Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 16


Đọc truyện Nhược Xuân Và Cảnh Minh – Chương 16

Suốt mấy ngày sau đó, Đỗ Nhược không hề gặp lại Cảnh Minh.

Thứ nhất là vì sắp đến kỳ thi giữa kỳ, cô vừa phải ôn tập, vừa phải học thêm nội dung ngoài bài giảng, không rảnh chú ý đến chuyện khác. Cả ngôi trường rộng lớn như vậy mà cô chỉ loanh quanh bốn địa điểm: ký túc xá, thư viện, căng-tin, và lớp học; hiếm có cơ hội gặp được người quen. Thứ hai là cô đang tự cô lập bản thân, cô ghét bản thân mình lúc này, không những phân tâm mà còn lạc mất phương hướng, hệt như một con ruồi mất đầu bay chệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nó. Cô nhớ biết bao cô bé có mục tiêu rõ ràng, một mực phấn đấu của ngày trước. Cô vùng vẫy trong những suy nghĩ miên man, cố hết sức muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.

Mãi lo trầm tư, chiếc bút trong tay cô bất giác ấn mạnh hơn, vẽ sột soạt trên giấy từng đường vụng về và không theo một quy tắc nào.

Hà Hoan Hoan đang nhai khô bò cay xé sợi, nhoài lên bàn chép bài, nghe thấy tiếng bút sàn sạt trên giấy bèn quay đầu lại: “Bạn học Cỏ Nhỏ, cậu đang làm gì thế?”

Hạ Nam cầm sách, không hề ngẩng đầu lên: “Cứ như đang róc xương lóc thịt người ta ý.”

Đỗ Nhược hoàn hồn, thấy tờ giấy vô tội đã bị cô quệt bút loạn xị, vội vàng xé đi hai tờ, vò thành một cục rồi ném vào sọt rác: “Không có gì, mất tập trung thôi.”

“Ồ.” Hạ Hoan Hoan chẳng buồn để tâm, thế mà Hạ Nam lại nhìn cô lạ lẫm, làm cô chột dạ né tránh.

Hôm nay tuy là thứ Bảy, nhưng tuần sau có bài thi trắc nghiệm giữa kỳ nên Hạ Nam và Khưu Vũ Thần đều không về nhà, ở lại ký túc xá ôn bài.

Khưu Vũ Thần đọc đến mỏi nhừ cả mắt, tức mình ném quyển sách đi, mở máy tính lên đeo tai nghe vào định xem phim Mỹ: “Hoan, cho mình một gói khô bò cay xé sợi đặc sản quê cậu coi.”

Hà Hoan Hoan ném cho Khưu Vũ Thần một gói, quay sang nhìn Hạ Nam.

Hạ Nam: “Cay quá mình không ăn đâu. Lỡ mọc mụn thì phí công mình dưỡng da à.”

“Siêu.” Hà Hoan Hoan giơ ngón cái lên, “Quỳ trước khả năng tự chủ của cậu rồi. Cỏ Nhỏ?”

“Mình đến ngày, đau bụng.” Đỗ Nhược thở mệt mỏi.

Hà Hoan Hoan: “Đúng rồi, không phải tuần này lớp các cậu đi dã ngoại mùa thu sao, cậu xin phép không đi à?”

“Ừ, nhưng vừa xin thì bọn con trai lớp mình đều không đi nữa, bảo muốn chờ đi chung với mình nên dời sang tuần sau.”

Khưu Vũ Thần ăn thịt bò cay đến độ chóp mũi rỉ mồ hôi: “Đúng là hoa khôi lớp, đãi ngộ tốt thật. Tuần trước lớp mình cũng đi, có một nam sinh xin phép không đi, nhưng nào có chuyện cả lớp hủy bỏ.”

Đỗ Nhược xoa bụng cho bớt đau, cười yếu ớt.

Sau vài lời tán gẫu vu vơ, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Từng người đọc sách, thỉnh thoảng nghe tiếng Hà Hoan Hoan xé gói thức ăn loạt soạt, hoặc âm thanh lọt ra từ tai nghe của Khưu Vũ Thần. Lát sau lại vang lên tiếng đầu bút đè nghiến trang giấy, Hà Hoan Hoan và Hạ Nam cùng nhìn sang thấy Đỗ Nhược mím chặt môi, cầm bút giày xéo tờ giấy.

Hà Hoan Hoan: “Đỗ Nhược?”

Đỗ Nhược dừng lại, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.

“Cậu sao thế?”

Đỗ Nhược vò tờ giấy, nói dối: “Có thể do sắp thi nên căng thẳng.”

Hà Hoan Hoan thở phào: “Còn tưởng chuyện gì lớn. Cậu đấy, từ lúc mới vào học cậu đã căng như dây đàn rồi, ngày nào cũng như chuẩn bị thi tốt nghiệp vậy, thả lỏng một chút đi.”


“Biết rồi, đừng lo.”

Hạ Nam châm chước chốc lát mới hỏi: “Cỏ Nhỏ, gần đây cậu có tâm sự hả?”

“Đúng đấy.” Khưu Vũ Thần tạm dừng máy tính, quan tâm, “Gặp phải phiền phức gì cứ nói, xem bọn mình có giúp được gì không?”

Đỗ Nhược cúi đầu xoắn ngón tay, chần chừ một lát mới cất lời: “Không biết làm sao mà mình cứ thấy chán chường thế nào ý, cũng không tự giác như trước nữa cơ. Giống như là vẽ sơ đồ vậy, lúc vẽ cứ mất tập trung, khi hoàn hồn thì đã ra một nùi như vậy rồi. Đã thế mình còn hay buồn bực nữa.”

Khưu Vũ Thần: “Chắc là thời kỳ tâm trạng sa sút thôi. Ai cũng có lúc như vậy, qua vài ngày sẽ ổn thôi. Khoảng thời gian trước tâm trạng mình cũng vô cớ sa sút đấy.”

Hà Hoan Hoan phụ họa: “Đúng, mình cũng có lúc như vậy.”

Đỗ Nhược cảm thấy được an ủi phần nào.

Hạ Nam gập sách lại, đề nghị: “Có muốn đi tản bộ không? Coi như hoạt động thắt chặt tình đoàn kết của chúng ta.”

“Tuyệt!” Hà Hoan Hoan vứt phăng bút đi, “Mình đã sớm học không vô nữa rồi.”

Khưu Vũ Thần tắt máy tính: “Mình thay đồ đã.”

Đỗ Nhược cũng hưởng ứng, dù sao cô cũng ôn xong cả rồi, ra ngoài hít thở khí trời cho bớt ngột ngạt cũng tốt.

Chỉ có cây cối hoa lá mới nhận ra, mỗi ngày qua đi, mùa thu lại đượm nồng thêm một chút. Mới một thời gian không ghé qua những con đường tĩnh lặng dẫn đến khoa Vật lý, mà giờ đã cây cối hai bên đã khoác lên người sắc màu vàng óng rồi.

Trên đường trải một lớp lá mỏng, chân giẫm lên phát ra tiếng sột soạt vỡ vụn. Âm thanh êm tai ấy len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng, như thể đang tâm tình: Đại học không chỉ có thư viện và giảng đường, mà vẫn còn sự hiện diện của những con đường yên ả rợp bóng cây và cả sân thể dục nữa.

Ban đầu bốn cô gái chỉ yên lặng bước đi trong làn gió thu se lạnh, không ai nói với ai câu nào, không hỏi việc thi cử, cũng không hỏi chuyện tâm sự. Hôm nay, toàn bộ cây cối đã ngả vàng, ánh nắng sáng choang trên mái đầu. Lúc đi qua tòa nhà hành chính, Đỗ Nhược chợt nhớ đến cái đêm cô đứng trên bậc thềm chờ Cảnh Minh dưới ánh trăng bàng bạc.

Đỗ Nhược chợt hỏi: “Nếu cứ vì chuyện nào đó mà phân tâm, gây ảnh hưởng không tốt đến mình, phải làm sao mới có thể xua tan nó đây?”

Hà Hoan Hoan bối rối: “Ơ, không phải người ta chỉ chú tâm tới thứ mình thích thôi sao? Giống như Vũ Thần thích xem phim, mình thích đồ ăn vặt, Hạ Nam thích trang điểm vậy.”

“Có một số thứ cậu tẩy chay hay kiêng kỵ thì cũng sẽ đặc biệt chú ý mà.”

“Kiêng kỵ? Giống như người dị ứng phấn hoa sẽ cảm nhận được phấn hoa trước tiên sao?”

Đỗ Nhược phì cười.

Hạ Nam: “Bất kể là có mục đích gì, nếu như quan tâm quá mức thì đều nguy hiểm, sẽ làm người ta chệch khỏi quỹ đạo. Giống như có khi mình xem phim, rõ ràng chê bai đủ kiểu nhưng càng xỉa xói lại càng muốn xem, đến cuối cùng đột nhiên thấy thích thú nữa ấy chứ. Có điều, cách giải quyết rất đơn giản, tránh xa ngọn nguồn vấn đề đi. Chỉ cần tránh xa thì không gì là không giải quyết được.”

Đỗ Nhược đăm chiêu.

Khưu Vũ Thần chuyển đề tài: “Đỗ Nhược là Cỏ Nhỏ, ba người chúng ta cũng nên có biệt danh nhỉ?”


Đỗ Nhược: “Hạ Nam là Nhất Mộc, Vũ Thần là Tứ Thủy.”

Khưu Vũ Thần: “Hà Hoan Hoan thì sao?”

Hạ Nam: “Song Hoan.”

Hà Hoan Hoan kháng nghị: “Nghe dở tệ.”

Đỗ Nhược: “Cậu ấy lơ ngơ như vậy, gọi là Hoan Ngơ đi.”

Hà Hoan Hoan tiếp tục phản đối: “Cậu mới ngơ á.”

Khưu Vũ Thần: “Biệt danh này chuẩn nè.”

Hà Hoan Hoan: “Đừng mà!”

Hạ Nam: ” Hoan Ngơ.”

Hà Hoan Hoan: “Mấy đứa mới ngơ ý, ba người bọn cậu ngơ hết phần thiên hạ luôn.”

Hạ Nam: “Xem đi, vừa mới nói xong đã đần ra nữa rồi.”

Bốn cô nàng cười đùa khúc khích, càng đi càng xa, giọng nói dần hòa tan vào cơn gió thu. Chút lăn tăn trong lòng Đỗ Nhược cũng bị cuốn theo chiều gió và những chiếc lá vàng rơi.

Cảnh Minh biệt tăm suốt một quãng thời gian dài, cô cũng không còn dồn hết tâm tư vào cậu như hồi đầu. Giờ đây hễ có thời gian rỗi, cô lại vùi đầu tìm hiểu các cách trang trải học phí, cuối cùng quyết định nộp đơn xin học bổng, hoặc dã có thể cân nhắc chương trình vay vốn học tập dành cho sinh viên.

Mà trong khoảng thời gian này, Cảnh Minh cũng không đi học mà ngày ngày đắm mình trong xưởng công nghiệp. Thi giữa kỳ chẳng là gì với cậu, không chỉ như thế, mấy thành viên của Prime cũng theo cậu đóng đô trong xưởng.

Chiếc xe không người lái mà ba của Cảnh Minh sắp xếp vận chuyển đường biển từ nước ngoài đã về đến rồi. Bởi vì là xe hơi không người lái nên xem như cũng thuộc phạm trù robot, tất cả họ đều thống nhất gọi nó là robot xe hơi.

Ngày robot xe hơi vừa về đến, cả đám con trai vây quanh trầm trồ, ngắm nhìn sờ mó. Con trai vốn thích xe cộ, đương nhiên sẽ quyến luyến không rời. Đến khi nó tự động chạy thử thành công trong xưởng thì người nào người nấy cũng như thấy được bảo vật.

Tuy nhiên, sau khi nghiên cứu tỏ tường phần hệ thống, cả đám thiếu niên bắt tay tháo dỡ chiếc xe đang lành lặn trong nỗi đau lòng vô hạn.

Cảnh Minh ở suốt trong xưởng bất kể ngày đêm, để đảm bảo tuyệt đối không có sơ sót gì trong từng trình tự và mỗi linh kiện sử dụng.

Lý Duy thường tranh thủ khen ngợi trong lúc hí hoáy: “Mẹ nó, đúng là tác phẩm nghệ thuật, trên dưới, trái phải, trước sau đều là máy cảm biến.”

“Quào, cậu xem máy dò laser của người ta này.”


“Đù, nhìn con quay hồi chuyển của người ta tinh tế chưa này.”

Hà Vọng là thiên tài máy tính trong đội cũng xuýt xoa: “Còn chưa biết mấy máy chủ bên trong được lập trình đường chạy và né tránh chướng ngại vật bằng thuật toán nào nữa.”

Chu Thao thì thoải mái hơn một chút: “Hệ thống vô-lăng, chân ga và thắng là đơn giản nhất, chúng ta muốn đạt đến trình độ này thì cần phải cố gắng hơn nữa, nhưng cam đoan không có vấn đề gì lớn lao.”

Cảnh Minh khi tập trung làm việc không hay nói cho lắm, chỉ tỉ mỉ lên kế hoạch, ghi chép, lập bảng chú dẫn, còn phải tiến hành nghiên cứu phân tích từ tổng thể cho đến từng chi tiết nhỏ. Có một buổi tối, lúc mọi người rời khỏi xưởng, Vạn Tử Ngang hỏi Cảnh Minh: “Ba cậu biết cậu mua xe này là để rã ra xem không?”

“Biết chứ.”

Mọi người đồng loạt “òa” lên.

Cảnh Minh: “Sao vậy?”

Vạn Tử Ngang: “Ba cậu cưng cậu quá.”

“Xàm.”

Một tuần trôi qua, kỳ thi đến hẹn lại lên.

Đỗ Nhược không phải kiểu người nước đến chân mới nhảy, mà thuộc tuýp tinh anh trong thi cử.. Với lại vì chuyện xét học bổng nên cô rất cố gắng, nghiêm túc học hành để đạt thành tích tốt.

Học bổng của trường sẽ được xét theo tiêu chí giữa kỳ 40%, chuyên cần 20% và cuối kỳ 40%. Cuộc tranh đoạt học bổng bắt đầu ngay từ khi mới tựu trường.

Ngoại trừ môn tự chọn chỉ cần nộp bài luận, môn chuyên ngành bắt buộc và môn đại cương bắt buộc đều phải thi cử mới qua cửa. Đỗ Nhược từng gặp Cảnh Minh trong ngày thi mấy môn đại cương bắt buộc, môn chính trị và Anh văn cậu đều nộp bài sớm. Không biết là cậu quá tự tin hay là căn bản thi cử không là cái đinh gì đối với cậu nữa.

Thời gian còn lại, cô ru rú trong thư viện học đến tối mịt nên không có gặp cậu nữa. Mãi cho đến chiều thứ Năm, sau khi kết thúc môn thi Nguyên lý mạch điện, Đỗ Nhược định đến thư viện ôn Toán cao cấp thì nhận được tin nhắn của Lý Duy, nói giáo viên phụ trách lớp Trương Như Hàm tìm cô.

Trường họ theo cơ chế hai giáo viên chủ nhiệm, nên mỗi lớp đều có một giáo viên chủ nhiệm quản thúc việc học tập như hồi phổ thông trung học, và người còn lại phụ trách chăm lo sinh hoạt chung cho toàn bộ sinh viên trong một khóa. Nói trắng ra là thường xuyên tâm sự với sinh viên, giúp họ giải quyết những khó khăn ngoài việc học.

Văn phòng rất lớn, không có phòng riêng, trên mỗi bàn đều chất đống giấy tờ cao như núi, hệt như phòng học lớp mười hai. Trong góc có vài chậu thiết mộc lan tươi tốt, tô điểm cho căn phòng.

Những giáo viên khác đều đi coi thi cả rồi, chỉ có mình cô Trương ở đây.

“Đỗ Nhược, mau đến đây ngồi đi.”

Đỗ Nhược ngồi đối diện cô Trương, nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh.

Bàn cô Trương kê gần cửa sổ, cửa chớp để mở, khung cảnh bầu trời và cây cối bên ngoài bị chia cắt thành từng mảng, ánh nắng cũng phân tán thành những tia sáng ghé xuống làm quen với chậu hoa tươi tốt trên bệ cửa sổ, khẽ lướt qua lớp lông tơ mềm mượt trên những chiếc lá.

Hai bên đều kê bàn làm việc, phía trái thì trống trải, nhưng bàn làm việc thứ hai bên phải lại chất tài liệu cao ngất, gây cản trở tầm nhìn.

“Cô tìm em ạ?”

“Tựu trường được nửa học kỳ rồi mà cô chưa tìm được cơ hội trò chuyện với em. Hôm nay gọi em đến tâm sự cô trò thôi.” Trương Như Hàm là một người phụ nữ trẻ, nụ cười rất dịu dàng, giọng nói thủ thỉ êm tai, “Thích ứng cuộc sống trong trường chưa? Có gì khó khăn không?”

Đỗ Nhược thấy cô giáo cười thân thiết, người cũng thả lỏng hơn: “Tháng đầu tiên khá căng thẳng ạ. Ai cũng bảo lên đại học sẽ thoải mái hơn nhưng thật ra trong trường có quá nhiều bạn xuất sắc và cố gắng hơn cả mình. Ngày nào em cũng cố học hành, sợ không theo kịp các bạn. May mà sau này cũng tìm ra được chút quy luật nên đã thích ứng, không còn hớt ha hớt hải nữa.”

Hơn nữa, cô bắt đầu tự học các kiến thức ngoài phạm vi bài giảng rồi, song việc này không cần thiết phải khoe khoang.

Trương Như Hàm cười khen ngợi: “Em thấy thích ứng là do năng lực bản thân đã nâng cao nhưng em lại không nhận ra thôi.”


Đỗ Nhược mỉm cười.

“Nhưng cũng phải chú ý kết hợp học hành và vui chơi thư giãn.”

“Em biết ạ.”

“Có tham gia câu lạc bộ không?”

“Không ạ.” Đỗ Nhược nghiêm túc trả lời, “Nhưng em định qua học kỳ sau sẽ thử.”

“Vậy thì tốt. Quen nhiều bạn học hơn. Nếu sau này cảm thấy áp lực, hay cuộc sống có khó khăn thì cứ nói với cô.”

“Dạ.”

Đỗ Nhược cảm kích vô cùng, đúng lúc này, Trương Như Hàm lấy ra một tờ đơn từ trong ngăn kéo: “Em muốn xin học bổng quốc gia à?”

“Dạ.”

“Nhưng theo quy định, học bổng này chỉ dành cho sinh viên nghèo thôi.”

Bầu không khí thoáng chốc thay đổi. Nhất thời Đỗ Nhược không tiếp lời, có người đi qua hành lang, đến tận khi bước chân kia đi xa cô mới đáp: “Em là sinh viên nghèo ạ.”

Trương Như Hàm gật đầu, trầm ngâm chốc lát: “Theo cô được biết, điện thoại di động của em là iPhone 6s.”

Đỗ Nhược ngạc nhiên trợn to mắt, nhìn Trương Như Hàm giây lát: “Đây là điện thoại cũ của người khác cho, không phải em mua. Em không cần thiết phải nói dối vì số tiền kia.”

Trương Như Hàm cười xòa: “Cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, không phải nghi ngờ em, đừng nghĩ nhiều.”

“Không sao ạ, em không để bụng. Thưa cô, xin học bổng cần chứng thực của chính quyền, em đã cung cấp rồi, kẹp ở sau đơn ạ.”

“Cô đã thấy, nhưng không phải chỉ có mình em xin học bổng, có thành công không còn phải xem xét duyệt thế nào.”

Ngụ ý là xem ai nghèo hơn. May mà trong văn phòng không có ai khác, nên dù lòng tự tôn có bị người ta ném xuống đất, cô cũng có thể nhặt lên phủi sạch bụi bặm, rồi một lần nữa ngẩng cao đầu bước ra ngoài.

Trương Như Hàm nói tiếp: “À, em nói hoàn cảnh gia đình nghèo khó, vậy sao lúc nhập học không xin vay học phí?”

“Có người định kỳ trợ cấp cho em, nên lúc mới vào học em không tìm hiểu, nhưng bây giờ em cũng đang làm đơn xin vay ạ.”

“Ồ, là giúp đỡ quá ít sao? Có tiện nói ra số tiền cho cô nghe không?”

Đỗ Nhược sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Không phải. Thưa cô, em xin học bổng là vì em đã mang ơn người ta quá nhiều, không muốn làm phiền và tiếp tục nhận tiền của họ thêm nữa.”

Nói đến đây thì có một giáo viên nam bước vào văn phòng, đi thẳng về phía Đỗ Nhược, đứng bên chiếc bàn chất đống giấy tờ lộn xộn. Cô vội lúng túng quay đầu đi.

Ông cuộn xấp giấy trong tay lại, giơ lên đập bộp vào đầu ai đó. Trương Như Hàm không hề bất ngờ, trái lại Đỗ Nhược toát mồ hôi lạnh, có người ngồi sau đống giấy tờ kia ư?

Thầy khiển trách: “Môn chính trị sao em thi được có chín điểm vậy hả?”

Đỗ Nhược nhìn chằm chằm đống giấy tờ kia, thấy người phía sau ngồi thẳng dậy, một mái tóc đen ẩn khuất phía sau. Đối phương đưa tay cào tóc.

“Em có thể thi được chín điểm là đã giỏi lắm rồi.” Cảnh Minh quạu quọ đáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.