Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 29


Đọc truyện Nhược Xuân Và Cảnh Minh – Chương 29

Trận đấu kết thúc, Đỗ Nhược theo dòng người đi ra khỏi sân vận động, không kiềm được kiễng chân lên hít vào thật sâu. Cô ở trong sân thi đấu hết cả buổi chiều, ra ngoài mới phát hiện trời đã sập tối. Có điều đang là mùa hè nên sắc trời tối trễ hơn trước, lúc này dù mặt trời đã lặn nhưng giữa các tòa nhà cao tầng ở xa tít vẫn ánh lên nắng chiều sặc sỡ.

Gần đây thời tiết rất tốt, cô tung ta tung tăng bước xuống bậc thềm, bất chợt thấy Cảnh Minh vẫn với thói quen bỏ tay trong túi quần, đứng ở gốc cây ngô đồng ven đường nhìn cô. Cô không hề tưởng bở cho rằng cậu đang đợi mình, mắt cứ nhìn thẳng sải bước đi qua.

Nhưng lúc đi lướt ngang thì nghe cậu khẽ gọi: “Đỗ Nhược Xuân.”

“… Việc gì?” Giọng cô ẩn chứa ba phần cảnh giác, bảy phần nghi ngờ.

Cuộc thi vừa kết thúc, người trên đường rất đông, không ít cô gái ghé mắt sang lén nhìn Cảnh Minh.

“Qua đây nói chuyện một lát.” Cậu hất cằm ra phía sau cây, ra lệnh.

Hàng mày thanh mảnh của cô nhíu chặt, miễn cưỡng bước lên bậc thềm ven đường, cách xa cậu chừng một mét. Mắt không hề nhìn thẳng vào Cảnh Minh mà nhìn vào cổ áo cậu: “Chuyện gì vậy?”

“Trong Astro Boy lắp thêm bộ cảm biến đúng không?” Giọng điệu xa cách.

“Ừ.” Cô vội vàng ngước mắt lên nhìn cậu.

“Là chủ ý của cô?”

“Ừ.”

“Sao lại nghĩ ra điều đó?”

Tên này hôm nay sao hỏi nhiều thế nhỉ?

“Có gì khó đâu. Trong trận đấu robot phi hình người đường đua quanh co, rất nhiều robot được lắp cái này. Chỉ là mọi người không liên tưởng đến nó trong cuộc thi robot hình người thôi.”

“Robot là do cô làm à?”

“Không phải.” Đỗ Nhược chần chừ chốc lát mới nói tiếp, “Sao lại hỏi vậy?”

“Cả đội cùng làm?”

“Ờ.” Cô không có ý định nói thêm gì nữa.

Cậu hờ hững nhìn cô, dường như còn muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại im lặng, cũng không để cô đi. Đỗ Nhược không ngừng nhìn dáo dác xung quanh, muốn rời khỏi đây thật nhanh. Trên đường nhiều sinh viên ra về qua lại như vậy, ai cũng biết nhân vật làm mưa làm gió là cậu, lỡ có gì hiểu lầm thì không hay. Và cả, cô cũng chẳng có ham muốn tán gẫu gì với cậu hết.

Một giây rồi hai giây trôi qua, cô bắt đầu mất kiên nhẫn. Cậu chau mày, khó chịu liếm răng, vừa định cất lời thì…


“Đỗ Nhược.” Giọng Lê Thanh Hòa vọng đến.

“Ối, sư huynh?” Cô quay phắt đầu lại.

“Đi ăn cơm chung không?” Lê Thanh Hòa cười hỏi, bước lên bậc thềm rồi mới thấy Cảnh Minh đứng phía sau thân cây.

Vì hai người cũng quen biết nhau nên Cảnh Minh lãnh đạm gật đầu xem như chào hỏi anh ta.

Lê Thanh Hòa cười hòa nhã: “Cảnh Minh cũng ở đây à? Mới vừa rồi anh không thấy em.” Lại quay sang nhìn Đỗ Nhược, “Còn thắc mắc sao một mình em đứng ở đây nữa.”

Anh ta lại cười với Cảnh Minh: “Đúng rồi, chúc mừng em đã thắng giải nhé!”

“Cảm ơn.” Còn nói thêm một câu với giọng điệu nhạt nhẽo, “Biểu hiện của các anh cũng rất xuất sắc.”

“Ha ha ha, coi như là có tiến bộ thôi, nhờ có Đỗ Nhược đấy.” Lê Thanh Hòa vui vẻ nói xong lại vẫy tay tạm biệt, “Thôi hai đứa nói chuyện đi, anh đi trước…”

“Em không có việc gì, cùng nhau đi ăn thôi.” Đỗ Nhược tức thì vừa nói vừa chạy theo xuống bậc thềm. Bởi vì có Lê Thanh Hòa ở đây nên cô mới lịch sự vẫy tay với Cảnh Minh xem như cáo từ. Sau đó đi theo Lê Thanh Hòa không hề ngoảnh lại.

Cảnh Minh nhìn chằm chằm bóng lưng cô giây lát mới lạnh lùng dời mắt đi.

Tuy Orbit thua Prime, song Dịch Khôn vẫn khen Đỗ Nhược một câu: “Làm giỏi lắm, cứ tiếp tục cố gắng.”

Khi ấy Đỗ Nhược đang cắm dây điện trước bàn thí nghiệm, nghe như thế cười đến mắt cong cả khóe mắt. Thế nhưng chỉ cao hứng được một giây đã nghe Ô Chính Bác châm chọc bên cạnh: “Theo tôi thì đừng nên lắp bộ cảm biến như ý cô ta nói làm gì. Đã thêm nặng nề, lập trình lại phức tạp, chỉ tổ khiến robot thêm ì ạch, nếu không có lẽ tốc độ đã nhanh hơn rồi.”

Giọng gã không nhỏ, gây sự trắng trợn, những người khác trong phòng thí nghiệm đều cúi đầu, không góp lời cũng không không biểu hiện về phe của ai.

Lê Thanh Hòa bất bình thay Đỗ Nhược, tức khắc biện minh: “Anh Ô, robot của Cảnh Minh đúng là xuất sắc hơn chúng ta, tốc độ di chuyển nhanh, chưa hề ngã lần nào. Mà tốc độ robot của chúng ta chỉ miễn cưỡng theo kịp thôi, trong ba vòng thi còn ngã hai lần. Vấn đề kỹ thuật không giải quyết ổn là chuyện của chúng ta, sao lại đổ trách nhiệm cho Đỗ Nhược? Vả lại, lần này robot của chúng ta là đi thẳng nhất, ưu điểm này là nhờ vào công lao của Đỗ Nhược, anh không thấy sao?”

Ô Chính Bác là nghiên cứu sinh trong trường, bình thường hay ỷ thế hiếp người, giờ khắc này bị đàn em khiêu chiến trước mặt mọi người như vậy làm sao không tức tối: “Nếu cô ta lợi hại như vậy sao không thắng? Tôi cho rằng robot ngã mấy lần là do lập trình quá tải thôi.”

Đỗ Nhược cảm thấy hết sức oan uổng: “Ban đầu lúc phân chia nhiệm vụ em chỉ chịu trách nhiệm về vấn đề tuyến đường, em chỉ lo giải quyết vấn đề đó là được rồi. Chuyện tốc độ và thăng bằng sao lại trách em?”

Ô Chính Bác trách mắng: “Đó là do cô không phối hợp tốt…”

“Cự cãi cái gì?” Dịch Khôn ngắt ngang ba người.

Phòng thí nghiệm yên tĩnh trở lại. Dịch Khôn lướt mắt nhìn từng người một, cuối cùng dừng lại ở Ô Chính Bác: “Chuyện gì ra chuyện đó. Cậu cho rằng tốc độc chậm, không phối hợp, dễ ngã thì phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này, chỉ trích phương án của người khác thì làm được gì?”


Ô Chính Bác và Lê Thanh Hòa đều im lặng, Đỗ Nhược cũng cúi đầu nín thinh. Dịch Khôn không nói sâu hơn vì dù sao Ô Chính Bác cũng là đội phó, anh ta tiện tay cầm lấy mấy tờ rơi chia cho mọi người, nhanh chóng chuyển đề tài: “Cuối tháng rồi, chuyên tâm làm việc đi.”

Đỗ Nhược nhận lấy xem, là tờ rơi quảng cáo “Hội triển lãm sinh viên lập nghiệp trí tuệ nhân tạo” của trường họ được tổ chức hai năm một lần, là cái nôi của rất nhiều công ty, đội nhóm khởi nghiệp. Rất nhiều đội nhóm của các trường đều tham gia, dự án phanh tự động của Orbit cũng sớm đi vào quỹ đạo rồi, đương nhiên phải dốc lòng chuẩn bị cho triển lãm lần này.

Dù rằng Đỗ Nhược vẫn chưa được tiếp xúc với hạng mục cốt lõi, nhưng phòng thí nghiệm bận rộn cô cũng phải giúp đỡ nhiều hơn. Thế nhưng trùng hợp vào tháng Năm bận bịu này, khi vườn hoa hướng dương trong trường nở rộ sặc sỡ, câu lạc bộ hùng biện lại có hoạt động, tổ chức cuộc thi hùng biện cho sinh viên năm nhất các khoa.

Lãnh đạo trường và thầy cô phụ trách mảng đời sống sinh viên đều rất ủng hộ, sau khi xin được tiền thưởng và hội trường tổ chức, hoạt động bắt đầu tiến hành rầm rộ.

Đỗ Nhược là thành viên mới của câu lạc bộ, hiển nhiên phải gánh trách nhiệm gian khổ là tuyên truyền cuộc thi với các khoa, lựa chọn và hướng dẫn cho thí sinh tham gia hùng biện..

Nhưng ngày đầu tiên bắt tay vào nhiệm vụ đã gặp phải vấn đề rất lớn, chính là không ai ghi danh. Cô chạy những mấy vòng quanh ký túc xá nữ, kết quả ba người bạn cùng phòng đều lắc đầu, mấy nữ sinh ở phòng kế bên thuộc khoa khác cũng không thích. Hoặc là hoàn toàn không có hứng thú, cho rằng lãng phí thời gian, hoặc là nhát gan cảm thấy việc hùng biện thật đáng sợ. Người khác giương môi múa mép xuất chiêu, còn mình thì nghẹn cả buổi không đáp trả nổi một câu, như vậy ngột ngạt chết được.

Đỗ Nhược bận tối mặt tối mày, vậy mà ký túc xá nữ đều co đầu rút cổ không ai ra nghênh chiến. Cú sốc này quả thật khiến cô phải nghẹn họng trân trối. Vốn tưởng rằng mọi người sẽ nhiệt tình đăng ký, cô chỉ việc sàng lọc chọn người, không ngờ lại gặp phải thảm cảnh thế này, ngay cả sỉ số cơ bản để nhóm thành một đội cũng không có. Đâu thể nào chỉ một mình cô “ra trận”!

Cô đành cầu cứu mấy nam sinh cùng lớp, nhưng đa số họ đều ít nói và cả thẹn, bình thường trò chuyện với người quen thì còn đỡ, hễ đến tiết làm thuyết trình là ấp a ấp úng, nói chi đến hùng biện.

Họ vô cùng áy náy: “Đỗ Nhược, lần này không giúp cậu được rồi, cho nợ đi, lần sau nhất định sẽ giúp cậu được không?”

Làm sao cô dám xem là thật, đành bảo với họ là không sao, đừng quan tâm. Mấy bạn bình thường khá thân với cô cũng không chịu tham gia, như thể cuộc thi hùng biện là cọp ăn thịt người vậy, điển hình là Vạn Tử Ngang.

Đỗ Nhược giờ trò dụ dỗ: “Vạn Tử Ngang, cậu tham gia đi, mình mời cậu ăn cơm được không?”

“Đỗ Nhược, để mình mời cậu cho, ăn ba bữa luôn, cậu tha cho mình đi.” Vạn Tử Ngang van nài.

Đỗ Nhược cười phì rồi gục xuống bàn rầu rỉ than thở: “Bây giờ thì mình đã thấm thía cảm giác đi theo sau đít từng người năn nỉ ỉ ôi của bạn lớp phó hồi cấp Ba khi có đại hội thể dục thể thao rồi.”

Lý Duy nghe được mà dở khóc dở cười: “Được rồi, mình đăng ký.”

Rốt cuộc, cả lớp chỉ có mình Lý Duy chịu ghi danh. Cô không từ bỏ, tiếp tục tung lưới gạ gẫm.

Đến tiết tiếng Anh học tập trung, chuông tan học vừa vang lên, cô chạy ngay đến chỗ đám nam sinh tụ tập ở cuối phòng, tranh thủ “chào mời” trước khi họ đi ra cửa hóng gió.

“Trường tổ chức thi hùng biện cho sinh viên năm nhất, mấy cậu có muốn tham gia không?” Đỗ Nhược nhiệt tình phe phẩy tờ rơi trong tay, đưa ngón tay lên bắt đầu huyên thuyên thuyết phục, “Rèn luyện tư duy logic, rèn luyện kỹ năng trình bày, còn có thể quen biết mấy bạn khoa khác, một công ba việc.”

Cô đứng ở hàng ghế cuối cùng “diễn thuyết”, mấy nam sinh đều quay sang thích thú nhìn cô. Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói không chút khách sáo: “Tránh ra!”


Đỗ Nhược giật mình quay đầu lại. Cảnh Minh không biết xuất hiện từ đâu, đang đứng phía sau nhìn xuống cô.

Giờ cô mới thấy được trước mặt có một ghế trống, balo của cậu đang nhét trong hộc bàn. Nhưng bàn ghế trong giảng đường đều được xếp cố định, cậu muốn đi vào cũng phải vòng từ hai đầu. Sao không bảo các bạn học đều đứng bên ngoài nhường lối đi, rõ ràng cô đứng ở hàng sau đâu có cản đường cậu chứ?

Nhưng cô không muốn trêu chọc cậu, đành mím môi dịch ra một bước. Không ngờ một tay cậu chống vào lưng ghế, hai chân tung lên, nhảy thẳng vào chỗ ngồi của mình.

Cô bị “cảnh phim hành động” trong tích tắc của cậu làm kinh hoàng hét lên: “Aaaaa!”

Cảnh Minh ngồi xuống, quay đầu nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt ghét bỏ hằn rõ câu “La cái gì, khùng à!”

Cô cũng mặc kệ cậu, nhìn mấy nam sinh khác: “Sao hả, các cậu có muốn tham gia không?”

“Nam sinh lớp cậu có ai tham gia không?”

“Có, Lý Duy đăng ký rồi.” Cô đáp ngay.

“Còn ai nữa không?”

“… Không.” Đỗ Nhược đảo mắt xoay tròn, “Nhóm hùng biện đại diện cho khoa mà, nếu như thành viên đều cùng một lớp thì không hay cho lắm.”

Mấy nam sinh cười lên, vạch trần cô: “Được rồi, bọn mình đều biết, nhóm hùng biện thiếu người, cậu sắp nổi điên. Con trai lớp cậu đều tuyên truyền hết một vòng ký túc xá nam giúp cậu rồi.”

Đỗ Nhược cạn lời. Quả nhiên ký túc xá nam không có bí mật gì cả, chỉ một chuyện nhỏ mà cả tòa nhà đều biết. Cảnh Minh ngồi tựa lưng vào ghế, tay gác lên bàn, xoay bút ra vẻ chê cười.

“Mình đưa tờ rơi cho các cậu xem, mặt trái là đơn ghi danh.” Đỗ Nhược phát tờ rơi cho họ, khi đưa đến trước mặt Cảnh Minh lại do dự, cuối cùng vẫn bỏ một tờ xuống.

Cảnh Minh không nhận lấy, chỉ xoay bút để mặc tờ giấy kia bay đến mép bàn. Thấy tơ rơi sắp trượt xuống bàn, cậu lại lơ đãng đổi tư thế, cánh tay đúng lúc chặn lại tờ giấy. Cô không chú ý đến việc này, nhưng thấy được trên bàn Cảnh Minh ló ra một góc tờ rơi “Hội triển lãm sinh viên lập nghiệp trí tuệ nhân tạo”. Cô nhìn lướt qua rồi phớt lờ đi, việc khẩn cấp trước mắt là tìm thành viên cho nhóm hùng biện.

“Các cậu xem thử đi, có hứng thú thì điền tên vào. Thật sự rất nên tham gia thử ấy.” Cô hỏi từng người, “Trần Nhất, Ngô Phi…” Đến lượt Cảnh Minh thì cô tự động bỏ qua, hỏi người tiếp theo, “Chương Lỗi… thử một lần đi.”

“Mình bận lắm, thật sự không có thời gian.”

“Tính cách mình cậu cũng biết rồi đấy, không thích hợp mấy việc này.”

“Mình không thích hùng biện.”

“Mình ăn nói vụng về lắm.”

Không một ai có hứng với việc này, đều cười áy náy từ chối.

“Xin lỗi nha Đỗ Nhược.”

“Eo ôi đừng nói vậy, không sao đâu.” Cô cười trừ, thu lại tờ rơi, nếu không sẽ rơi rớt khắp nơi biến thành giấy rác cho xem.

Chương Lỗi hỏi thăm: “Vậy, nếu không đủ số người thì sao?”


“Từ từ tìm thôi.” Cô lại cười, không hề lộ ra vẻ ủ rủ, “Nếu các cậu đổi ý thì tìm mình nhé.”

“Được.”

Cô thu lại hết tờ rơi, chỉ sót lại tờ của Cảnh Minh, quay người toan bước đi thì bị Cảnh Minh ở phía sau cất lời gọi lại: “Này.”

Đỗ Nhược: “Chuyện gì?”

Cảnh Minh hất cằm nhìn cô: “Qua đây.”

Đỗ Nhược khó hiểu nhìn cậu, vẻ mặt cảnh giác. Đã bảo trong trường giả bộ không biết nhau, sao lại phá giao ước hết lần này đến lần khác thế?

Cậu nhăn mày: “Gọi cô qua đây.”

Mấy bạn nam không biết hai người họ quen biết nhau, chỉ nghĩ Cảnh Minh rảnh rỗi nhàm chán trêu chọc bạn học nên đều cười xem trò vui.

Đỗ Nhược ôm chồng tờ rơi, dè dặt bước qua. Cảnh Minh đưa tay lật lại tờ rơi trên bàn, gõ xuống hai cái: “Cô hỏi tôi chưa?”

Đỗ Nhược trố mắt.

“Cô hỏi hết các bạn nam ở đây nhưng lại chừa tôi ra, cô có thành kiến với tôi hả?”

Mắt cô hơi trợn lên, vẻ mặt ngờ nghệch, mặt nóng hổi, đầu ốc bỗng chốc “tắt điện” không biết xử lý sao. Nhóm nam sinh xung quanh cười rộ, có người đẩy Cảnh Minh: “Được rồi, đừng đùa nữa.”

“Tôi không có thành kiến gì với cậu hết.” Rốt cuộc cô đã kịp phản ứng, dõng dạc thanh minh, “Chẳng qua… nghĩ cậu cũng sẽ không tham gia thôi.”

“Cô không hỏi tôi sao biết tôi không tham gia?” Tốc độ phản ứng của cậu tuyệt nhiên nhanh hơn.

Xung quanh đều là người với người, Đỗ Nhược đè nén cảm giác bồn chồn trong lòng, cố gắng tỏ ra ôn hòa cười nói: “Được, bạn Cảnh Minh thân mến, bạn có muốn tham gia thi hùng biện không?”

“Được.” Chỉ một chữ gọn lỏn.

Đỗ Nhược á khẩu. Hợp tác với cậu á? Cô chỉ biết nhìn cậu với vẻ mặt vừa ngốc nghếch vừa không thể tin. Cậu cuốn tờ rơi trên bàn lại rồi nhét vào người cô. Cô cúi đầu xem, mặt trái tờ rơi đã có chữ viết rồng bay phượng múa, điền đầy đủ tên và thông tin cơ bản của cậu rồi, không biết là điền từ lúc nào nữa.

Nhân vật nội tâm bé nhỏ quỳ rạp xuống đất, đau khổ giơ hai tay lên trời.

“Tốt lắm.” Cô cất tờ đơn, quay người đi với vẻ chán chường.

“Đợi đã.” Cậu gọi với theo.

Đỗ Nhược quay đầu lại: “Còn việc gì sao?”

Cảnh Minh xoay bút giữa kẽ tay: “Tôi nghe Vạn Tử Ngang bảo, ghi danh tham gia thi hùng biện sẽ được cô mời ăn cơm đúng không?”

Đỗ Nhược nghẹn họng, chỉ muốn đi chết ngay cho rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.