Đọc truyện Nhược Xuân Và Cảnh Minh – Chương 92
Khoảng khắc Cảnh Minh đứng trên bục nhận giải dưới chân trường thành hôn Đỗ Nhược trước mặt khán giả toàn thế giới đã trở thành một trong những hình ảnh kinh điển của mùa giải này, cũng là tiêu điểm bàn luận của các kênh truyền thông và mạng xã hội.
Đa số người hâm mộ lão làng đều là phái nam, họ vui vẻ chúc mừng, thường đùa là “Người thành đạt, ước gì mình được như anh ấy”. Còn những fan mới phần lớn là nữ, họ than trời trách đất, oán thán nam thần đã có chủ, không vui gì hết. Có một bộ phận nhỏ phỉ báng Đỗ Nhược, gặp phải một nhóm người mắng trả: “Nói cứ như nam thần còn độc thân thì mấy người có cơ hội vậy. Nữ thần Nhược Nhược xinh đẹp của tôi vừa có khí chất vừa khiêm tốn. Thạc sĩ Berkeley đấy, trong tay còn cả tá bản quyền sáng chế nhé. Nhìn lại bản thân đi, có tài năng gì? Cào bàn phím chắc?”
Đỗ Nhược không có thói quen lên mạng xã hội xem tin tức, không biết gì về chuyện sốt dẻo trên đó cả, nhưng vẫn thường xuyên dạo diễn đàn của trường cũ. Không khí ở đó hài hòa, có rất nhiều sinh viên là fan trung thành của Prime năm xưa, cho nên đều là những bình luận chúc mừng, khiến cô chợt nhớ đến thời gian còn đi học.
Nửa tháng sau, đề tài về cuộc thi dần dần giảm nhiệt trên mạng. Nhưng bất kể ra sao, chỉ trong thời gian ngắn, mười thành viên của Prime đều có người hâm mộ của riêng mình, cũng lần nữa làm giới khoa học kỹ thuật dậy sóng.
Khi đài truyền hình Trung ương thực hiện bản tin về hiện tượng này đã phỏng vấn học sinh tiểu học. Các em nhỏ phấn khích trả lời:
“Bây giờ hâm mộ ngôi sao là xưa rồi, nếu có thần tượng thì phải thần tượng đại thần khao học kỹ thuật cơ.”
“Em thích anh Cảnh Minh nhất. Sau này lớn lên, em muốn đến làm việc cho Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa.”
…
Đồng thời, Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa cũng nhận được sự hỗ trợ hết mình từ Chính phủ, trực tiếp triển khai hợp tác mật thiết với Bộ Khoa học kỹ thuật, Bộ Giao thông và các bộ ban ngành có liên quan khác, thúc đẩy tuyến đường sắt đô thị không người lái, tàu hỏa không người lái… và nhiều hạng mục quy mô lớn thuộc chiến lược phát triển quốc gia.
Hôm ấy, nhóm Dương Thù và Dịch Khôn thảo luận về công trình đường sắt đô thị không người lái với ban lãnh đạo Bộ giao thông. Sau khi ra khỏi tòa nhà, Dương Thù đứng hút thuốc ven đường, nhìn con phố xe cộ qua lại như thoi, không khỏi thở dài: “Trước đây, tôi đã nghĩ đến Xuân Hòa sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Chậc, Cảnh Minh thật lợi hại.”
Dịch Khôn đứng bên cạnh, ngắm cảnh Bắc Kinh vào cuối tháng Tư xuân ý dào dạt, chợt cảm khái: “Có đôi khi, tôi cảm thấy rất hâm mộ cậu ta.”
Dương Thù nhướng mày, không ngờ anh lại chính miệng thốt ra lời này: “Sao lại nói vậy?”
“Có một nhóm chiến hữu đáng tin cậy, không xa không rời.”
“Anh không nghĩ đến, có thể kết nối nhóm người kia là vì cậu ấy xứng đáng sao?”
Dịch Khôn thoáng sững sờ, quay đầu nhìn cô.
Dương Thù cười nhạt: “Anh và cậu ấy khá giống nhau, nhưng không phải cùng một kiểu người.”
Dịch Khôn nghĩ ngợi rồi đáp: “Chắc vậy.”
***
Hai tuần sau khi cuộc thi kết thúc, Đỗ Nhược không đi làm, ngày ngày ru rú ở nhà tĩnh dưỡng. Dì Minh Y thuê hai đầu bếp dinh dưỡng cho cô, ba bữa mỗi ngày ăn uống bài bản, nói bệnh dạ dày rất khó trị dứt điểm nên nhất định phải chú ý ăn uống, từ từ bồi dưỡng trong thời gian dài mới khỏi hẳn được.
Đỗ Nhược ngoan ngoãn phối hợp, cả ngày chỉ ở nhà ăn uống, đọc sách, trồng hoa chăm vườn, chơi đùa với Eva và Wall-E. Cảnh minh sợ cô nhàn rỗi quá sinh buồn chán nên trưa nào cũng về nhà ăn cơm với cô, mỗi tối đúng sáu giờ tan ca.
Cũng vào lúc này, tổ chuyên án đã có kết quả điều tra. Thụy Phong – Bằng Trình bị tình nghi hối lộ một số nhân viên trong Ban tổ chức cuộc thi, giở trò gian lận, hãm hại đối thủ, nay chứng cứ đã đầy đủ. Những nhân viên liên quan bên phía Ban tổ chức và người chịu trách nhiệm trong nội bộ công ty Thụy Phong – Bằng Trình có dính líu đến sự vụ này đồng loạt bị khởi tố.
Theo chuyên gia pháp luật phân tích, ngoại trừ người có liên quan trực tiếp đến vụ án sẽ chịu hình phạt tuân theo luật định, công ty mẹ Thụy Phong cũng bị phạt hành chính một số tiền rất lớn. Ngoài ra, cổ phiếu của Thụy Phong – Bằng Trình liên lục rớt giá trong nửa tháng liền, e rằng còn vướng phải nguy cơ tài chính nghiêm trọng hơn nữa.
Đối với việc này, Đỗ Nhược chỉ xem như tin tức xã hội thông thường, không liên quan gì đến mình. Cuối tháng Tư, sức khỏe cô đã hồi phục khá tốt, lần nữa trở về phòng thí nghiệm Prime làm việc.
Hôm ấy là thứ Sáu, sau khi tan làm, Cảnh Minh đưa Đỗ Nhược về nhà ba mẹ ăn cơm. Dì Minh Y vừa thấy cô đã sốt sắng hỏi han liên tục.
Đỗ Nhược cười thưa: “Đã sớm khỏe rồi ạ, giờ ăn gì cũng được hết ạ.”
Bà dặn dò: “Mấy món cay nóng tạm thời đừng nên ăn, sau này cũng ít ăn thôi.”
“Vâng ạ.”
Bà lại tỉ mỉ nhìn cô lần nữa: “Hồi con mới về Bắc Kinh gầy lắm. Giờ thì tốt rồi, nghỉ ngơi nửa tháng bắt đầu có da có thịt một chút.”
Cảnh Minh nhìn chằm chằm Đỗ Nhược hồi lâu, cau mày: “Có sao? Sao con vẫn thấy cô ấy gầy quắt ấy? Như cọng giá vậy.”
MInh Y giải thích: “Có thể do ngày nào con cũng nhìn nên không nhận ra, mẹ thấy Tiểu Nhược đã béo hơn một chút rồi.”
Cảnh Minh kiên quyết: “Không có.”
Đỗ Nhược bỗng dưng có cảm giác mẹ con anh đang thảo luận xem lợn nhà mình nuôi có béo lên hay không thì phải?
Lúc ăn cơm, Cảnh Minh múc canh cho cô, chú dì Cảnh thi nhau gắp thức ăn cho cô. Đỗ Nhược biết điều ăn hết mọi thứ, rất tự giác làm nàng heo ngoan ngoãn trong gia đình. Cảnh Minh và Đỗ Nhược ăn cơm xong liền ngồi trên sô pha xem tivi như thường lệ. Lát sau, anh cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Trong lúc vô tình, Đỗ Nhược liếc sang màn hình anh, thấy tên cô trong ứng dụng tin nhắn ghi là: “Nhược Xuân.”
Đỗ Nhược nhíu mày. Ồ, sao tên không phải là “Pha Lê Đội Nhà” nữa rồi?
Đang hoang mang thì Cảnh Minh đã nhắn tin xong: “Lên phòng sách của anh trên tầng, lấy vài cuốn sách xuống đi, lát nữa anh mang về.”
“Sách gì?”
“Anh nhắn tên sách cho em qua điện thoại rồi đấy.”
Đỗ Nhược chỉnh điện thoại im lặng, lấy ra xem thì thấy có năm quyển.
“Vâng.” Cô vâng lời đi lên tầng.
Cảnh Minh ngồi trên sô pha, vừa xoay điện thoại vừa dỏng tai nghe tiếng bước chân cô càng lúc càng xe mới đứng dậy, chạy đến phòng ăn.
“Ba, mẹ.” Lúc này, anh ngồi rất ngay ngắn, không ngả ngớn như thường ngày.
Cảnh Viễn Sơn và Minh Y vừa thấy điệu bộ này đã biết ông con có chuyện quan trọng rồi.
Minh Y lên tiếng: “Chuyện gì?”
“Con muốn kết hôn với Nhược Xuân.”
Hai vợ chồng đều khá ngỡ ngàng.
Mẹ anh lại hỏi tiếp: “Bao giờ?”
“Không biết, còn chưa nói với cô ấy, nói trước với ba mẹ một tiếng thôi.”
Minh Y nhìn chồng mình.
Cảnh Viễn Sơn đặt đũa xuống, gật gù: “Hai đứa các con có sở thích giống nhau, lại chung tư tưởng, chung kế hoạch và mục tiêu cuộc sống. Tuy tính cách có chút khác biệt nhưng trong mắt ba đều không thành vấn đề. Bởi vì cả hai đứa đều là những đứa trẻ tâm tư đơn thuần và lương thiện, ba và mẹ ủng hộ con. Có điều, một khi đã kết hôn, con chính là chủ gia đình, phải gánh vác trách nhiệm lo toan cho cả nhà, không thể tùy tiện và bốc đồng như trước nữa.”
Ban đầu, Cảnh Minh còn nghiêm túc lắng nghe, lát sau đã nhướng mày không vui: “Con có bao giờ vô trách nhiệm đâu?”
“Ba chẳng qua chỉ nhắc nhờ con thôi, con nóng cái gì?” Minh Y quở trách. “Mẹ còn chưa nói con. Lúc trước, trong cuộc thi Rally, nếu không phải Đỗ Nhược kịp thời ngăn cản, có phải con định đánh chết gã kia không? Mẹ nghe tin mà sợ mất hết hồn vía. Con nói xem, từ khi nào con lại biết đánh người như vậy? Từ bé, mẹ đã dạy con thế nào…”
“Tên Quách Hồng kia đáng bị đánh.” Không ngờ lần này, Cảnh Viễn Sơn lại đứng về phía con trai. “Một người đàn ông không bảo vệ được người nhà và sự nghiệp của mình, chỉ biết nhịn nhục chịu đựng thì không phải là đàn ông. Có điều, dù phẫn nộ đến cỡ nào, con cũng không thể vượt quá chừng mực. Hơn nữa, việc trừng trị gã cứ giao cho pháp luật. Con nghĩ xem, vì loại người này mà liên lụy đến bản thân, có phải là lợi bất cập hại hay không?”
Cảnh Minh không cãi cố với ông, chỉ lẩm bẩm: “Con biết rồi.”
Cảnh Viễn Sơn nói tiếp: “Vì vậy, vẫn là có Tiểu Nhược ở bên cạnh trông coi con thì tốt hơn.” Rồi ông quay sang nhìn Minh Y. “Nếu muốn kết hôn thì chúng ta cũng nên lựa thời gian đến nói chuyện với gia đình Tiểu Nhược.”
Minh Y gật đầu: “Cứ để Cảnh Minh nói với Tiểu Nhược trước đã, rồi Tiểu Nhược nói với mẹ con bé một tiếng, tránh ngỡ ngàng.
Chuyện được quyết định như thế. Cảnh Minh thở phào, lại quay về ngồi xuống sô pha, vừa định nhắn tin cho Đỗ Nhược là một quyển sách trong đó không có ở phòng sách thì Minh Y đi đến, ngồi cạnh anh. “Con trai, mẹ có chuyện muốn hỏi con.”
Cảnh Minh ngước mắt: “Dạ?”
Minh Y mấp máy môi: “Hai đứa, chuyện kia…” Bà cứ ngập ngừng mãi.
Cảnh Minh không hiểu ra sao: “Rốt cuộc mẹ muốn nói gì?”
Minh Y chần chừ chốc lát, rốt cuộc hỏi nhỏ: “Hai đứa sinh hoạt có hài hòa không?”
Cảnh Minh đờ người, có chút bối rối nhìn bà.
Minh Y cũng không ấp úng nữa mà hỏi thẳng: “Hai đứa sống chung hơn nửa năm rồi. Ngày nào cũng ngủ chung, làm sao…”
Cảnh Minh cào tóc: “Ôi mẹ ơi, tụi con còn chưa làm đám cưới mà mẹ đã mong cháu rồi à?”
“Cái thằng này, mẹ chỉ hỏi thôi mà.”
“Có gì phải cuống chứ! Nên đến thì sẽ đến, chưa đến thì cứ từ từ thôi.”
Minh Y lẩm bẩm: “Sức khỏe con bé hơi yếu, nhưng mà từ từ điều dưỡng sẽ tốt lên thôi.”
Cảnh Minh cạn lời. Di động vang âm báo, là Đỗ Nhược nhắn tin: “Quyển cuối cùng em không tìm thấy.”
Cảnh Minh trả lời: “Anh nhớ nhầm rồi, hình như ở nhà.”
Đỗ Nhược gửi biểu cảm bó tay. Anh không nhịn được phì cười. Cô nhanh chóng ôm sách xuống lầu.
Cảnh Viễn Sơn và Minh Y đều không có biểu hiện gì khác thường. Cảnh Minh cũng không ở lại thêm vì buổi tối có hẹn gặp thầy Lương Văng Bang. Trước khi đi, anh còn ôm theo mấy hộp trà hảo hạng của ba mình tặng cho thầy.
Mấy năm qua, Cảnh Minh không hề liên lạc với thầy Lương. Mãi đến khi Prime giành được chức vô địch giải Rally, anh mới gọi hỏi thăm thầy. Hôm đó, thầy Lương nhận được điện thoại, kích động quá đỗi, rối rít hỏi anh mấy năm qua sống thế nào, còn nói ông có theo dõi toàn bộ quá trình cuộc thi, còn bảo ngay từ năm ngoái, khi Prime gây dựng lại thì ông đã bắt đầu dõi theo họ rồi.
Cảm giác của Cảnh Minh lúc ấy cũng phức tạp khó tả. Hôm nay, đến nhà thăm thầy, họ vừa bước vào khu chung cư, từ xa đã thấy thầy Lương đứng đón ở cửa.
Cảnh Minh bối rồi: “Sao thầy lại xuống đây?”
Thầy Lương cười xòa: “Mấy con số ở khóa mật mã bị mờ rồi, thầy sợ các em không mở được.”
Ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ hành lang khiến bóng đêm như loãng ra đôi chút. Gần bảy năm không gặp, tóc thầy Lương đã điểm bạc, song nụ cười vẫn ấm áp, vừa ngắm nhìn anh vừa cảm thán liên hồi: “Trường thành rồi, các em đều trưởng thành rồi.”
Đỗ Nhược mỉm cười: “Thầy Lương không thay đổi gì cả, vẫn như xưa.”
“Như xưa đâu mà như xưa, tóc thầy đã bạc cả rồi.”
Cảnh Minh thuận miệng hỏi: “Chắc học trò không nghe lời, chọc giận thầy à?”
Đỗ Nhược lườm anh: “Anh nói người khác như vậy mà không thấy ngượng sao?”
Thầy Lương cười khà.
Lên tầng vào nhà, vợ thầy pha trà và cắt hoa quả mời khách, lại ngồi bên cạnh chồng, dịu dàng kể: “Thầy Lương của các em dạo trước ngày nào cũng theo dõi cuộc thi, xem đến nghiện luôn. Mỗi ngày về nhà đều lên mạng tìm xem tin tức và các bài phỏng vấn sau cuộc thi, nhiều khi còn xem thâu đêm nữa. Vừa xem vừa cảm khái, thằng nhóc này cách nói chuyện vẫn hệt năm đó. Sau khi các em đoạt chức vô địch, đừng nói là ông ấy mừng rỡ hét lớn, còn không ngừng lải nhải với cô, bảo rằng các em nhất định sẽ đến tìm ông ấy.”
Cảnh Minh nhướng mày: “Giành được giải nhất, đương nhiên phải đến tìm thầy khoe khoang rồi ạ.”
Thầy Lương cười lắc đầu, thế nhưng trong lòng biết rất rõ, tuy tên nhóc này rất sĩ diện nhưng rất xem trọng tình nghĩa.
“Thầy xem tin tức, nghe nói Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa hợp tác với quốc gia thực hiện hạng mục lớn hả?”
“Dạ.” Cảnh Minh kể với thầy Lương về kế hoạch và những hạng mục trước mắt, thầy không kìm được cười nói: “Thầy có sinh viên xuất sắc nào thì đề cử cho trung tâm nghiên cứu phát triển Xuân Hòa với ạ.” (Cái chỗ này, tra bản gốc thì là “Dạ.” Cảnh Minh kể với thầy Lương về kế hoạch và những hạng mục trước mắt, vừa không kìm được nói… – Sách không biết có phải in vội vàng không mà nhiều lỗi sai quá, lỗi chính tả siêu nhiều, rồi cả lỗi logic khi dịch nữa. Bạn nào muốn mua hãy chờ tái bản nhé.)
Thầy Lương vỗ tay: “Em còn phải nói sao? Bây giờ, cả đám sinh viên đều coi em là thần tượng rồi. Được, ký cho thầy vài chữ đi.”
Cảnh Minh nghẹn lời, tuy cằn nhằn vài câu nhưng vẫn cầm bút ký tên lên giấy.
Đỗ Nhược đứng dậy đến phòng vệ sinh một chút. Vừa thấy cô đi, thầy Lương liền thấp giọng hỏi: “Đỗ Nhược có kể với em về sự việc kia không?” Rồi lại tự đáp: “Thầy đoán là không rồi.”
Cảnh Minh hí hoáy ký tên, không hề ngẩng đầu lên: “Chuyện gì ạ?”
“Chuyện lúc đó, nhà trường muốn đuổi em ấy.”
Bút trong tay khựng lại, anh ngẩng phắt đầu lên.
***
Đỗ Nhược rời khỏi phòng vệ sinh, trò chuyện với thầy cô chốc lát mới xin phép ra về.
Trên đường về nhà, Cảnh Minh rất yên lặng, Đỗ Nhược cho rằng anh gặp lại thầy mình nên xúc động khôn nguôi, thế nên không quấy rầy anh. Giữa chừng, anh thình lình kéo cô qua, ôm chặt vào lòng. Cô lẳng lặng tựa vào lòng anh, nghe nhịp tim đập vững chãi trong lồng ngực anh.
Về đến nhà, Đỗ Nhược tắm rửa sạch sẽ rồi nằm ườn trên chiếc giường mềm mại, vừa quay sang thì bắt gặp Cảnh Minh đang yên lặng chăm chú nhìn cô. Ánh mắt anh sâu hút như bầu trời sao dưới ánh đèn dịu dàng trong phòng. Cô đưa tay khẽ chạm vào mũi và môi anh, lại nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi mềm mại và mịn màng ấy, bất chợt cười ngốc nghếch: “Đẹp thật.”
Anh hé môi ngậm lấy ngón tay cô, rồi bỗng thở dài một hơi, dịch người sang một chút: “Nhược Xuân!”
“Hả?”
“Anh thích em chết đi được.”
Giọng đàn ông trầm ấm vang lên bên tai, tim thoáng chốc râm ran, cô mím môi cười: “Thích nhiều cỡ nào?”
“Ừm… thích nhiều cỡ nào à?” Anh nheo mắt. “Anh nghĩ đã.” Rồi cười rộ. “Thích đến mức muốn mỗi ngày được ôm em ngủ, ngày ngày ân ái với em.”
Đỗ Nhược thảng thốt, đỏ mặt đánh anh. Tiếng cười của anh chấn động cả lồng ngực. “Được rồi, được rồi. Thích đến mức muốn ngày ngày ôm em ngủ, dù ngày đó không làm gì với em cũng được.”
“Đừng đùa nữa.” Cô thật muốn cắn anh một cái cho bõ ghét.
Anh cười thỏa thích thì im lặng, sau đó rất đỗi nghiêm túc nhìn cô: “Em thật sự muốn biết anh thích em cỡ nào à?”
“Vâng.”
“Chính là nhiều đến mức không hiểu sao bản thân lại có thể thích một người đến như vậy.”
Đỗ Nhược thoáng chốc ngẩn ngơ.
“Thích đến mức… muốn kết hôn với em luôn.”
Thân thể mảnh mai chợt cứng đờ, con tim như thể ngừng đập, cô chỉ biết ngây dại nhìn anh, lắng nghe anh nói.
“Đỗ Nhược Xuân, làm vợ anh nhé!”