Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 96: Ngoại truyện - Nhược xuân


Đọc truyện Nhược Xuân Và Cảnh Minh – Chương 96: Ngoại truyện – Nhược xuân

(1)

Lần đầu tiên Đỗ Nhược gặp Cảnh Minh là khi cô mười bốn tuổi. Chú dì Cảnh là nhà tài trợ trường kỳ từ Bắc Kinh đến thăm cô.

Hôm đó, cô đã dọn dẹp từ trong ra ngoài căn nhà xập xệ nho nhỏ của mình, nhưng dù quét dọn thế nào thì lụp xụp vẫn là lụp xụp. Cô chạy vào núi hái một ít hoa lê về trang trí cho ngôi nhà. Thu dọn xong hết thảy, cô chờ đón họ dưới chân núi trong tâm trạng hồi hộp, dè dặt.

Chú Cảnh và dì Minh thân thiện, bình dị và gần gũi hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Họ quay đầu nhìn về phía ghế sau xe, gọi: “Cảnh Minh, mau ra đây đi.”

Lúc này, Đỗ Nhược mới phát hiện ra trong xe còn có một người nữa. Bóng dáng màu trắng áp gần đến cửa xe. Cửa đột ngột bật mở, Đỗ Nhược bị đụng nhẹ, lùi về sau một bước.

Cậu thiếu niên bước xuống, dáng vóc gầy gò, cao ráo thoáng chốc che đi ánh nắng mùa hè rực rỡ. Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn cậu, ngây ra như phỗng. Làn da cậu trắng như muốn hòa tan vào ánh sáng, môi đỏ, mắt trong veo lấp lánh, hệt như thiên sứ.

Đẹp quá đi mất!

Cậu liếc nhìn cô, hàng mày khẽ cau lại. Con nhóc miền núi vừa gầy vừa quê mùa, đương nhiên cậu khinh thường chẳng buồn ngó đến. Cảnh Minh khó chịu dời mắt đi, nhét chiếc điện thoại đang chơi game vào túi quần jeans, miễn cưỡng đi theo ba mẹ mình lên núi.

Người trong thôn đều tò mò dõi theo gia đình họ, trông người nào cũng đẹp như bước ra từ tranh vẽ. Trưởng thôn, phóng viên, nhân viên hộ tống và gia đình họ Cảnh đi ở phía trước. Đỗ Nhược đen đúa gầy còm bị tụt lại, yên lặng đi theo phía sau. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Minh. Áo sơ mi của cậu trắng tinh, nắng soi vào như lung linh tỏa sáng. Cậu ấy cao thật, còn cao hơn cả người lớn trong làng cô nữa. Rõ ràng cùng tuổi, nhưng Đỗ Nhược còn thấp hơn cậu một cái đầu.

Cậu bất chợt quay đầu lại, bâng quơ nhìn tổ chim én trên tán cây nào đó, lộ ra góc mặt tuần tú ửng hồng. Bị nắng soi vào mắt, cậu đưa tay lên che đi, ngón tay thon dài ánh lên những tia nắng óng ả từ ánh mặt trời.

Đỗ Nhược im thin thít, tiếp tục cúi đầu đi theo sau, vô thức đưa tay xoa mặt mình. Chợt nhìn thấy tay mình đen như móng gà, cô vội vàng giấu ra sau, nhẹ nhàng chỉnh lại bộ đồ thêu hoa đã giặt đến bạc màu.

Lên đến nhà, chú dì Cảnh trò chuyện với mẹ cô, phóng viên ở bên cạnh kết hợp phỏng vấn, Đỗ Nhược cũng bị kéo vào.

Vất vả lắm mới có thời gian xả hơi, ánh mắt cô nhìn lướt một vòng gian nhà chính tối mờ. Mấy đứa bé đến hóng chuyện đầy cả phòng, nhưng không thấy Cảnh Minh đâu cả. Từ đầu đến cuối, cậu không hề vào nhà.

Mẹ Đỗ châm trà tiếp đãi mọi người, lại đưa cho Đỗ Nhược một tách, hỏi nhỏ: “Cậu bé nhà họ Cảnh đâu?”

Đỗ Nhược bưng tách trà chạy đi tìm, Cảnh Minh đang ngồi trên bậc thềm ngoài cửa nghịch điện thoại. Mấy đứa trẻ đen thui trong thôn tò mò vây quanh, chỉ rướn cổ nhìn chứ không dám đến gần.

Đỗ Nhược chùi tay vào áo mình, đi đến khẽ mời: “Cậu uống trà đi!”

Ánh mắt cậu thiếu niên lướt từ trên xuống dưới Đỗ Nhược một lượt mới ngó đến chiếc tách sứ trên tay cô. Chiếc tách kia đã bị mẻ vài miếng nhỏ, Cảnh Minh chau mày, tiếp tục chơi điện thoại.

Đỗ Nhược ngượng ngùng rụt tay về, quay người đi vào nhà.


(2)

Không bao lâu, Đỗ Nhược nghe thấy tiếng mấy đứa trẻ ồn ào ngoài cửa, không nhịn được tò mò chạy ra xem. Cả nhóm đang tranh nhau một gói đồ gì đó đủ màu, cười hí hửng chạy đi.

Rốt cuộc Cảnh Minh đã được thanh tịnh, ngồi trên bậc thềm chơi điện thoại tiếp. Chỉ có cằm cậu cử động, hai bên má thỉnh thoảng phồng lên xẹp xuống, giống như đang ăn gì đó. Cô không dám đến gần, chỉ lén nhìn trộm thôi. Nhưng ánh dương chênh chếch đã in bóng cô lên trước mặt cậu.

Cậu thiếu niên nhanh chóng phát hiện ra, quay đầu nhìn cô bằng ánh mặt không hề thân thiện. Cô hoảng sợ, đang lúc không biết phải làm sao thì cậu bỗng chìa tay ra với cô: “Đây!”

Trong tay cậu là viên kẹo được bọc nilon trong suốt, căng tròn, vàng óng. Đỗ Nhược dè dặt nhận lấy, trên kẹo còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay cậu.

“Cảm ơn.” Cô khe khẽ nói.

Cậu không buồn phản ứng, tiếp tục chém giết soàn soạt trong game. Đỗ Nhược đứng lại chốc lát vẫn chưa chịu đi, rướn cổ hiếu kỳ nhìn chiếc điện thoại thông minh trong tay cậu. Màn hình muôn màu muôn sắc rực rỡ, thật thần kỳ!

Cảnh Minh phát hiện ra, ánh mắt liếc sang, thờ ơ nhìn cô.

Cô rụt cổ lại, lẩm bẩm: “Điện thoại của cậu…xịn quá.”

Cậu nhướng mày, lên mặt dạy đời: “Cô lo mà học cho giỏi, thi đỗ đại học, đến Bắc Kinh còn có nhiều cái hay hơn chờ cô, biết chưa?”

Cô ngơ ngác như thể đang được nghe kể về vùng đất trong mơ, còn chưa kịp hoàn hồn đáp lời.

“Có nghe không?” Cậu gằn giọng hỏi lại.

Đỗ Nhược vội vàng gật đầu như băm tỏi. Cảnh Minh lướt mắt đi, đã sớm không còn đoái hoài đến cô nữa.

Đỗ Nhược cầm viên kẹo ngắm nghía rất lâu. Cô chưa từng thấy loại kẹo này, trông ngon hơn mấy loại ở hàng tạp hóa trong thôn bán nhiều. Cất kỹ viên kẹo, cô chạy ra vườn hái rau, rửa sạch cải trắng, dưa leo, cà chua, ớt, lại hỏi mẹ có cần bắt gà không. Mẹ cô gật đầu.

Đỗ Nhược tung tăng chạy ra ngoài, vừa đến cửa đã nghe thấy giọng nói cáu gắt: “Ba mẹ nói là một tiếng, giờ mẹ xem đã mấy giờ rồi?”

“Cảnh Minh, nghe lời nào, cơm nước xong rồi đi…” Đây là giọng dì Minh Y đang dỗ dành cậu.

“Không ăn!” Cậu thiếu niên gần như nổi cáu: “Con mặc kệ, bây giờ con muốn đi về.” Rồi hạ tối hậu thư: “Con đi đây!”


“Cảnh Minh!”

Đỗ Nhược nhìn ra cửa sổ, nhìn bóng dáng thiếu niên áo trắng đi thẳng xuống sườn núi không hề ngoảnh lại. Chú Cảnh Viễn Sơn và dì Minh Y nhanh chóng quay vào nhà, áy náy nói tạm thời có việc phải về trước, không ở lại dùng cơm với cả nhà được.

Mẹ Đỗ cố giữ chân họ lại mà không được. Đỗ Nhược và các phóng viên đành cùng nhau đưa họ xuống núi. Suốt quãng đường, cô đều không thấy bóng dáng dong dỏng cao của cậu thiếu niên kia đâu. Mãi đến chân núi, tới trước xe mới thấy cậu đã sớm ngồi thu lu ở ghế sau xe chơi iPad, hoàn toàn mặc kệ mọi việc bên ngoài.

Đỗ Nhược lấm lét nhìn vào trong xe vài lần, chỉ thấy chiếc cằm thanh tú và đôi môi mỏng kia. Dù chỉ là nửa khuôn mặt vẫn nhìn ra được tâm trạng cậu rất tệ.

Lúc này, một phóng viên đẩy Đỗ Nhược tới cửa xe chỗ Cảnh Minh ngồi. Thình lình kéo cửa xe ra, Đỗ Nhược sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn cậu. Cậu ngồi trong xe cũng cau có mặt mày, nhìn họ từ trên xuống dưới.

Anh phóng viên nhanh chóng nhận lấy bó hoa từ chỗ đồng nghiệp, đưa cho Đỗ Nhược: “Tặng hoa cho nhà tài trợ đi.” Vừa nói anh ta vừa lùi về sau vài bước, giơ máy ảnh lên tác nghiệp.

Đỗ Nhược cầm bó hoa mà mặt mày ngây ngốc, căng thẳng nhìn Cảnh Minh, chân vô thức dợm bước, nhưng ánh mắt lạnh như băng của cậu khiến cô thoáng chốc chững lại. Cảnh Minh đưa tay kéo cửa xe đóng ầm lại không chút nể nang, để lại khuôn mặt cô thiếu nữ mười bốn tuổi ngơ ngác phản chiếu trên cửa kính.

(3)

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, Đỗ Nhược gọi cho dì Minh Y trước tiên, báo tin tốt này với bà. Đương nhiên dì Minh Ý rất vui mừng, hỏi thăm ngày tựu trường của cô. Bà biết rõ mẹ cô không cách nào tiễn con gái lên đây đi học được, liền dặn dò trước khi lên đường thì báo số tàu cho bà biết, bà sẽ cho người đến đón cô.

Vì vậy Đỗ Nhược an tâm được phần nào. Lần đầu tiên đến thành phố lớn như Bắc Kinh, trong lòng cô có chút sợ sệt.

Ngồi xe lửa ba mươi ba giờ đồng hồ, phong cảnh ngoài cửa sổ chuyển từ vùng núi sang gò đất, từ thung lũng đến đồng bằng, mãi mới đến Bắc Kinh. Vốn tưởng dì Minh Y sẽ cử tài xế đến đón cô, nhưng trong khoảnh khắc đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gắt gỏng của con trai, cô đã nghĩ ngay đến Cảnh Minh.

Cô kéo vali nặng như tảng đá, cuống quýt tìm bãi đỗ xe, nhìn thấy cậu con trai trắng trẻo hệt như thiên sứ thuở nào. Chàng thiên sứ nhíu mày chơi game, trông rất mất hứng và cáu kỉnh.

Cô có chút khúm núm đi theo cậu, nghĩ thầm sao cậu lại cao lớn như vậy, cô chỉ miễn cưỡng đứng đến bả vai cậu thôi. Cô nhớ lại hồi mười bốn tuổi vụng về bắt chuyện với cậu, nhưng chàng trai mười tám tuổi trước mặt này không hề ngó ngàng đến cô, khóe mắt đuôi mày đầy vẻ ghét bỏ và bực dọc.

Đỗ Nhược nhanh chóng ý thức được cậu không ưa cô. Thế nên cô im lặng, ký ức bốn năm trước vỡ tan như bọt nước, biến mất tăm mất tích.

(4)

Đỗ Nhược nghĩ Cảnh Minh không ưa cô, nói thẳng ra chính là ghét cô. Đó chẳng phải chuyện gì lớn lao. Cô cũng chẳng thèm thích cậu, cô mới càng ghét cậu ấy.


Một tên sinh viên tự cho mình hơn người, được tuyển đặc cách, không phải trải qua cuộc thi gian khổ có tư cách gì ra vẻ kênh kiệu với cô chứ? Thế nhưng cô hơi sợ cậu, mỗi khi nhìn thấy cậu là vừa căng thẳng vừa cảnh giác, cảm xúc rất khó tả.

Trong lòng cô luôn dằn vặt, muốn giỏi hơn cậu để chứng minh cho cậu thấy thật ra cô cũng là một sinh viên rất xuất sắc. Bất kể là quân sự hay học Anh văn, cô đều có thể học thật giỏi. Nhưng sự giỏi giang cô cố gắng chứng minh dễ dàng bị cậu nghiền thành tro bụi. Không những chẳng phải sinh viên cá biệt, cậu còn là thiên tài cơ đấy!

Xét cho cùng, cô không thích cậu chẳng qua là vì chút thành kiến mù quáng mà thôi.

(5)

Những tháng ngày đầu tiên trong cuộc sống đại học của Đỗ Nhược gói gọn trong hai chữ “hoảng loạn”. Dường như cô bị lạc lối mất rồi: Bị lạc trong nỗi lo lắng, muốn cố gắng theo kịp bạn cùng khóa; bị lạc trong nỗi căng thẳng, ngày đêm khắc khổ học hành; cũng bị lạc trong thế giới mơ hồ mà ở đó, dường như cô đã dành đôi chút tâm tư cho Cảnh Minh.

Tại sao cô luôn vô thức chú ý đến cậu? Vì tò mò ư? Hay vì để tâm? Cả sân trường rộng lớn là thế nhưng cậu luôn xuất hiện trong tầm mắt của cô. Bóng hình cậu đứng dưới trụ bóng rổ, dáng người chạy quanh sân thể dục, nụ cười bông đùa trong dịp đại hội thể dục thể thao, chiếc máy laptop giữa đêm hôm khuya khoắt…

Xong thật rồi, hình như cô “cảm nắng” cậu thật rồi!

(6)

Có lẽ ban đầu, cô đừng nên “ghét” cậu, không nên mượn danh nghĩa “ghét” cậu để chú ý đến cậu, trộm nhìn cậu, mắng thầm cậu… thì có lẽ sẽ không vô thức khiến sự chú ý ấy dần dần trở nên mất khống chế, biến thành nhớ mãi không quên.

Nỗi tương tư đau đáu trong lòng như hòn đá bị mài mòn, nhưng không thể bày tỏ, cũng không thể tâm sự với bất cứ ai. Nỗi đắng chát và ngọt ngào trong cô không hề có ranh giới.

Mới trước đó, cô nhìn đám đông sẽ nghĩ đến cậu, nhìn thấy xe sẽ nhớ đến cậu, thấy chim bồ câu cũng nhớ đến cậu. Nhưng trong nhóm người qua lại không hề có bóng dáng cậu, đáy lòng cô đau khổ như muốn quặn thắt.

Nhưng ngay sau đấy, cô thấy cậu chạy qua sân thể dục, thấy cậu bước đi ở cầu thang, thấy cậu tan học đi đằng trước, phút chốc tâm trạng âm u bừng tỏa sáng, vạn dặm xanh trong.

Ngọt ngào là hương vị thế nào? Ắt hẳn tựa như viên kẹo trái cây ngày trước cậu cho cô vậy.

Nhưng có rất nhiều chuyện còn chưa kịp nghĩ rõ, nỗi đắng cay pha lẫn ngọt ngào khi yêu thầm cũng chưa kịp nếm trải trọn vẹn thì tất cả đã “chết yểu” một cách đột ngột.

Cậu bảo: Đừng thích tôi, tôi sẽ không thích cô đâu.

Ừ, không thích thì không thích! Dù sao, tôi cũng không thích cậu cho lắm. Thật, không thích lắm đâu! Khóc òa một trận là quên mất. Chẳng qua không muốn thấy cậu nữa, chẳng qua chỉ là lạc lối ở một đoạn nhỏ nào đó trên đường đời của mình mà thôi.

Cô muốn điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục lên đường, muốn trở về là Đỗ Nhược tự tin, vui vẻ của trước kia. Nhưng tại sao nửa năm qua đi, sau khi đã hoàn toàn lột xác, thì đúng cái đêm định mệnh mà cô phải đương đầu với cậu, lòng vẫn đau như cắt, nước mắt vẫn giàn giụa cơ chứ?

(7)

Hóa ra có một loại tình cảm mang tên “rất rất thích”.

Bạn không nhắc đến không có nghĩa là đã lãng quên nó.


Bạn không nghĩ đến không có nghĩa là đã thay lòng đổi dạ.

Cô vẫn thích cậu, thích cậu rất nhiều.

Thích vẻ dịu dàng cậu dành cho Eva, thích khí phách của cậu khi đập IMU giúp cô, thích nét nghiêm túc tỉ mỉ khi cậu vùi đầu làm việc trong phòng thí nghiệm, thích vẻ phấn chấn của cậu trên đường đua ở Thâm Quyến, thích điệu bộ ngông cuồng tự đại của cậu khi đứng nhìn cậu vượt ngắm nhìn thế giới…

Thích một mặt khác của con người cậu mà chỉ cô thấy được.

Thích sự gần gũi thật lặng lẽ của cậu nơi cầu thang, thích vẻ mặt cậu bỗng yên tĩnh và đôi môi mềm mại thân mật kề đến, thích lòng bàn tay cậu nóng rực mơn trớn không hề giữ khẽ, thích vòng tay gầy gầy nhưng lại mạnh mẽ khiến người ta ngạt thở…

Thích đến mức nếu phải cùng cậu đi đến cùng trời cuối đất, cô sẽ không chút do dự mà đồng ý ngay tức khắc. Cũng thích đến mức, nếu cậu nói đừng đến tìm cậu, cô sẽ ngoan ngoãn gạt nước mắt, vâng lời cậu.

Chỉ là, không kịp nói với cậu: Em thích anh, vẫn luôn thích anh. Từ lần đầu tiên gặp anh vào mười bốn tuổi, em đã thích anh rồi.

(8)

Đỗ Nhược tự nhận mình là một cô gái kiên cường, độc lập, nhưng lúc vừa đến Mỹ, cuộc sống của cô trôi qua vô cùng khổ cực. Bài vở quá nặng, cô có thể thích ứng, cuộc sống khác biệt, cô có thể xử lý. Nhưng sự trống vắng lạc lõng ùa đến những khi không quá bận rộn thật sự khiến cô khó chịu vô cùng.

Thậm chí, cô có thể nếm được mùi vị cay đặng vẫn chất chứa trong lòng ấy. Thỉnh thoảng, cô rơi vào trạng thái khủng hoảng giống hệt khoảng thời gian mới nhập trường hồi đại học vậy. Cô tận lực kiên trì phấn đấu, sợ mình ngã xuống sẽ không đuổi kịp bước chân các bạn cùng khóa, sợ có một ngày anh đột ngột trở về, cô lại tụt hậu quá nhiều, không thể đứng ở vị trí có thể sánh vai với anh nữa.

Cô đã từng tiếc nuối vô vàn, hối hận tại sao không thỏa lòng yêu đương với anh, toàn tâm toàn ý thích anh, không tự ti, không hèn yếu, vui vẻ thích anh, không để lại nỗi tiếc nuối như bây giờ. Vậy nên, nếu cả hai có thể bắt đầu lại, cô nhất định phải tốt hơn trước mới được.

Cô luôm cảm thấy, người như anh nên có được tất cả những điều tốt nhất trên thế giới. Bất kể thứ gì, chỉ cần là tốt nhất thì đều nên dành cho anh. Vì thế, cô muốn trở thành tốt nhất. Vì thế, cô không ngừng cố gắng bước vào thế giới của anh.

Cô từng sợ hãi rụt rè, nhát gan rối rắm, là anh đã chìa tay ra với cô, kéo cô vào thế giới của mình. Nay anh rơi vào mờ mịt, chán nản cô đơn, cô cũng muốn chìa tay ra với anh, đưa anh thoát khỏi chiếc lồng đang vây hãm nội tâm nhiều giằng xé ấy.

(9)

Thỉnh thoảng, Đỗ Nhược hồi tưởng lại, phát hiện tình cảm cô dành cho anh bắt đầu từ dáng vẻ như thiên sứ của anh trong mắt con bé miền núi quê mùa kia. Sau đó, cô chìm đắm vào tài hoa của anh trong lĩnh vực robot, sự nghiêm túc, cẩn trọng và cần cù đối với khoa học, sự tự tin và tầm nhìn xa rộng về thế giới tương lai của anh. Từ từ, cô hình thành nên lòng trung thành đối với anh, dẫu đi đến đâu cũng muốn quay về bên anh, vẫn một tấm lòng tinh khiết, trong sáng như thời hoa niên xa vắng.

Anh vẫn là chàng trai đơn thuần theo đuổi mơ ước ban đầu.

Cô yêu anh là điều chắc chắn không phải nghi ngờ. Yêu sự huy hoàng anh có được, yêu nỗi khổ nạn anh từng chịu, càng yêu niềm hy vọng, sức sống và mơ ước mà anh mang đến cho cô.

Gặp được anh là điều may mắn xiết bao! Lần đầu gặp gỡ vào năm mười bốn tuổi, anh như thiên sứ giáng trần bước vào thế giới xám xịt của cô, khiến cô ngẩng đầu lên, hướng về một thế giới mới mẻ nơi phương xa. Cô từng chút một đi ra khỏi núi, từng chút một trở nên tốt đẹp, và cũng từng chút một được thấy phong cảnh xinh đẹp ngoài kia, thấy được cuộc đời mình không còn tầm thường vô vị.

Cô luôn mong muốn được chung sống với anh đến mãi về sau, muốn cuộn tròn ngủ yên trong lồng ngực anh, muốn mỗi sớm mai thức dậy được thấy anh đầu tiên. Muốn cùng anh đến phòng thí nghiệm, bận rộn nghiên cứu hạng mục của mỗi người, không quấy rầy lẫn nhau cũng rất tốt. Muốn ở bên anh nhìn thành quả của phòng thí nghiệm Prime ngày một nhiều hơn. Muốn sau khi vui vẻ cười nói bên ngoài, trở về mái nhà chỉ thuộc về họ, bật tivi, cùng nhau rửa rau ăn cơm, ép nước trái cây, nướng bánh mì…

Dẫu cuộc sống mai sau có gặp bao phong ba bão tố, dẫu con đường tương lai không hề dễ dàng giản đơn, nhưng có một điều vẫn luôn chắc chắn, đó là: Em muốn có anh hiện diện trong tương lai của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.