Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 32


Đọc truyện Nhược Xuân Và Cảnh Minh – Chương 32

Đỗ Nhược khá lo, vì nghĩ Cảnh Minh không đếm xỉa đến cuộc thi, chỉ ứng phó qua loa thôi. Không, phải nói là cô chắc chắn Cảnh Minh không hề đếm xỉa đến cuộc thi, ứng phó qua loa thôi mới đúng.

Cô thật sự không biết mình đã đắc tội với cậu ở đâu. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một lý do: Cậu giở thói khó chiều, không thích phản biện, không thích đề tài “Giàu có dễ sản sinh tội ác hơn”, nên dứt khoát bỏ phiếu khống.

Quả nhiên, đến trước hôm thi một ngày, Đỗ Nhược và mọi người cùng nhau tập dượt lần cuối, cậu viện cớ “bận quá” không tham gia. Lý Duy còn an ủi cô: “Không sao đâu, lát nữa về mình sẽ nói trọng điểm với cậu ta.”

Đỗ Nhược vô cùng nghi ngờ, Lý Duy thuyết phục Cảnh Minh tuyệt nhiên là chuyện không thể. Nhưng cô cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo cô xui xẻo gặp phải “sao chổi” như cậu làm gì. Chỉ có thể thở dài, tự huyễn hoặc mình, giao lưu là chính, thi thố là phụ thôi.

Đến hôm ra trận, lòng cô lo ngay ngáy. Cuộc thi hùng biện được tổ chức ở hội trường, bởi vì trước đó tuyên truyền rầm rộ nên không khí hiện trường vô cùng sôi nổi. Bên dưới không chỉ có giáo sư và hội sinh viên thuộc tổ ban giám khảo, còn ngồi đông nghịt sinh viên đến xem và cổ vũ, cực kỳ khí thế.

Lúc Đỗ Nhược lên sân khấu, chân cũng có chút bủn rủn. Nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, không khẩn trương mới lạ đấy.

Đợi hai đội ngồi vào vị trí, MC dẫn chương trình nhiệt tình phát biểu khai mạc hội thi, kế đó giới thiệu từng đội. Dưới sân khấu vỗ tay rào rạt vang vọng cả hội trường, càng khiến thần kinh Đỗ Nhược rờn rợn, căng thẳng hơn.

Nhưng liếc sang Cảnh Minh ngồi bên cạnh, vẫn là dáng vẻ ung dung nhàn tản, điềm nhiên như không thường ngày. Người này tự kỷ đến mức độ nào mới có thể vênh váo trong trường hợp như thế này chứ? Đỗ Nhược hết sức thắc mắc.

Nói thật, bản thân cô chuẩn bị rất kỹ lưỡng, “tâm lý hoang mang” chủ yếu là do Cảnh Minh mang lại. Nhưng dù chuẩn bị chu đáo đến cỡ nào thì trong hoàn cảnh này cũng không tránh được cả người run rẩy, cô cũng không có tâm tư để ý đến cậu nữa.

Phía bên kia sân khấu đèn đuốc sáng rỡ, bốn thí sinh hùng biện của đội đối thủ ngồi nghiêm chỉnh với tư thế sẵn sàng đón địch, mặt mày tràn ngập tự tin. Cô tự lo cho mình còn không xong, chỉ đành dồn hết tâm tư vào bản thân, cố gắng đạt đến biểu hiện hoàn mỹ nhất.

MC giới thiệu xong, lại tuyên đọc đề tài hùng biện hôm nay: “Nghèo khó và giàu có, cái nào dễ sản sinh tội ác hơn? Bên biện chứng là đội sinh viên thuộc khoa Vật lý học: Nghèo khó dễ sản sinh tội ác hơn. Bên phản biện thuộc khoa Cơ khí điện tử: Giàu có dễ sản sinh tội ác hơn. Vâng, bây giờ xin toàn thể giữ yên lặng để cuộc thi chính thức bắt đầu! Trước tiên, mời bên biện phát biểu, vòng đầu tiên là trình bày.”

Bên biện là một nam sinh đeo kính, thân hình gầy gò nhưng khí thế hùng hổ. Tốc độ nói của cậu ta rất nhanh, giọng cũng lớn, luôn khua tay để khích lệ bản thân. Cậu ta diễn thuyết thao thao bất tuyệt, liệt kê hàng đống ví dụ chứng minh cho “Nghèo khó dễ dàng làm người ta tuyệt vọng, sa ngã, từ đó bước vào con đường tội ác”.

Cậu ta nói xong là đến lượt bên phản biện phát biểu. Khưu Vũ Thần run lẩy bẩy, nhưng khi đứng lên lại không hề thấy được chút căng thẳng nào. So sánh với đối thủ, tốc độ nói của Khưu Vũ Thần vừa phải, nghe như thủ thỉ thu hút sự chú ý của người khác. Biểu hiện của cô ấy rất tốt, trình bày đầy đủ quan điểm tương phản: Trong hoàn cảnh nghèo khó, người ta sẽ rèn luyện được ý chí kiên cường, nhưng trong hoàn cảnh giàu có, tâm hồn của con người trái lại dễ dàng bị bào mòn.

Vòng trình bày của hai bên đã xong, ai cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

“Cảm ơn hai đội đã vượt qua vòng thi đầu tiên, biểu hiện rất hoàn hảo. Như vậy, hiện tại…” MC cất cao âm lượng, “… mời hai đội bước vào vòng thi thứ hai là tranh biện công kích, cho mời thí sinh hai đội!”

Đỗ Nhược đứng dậy, tinh thần và cơ thể đều căng thẳng cao độ, hai tay nắm chặt mép bàn nhưng vẫn không kiềm được cơn run kịch liệt của toàn thân.

Đối thủ của cô là một nữ sinh, là tuyển thủ nghiệp dư, cũng lần đầu tiên lên sân khấu. Cô ấy khá hoảng sợ, khuôn mặt đỏ bừng, giọng vừa lớn vừa nhanh, lên xuống trầm bỗng nhưng khó tránh khỏi vẻ phô trương thanh thế quá lố: “Đương nhiên… nghèo khó dễ sản sinh tội ác hơn. Nhìn vào tất cả các sự kiện xã hội, ví dụ như là cướp bóc, mại dâm, lừa đảo qua điện thoại, qua mạng… đều là vì nghèo khổ, không có tiền, khiến cuộc sống họ không được đảm bảo nên mới đi làm việc ác. Người giàu sẽ đi cướp giật, mại dâm hay sao? Dĩ nhiên không rồi! Bởi vì bản năng của con người là sinh tồn, nghèo đến mức không thể giữ được bản năng sinh tồn thì hiển nhiên phải phạm tội rồi.”


Khí thế cô ta bốc cao, dưới sân khấu cũng sôi trào vang lên vài tiếng vỗ tay.

Đầu óc Đỗ Nhược đơ ra chốc lát, nhưng nhanh chóng tập trung lại tinh thần, những đều này cô đã từng chuẩn bị lúc tập dượt rồi. Hít sâu vào một hơi, Đỗ Nhược cất cao giọng nhấn rõ từng chữ: “Tôi thấy bên biện chứng đã đánh giá thấp nhân tính của người này rồi lại đánh giá cao nhân tính của người kia quá rồi. Ai bảo nghèo khó nhất định khiến người ta làm việc ác? Tôi nghĩ trong những bạn ngồi đây, nhất định có người điều kiện gia đình không tốt, hoặc cuộc sống vất vả. Nhưng những bạn ấy có đi gây tội ác gì không?”

Cô gái bên đội đối thủ sửng sốt, hoàn toàn không ngờ cô sẽ giở chiêu bài tình cảm ra. Đỗ Nhược cố gắng giữ bình tĩnh, nói năng rành mạch.

“Họ không có, ngược lại còn chịu nhiều gian khổ hơn người khác, thi đậu vào đại học tốt nhất. Trong mắt tôi, mỗi người đều có ý chí bền bỉ, có tinh thần phản kháng. Trong thế giới tự nhiên này, loài người là sinh vật gần như có thể nghịch chuyển mọi khốn cảnh và luôn dũng cảm tiến lên. Chính vì không cam tâm, không cam chịu hoàn cảnh nghèo khó, họ đã từng chút khiêu chiến với giới hạn của mình, từng bước một tiến về phía trước. Cũng chính vì vậy, tổ tiên của chúng ta mới có thể lật đổ hoàn cảnh nghèo khó khốn cùng khi xưa hết lần này đến lần khác, thậm chí còn thay đổi và sáng tạo nên một môi trường sống mới. Chính vì tuyệt vọng nên mới cố tìm đường sống từ trong chỗ chết. Đây là nỗi bức thiết do bản năng sinh tồn tạo ra, là thứ mà những người sống trong giàu có không bao giờ trải nghiệm được.”

Thí sinh thi đấu vòng hai vốn không chuyên nghiệp, bỗng chốc có chút hoang mang, huống chi không khí tại hiện trường bí bách, tư duy nhất thời không kịp xoay chuyển, đồng đội cô ta lập tức chuyền “phao” giúp gỡ rối.

Thế nhưng Đỗ Nhược không cho cô nàng cơ hội, tức thì đưa ra luận điểm công kích tiếp theo: “Như lời cậu nói, người nghèo sẽ mại dâm. Đúng, người giàu sẽ không làm nghề đó, nhưng người giàu lại mua dâm, bao gái, chơi trò quy tắc ngầm. Cũng như cậu đã nói, người nghèo sẽ đi cướp bóc. Đúng, người giàu sẽ không cướp lộ liễu nhưng họ lại cướp ngấm ngầm, họ bóc lột sức lao động của công nhân, họ lách luật để đục khoét của công.”

Cô phản bác xong lại nhấn mạnh lập trường, “Cho nên tôi nói, cậu đã đánh giá thấp nhân tính của người nghèo và đánh giá quá cao nhân tính của người giàu.” Phát biểu xong lại thuận tiện gắn mác lên đối phương, “Cậu đánh giá nhân tính hoàn toàn dựa trên khối lượng của cải nhiều ít. Nhiều thì thiện, ít thì ác. Trong mắt tôi, bản chất quan niệm này của cậu không vững chắc chút nào.”

Đỗ Nhược nói thật nhanh, kết thúc phần phản biện trước khi hết thời gian. Còn bên biện chứng lại hoàn toàn rối loạn, gấp rút cất cao giọng: “Nhưng người nghèo túng vốn bản chất ti tiện hơn…” Lời vừa thốt ra đã ý thức đươc mình nói sai, nên tức khắc im bặt.

Đỗ Nhược không tiếp lời, vì thời gian đã hết, mà bản thân cảm thấy cũng không cần thiết phải nhiều lời nữa, cứ để cho ban giám khảo và khán giả tự quyết định. Tranh biện vòng này xong, coi như cô đã hoàn thành nhiệm vụ, hài lòng và thỏa mãn rồi.

MC tuyên bố: “Vòng thứ hai kết thúc, lập trường của hai đội đã được trình bày và phân tích đầy đủ…”

Lòng bàn tay Đỗ Nhược đẫm mồ hôi, lúc ngồi xuống mới phát hiện ra chân mình nhũn ra, mới vừa ngồi ổn định lại đã thấy Cảnh Minh ở bên cạnh vừa xoay bút vừa nhìn cô, nhướng mày khen: “Khá lắm.”

Có lẽ vì vừa rồi đã dốc hết tâm sức tranh biện, nên đầu óc cô cũng chẳng còn chữ nghĩa gì, không biết nên đáp lời cậu thế nào. Sau khi trút bỏ áp lực, lúc này thân thể vẫn còn run run, không tài nào trấn tĩnh lại. Cô không cần cậu khen ngợi bằng giọng điệu quái gở, thứ cô cần chính là cậu hãy biểu hiện thật tốt kia kìa.

Nhưng mà…

Cô đột ngột giật mình, răng môi đánh loạn xạ: Vừa rồi cô không chú ý, bây giờ mới phát hiện, người sẽ tranh biện với Cảnh Minh chính là thành viên trong câu lạc bộ hùng biện. Thảm rồi, đối thủ đã dồn thế mạnh vào vòng thứ ba, nhưng bên đội cô hoàn toàn không nghĩ đến mưu lược cao thâm này. Chết toi, không trụ được rồi!

Cô nhìn xuống khán giả đông nghịt dưới sân khấu, có cảm giác cả thế giới như bị tắt tiếng. Cảnh Minh vẫn nhìn cô, cho rằng ít nhất cô sẽ khách sáo vài câu, nhưng vẻ mặt cô cứ ngây thộn, há hốc chết lặng, khác hẳn với cô gái lanh mồm lanh miệng lúc tranh luận khi nãy.

“Căng thẳng đến vậy sao?” Cậu chê cười.


Cô vẫn im lìm. MC tuyên bố vòng tranh biện thứ ba bắt đầu.

“Đừng khẩn trương.” Cậu không đợi cô trả lời, thôi vẻ cười nhạo, ánh mắt sáng lóe, khẽ nói, “Tôi sẽ giúp cô chiến thắng.”

Đỗ Nhược thoáng giật mình, cậu quay người đứng dậy. Bóng dáng cao ráo trong tích tắc che đi ánh đèn trước mặt cô.

Thí sinh vòng ba là một nam sinh, là sinh viên năm nhất và cũng là thành viên xuất sắc nhất trong câu lạc bộ, nắm rõ những kỷ xảo hùng biện trong lòng bàn tay.

Phần tự do hùng biện vừa bắt đầu, cậu ta đã giải thích trọn vẹn quan điểm của vòng hai một lượt, rành mạch, đơn giản và hùng hồn. Ngay sau đó là tiến hành công kích quan điểm của Đỗ Nhược.

Giờ phút này Đỗ Nhược đã không thể đứng dậy phản biện được, chỉ có thể trông cậy vào Cảnh Minh. Thế nhưng, vì trước đó Cảnh Minh không chuẩn bị gì, nên hoàn toàn không trình bày được quan điểm vòng hai của bên mình, ngược lại còn kiên nhẫn lắng nghe đối phương bắn liên thanh.

Cậu thản nhiên nhìn đối phương, chốc chốc rủ mắt suy nghĩ. Dần dần thế cục đã hoàn toàn nghiêng về bên biện.

Bên đối thủ đã có chuẩn bị kỹ càng cho vòng ba từ trước, sau khi tổng kết vòng trước xong thì hăng say trình bày luận điểm của mình, nói đến đâu liền dẫn chứng thành ngữ và luận cứ đến đấy: “Người ta thường nói là “Cùng Hung Cực Ác”, đương nhiên là cùng quẫn dễ dàng sản sinh tội ác hơn rồi. Tại sao thành ngữ này gọi là Cùng Hung Cực Ác mà không phải là Phú Hung Cực Ác? Bởi vì nghèo khó sản sinh tội ác, đây là đạo lý ngay cả người xưa cũng đã sớm hiểu ra. Người nghèo vì tiền mà cướp bóc, trộm cắp, buôn người thậm chí là giết người. Chuyện như vậy vẫn còn ít hay sao?”

Cậu ta càng nói càng khí thế, hùng hổ như muốn làm thịt con người ta, công kích trực diện: “Xin hỏi bên phản biện, bạn có thể cho tôi một giải thích không? Tại sao trong thành ngữ nước ta lại chỉ có câu Cùng Hung Cực Ác mà không phải là Phú Hung Cực Ác? Mời bạn hãy trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.”

Thu hẹp đề tài lại thành một câu hỏi để làm khó dễ đối thủ, thật là gian xảo!

Lòng bàn tay Đỗ Nhược rỉ ra lớp lớp mồ hôi, ánh mắt khán giả dưới sân khấu dồn hết vào Cảnh Minh, chờ xem cảnh cậu á khẩu không trả lời được.

Không ngờ một giây sau, Cảnh Minh lại cười nói: “Xem ra môn văn của bạn học không giỏi lắm rồi. Chữ “Cùng” của câu Cùng Hung Cực Ác không phải là chỉ nghèo túng hay cùng đường, mà ý là “cực đoan, vô cùng”. Nếu cậu muốn liệt kê thành ngữ thì có thể kể đến người nghèo chí ngắn, cùng đường bí lối gì ấy.”

Đỗ Nhược sửng sốt, dưới sân khấu thoắt cái cười ồ lên. Đối thủ đỏ mặt tía tai, nhưng cũng miễn cưỡng cười giải vây cho bản thân: “Được được được, như lời cậu nói, tôi là ý đấy.”

Cảnh Minh cũng không sỉ nhục cậu ta thêm nữa: “Quay trở về đề tài hùng biện, nếu đội bạn đã nói đến thành ngữ…” Cậu thong thả hỏi ngược lại, “… thì còn có câu Vi Phú Bất Nhân đấy. Hay là mời bạn giải thích trước cho tôi, tại sao không nói Vi Cùng Bất Nhân đi?”

Lời phản bác này chính là gậy ông đập lưng ông kinh điển như sách đã nói. Các bạn đến xem cuộc thi bất giác vỗ tay vang rền, còn có người reo hò ủng hộ.


Bên biện chứng đã tự lấy đá đập chân mình, không kịp phản ứng, lập tức nghẹn lời.

Cảnh Minh không cho cậu ta cơ hội suy nghĩ, tức thì trình bày quan điểm của bản thân, nói năng rõ ràng, giọng nói ung dung nhưng toát lên sự đanh thép: “Tôi không phủ nhận những gì cậu nói, nhưng bên tôi cho rằng: Nghèo khó phạm tội nhỏ, giàu có phạm tội lớn. Khi người ta giàu có, trong quá trình tích cóp của cải, dục vọng sẽ bành trướng không thể khống chế được. Ví dụ như tham ô nhận hối lộ, thao túng kinh tế… Trên phương diện xã hội, kiểu phú quý sản sinh tội ác này có phải sẽ gây ra ảnh hưởng lớn hơn, nguy hại nhiều hơn cho cộng đồng không?”

Dùng sự gian xảo của người để phản đòn công kích cho ta, khiến đối phương trở tay không kịp, trong nháy mắt chuyển thủ thành công. Lần này đối phương không đáp được, nếu trả lời trực tiếp câu hỏi này là chết chắc.

Nhưng cậu ta cũng không phải dạng vừa, tuy trán rỉ mồ hôi nhưng vẫn nhanh chóng sắp xếp lại ý nghĩ, lần nữa thay đổi phương hướng: “Bên phản biện hay thật, lén đổi khái niệm.”

Cảnh Minh không nói gì, cầm bút gõ xuống mặt bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu ta.

Đối phương: “Xem ra chúng ta phải giải thích vấn đề lần nữa rồi. Nghèo khó và giàu có, cái nào dễ sản sinh tội ác hơn? “Dễ” nghĩa là sao? Nghĩa là mang tính khuynh hướng, tính bức thiết. Nhưng đáng tiếc là cậu lại tự ý thay đổi bản chất vấn đề, đề tài này không phải nói cái nào gây ra nguy hại rộng hơn, lớn hơn mà là dễ dàng hơn. Cho nên, quay trở lại vấn đề “dễ dàng” này, cậu nói là một người nghèo đến mức không có cơm ăn sẽ dễ đi cướp bóc hơn hay là một người sống giàu có sẽ dễ phạm tội vì tiền hơn?”

Tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, khán giả bên dưới hưng phấn tột độ. Cậu nả pháo tôi đáp trả, đây mới gọi là hùng biện chứ!

Tuy nhiên tim Đỗ Nhược thì đập nhặng xị như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Khưu Vũ Thần cũng run run nắm tay cô. Thế cục này phá giải làm sao đây?

“Mời bạn hãy trả lời câu hỏi của tôi!” Thí sinh thi vòng ba biết mình chiếm thế thượng phong, khí thế càng trở nên rào rạt.

Đỗ Nhược cố nén kiềm chế cơn run của cơ thể, nhìn sang Cảnh Minh.

Cô thấy, thời điểm toàn thể đều cho rằng thắng bại đã định không cách nào thay đổi được nữa, thì cậu vẫn không chịu thua, thậm chí vẻ mặt không hề bối rối. Trái lại ánh mắt sắc bén chói lòa, khóe môi nhếch lên một độ cong vô cùng nhỏ, tựa hồ đang cười nhạo nhưng lại lộ ra chút hung tợn như muốn nghiền nát tất cả.

Cảnh Minh nhìn chằm chằm đối phương, trầm mặc một lúc lâu, nhưng không phải là vì bó tay hết cách, mà là đang chờ tiếng ồn trong hội trường lắng xuống.

Giây phút tiếng ồn dần tan, cậu hơi cúi người, chống hai tay lên bàn, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm đối phương, nói chắc như đinh đóng cột: “Người tráo đổi khái niệm là cậu đấy. Ai nói với cậu tội ác là cướp bóc trộm cắp, là giết người cướp của?”

Câu nói vừa dứt, hiện trường hoàn toàn im bặt, tất cả đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, cướp bóc trộm cắp và giết người cướp của không phải tội ác thì là gì? Mọi ánh mắt dồn hết vào cậu, chờ đợi câu nói tiếp theo.

“Không, giàu có dễ sản sinh tội ác hơn. Xét theo quan điểm xã hội học, nhóm người có của cải nhiều hơn vốn nên gánh trách nhiệm xã hội lớn hơn. Nhưng trên thực tế thì sao, giàu là một loại tội ác, nó khiến người ta cho rằng bản thân cao sang quyền quý, coi trời bằng vung; khiến người ta kiêu ngạo tự phụ, lạnh lùng tàn nhẫn, ngang ngược độc đoán. Không quan tâm đến những người ở tầng lớp thấp hơn họ, người ở tầng chót cùng của xã hội, coi thường và chà đạp nhân cách, tôn nghiêm, thậm chí là sinh mạng của họ.”

Cậu ném cây bút lên bàn, hai tay bỏ vào túi, bóng dáng cao dong dỏng in hằn dưới ánh đèn sân khấu.

“Không xét đến phương diện pháp luật, chỉ nhìn từ góc độ nhân tính thôi, như vậy có tính là một loại tội ác hay không? Một loại tội ác ngày càng rộng khắp, càng bừa bãi, và càng dễ dàng hơn không?”

Cả hội trường yên tĩnh một giây rồi bỗng bùng phát tiếng vỗ tay như sấm nổ vang trời. Đỗ Nhược trố mắt líu lưỡi, không ngờ cậu lại có thể nói ra được lời này! Vì chiến thắng, bất chấp nói ra quan điểm mà bản thân cậu trước nay không hề tán đồng, đáng nể thật!

Thí sinh biện chứng vòng ba không bình tĩnh được nữa, nhìn đồng đội tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng hiển nhiên lúc họ chuẩn bị không hề lường được vấn đề này. Bốn người vội vàng bàn bạc nhưng không ai có thể đưa ra phương án ứng phó hữu hiệu.


Cuối cùng vòng ba kết thúc, Cảnh Minh thong dong ngồi xuống, tư thế ngồi vẫn ngã ngớn không chút nghiêm chỉnh, nhặt bút lên xoay tiếp.

Đỗ Nhược nhìn cậu, chợt cảm thấy xa lạ. Cậu tỉnh táo, sắc bén, logic rành mạch, tốc độ suy nghĩ nhanh đến mức khiến người ta phải thán phục. Vô đối nhất là cậu tự phụ ngất ngưỡng, đối mặt với tình huống nào cũng không hề hoảng loạn, như thể trời sinh có sẵn năng lực khống chế tình huống. Ngồi cùng một bàn nhưng năng lực lại khác nhau một trời một vực, đây chính là thực tế ư?

Cô đột nhiên phát hiện mình chuẩn bị cả tuần, ấy thế mà biểu hiện hôm nay chỉ là tạm được.

Cậu vừa xoay bút vừa nghiêng đầu nhìn cô, thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, bàn tay đặt trên bàn còn vô thức khẽ run, trong mắt không khỏi ánh lên nét cười, vẻ mặt khinh khỉnh lại xuất hiện.

“Bình tĩnh đi!”

“… Tôi không có căng thẳng.” Cô thôi nghĩ ngợi, khẽ trách cậu, “Là do cậu lúc trước không chuẩn bị, làm đau tim chết được!”

“Giờ thì miệng mồm lanh lợi nhỉ. Khi nãy là ai căng thẳng đến mức không thốt nổi một câu hả?”

Cô kiềm chế cơn tức, đỏ mặt gắt: “Dù sao cũng là tại cậu trước đó không nghiêm túc chuẩn bị.”

Cậu nhìn cô hồi lâu bỗng cười khì: “Nói vậy là cô đang lo cho tôi à?”

Gương mặt nóng bừng của Đỗ Nhược như muốn nổ bùng, cái tên này tự sướng vô hạn định vậy sao? Cô lập tức làm rõ: “Tôi sợ cậu hại tôi thua thì có!”

Tâm trạng của cậu khá tốt, thế nên không so đo với cô, nhàn nhã quay đầu xem vòng trình bày tổng kết thứ tư.

Đến khi Lý Duy diễn thuyết phần kết hoàn hảo, cuộc thi cũng kết thúc. Căn cứ theo ban giám khảo và khán giả bỏ phiếu, bên phản biện đã giành được chiến thắng áp đảo. MC lớn tiếng tuyên bố: “Hôm nay đội chiến thắng là… bên phản biện! Chúc mừng bốn bạn đến từ khoa Cơ khí, chúc mừng Khưu Vũ Thần, Đỗ Nhược, Cảnh Minh và Lý Duy, các bạn đã chiến thắng!”

Tiếng vỗ tay vang rền, Khưu Vũ Thần nãy giờ vẫn căng đét bật dậy khỏi ghế, ôm lấy Đỗ Nhược nhảy cẫng, Lý Duy cũng ôm vai Cảnh Minh lắc lư kịch liệt.

Họ đã thắng rồi, cảm giác này thật sự rất sảng khoái.

Khán giả nhanh chóng rời khỏi hội trường, mọi người cũng đi ra phía sau sân khấu. Lý Duy còn đắm chìm trong cảm giác hưng phấn, kéo Cảnh Minh và Khưu Vũ Thần thảo luận cuộc thi vừa rồi. Khưu Vũ Thần đưa nước chuẩn bị trước đó cho họ, Cảnh Minh uống vài hớp, còn cô ấy và Lý Duy tiếp tục thảo luận đến hăng say. Sau cuộc thi này, giữa họ cũng nảy sinh tình cảm đồng đội kề vai tác chiến. Thế nhưng không thấy Đỗ Nhược đâu cả.

Mọi người đang tản ra về nên đông đúc chen chúc nhau. Cậu lại cầm lấy một chai nước, vặn nắp ra và đi tìm Đỗ Nhược. Phía sau sân khấu người qua kẻ lại, qua bóng người trùng điệp, cậu thấy Đỗ Nhược đang đứng ngay góc.

Cảnh Minh sải bước đi đến, song lúc sắp đến gần thì khựng bước lại, trong góc còn có Lê Thanh Hòa.

Đỗ Nhược đưa lưng về phía cậu, nói tíu tít với Lê Thanh Hòa. Cô vén lại tóc ra sau tai, nét đỏ ửng trên mặt vẫn chưa vơi: “Sư huynh, cảm ơn anh nhiều lắm. Phiền anh bỏ thời gian hướng dẫn cho bọn em, thắng cuộc thi này thật sự rất cảm ơn anh.”

Cảnh Minh không nói một lời, lấy cái nắp đang nắm trong tay vặn chặt chai nước lại, quay người bỏ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.