Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 65


Đọc truyện Nhược Xuân Và Cảnh Minh – Chương 65

Trước khi đèn tắt hết, Cảnh Minh nhìn sang Đỗ Nhược, ánh mắt trầm tĩnh như hồ nước lặng sóng, ngay sau đó lại dời đi. Lần này anh không đeo mắt kính, nhưng vẫn như thể quá đỗi xa xôi.

Đèn sân khấu sáng lên, Đỗ Nhược ngồi xuống trong trạng thái các khớp xương cứng đờ như người máy. Trái tim cô như bị thứ gì đó bóp nghẹt, đau đến mức toàn thân căng cứng không tài nào cử động.

Những nốt nhạc thánh thót phút chốc vút cao từ sân khấu, bài nhạc đầu tiên là Vũ Điệu Ong Rừng vui nhộn, bay bổng, sôi động. Song tâm tư cô lại không theo kịp tiết tấu của piano, chỉ thấy choáng váng, hỗn loạn, đủ mọi cảm xúc đan xen chồng chéo rối bời.

May mà Dịch Khôn chỉ chăm chú nghe hòa nhạc, dường như không phát hiện ra sự khác thường của cô. Đến khi bản nhạc đầu tiên kết thúc, cô mới dám quay đầu nhìn Cảnh Minh.

Anh ngẩng đầu nhìn nghệ sĩ piano trên sân khấu. Ánh đèn sáng tỏ soi vào người anh, góc mặt lạnh lùng, sắc rõ từng đường nét. Từ đầu đến cuối anh không hề nhìn về phía cô, tựa như hoàn toàn đắm chìm vào âm nhạc, chẳng mảy may phân tâm.

Cô hít sâu, suy nghĩ chốc chốc bị âm nhạc lôi cuốn, lát lát lại miên man trôi xa, cứ thế rối rắm đến tận giờ giải lao. Đèn sáng lên, khán phòng vốn yên tĩnh rộ tiếng người.

Dịch Khôn quay đầu hỏi Đỗ Nhược: “Cảm thấy thế nào?”

Đỗ Nhược chột dạ gật đầu: “Rất hay.”

Bên kia Cảnh Minh đứng dậy đi ngang qua Đỗ Nhược khiến cô giật thót, đứng ngồi không yên. Ngồi yên chừng mười mấy giây, rốt cuộc cô mới cười gượng với Dịch Khôn: “Em đi vệ sinh một lát.”

“Ừ.”

Cô đứng dậy rảo bước ra khỏi khán phòng. Nhìn dáo dác xung quanh, cuối cùng cô đã thấy bóng đáng Cảnh Minh, anh đang đi về phía ban công. Đỗ Nhược đuổi theo, vừa rẽ qua hành lang thì chạm mặt Cảnh Minh từ ban công trở vào.

Hai người đồng thời dừng bước. Trong hành lang chật hẹp treo vài tấm tranh trường phái ấn tượng, vài ngọn đèn trắng nhỏ rọi xuống gương mặt trắng trẻo khôi ngô, in bóng hàng mi xuống hốc mắt anh, không nhìn ra được cảm xúc.

Cô ngây dại thật lâu. Chàng trai gầy gò nơi hành lang bệnh viện trong chớp mắt đã biến thành người đàn ông sừng sững, môi cô khẽ mấp máy, thốt lên hai chữ: “Cảnh Minh…”

Lần đầu tiên trong đời cô gọi tên anh. Anh nghe cũng thấy là lạ, hồi lâu mới rủ mắt, nhẹ lướt nhìn cô từ dưới lên trên, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt cô: “Có chuyện gì không?”

Sáu năm không gặp, giọng anh cũng không gặp, trở nên trầm ấm và cuốn hút hơn.

“Anh, nghe nói anh về nửa năm trước hả?” Ngón tay cô vô thức xoắn vào nhau.

“Ừ.”

“Anh…” Cô muốn hỏi tại sao không đến tìm cô nhưng lại không thốt nên lời: “Anh chưa gặp Hà Vọng với Vạn Tử Ngang phải không?”

“Gặp họ làm gì?” Cảnh Minh hỏi ngược lại.

Cô á khẩu.

Ánh mắt anh lơ đãng lướt đến cổ tay cô, chiếc vòng tay kim cương sáng rực rỡ dưới ánh đèn như muốn đâm mù mắt người khác. Anh dời mắt nhìn bức tranh treo trên tường.


Đỗ Nhược lại hỏi thăm: “Anh sống thế nào?”

“Tốt lắm.” Anh trả lời ngắn gọn. “Trông em cũng có vẻ rất tốt.”

Sự xa cách trong giọng nói rõ mồn một. Cô cố gượng cười, còn định nói gì nữa, nhưng cảm giác như có một bức tường vô hình chắn ngang giữa họ. Cả hai thật quá đỗi xa lạ, khiến cô không biết phải nói gì.

Còn anh đã chau mày nhăn mặt: “Đi đây.”

Cảnh Minh cất bước rời đi, gió đầu thu luồn vào từ ban công, thấm vào tim cô se lạnh.

Trở về khán phòng, Cảnh Minh cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Đỗ Nhược ngồi xuống, Dịch Khôn thoáng nhìn cô nhưng không nói gì. Vẻ buồn bã trên mặt cô không sao che giấu được, may mà phần biểu diễn sau đã nhanh chóng bắt đầu. Cô ngồi trong bóng tối, hít thở sâu để khắc chế dòng cảm xúc bức bối đang cuồn cuộn trong lòng. Đáng tiếc, bài Waters of Irrawaddy du dương từ phím đàn phát ra những nốt nhạc đầy bi thương ập thẳng vào tim cô. Sự gắng gượng từ nãy đến giờ của cô trong tích tắc trở nên vô dụng. Đỗ Nhược cuống quýt cúi đầu che đi gương mặt đầm đìa nước mắt.

Dịch Khôn đưa cho Đỗ Nhược một tờ khăn giấy. Cô mau chóng bình tĩnh lại, cố nở nụ cười: “Bản nhạc này buồn quá.”

“Ừ.”

Đang nói chuyện thì Cảnh Minh ngồi bên kia đã đi thẳng ra khỏi khán phòng. Một bản nhạc, hai bản nhạc rồi ba bản nhạc nữa vang lên, anh vẫn không trở lại.

Chiếc Mercedes dừng lại ven đường, tài xế mở cửa sau cho Cảnh Minh. Trần Hiền ngồi trên ghế lái phụ thắc mắc: “Kết thúc rồi sao?”

“Ừ.” Cảnh Minh gác khuỷu tay lên cửa xe, mu bàn tay chống lên môi và chóp mũi như đang đè nén chút cảm xúc nào đó.

Trần Hiền rướn cổ nhìn ra ngoài: “Nhưng không giống như đã biểu diễn xong.”

“Nhớ đến có việc cần xử lý nên về trước.” Lồng ngực Cảnh Minh lên xuống dồn dập, nhìn về phía cậu ta. “Đưa một phần tài liệu của Vạn Hướng cho tôi.”

“Bây giờ về công ty ạ?”

“Về nhà.”

“Được, em bảo chị Dương Thủ đưa đến cho anh.” Trần Hiền vừa nói vừa nhìn sắc mặt khó coi của Cảnh Minh qua kính chiếu hậu.

Cậu ta chợt căng thẳng khó hiểu, công ty Vạn Hướng xảy ra vấn đề gì ư?

Buổi hòa nhạc kết thúc trong tiếng pháo tay vang rền không dứt. Đỗ Nhược bình tĩnh đứng dậy, nhưng ánh mắt đờ đẫn không thể che đậy trạng thái mất hồn của cô.


Dịch Khôn dẫn cô theo dòng người đi ra ngoài: “Sao hả, thích không?”

Đỗ Nhược ngẩng đầu: “…Hả?”

Anh nhìn thẳng vào cô: “Hòa nhạc, thích không?”

“…À, thích.”

“Thích bản nào?”

“Di tản.” Đỗ Nhược nói bừa một cái tên,rủ mắt né tránh, “Còn anh?”

“Giống em.”

“À.” Đỗ Nhược cúi đầu im lặng.

Dịch Khôn cụp mắt nhìn cô, cô gái vui tươi lúc ăn tối đã trở nên tâm sự nặng nề rồi. Anh biết rõ chuyện giữa Cảnh Minh và cô, có điều không nghĩ đến sáu năm trôi qua, cậu ta vừa xuất hiện đã dễ dàng khiến cô mất hồn mất vía như vậy.

Lúc đi xuống cầu thang, cô cứ thẫn thờ, không cẩn thận bước hụt chân, suýt nữa ngã lăn quay. May mà Dịch Khôn phản ứng nhanh, lập tức vươn tay kéo cô. Lúc này, Đỗ Nhược mới tỉnh táo lại.

“Em đang nghĩ gì vậy? Hòa nhạc có hay thì cũng không đến nỗi khiến em mê muội tới tận lúc này chứ.”

Đỗ Nhược vuốt tóc: “Ồ, em đang suy nghĩ xem bản thứ ba tên là gì, mải nghĩ nên không chú ý.”

Bản thứ ba chính là Di tản, Dịch Khôn không vạch trần: “Anh cũng không rõ, để về rồi tra.”

“Ừ.”

Đêm khuya, xe Dương Thù lái vào khu biệt thự, vòng qua rừng cây hồ nước, đỗ trước căn nhà ba tầng màu ngà mang phong cách kiến trúc kiểu Âu. Cảnh Minh sống một mình ở đây, cho nên chỉ có phòng khách ở tầng một và phòng sách tầng hai sáng đèn.

Dương Thù cầm tài liệu xuống xe. Trần Hiền cũng bước ra khỏi xe mình: “Phiền chị rồi, chị đang ở nhà phải không?”

“Không, ở nhà bà Cảnh.” Dương Thù thắc mắc: “Sao đột nhiên đòi tài liệu của Vạn Hướng? Không phải đang xem hòa nhạc piano sao?”

“Không biết. Em thấy mấy ngày nay tâm trạng anh ấy không tốt, ăn rất ít, đặt nhà hàng Pháp anh ấy thích kết quả chỉ ăn được một nửa, món chính vừa dọn lên đã bỏ đi. Hòa nhạc piano cũng vậy, nghe được một nửa đã ra về, nói là còn có việc.”


Dương Thù nghĩ mãi không hiểu: “Để tôi vào xem thử.”

Trần Hiền cầm chìa khóa mở cửa, dẫn cô ấy vào trong. Đây là lần đầu tiên Dương Thù đến nhà Cảnh Minh. Nội thất trang trí theo tông lạnh của Bắc Âu, tường xám xanh, sàn xám trắng. Sô pha, kệ tủ, thảm trải đa phần đều là màu xanh, xám, trắng làm chủ đạo.

Phòng bếp kiểu mở cũng phủ một màu xanh lá đậm, bếp sạch bong, rõ ràng chưa bao giờ nổi lửa, chẳng có chút hơi thở cuộc sống. Cả căn nhà to lớn nhưng lại trống trải lạnh lẽo, Dương Thù không tài nào chịu được.

Dương Thù đi lên lầu, tầng hai có phòng khách tương đối lớn, sô pha và tủ sách chiếm hết cả bức tường. Hai cánh cửa phòng đang đóng nên không biết người ở phòng nào. Đang định mỗi nơi gõ một cái thì cô nghe thấy tiếng máy móc ro ro.

Dương Thù quay lại nhìn. Một con robot mắt rất to chui ra từ sau sô pha, đầu hết nghiêng sang trái rồi sang phải, nhìn thấy cô mắt lập tức chớp chớp, lạch bạch chạy đến bên chân. Tiếng ro ro ở khớp cổ vang lên, con robot từ từ ngẩng đầu, nũng nịu cất lời: “Cái cô này tính tình kỳ cục quá.”

Dương Thù ù ù cạc cạc: “Ơ?”

Con robot nói xong thì nghiêng đầu nhìn chốc lát, dường như phát hiện điều gì không đúng, bỗng im bặt rồi quay đầu bỏ đi. Vừa đi nó vừa đong đưa tay lẩm bẩm: “Ôi em sai rồi… Òa, đừng giận được không?”

Dương Thù đang ngơ ngác thì cửa phòng sách mở ra, Cảnh Minh xuất hiện: “Mang tài liệu đến rồi à?”

“Ở đây.”

Cảnh Minh ngồi xuống sô pha, cúi đầu lật xem tài liệu. Dương Thù tựa vào tường, đợi một lúc thấy chán bèn lấy thuốc lá ra.

Cảnh Minh không hề ngẩng đầu lên: “Nhà tôi cấm hút thuốc.”

Dương Thù nhăn mày cất thuốc lá đi. Eva lại sột soạt chạy đến bên chân Cảnh Minh, đưa tay sờ chân anh. Anh cúi đầu nhìn nó rồi ôm lên đùi, một tay đùa nghịch với tay Eva, một tay nhanh chóng lật tài liệu.

Nó tò mò, ngọt ngào hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Tài liệu.”

“Ồ!”

Dương Thù khá ngạc nhiên về thái độ của anh với con robot, hệt như yêu chiều bạn gái vậy.

Chỉ vài phút Cảnh Minh đã xem xong tài liệu: “Hẹn gặp người của Vạn Hướng, có một hợp đồng cần bàn.”

“Hợp đồng nào thế?”

“Hợp đồng mua bán với Nguyên Càn.”

“Nếu chuyện không lớn thì để tôi bảo cấp dưới làm, cậu không cần ra mặt.”

Cảnh Minh không trả lời, Dương Thù đã hiểu: “Được, hẹn xong tôi sẽ báo với cậu.”

Cảnh Minh bỏ Eva xuống, quay người đi vào phòng sách. Nó lạch bạch chạy theo anh.

Dương Thù vừa ra khỏi biệt thự, Trần Hiền đã sán lại: “Chuyện gì vậy?”

“Không sao, nhưng tự dưng có hứng thú với hợp đồng giữa Vạn Hướng và công ty Nguyên Càn gì đó.”


Trần Hiền sửng sốt, Đỗ Nhược đang làm việc ở Nguyên Càn kia mà. Sáu năm qua, cậu vẫn định kỳ báo cáo tin tức của Đỗ Nhược cho Cảnh Minh, tuy chỉ là vài câu ngắn gọn, nhưng đã đủ nói rõ tình hình của Đỗ Nhược.

Dương Thù lẩm bẩm: “Sao tôi thấy dạo gần đây cậu ấy cứ là lạ nhỉ?”

Cô đứng trên bãi cỏ châm thuốc, lại quay đầu nhìn căn phòng sáng đèn ở tầng hai, suy nghĩ trôi dạt về ký ức.

Sáu năm trước, lúc đang ở Mỹ học thạc sĩ thì nhận được điện thoại của ân nhân là dì Minh Y, nói Cảnh Minh sắp đến học ở trường cô. Dì Minh Y lo lắng cho tinh thần của cậu ấy, hy vọng cô có thể giúp để ý đến tình trạng của cậu một chút. Lúc đó cô đã nhận lời.

Cậu đột ngột đến Mỹ đã gây không ít sự chú ý của người khác. Cái tên Cảnh Minh này không hề xa lạ với bên chuyên ngành thương mại của cô. Tiếc rằng khi ấy, thất bại thê thảm của cậu cũng khiến người ta chú ý hệt như con người cậu.

Hình ảnh cậu ngoài đời thực và chàng trai trong clip trên mạng như thể hai người khác nhau, gầy yếu, trầm mặc và cô độc. Nếu tùy tiện tiếp cận có thể thấy được vẻ thù địch xa cách trong ánh mắt của cậu. Cậu không qua lại với bất cứ ai, cũng không có bạn bè nào, nhưng thầy cô lại cực kỳ thiên vị cậu.

Dương Thù mang ơn nhà họ Cảnh, ban đầu cũng thấy thương xót cho một thiên tài như cậu, còn trẻ đã vấp ngã, không còn cơ hội để trở mình. Không ngờ nửa học kỳ sau cô tìm hiểu mới biết được, dự án của cậu khiến người ta vô cùng xuýt xoa, ngay cả bạn học của cậu ở Mỹ cũng luôn bảo cậu vẫn là M.J* ngày trước.

(*) Cảnh Minh phiên âm tiếng Trung là Jing Ming(M.J)

Chỉ là nửa năm sau, trạng thái tinh thần cậu lại đột ngột chuyển xấu, trở nên tách biệt với tập thể. Dù sau này có chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng cậu vẫn không có bạn bè, luôn luôn thui thủi một mình, những người làm chung dự án cũng giới hạn ở quan hệ đồng nghiệp.

Dương Thù thường xuyên giúp đỡ Cảnh Minh, chịu trách nhiệm báo cáo định kỳ tình hình của cậu cho Minh Y, từ đó cũng dần dần hiểu cậu. Cô biết được tài năng, thiên phú lẫn gian khổ của cậu, cũng thương tiếc cho nỗi đau khổ từ thiên đường ngã xuống địa ngục kia.

Ba năm trước, Cảnh Minh mở công ty Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa. Bởi vì tên tuổi của cậu có ảnh hưởng không tốt nên người đại diện pháp lý do Dương Thù đứng tên. Cô vốn không có ý định ở lại Mỹ nên quyết định về nước, bắt đầu quản lý công ty. Công việc trọng tâm của Cảnh Minh trước sau vẫn ở lĩnh vực phát triển nghiên cứu và thiết lập chiến lược, dù rằng nửa năm trước cậu về nước cũng hiếm khi ra ngoài xã giao, chỉ thỉnh thoảng lộ mặt một chút.

Nhưng gần đây, kẻ hệt như chiếc máy kia lại bắt đầu trở nên thấp thỏm bất an. Mà con robot bé nhỏ quái gở vừa rồi lại khiến Dương Thù nhận ra, nỗi trầm lặng và đau khổ mấy năm qua của cậu, e rằng không chỉ vì thất bại thê thảm kia mà có lẽ còn vì điều khác nữa.

Cô dụi tàn thuốc, lấy điện thoại ra nhập vào từ khóa “Prime”. Một đống hình ảnh hiện ra, bất ngờ phát hiện trong nhóm còn có một cô gái. Ngón tay Dương Thù nhanh chóng ấn vào một tấm ảnh trong đó. Ảnh chụp chung cả nhóm người cùng chiếc xe đua màu đỏ trong cuộc đua chấn động một thời vào sáu năm trước.

Phóng to ảnh lên, cô thấy Cảnh Minh thời niên thiếu đang cười rạng rỡ, tay cậu choàng qua bả vai nữ sinh bên cạnh. Cô đưa hình cho Trần Hiền: “Đây là ai? Bạn gái của cậu chủ nhà mình hả?”

Trần Hiền ngại ngùng gãi đầu, không thể phủ nhận: “… Đúng vậy.”

“Sau khi No.2 thất bại, cô ta đã đá cậu chủ nhà mình à?” Dương Thù nhướng mày.

“Không phải, hình như là cậu chủ không chịu gặp cô ấy.”

Dương Thù giật mình, hồi lâu mới thở dài: “Có khi nào cậu cảm thấy cậu chủ nhà mình thật đáng thương không?”

Trần Hiền lặng thinh.

Dương Thù nhìn lên bầu trời đêm: “Cậu nói xem, sản phẩm do Xuân Hòa của chúng ta nghiên cứu phát triển và việc thu mua các công ty có thực lực đều trực tiếp hoặc gián tiếp liên quan đến công nghệ không người lái. Một người như cậu ấy thừa sức kiểm soát và lũng đoạn lĩnh vực này. Còn cậu ấy thì sao? Bây giờ rõ ràng có năng lực và kỹ thuật lợi hại nhất, nhưng bản thân lại quyết không nhúng tay đến công nghệ không người lái nữa… Đang giày vò ai đây?”

Cô nói xong liền quay đầu nhìn cửa sổ tầng hai.

Cảnh Minh ở phòng sách làm việc đến tận khuya. Eva nhí nhố chạy lòng vòng trong phòng, một lúc sau thì chạy đến cọ chân Cảnh Minh. Sau đó, nó ngoan ngoãn tự động hôn mê.

Đến mười hai giờ rưỡi, Cảnh Minh đứng dậy đi rửa mặt. Anh trở về phòng ngủ, ấn điều khiển từ xa vài cái, tất cả đèn đóm từ trên xuống dưới trong nhà đều tắt ngóm. Ánh trăng bàng bạc rọi qua khung cửa sổ phủ lên tấm lưng lặng lẽ của anh trong đêm tối. Cảnh Minh uống hai viên thuốc ngủ rồi nhắm mắt lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.