị rối. Ôi không !!!!!!!!
Sư Tử lại đến đỡ Ngư Ngư dậy. Chàng mỉm cười, rõ ràng là đang sướng rơn vì gặp lại nàng:
-Sao cô nương lại ở đây ?
-Ta … – Song Ngư định nói, nhưng lại nhìn Sư Tử một cách cáu giận. Còn hỏi ta sao ? Mấy ngày ta ở đây thì chẳng thấy bóng dáng đâu, nay ta về lại chạy đến làm bộ quan tâm, thật là xấu xa mà !
Sư Tử ơi thấy nàng giận thì phải dỗ, đừng chọc vào nỗi đau của nàng làm gì. Đằng này chàng ta lại tưởng Song Ngư lãng tai không nghe thấy (=”=) còn hỏi lại :
-Cô nương lên kinh thành từ bao h vậy ? Không qua nhà ta chơi ? Mẫu thân ta cũng muốn gặp cô nương đó ( gặp làm gì vậy ) ! Mà cô nương đi đâu sớm thế này ?
Lại còn giả bộ hỏi thăm ân cần đây mà ! Nàng lườm chàng, đôi lông mày thanh tú hơi nhích lại gần nhau. Ngươi không ở nhà mà tuyển vợ còn chạy ra đây giả vờ giả vịt với ta làm chi ! Lại còn bày đặt mẹ ngươi muốn gặp ta nữa, gặp làm gì ? Gặp để che bai ta thế nọ thế kia chắc ? ( đúng là lúc tức lên thì chuyện gì cũng nghĩ được hết á ! )
-Ta về sơn trang ! – Nàng sẵng giọng nói, đoạn lạnh lùng bước đi không thèm ngoái lại nhìn.
Sư Tử đứng đực ra, không hiểu tại sao thái độ của nàng lạ như vậy. Thế là sao ? Nàng giận gì chăng ? Nhưng ta đâu có làm gì ? ( Ngươi không làm gì nhưng mẹ vĩ đại của ngươi mong có cháu bế nên có « làm gì » đấy ) Chàng vội vã dắt ngựa đuổi theo nàng :
-Song Ngư ah ! Chờ ta !
_____ I dream I was missing _____
… Tu Hoa cung …
-Ngươi nói cái gì ? – Mặt Bạch Dương trắng bệch, đồng tử mở rộng. Không thể nào !
-Là thật ạ ! – A Ly nói, vừa nói vừa khóc.
Dương Dương bất giác cảm thấy mắt nàng cay cay, bàn tay nàng nắm chặt lại. Nàng không tin được cái nàng vừa nghe nữa.
Ta nhìn nhầm hắn rồi sao ?
Hắn đã hứa sẽ tìm tỉ tỉ cho ta kia mà !
Tỉ tỉ còn mất tích chưa tìm thấy, hắn đã vội lập hậu sao ?
Vậy còn tỉ tỉ thì sao ?
Và cả ta nữa ?
MA KẾT ! Ngươi coi ta là cái gì vậy ?