Đọc truyện Nhược Xuân Và Cảnh Minh – Chương 83
Đầu tháng Mười Hai, khuôn viên xưởng công nghiệp trải đầy lá vàng rơi rụng. Đỗ Nhược băng qua hành lang, kề sát cửa kính nhìn ngắm cảnh vật. Một mùa đông nữa lại đến. Cô hà hơi lên lớp kính dày tạo nên màn sương mờ mờ, đưa tay viết chữ “Prime” lên lớp sương ấy rồi mỉm cười bỏ đi.
Cả ngày, Đỗ Nhược đều ở trong phòng thí nghiệm cảm biến cùng với những kỹ sư khác, lúc sắp tan tầm thì di động thình phát ra âm báo. Cảnh Minh gửi tin nhắn: “Về thôi.”
Cô thu dọn đồ đạc, quay về phòng thí nghiệm Prime, vừa đến cửa đã gặp anh đi ra. Anh nắm tay cô rất đỗi tự nhiên.
Trong khoảng thời gian này, hai người đều bận công việc của riêng mình, ở chung thì ít, xa cách thì nhiều. Chút thời gian còn lại chỉ là cùng nhau ăn cơm và ra về, nhưng bình thường cũng là hơn mười một giờ tối mới về đến nhà.
“Hôm nay về sớm như vậy có gì không?” Đỗ Nhược quàng khăn vào cổ. “Việc của em còn chưa xong nữa.”
“Đưa em đi ăn một bữa.”
“Đi đâu?”
“Nhà ba mẹ anh.”
Đỗ Nhược khựng bước, khẽ giọng: “Chú dì biết rồi hả?”
Cảnh Minh thản nhiên nhìn cô: “Hai đứa mình sống chung lâu như vậy, họ có thể không biết sao?”
“Chú dì có nói gì không?”
“Không nói gì cả.”
Tim Đỗ Nhược đập thình thịch.
“Vẻ mặt này là sao?” Anh cau mày, kéo cô đến xoa nắn gương mặt cô.
“Em…” Cô không biết nên bày ra vẻ mặt gì lúc này. “Lỡ chú dì không chấp nhận thì sao?”
Cảnh Minh không kìm được bật cười: “Đơn giản thôi, thể hiện khí thế của em ra, giống như cuộc họp báo lần trước ấy, phản bác lại họ.”
Đỗ Nhược á khẩu, quay đầu né tránh.
Cảnh Minh quan sát cô chốc lát, không trêu đùa nữa, đưa tay kéo cô lại, hỏi: “Căng thẳng thật hả?”
Cô gật đầu, lí nhí: “Nếu dì phản đối hai chúng ta ở bên nhau thì sao?”
“Mẹ thích em như vậy, sao lại phản đối? Đừng cả nghĩ.” Anh vuốt tóc cô an ủi. “Với lại, lẽ nào mẹ phản đối thì em sẽ chia tay anh?”
Đỗ Nhược im lìm, như thể ngầm thừa nhận. Nét cười biến mất nơi đáy mắt, Cảnh Minh khẽ đẩy vai cô.
Đỗ Nhược lùi về sau một bước, thấy anh sầm mặt lại, lập tức rối rít nhận lỗi: “Ôi, em không…”
Cảnh Minh không thèm để ý đến cô, quay người bỏ đi.
Cô cuống quýt đuổi theo, kéo anh lại: “Anh giận gì vậy?”
Cảnh Minh gạt tay cô ra. Cô lại chạy theo, xuống nước níu kéo: “Đừng giận mà, ý em không phải vậy.”
Anh vẫn hất ra.
“Anh đi chậm thôi, em chạy không nổi.” Cô đuổi theo quấn lấy cánh tay anh, anh hất hai lần không được, đành mặc kệ, song bước chân lại vu vơ thả chậm, có điều vẫn không để ý đến cô.
Trên đường về nhà, anh hậm hực không nguôi. Đỗ Nhược cũng rất phiền muộn. Hai người giận dỗi về nhà thì khó coi chết được. Suốt quãng đường, cô cứ rầu rĩ trước tính khí của anh, khiến cảm giác căng thẳng ban đầu bay biến.
Mãi đến khi xe dừng trước cửa nhà, Đỗ Nhược mới bồn chồn trở lại, rề rà đi theo Cảnh Minh xuống xe. Cô muốn nói gì đó xoa dịu không khí lại không biết mở lời thế nào, lòng hết sức chán nản, thấy sắp sửa vào nhà thì càng ủ ê hơn.
Cảnh Minh một tay lấy chìa khóa mở cửa, tay kia nắm chặt lấy tay cô. Đỗ Nhược còn đang sửng sốt thì cửa đã mở ra.
Cảnh Viễn Sơn và Minh Y đều ngồi trong phòng khách tầng một. Nghe thấy tiếng mở cửa, Minh Y cười tươi: “Về rồi à?”
“Hơi tắc đường ạ!” Cảnh Minh vừa đáp vừa kéo Đỗ Nhược vào nhà.
Đỗ Nhược bẽn lẽn mỉm cười: “Chú, dì.”
Minh Y cười nói: “Tiểu Nhược đã tròn hơn một chút rồi, mặt không còn gầy gầy xương xương nữa.”
“Ơ, vậy ạ?” Đỗ Nhược thoáng sờ mặt, thấy dì Minh Y nở nụ cười mới yên tâm trở lại.
“Gần đây, cô ấy ăn nhiều lắm, như heo vậy.” Cảnh Minh lạnh lùng lườm cô.
Cô nghẹn họng, đúng là đồ hẹp hòi, lấy việc công trả thù riêng đây mà.
Cảnh Minh quay lại đối mặt với cô, nói cực khẽ: “Em nói xem, em có ngốc hay không?”
Bóng dáng cao lớn của anh che đi tầm mắt trong phòng khách, cô nắm lấy cánh tay anh khẽ lay, nói bằng khẩu hình: “Em sai rồi.”
Tuy vẫn liếc xéo Đỗ Nhược nhưng sắc mặt anh đã dịu đi.
Bên kia, Cảnh Viễn Sơn bỏ tờ báo xuống, mắng: “Cái thằng này, có ai lại nói bạn gái mình như vậy không?”
Cảnh Minh “hờ” một tiếng, không nói gì tiếp nữa. Đỗ Nhược đang đổi giày, nghe chú Cảnh nói hai chữ “bạn gái” thì trái tim chợt lỡ nhịp, vừa ngọt ngào vừa vui sướng. Cô xỏ chân vào đôi dép êm ái, vừa vặn và ấm áp.
Cô đi theo Cảnh Minh vào phòng khách, tự nhiên ngồi bên cạnh anh. Cảnh Minh nghiêng người, lười biếng ngồi ngả ngớn trên sô pha.
Cảnh Viễn Sơn lại càu nhàu: “Xem cái tướng ngồi kìa, ngay ngắn lại.”
Cảnh Minh khó chịu nhíu mày, lại lười đôi co với ông nên im lặng dịch người sang một bên. Minh Y ngồi bên cạnh nhẹ nhàng cười nói. Không khí trong nhà lâu lắm rồi không được vui vẻ như vậy.
“Tiểu Nhược qua đây nói chuyện với dì nào.”
Đỗ Nhược đi sang ngồi bên cạnh bà.
“Gần đây bận lắm sao?”
“Dạ. Trong phòng thí nghiệm nhiều việc lắm ạ.””
“Có gặp phải khó khăn gì không?”
“Tạm thời không có ạ. Gặp phải mấy chuyện nhỏ nhặt thôi, chúng con đã giải quyết xong rồi.”
“Lần này nhất định phải nghiêm ngặt và cẩn thận hơn đấy.” Dì Minh Y kéo tay cô, kề sát vào tai cô nói nhỏ: “Tính cách nó có chút liều lĩnh, con không thể thuận theo, phải kiểm soát nó chặt vào.”
“… Vâng ạ.” Đỗ Nhược đỏ mặt một cách khó hiểu.
Cảnh Minh đang nói chuyện với ba mình, vô tình nhìn sang Đỗ Nhược, thấy cô vẫn khá thoải mái liền dời mắt đi.
Dì Minh Y lại hỏi: “Hai đứa có hay cãi nhau không?”
“Hồi đi học thì có, giờ thì không ạ.”
Bà gật đầu: “Tính tình nó không tốt, mấy lời nói trong lúc tức giận con đừng để trong lòng, biết không? Đừng đoái hoài đến nó, hết giận nó sẽ tự động bình thường lại thôi.”
Đỗ Nhược mím môi cười, gật đầu: “Dạ, con biết rồi.” Trước kia đi học không hiểu, nhưng sau vô số lần được “nếm mùi” thì bây giờ, cô đã thấu hiểu triệt để rồi.
Bên này phòng ăn, thím Trần đã chuẩn bị mâm cơm sẵn sàng.
Minh Y đứng dậy: “Đi thôi, ăn cơm nào.” Tay bà vòng ra sau lưng Đỗ Nhược rất đỗi tự nhiên và thân thiết nên chút cảm giác nhút nhát cuối cùng trong lòng cô cũng hoàn toàn biến mất.
Trên bàn ăn, bà lại hỏi han: “Hai đứa bình thường ăn uống thế nào? Có ăn cơm đúng giờ không?”
Đỗ Nhược gật đầu: “Có ạ, có khi là con nấu, có khi thì ăn bên ngoài.”
Minh Y cau mày: “Con bận như vậy, sao có thời gian nấu cơm? Hay là thuê người giúp việc đi.”
Đỗ Nhược vội nói: “Tạm thời không cần đâu ạ. Gần đây, bọn con đều ăn ở công ty.”
Cảnh Minh đang uống canh liền xen lời: “Nhược Xuân nấu cơm ngon lắm.” Rồi quay sang cười với thím Trần: “Ngon hơn thím Trần nấu nhiều.”
Thím Trần bưng thức ăn lên bàn, chỉ cười trách yêu.
Đỗ Nhược xấu hổ: “Anh ấy nói đùa thôi ạ.” Dứt lời, cô lại đá anh một cú dưới gầm bàn.
Anh chỉ liếc nhìn cô, không nói gì cả.
Sau bữa cơm, hai người ở lại trò chuyện với ba mẹ một lúc. Cảnh Minh không định ngủ lại nên hơn chín giờ, họ đã xin phép ra về.
Lúc ra cửa, Minh Y vừa kéo tay Đỗ Nhược vừa dặn dò: “Gần đây trời lạnh, dù có bận thì cũng phải dành chút thời gian đi mua quần áo ấm, đừng để bị cảm lạnh.”
Lòng Đỗ Nhược ấm áp: “Dạ, con biết rồi ạ.”
Cảnh Minh thúc giục: “Đi thôi.”
Đỗ Nhược vẫy tay tạm biệt chú dì.
“Lái xe từ từ thôi. Tiểu Nhược, con bảo nó lái xe chậm thôi đấy.”
“Dạ!”
Hai người đi xuống bãi cỏ, lên xe. Tay Cảnh Minh đặt trên vô lăng, ánh mắt thờ ơ liếc sang cô.
Đỗ Nhược đẩy cánh tay anh: “Thôi mà.”
Cảnh Minh cũng không chọc ghẹo cô nữa: “Sao rồi?”
“Hử?”
“Còn căng thẳng nữa không?”
Đỗ Nhược mỉm cười lắc đầu.
“Ba mẹ anh không phải kiểu người như em nghĩ. Con người họ rất tốt.”
Đỗ Nhược thoáng giật mình, lúng túng: “Em biết, chỉ là…”
Thấy không khí sắp sửa gượng gạo, Cảnh Minh chuyển đề tài: “Muốn đi xem phim không?”
Đỗ Nhược kinh ngạc: “Bây giờ á?”
“Phải, bây giờ.”
Dẫn cô về nhà một chuyến, anh đột nhiên lại nhớ đến khoảng thời gian xưa kia ở nhà với cô. Ngoại trừ lần đầu tiên đến ga tàu hỏa đón cô về nhà, về sau lén lút ba mẹ yêu đương, anh chợt phát hiện, hình như họ đã bỏ qua rất nhiều chuyện mà một đôi tình nhân thường trải qua cùng nhau. Ví dụ như chưa bao giờ đi xem phim với nhau chẳng hạn.
“Được thôi.” Đỗ Nhược thắt dây an toàn, hào hứng nói: “Đi nào, đi nào.”
Bình thường, Đỗ Nhược vốn là một cô gái dịu dàng, dễ thỏa mãn, nên dù anh có đề nghị gì thì cô đều hớn hở đáp ứng. Rạp chiếu phim họ chọn nằm ở khu mua sắm gần nhà, gần đây đang chiếu hai bộ phim, một tình cảm và một khoa học viễn tưởng. Hai người nhìn con robot trên poster phim viễn tưởng, đồng thanh hô: “Xem cái này đi.”
Cầm lấy vé xem phim, Cảnh Minh hỏi: “Muốn ăn gì không?”
Đỗ Nhược rướn cổ nhìn một vòng quầy bán quà vặt, chun mũi: “Em muốn ăn xúc xích nướng.”
Cảnh Minh chê bai: “Món đó toàn chất tạo vị, cũng ăn được sao?”
Đỗ Nhược đưa tay gãi mặt rồi chọn: “Vậy ăn kem đi.”
Cảnh Minh nói với người bán hàng: “Một cốc kem.” Kem được đưa đến, cô mở nắp ra cầm thìa múc ăn, nhưng mắt vẫn đau đáu nhìn dãy xúc xích nướng quay tròn trong lò. Cảnh Minh nhìn cô giây lát rồi thở dài nói với nhân viên bán hàng: “Lấy cho cô ấy cây xúc xích nướng đi.”
Đỗ Nhược ngẩng đầu lên cười tít mắt. Cảnh Minh chợt phát hiện trông cô ngốc nghếch hệt như Wall-E vậy.
“Lấy thêm chai nước nữa.” Anh quẹt thẻ trả tiền, đưa xúc xích nướng cho cô.
Cô vừa ngậm kem vừa ú ớ nói: “Em đang ăn cái này. Anh cầm giúp em một lát đi.”
Cảnh Minh đành cầm lấy xúc xích nướng rồi đi vào phòng chiếu phim với cô. Cô ăn kem xong liền cắn một miếng xúc xích: “Ngon lắm, anh thử không?”
Cô dâng đến tận miệng nhưng anh lại khinh thường, nghiêng về sau tránh né. Đợi cô ăn xong, anh vặn nắp chai nước đưa cho cô. Đỗ Nhược uống ừng ực vài hớp, bộ phim cũng bắt đầu chiếu.
Nội dung phim nói về thế giới tương lai, robot thống trị trái đất. Xem hơn mười phút, Đỗ Nhược bèn kề đến, thì thầm với anh: “Cảnh vừa rồi, giáo sư làm phẫu thuật cho người máy đã cắm ngược cực âm của điện dung. Cắm như vậy thế nào cũng cháy cho xem.”
“Anh cũng thấy.” Cảnh Minh cười khẩy: “Chẳng biết người cố vấn kỹ thuật cho bộ phim này làm ăn kiểu gì thế không biết.”
Lát sau, anh lại khều tay cô, kề vào tai cô thì thào: “Em thấy cảnh vừa rồi không?”
“Thấy, không lắp bảng mạch.” Đỗ Nhược phì cười.
Cảnh Minh cũng lẳng lặng cười trong bóng tối. Hai người cứ thế chụm đầu vào nhau, soi lỗi suốt bộ phim, xem vô cùng vui vẻ đến lúc kết thúc.
“Phim này hài thật.”
Cảnh Minh khá đồng ý: “Thú vị thật.”
Hai người thảo luận về mấy lỗi ngớ ngẩn trong phim suốt quãng đường về nhà, lên tầng liền thấy Eva và Wall-E đang chạy vòng quanh nhau, một bên gọi í ới, còn một bên kêu ộp oạp, vui quên hết xung quanh.
Đỗ Nhược hí hứng: “Kể từ khi Wall-E đến đây, Eva không thèm để ý đến anh nữa, không còn suốt ngày bám đuôi anh rồi.”
Cảnh Minh đá đểu: “Anh có người theo đuôi rồi, còn cần nó theo làm gì.”
Đỗ Nhược nghẹn lời, đưa tay đánh anh. Anh cười vui vẻ né tránh, nhìn Eva vui mừng chạy vòng quanh Wall-E, hệt như chòm sao Song Tử vậy. Cảnh Minh nhướng cao mày, đúng là có chút khó chịu, sải bước đến ngồi xổm xuống: “Eva!”
Eva dừng lại, rột roạt ngước mắt lên nhìn anh, giọng non nớt: “Chuyện gì ạ?”
Cảnh Minh hất cằm: “Em còn nhận ra anh à?”
Đỗ Nhược dở khóc dở cười, bước đến kéo anh: “Anh thôi đi!”
Cảnh Minh sao có thể để cô lôi đi, vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn Eva chằm chằm.
Eva chớp mắt, vui vẻ vung vẩy đôi tay nhỏ bé: “Anh là Cảnh Minh mà…” Rồi lạch bạch chạy đến ôm lấy chân anh, thân mật cọ cọ.
Wall-E nghiêng đầu: “Ơ?”
Cảnh Minh hất cằm chỉ Wall-E: “Vậy nó là ai?”
Eva: “Cậu ấy là Wall-E.”
Wall-E cười tít mắt: “Ồ…”
Cảnh Minh cười gian, đặt câu hỏi khó có tính thách thức cao: “Em thích nó hay thích anh?”
Đỗ Nhược, Eva và Wall-E đều tròn mắt kinh ngạc.
Eva nghiêng đầu sang trái rồi lại ngả qua bên phải: “Ưm…”
Cảnh Minh nắm lấy bàn tay của nó, vuốt ve: “Nói đi, thích nó hay thích anh?”
“Ưm…” Eva nũng nịu. “Cảnh Minh…” Rồi quay đầu. “Wall-E…” Lại quay đầu. “Cảnh Minh…” Nó rối rắm cứ hết nhìn bên này lại đến bên kia.
Đỗ Nhược kéo anh ra: “Anh đừng trêu đùa nữa, còn tiếp tục nó sẽ chết máy đấy.”
Cảnh Minh cười khoái chí như đứa bé gây ra trò tinh nghịch thành công.
Đỗ Nhược ôm lấy nó: “Eva.”
“Ô ô…” Eva ngẩng đầu lên, phân biệt chốc lát lại vui vẻ khua tay. “Cái cô này tính tình kỳ cục quá…”
Cuối cùng cô bé đã khôi phục trạng thái bình thường. Cô thở phào đặt Eva xuống, vuốt đầu nó: “Chơi với Wall-E đi.”
Hai con robot lại vui mừng xúm lại nói chuyện i i a a, trao đổi bằng thứ ngôn ngữ mà con người không sao hiểu nổi.
Đỗ Nhược quay đầu lại, cái tên gây họa Cảnh Minh đã biến đâu mất rồi. Cô nghe thấy trong phòng sách có tiếng gọi điện thoại, vừa đẩy cửa vào, Cảnh Minh đã đặt di động xuống, thấy cô thì đưa điện thoại ra: “Tuần sau, Bằng Trình mở cuộc họp báo giới thiệu xe mới, mời anh tham dự.”
“Anh đi không?”
“Đi xem thử.” Cảnh Minh điềm nhiên. “Em đi với anh.”
“Được.” Cô lại hỏi dò. “Tối nay, anh có làm việc không?”
“Mười hai giờ rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi thôi.” Cảnh Minh đặt cằm trên đỉnh đầu cô, nửa ôm nửa kéo cô vào phòng tắm.