Đọc truyện Nhược Xuân Và Cảnh Minh – Chương 44
Ngày hôm sau, cuộc đua xe trí tuệ nhân tạo dành cho sinh viên đại học thế giới lần thứ nhất chính thức bắt đầu.
Cả nhóm Prime đến trường đua thật sớm, vừa vào trong đã nhìn thấy thấy những gương mặt trẻ trung tươi cười phấn khích. Đó là đối thủ của họ, những sinh viên đại học đến từ nhiều quốc gia khác nhau, mặc áo phông đồng phục của mỗi đội.
Áo phông của Prime lấy đỏ làm tông màu chủ đạo, nổi bật với mấy ngọn lửa màu trắng và xanh lam bập bùng. Áo đồng phục của họ không phải hàng đại trà mà có nhà thiết kế riêng, vừa vặn với từng người. Đỗ Nhược còn thầm mỉa mai Cảnh Minh: Chuyện có vậy mà cậu cũng muốn khoe mẽ.
Lý Duy hỏi ngược lại: “Nhìn con người cậu ta đi, từ sợi tóc đến móng chân, có chỗ nào không khoe mẽ đâu.”
Hôm nay, lúc đến hiện trường mới phát hiện ra, tuy đều là áo phông nhưng nhóm họ đi giữa cả đống áo đồng phục kiểu dáng bình thường bỗng trở nên nổi bật và khí thế đến lạ.
Đỗ Nhược băng qua hành lang, nhìn ra bên ngoài. Dù hôm nay thời tiết nóng bức nhưng khán giả đến đông nghịt. Nào là sinh viên, doanh nghiệp nổi trội trong ngành, người mê xe hơi, người mê khoa học kỹ thuật từ khắp nơi trên thế giới đổ về ngồi kín khán đài lộ thiên bên đường đua.
Khu vực báo chí truyền thông thì máy ảnh “súng ngắn súng dài” đủ loại, phóng viên của các nước đều trong tư thế sẵn sàng.
Trong trường đua, nhân viên ban tổ chức và nhóm phụ trách trường thuật trực tiếp đang vận hành thử flycam. Đường đua quanh co khúc khuỷu tận dụng toàn bộ không gian. Khán giả có thể quan sát trực tiếp trong phạm vi 1,5km, còn 3,5km vượt xa tầm mắt thì phải xem qua màn hình lớn ở hiện trường.
Cả nhóm đến bãi đỗ xe. Hai mươi bốn chiếc xe không người lái được đỗ ngay ngắn. Đỗ Nhược lén lút lướt mắt sang mấy chiếc xe của đội khác. Rất nhiều xe chỉ quan tâm đến chức năng, thành phẩm hệ như robot trơn nhẵn, hoặc đơn giản sơn màu đen như mực.
Dĩ nhiên cũng có một số xe được trang trí tỉ mỉ bên ngoài, sơn màu, vẽ logo của đội, ví dụ như chiếc xe vàng chói mắt của đội AD Mỹ. Tuy nhiên, nếu nói xe nào xinh đẹp. sành điệu nhất thì chính là Prime No.1 của họ rồi!
Lúc họ kiểm tra xe lần cuối cùng, không ít đội ngó nghiêng tò mò. Còn có vài người bạn tóc vàng mắt xanh đến từ Đức chạy qua chụp chung với Prime No.1, khen “Amazing” luôn miệng.
Đỗ Nhược thấy cảnh này bèn thì thầm: “Vẫn là cậu nghĩ chu đáo.”
Cảnh Minh “hừ” lạnh: “Cuộc đua không phải bắt đầu từ lúc tiếng súng hiệu lệnh vang lên. Nếu khi đó mới bắt đầu thì đã muộn rồi.”
Gần đến giờ thi, những người đến ngắm nghía chụp ảnh đều trở về vị trí của đội mình. Prime được phân vào tổ F là tổ thứ sáu ra sân thi đấu nên có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Trong chỗ ngồi của mỗi đội đều có màn hình nhỏ, có thể thông qua tivi quan sát rõ ràng hiện trường cuộc đua.
MC đang đọc phát biểu khai mạc bằng giọng điệu hùng hồn. Ống kính lướt qua lan can khán đài. Ngày hè chói chang, người đông nghìn nghịt.
Hà Vọng cảm thán: “Kinh thật, khán giả đông thế!”
Cả nhóm đều cười rộ, vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Đỗ Nhược xuýt xoa: “Không nghĩ tới lại có nhiều người đến xem như vậy.”
Vạn Tử Ngang hưng phấn: “Dĩ nhiên là có nhiều người đến rồi. Đây là tương lai nền khoa học kỹ thuật của nhân loại mà.”
Họ đang nói chuyện rôm rả thì ba chiếc xe tổ A ra sân. Trên khán đài và khu vực đường đua bùng lên tiếng reo hò, song bãi đỗ xe lại vô cùng yên tĩnh. Mỗi đội đều tụ tập tại khu nghỉ ngơi của mình, nhìn chằm chằm màn ảnh, quan sát thực lực của đối thủ.
Tổ A gồm đội AD Mỹ, GW Anh và đội Vô Thượng của Trung Quốc. Kiểu dáng của ba chiếc xe khác xa nhau. Gây chú ý là xe AD sơn màu vàng chói lọi, mức độ lóa mắt cũng cỡ Prime No.1. Xe của đội Anh thì một màu đen bình thường. Bên đội Trung Quốc lại đơn giản tiết kiệm, thậm chí còn phải đánh giá là hơi xấu nữa. Ba chiếc xe từ từ chạy đến vạch xuất phát, vào vị trí sẵn sàng.
Cảnh Minh sờ cằm, nói bâng quơ: “Bên nước mình thua rồi.”
Đỗ Nhược: “Tại sao?”
“Tỷ lệ thân xe không đúng, lực cản lớn. Nhìn thiết kế của họ đi, chỉ có một động cơ à? Động lực máy không đủ, tuyệt đối không thể tăng tốc nổi.”
Trên tivi và ngoài bãi đỗ xe đồng thời truyền đến giọng MC dồn dập: “Thời khắc kích động lòng người đã đến! Bây giờ, tổ thi đầu tiên của chúng ta sẽ bắt đầu. Mời nhân viên làm việc rút lui khỏi đường đua, nhường hiện trường cho trọng tài.”
Không gian yên lặng như tờ. Một tiếng súng đột ngột vang lên. Ba chiếc xe không người lái tức khắc tăng tốc, lao ra khỏi vạch xuất phát. Chiếc xe vàng của AD trong chớp mắt đã bỏ hai chiếc xe còn lại ở phía sau.
Những đội dự thi trong bãi đỗ xe đều thầm sợ hãi: Nhanh quá!
Không ít sinh viên mặt mày biến sắc. Xe AD nhanh quá rồi! 1,5km đầu tiên của đường đua vô cùng quanh co, ít nhất máy quay phim còn có thể bắt được hình ảnh cả ba chiếc xe cùng lúc. Nhưng đến 3,5km sau là đường thẳng, xe vàng đội AD lại tăng tốc, ống kính không thu được hình ảnh cả ba chiếc xe cùng lúc nữa. Đến khi xe AD chạy hết 5km chiều đi, trên đường trở về lướt ngang qua đối thủ thì khán giả mới có thể thấy được cả ba chiếc xe trong một khung hình.
Cảnh Minh nhìn bảng số liệu trên màn hình, tốc độ từ 167km/h tăng vọt lên 286km/h. Đỗ Nhược không kìm được kích động, chân run rẩy, lầm bẩm: “Prime No.1 của chúng ta có thể đạt được vận tốc này.”
Lý Duy rầu rĩ: “Nhưng vận tốc càng cao thì độ khó và nguy hiểm càng lớn.”
Cảnh Minh: “Nó cũng cùng một nguyên lý.”
Quả nhiên xe vàng đội AD là chiếc đầu tiên về đích.
Thời gian là 2 phút 42 giây.
Tốc độ trung bình 250km/h
Cảnh Minh quả quyết: “Đối thủ ở trận chung kết của chúng ta chính là nó.”
Ban đầu, Đỗ Nhược nghi ngờ có khi nào cậu tự tin quá sớm không, nhưng cô nhanh chóng nhận ra chín chiếc xe còn lại ở bốn bảng đầu đều không thể đạt được thời gian ngắn hơn thành tích của đội AD. Họ nghiễm nhiên trở thành bá chủ bên bảng ABCD.
Hơn nữa, trong cuộc đua của ba tổ sau đó đều có xe xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Lúc tổ B thi đấu, hai xe lao vào nhau, đồng thời biến thành phế thải. Tổ C có một chiếc đâm vào rào chắn, bị hư hỏng nặng. Tổ D có một chiếc xe tự bốc cháy nghiêm trọng, đội cứu trợ phải cấp tốc đến dập lửa.
Chu Thao nhìn về phía Prime No.1, kinh ngạc: “Sao trình độ chỉ có thế thôi nhỉ? Công năng cơ bản không đạt tiêu chuẩn mà dám tham gia thi đấu á?”
Cảnh Minh thản nhiên bình luận: “Chiếc xe vàng của AD tốc độ kinh hồn khiến các đội khác chịu áp lực tâm lý lớn. Chắc có những xe đã tạm thời khởi động chương trình dự bị rồi.”
“Vậy chúng ta…”
“Không cần làm gì cả.” Cảnh Minh ngồi xổm xuống, kiểm tra thân xe của mình. “Tôi hoàn toàn tin tưởng cô nàng của chúng ta.”
Ba chiếc xe tổ E ra sân. Tổ F cũng chuẩn bị đến lượt.
Đỗ Nhược bỗng gọi mọi người: “Đợi đã, đợi đã!”
Nhóm Cảnh Minh dừng lại: “Làm gì?”
“Nào, cổ vụ nào!” Cô đưa tay phải ra.
“Có một trò mà chơi mãi không chán.” Cảnh Minh than thở.
“Nhanh lên đi!” Đỗ Nhược giậm chân.
Cậu thở dài, đặt tay phải lên mu bàn tay cô. Mọi người lần lượt đưa tay phải lên, ấn mạnh xuống: “Prime, go!”
Tổ E nhanh chóng kết thúc vòng thi. Cả nhóm đi theo Prime No.1 ra sân, băng qua ranh giới sáng tối, bãi đậu xe râm mát bị bỏ lại phía sau. Trước mặt là đường đua nắng như lửa đốt.
Sau khi thành viên mỗi đội kiểm tra lần cuối xong thì cho xe chạy vào vị trí, các đội lùi về khu chỉ huy. Đến giờ phút này, không ai nói với ai câu gì nữa, tim đập như trống dồn, nhìn chằm chằm xe mình.
Tim Đỗ Nhược như muốn nhảy lên tận cổ họng, nỗi lo lắng thít chặt yết hầu cô. Tầm mắt Đỗ Nhược như nhòe đi trong ánh mặt trời chói chang rực rỡ.
Tiếng súng đột ngột vang lên. Thoáng chốc, Prime No.1 tăng tốc lao ra đường đua, trong ba giây ngắn ngủi đã vọt lên 100km/h, sau đó như vũ bão thẳng tiến chạm mức 166km/h. Xe chạy đến khúc cua thì chậm lại, đến đường thẳng thì tăng tốc, nhanh chóng bỏ xa hai đối thủ còn lại phía sau.
Nhưng đến một khúc cua nào đó bỗng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một trong hai chiếc xe rơi lại phía sau muốn vượt lên, đột nhiên đụng phải xe đối phương. Do đang chạy tốc độ cao nên xe kia bị mất kiểm soát, xoay vòng vòng trên đường đua, lao về phía Prime No.1.
“Ầm” một tiếng, đuôi xe Prime bị toác ra một vết nứt to, thân xe bị đâm lắc lư kịch liệt, phút chốc giảm tốc độ xuống.
Hà Vọng chửi thế: “Khốn kiếp!”
Đỗ Nhược giận đến mức siết chặt nắm đấm. Cảnh Minh cũng nghiến răng, bạnh cằm ra. Bị đối thủ giở trò đê tiện thế này ai mà không tức. Chiếc xe gây họa lao ra khỏi đường đua, va vào vách tường dưới khán đài, tức khắc bốc cháy.
Sau khi giảm tốc độ để xử lý sự cố, Prime No.1 lại tăng tốc tiến về phía trước. Nhưng khi chạy hết 1,5km và tiến vào đường thẳng thì tốc độ cao nhất của cô nàng cũng chỉ đạt đến 256km/h. 1 phút 45 giây, Prime No.1 đã chạy xong 5km đầu, sau đó quay xe trở về. Thêm 1 phút 15 giây chạm đích đến. Thời gian tổng cộng 3 phút.
Đỗ Nhược lo ngay ngáy, chậm hơn xe của đội AD 18 giây. Người trong đội cũng đồng loạt yên lặng, sắc mặt không giống như kẻ về nhất trong tổ thi, bởi mọi người chỉ chú trọng vào trận chung kết.
Cảnh Minh ổn định lòng quân: “Chuẩn bị cho cuộc đua sau nào. Trong lòng cô nàng rất rõ, không phải lo lắng.”
Đỗ Nhược mỉm cười: “Chúng ta đều biết cô nàng vận hành có chừng mực, nhưng hiện trường thật sự quá căng thẳng.”
Hà Vọng tức tối mắng mỏ: “Hy vọng đừng gặp phải những đối thủ đê hèn kia nữa, dám giở trò hãm hại chúng ta.”
Lý Duy an ủi: “Yên tâm, họ sẽ bị loại trong vòng thi thứ hai.”
Sau khi các thành viên xử lý đơn giản cho Prime No.1, không bao lâu sau, vòng hai lại bắt đầu. Prime No.1 thế như chẻ tre, thuận lợi loại trừ hai đối thủ để tiến vào bán kết. Thời gian thi đấu của xe cũng từ từ giảm xuống 2 phút 50 giây và 2 phút 40 giây.
Đối thủ trận bán kết của họ là Bằng Trình. Thành tích của họ là 2 phút 38 giây, còn tốt hơn Prime No.1. Nhưng khi thi đấu, Prime No.1 luôn vượt mặt họ, cuối cùng xông qua vạch đích với thời gian là 2 phút 35 giây. Biểu hiện của cô nàng lần sau lại ấn tượng hơn lần trước, dân dần thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Lúc này, các đối thủ khác mới phát giác, xe của đội Prime rất ít khi điên cuồng tăng tốc. Dường như cô nàng chú trọng đến tính an toàn hơn, vận hành vừa ổn định vừa chuẩn xác. Hơn nữa, cô nàng sẽ phát huy thực lực tùy vào đối thủ. Nếu kẻ địch không mạnh, cô nàng sẽ tùy tiện chạy. Còn gặp phải kẻ mạnh thì cô nàng sẽ dốc hết sức so tài, như thể chiếc xe này có chút ý thức tự chủ, có thể căn cứ vào tình huống hiện trường mà thể hiện phản ứng thoải mái nhất cho bản thân.
Trước khi bước vào trận chung kết, Cảnh Minh nói với mọi người: “Lần này yên tâm đi, cô nàng nhất định sẽ thẳng.”
Mọi người nhìn nhau cười.
Nói thì nói vậy, nhưng đến thời khắc cuối cùng, họ vẫn không thể tránh khỏi căng thẳng.
Nhiệt độ mùa hè nóng hừng hực, áo mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi. Cả ngày ở ngoài trời, mặt họ đã phơi nắng đến đỏ bừng. Khán giả trên khán đài cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn phấn khởi cao độ. Vạn dặm trường chinh rốt cuộc đã đến bước cuối cùng, chỉ đợi nhà vô địch thế giới ra đời.
Sau khi hai đội xe tiến vào chung kết, hết thời gian nghỉ ngơi thì đã bốn giờ chiều.
Đối thủ là đội AD với thành tích tốt nhất là 2 phút 30 giây. Hai bên đều rất thân thiện bước vào trận chung kết. Thành viên hai đội lần lượt bắt tay nhau rồi nhanh chóng trở về vị trí.
Mọi người lui về khu chỉ huy, giao tất cả trọng trách cho xe đua của mình. Đến thời khắc này, họ đã làm hết khả năng, chỉ còn xem bản lĩnh của đứa con tinh thần này mà thôi.
Từ bãi đỗ xe đến đường đua, từ khán đài đến khu vực báo chí, tất cả đều lặng im như nhín thở, ngay cả một làn gió nhẹ cũng không có. Chỉ có nắng hè nóng chảy lẳng lặng chiếu lên hai chiếc xe đua sang chảnh lóa mắt, một vàng và một đỏ.
MC hô lớn: “Tôi xin tuyên bố, trận chung kết cuộc đua xe không người lái dành cho sinh viên thế giới lần thứ nhất bắt đầu!”
Súng hiệu lệnh vang lên. Hai chiếc xe đồng thời tăng tốc trong nháy mắt, lao ra đường đua. Số hiệu kỹ thuật trên màn ảnh lớn hiển thị cả hai đều đạt vận tốc 100km/h trong 2,5 giây đầu tiên. Hai xe bám sát đối phương, anh vượt tôi đuổi, như lốc cuốn tăng tốc lên đến 200km/h.
Bất kể là đoạn quanh co hay đường thẳng, hai chiếc xe đều không bên nào nhường bên nào, bám đuổi nhau như hình với bóng, hất tung cát đá trên đường. Khán giả, phóng viên, nhân viên ban tổ chức, tuyển thù ở bãi đỗ xe đều bị vòng đấu gay cấn nhất hôm nay thu hút ánh nhìn.
Hai chiếc xe không phân biệt trước sau chạy qua khúc cua cuối cùng của 1,5km đầu, lao như bay đến con đường thẳng 3,5km phía sau. Đoạn này dễ dàng để xe tăng tốc vượt mặt nhau, bên nào cũng hy vọng tận dụng được cơ hội này để vượt qua đối phương, chiếm ưu thế dẫn đầu.
Sau vài lần thử, rốt cuộc AD nắm bắt được thời cơ, vượt hẳn qua Prime No.1 với tốc độ hiển thị 286km/h. Nào ngờ chỉ một giây sau đó, vận tốc của Prime No.1 đã vọt lên con số 300!
Lúc trên màn ảnh lớn hiển thị kết quả này, cả khán đài như vỡ òa! Còn trong bãi đỗ xe, các đội khác xem qua tivi đều phải thốt lên kinh hãi: “Oh my God!”, “That”s crazy!”, “Trời ạ, không sợ lật xe sao?”
Xe của đội AD cũng không sợ chết tăng tốc lên 300km/h. Cảm giác như hai chiếc xe không còn bị điều gì khống chế nữa.
Đỗ Nhược nhìn đăm đăm màn ảnh lớn, hai màu đỏ và vàng chạy một mạch như bay trên con đường rợp bóng cây xanh. Cô căng thẳng đến mức trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người xem trên khán đài đều trợn mắt nhìn chòng chọc vào màn hình, hồi hộp không dám thở mạnh.
1 phút 10 giây, Prime No.1 và AD chạy hết 5km lượt đầu, lao đến chỗ quay đầu 360 độ ở cuối đường đua, cũng là đoạn dễ dàng xảy ra sự cố nhất. Mọi người đồng loạt nín thở.
Chiếc xe màu đỏ chỉ hơi giảm tốc độ chút xíu, lúc rẽ cua còn trượt bánh khiến cát bụi trên đường đua bay mù mịt. Flycam ghi lại rõ ràng âm thanh lốp xe ma sát với mặt đường vang lên tiếng rít kin kít.
Tốc độ quá nhanh!
Thân xe trượt khỏi trung tâm đường đua, giây phút sắp đụng vào vạch biên thì tăng mã lực, bánh xe xoay tít, giữ vững phương hướng lần nữa tăng tốc lao về. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Prime No.1 đã quay đầu thành công và cực ngầu!
Đỗ Nhược thở phào, còn đám Lý Duy thì siết nắm tay, điên cuồng gào thét: “Yes!”
Chiếc AD vàng theo sát cô ngàng, tốc độ cũng không giảm nhiều. Trong khoảnh khắc trượt đi, vì thân xe không đủ lực khống chế nên chiếc xe quay vòng, suýt nữa trượt khỏi đường đua. Nhưng trong chớp mắt, AD khôi phục trạng thái ổn định, phấn khởi tiến lên.
Nhưng Prime No.1 đã nhân cơ hội quý giá này chiếm lĩnh đường đua. Xe vàng của AD thử vài lần đều không tài nào vượt mặt được. Xe đỏ chạy nhanh hơn và ổn định hơn, ứng phó các khúc cua, chướng ngại vật đều trôi chảy, thuận lợi lao về đoạn đường 1,5km cuối.
Hai xe một trước một sau bám sát nhau phi về đích. Trong khu chỉ huy, mấy người nhóm Prime đã sớm nắm chặt tay nhau đứng thành một hàng. Mắt ai nấy đều mở to, nhìn xoáy vào màn hình, dường như phát ra thứ ánh sáng điên cuồng. Mỗi người đều khẽ lẩm bẩm cầu nguyện trong lòng.
100m cuối cùng, xe vàng vẫn không bỏ cuộc, cố gắng vượt qua xe đỏ, vận tốc tăng đến 310km/h. Không ngờ Prime No.1 lại tiếp tục phá vỡ giới hạn, cán mốc 320km/h!
Cả trường đua đều bùng nổ! Trong nháy mắt, Prime No.1 thành công xông qua vạch đích, thành tích 2 phút 05 giây, tốc độ trung bình là 300km/h.
Cả nhóm Prime mặc áo phông đỏ nhảy cẫng lên vui sướng, gào thét như phát điên, vội vã lao về phía cô nàng chiến binh của họ. Khán đài reo hò hoan hô rền trời. Trước màn hình bãi đỗ xe cũng không ngớt lời trầm trồ thán phục của các đội bạn đến từ những quốc gia khác.
Prime No.1 nhanh chóng quay đầu xe lại từ vị trí cách đó không xa. Cả nhóm họ hô hoán chạy đến. Đỗ Nhược, Lý Duy, Vạn Tử Ngang, Hà Vọng nhào thẳng đến thân xe, ôm cô nàng cười sảng khoái, không để ý động cơ xe đang nóng đến bỏng tay. Cảnh Minh cũng không thiếu phần, kích động đặt nụ hôn lên nắp capô của nó, đến nỗi cả gương mặt cậu dính đầy cát bụi lem nhem.
Họ ôm xe xong thì quay sang ôm chầm lấy nhau. Đám con trai kề vai chiến đấu siết chặt nhau đầy cảm kích. Đỗ Nhược cũng nhận được mười vòng tay ôm thắm thiết từ đồng đội của mình. Ôm nhau ăn mừng một hồi, họ mới quay sang bắt tay cảm ơn và ôm giao hữu với các thành viên đội AD.
Giọng MC kích động ngất trời: “Nhà vô địch trong cuộc đua xe không người lái dành cho sinh viên thế giới lần thứ nhất chính là…đội nghiên cứu robot Prime đến từ Trung Quốc. Họ chính là nhà vô địch thế giới đầu tiên! Tất cả khán giả đang có mặt tại hiện trường, xin quý vị hãy chúc mừng cho họ bằng một tràng vỗ tay nồng nhiệt nào!”
Toàn trường đau rộ lên tiếng hoan hô vang dội. Những đội tham gia thi đấu ở bãi đỗ xe đều chạy đến chụp ảnh chung với nhóm Prime. Các thanh niên từ khắp bốn phương tụ lại với nhua, vừa chụp ảnh vừa bắn pháo ăn mừng, tưng bừng náo nhiệt.
Có rất nhiều sinh viên nước ngoài tham gi cuộc thi đến trò chuyện nhiệt tình với Cảnh Minh và Lý Duy. Họ trao đổi phương thức liên lạc, khích lệ nhau tiếp tục mạnh dạn sáng tạo trong lĩnh vực này, hẹn ngày tái ngộ.
Cuối cùng, ban tổ chức mời toàn bộ nhóm Prime đến chụp hình quán quân. Cả nhóm thanh niên trẻ trung tươi cười, chia ra đứng sát hai bên đầu cô nàng Prime No.1. Đỗ Nhược đứng cạnh Cảnh Minh, họ khom người khoác vai nhau nhìn vào ống kính. Tay Cảnh Minh cũng quàng qua vai Đỗ Nhược, nhìn máy ảnh nở nụ cười rực rỡ.
Tách!
Thời gian như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc đó. Ngày hôm ấy, ánh nắng mới đẹp làm sao!