Đọc truyện Những Tháng Năm Tươi Đẹp – Chương 49: Nước mắt
Bỗng…
“Ơ kìa… có phải là cô nhóc của ngày hôm đó?” Giọng nói tiến chầm chậm lại gần và cười thích thú.
“Cô là ai?” Cô bé nhìn.
“Tôi à? Tôi là cô gái nằm trên giường bữa đó… cô nhớ tôi chứ?” Cười to cùng ánh nhìn đầy ngụ ý dành cho cô bé.
“Cô… là…” Cô bé lắp bắp từng câu nói và đến khi cô bé nhìn rõ gương mặt kia cũng là lúc vẻ buồn buồn xuất hiện.
“Đến kiếm anh Động à? Anh ấy bây giờ nhiều việc bận rộn lắm! Có thể sẽ không có thời gian gặp cô đâu… mà cô gặp anh ấy để làm gì? Không phải hai người đã chia tay nhau rồi sao?” Cô gái lạ hỏi dồn và nhíu hàng mi thắc mắc.
Vẫn là cái im lặng đến ghê người, cô bé không biết mình phải nói hay hỏi thêm một câu gì nữa…
“Thôi về đi… cô và anh ấy không thể đâu. Về làm công chúa của cô đi!!!” Cô gái nhấn giọng và cười khanh khách nhìn cô bé.
Ngước vội lên nhìn vẻ mặt thích thú vui sướng ấy, cô bé khẽ run run hàng mi. Cơn nấc nghẹn ở cuống họng xuất hiện, bủa vây kín cả gương mặt, nắm chặt chiếc túi xách bên tay, gồng thật dữ dội.
“Tôi đã quá sai lầm khi đến đây, có lẽ sẽ không còn cơ hội nào tôi đến đây nữa đâu… cám ơn cô! Phiền cô ở lại đây chăm sóc cho anh ấy!!!” Cô bé cúi người xuống đáp lễ cùng câu nói nghẹn ngào.
Có thể giữa chúng ta đã chấm dứt thật rồi vào cái ngày mưa nhạt nhoà ấy. Em biết dù mình có muốn níu kéo anh lại nhưng có thể trong tim anh đã không còn bóng hình của em nữa rồi. Những công việc bận rộn bu quanh anh, anh sẽ chẳng còn thời gian để nhớ đến em nữa… Hít làn hơi nặng trĩu của mình, lặng lẽ từ từ, cô bé in dấu chân ra khỏi con hẻm kia. Anh à, anh sẽ quên em đúng không? Ngoái lại nhìn con hẻm phủ màn đêm kia, ánh đèn đường vằng vặc chiếu sáng góc đường, càng làm cô bé mờ ảo hình ảnh đang nhạt dần trước mắt của mình. Chỉ có mỗi một mình em ngu ngốc đến đây… em thật là kẻ quá si tình mà… Em tự làm khổ mình rồi còn làm phiền đến cuộc sống của anh nữa… Tiếng nấc càng sâu hơn. Em sẽ không còn làm phiền đến cuộc sống của anh nữa đâu… em sẽ không làm phiền anh nữa đâu… huhu… Bước chân dữ dội cong đôi chân lên, cô bé bước vội vã ra khỏi con hẻm ngay lập tức…
Giọt nước mắt em rơi khi anh nói lời chia tay. Giọt nước mắt em rơi vì anh, anh có biết không? Giọt nước mắt ngờ nghệch vì đã quá lầm tin vào một giấc mơ… Giọt nước mắt cay đắng… em khóc cho chính em, cho cuộc đời bạc bẽo này. Chúng ta chấm hết thật rồi!!!
– —o—-
Đồn công an
Điếu xì gà bay bay theo làn gió lên không trung chợt khựng lại trước câu nói xanh rờn vừa rồi.
“Cái gì? Không bắt được con nhỏ đó ư?” Ngài thứ trưởng quát to.
“Dạ… con nhỏ đó quá khôn lanh đã có sẵn luật sư. Cảnh sát của chúng ta thiếu bằng chứng về phi vụ đó nên không thể vu khống nó được…” Tô Trung trả lời e dè.
“Chả lẽ luật sư đó có tài lắm hay sao mà khiến nó thoát được?” Thứ trưởng điên tiết lên, cầm điếu xì gà quăng thẳng xuống nền đất.
“Đó là… đại luật sư nổi tiếng Trần Thanh Hòa!” Tô Trung chậm rãi nói ra cái tên ấy.
“Hả? Con người đó sao?” Ngài thứ trưởng há hốc mồm miệng kinh ngạc, hai hàng lông mi nhíu lại với nhau.
Thoáng trong ý nghĩ, có lẽ ông đã nhớ ra đó là người nào rồi, lẩm bẩm bờ môi nghĩ suy. Người cãi đâu là thắng đó, có tiền cũng chưa chắc gì mướn được ông ta… Xem ra thế lực của con nhỏ đó không phải là tay vừa… Xết gương mặt lên vẻ khinh khỉnh. Lý Vỹ để tôi coi con gái của ông sẽ làm nên cơm cháo gì… Nếu nó làm ăn phi pháp ta cho vào tù mọt gông ngay!
“Dẫu sao bây giờ con nhỏ đó cũng không còn là thứ ta lo lắng, ta muốn nghỉ ngơi một thời gian, vụ của Lý Vỹ làm ta quá phiền muộn… Bảo thuộc hạ canh chừng mọi động tĩnh của con nhỏ đó cho ta, có dịp cứ hốt chúng vào tù!” Thứ trưởng chặc lưỡi và thở dài.
“Dạ em biết rồi thứ trưởng!” Tô Trung nhau nhảu đáp lời.
Trước cổng đồn công an
“Cám ơn luật sư Trần… Không có bác chắc cháu sẽ tiêu mất!!!” Cúi người xuống, nó vội nở nụ cười.
Đáp lại nụ cười tươi tắn ấy, đại luật sư hạ giọng nhỏ nhẹ.
“Cũng không có gì, chẳng qua bác có mối thâm giao với Hắc Động… Mà xem ra cháu nên ý tứ, có thể ngài thứ trưởng sẽ không để yên vậy đâu!” Luật sư Trần chép môi nhìn nó.
“Dạ cháu sẽ chú ý! Cám ơn bác về mọi chuyện…” Nó cúi người thêm một lần nữa.
“Cám ơn bác về mọi chuyện!!!” Giọng nói lúc này tiến lại gần, chìa ra bàn tay chào hỏi đáp lễ.
“Cám ơn bác nhiều lắm, đã giúp cháu thế này!” Hắc Động nói cười nhìn luật sư Trần.
“Không có gì… thôi bác về đây!” Luật sư Trần cười và nhanh chóng bước ngay đến chiếc xe hơi sang trọng, như đã chờ đợi sẵn, lên ngay xe và biến hút trong màn đêm yên tĩnh.
Nó ngơ ngác cái nhìn từ xa.
“Sao anh đến đúng lúc quá… Mà sao anh quen được vị luật sư đó vậy?” Câu hỏi càng dồn dập nhìn Hắc Động.
“Anh nào có cái phước đó mà quen con người toàn tài kia chứ?” Cười to.
Lấy chiếc xe ra khỏi bãi xe, Hắc Động tiếp lời.
“Vị luật sư đó là bạn bè của ba mẹ Gia Khiêm. Người anh em tốt đã giúp đỡ anh rất nhiều… Em lên xe đi, chúng ta còn nhiều chuyện cần làm lắm. Anh đã hứa với ba em là sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp!!!” Chìa ra nón bảo hiểm trên tay và nhấn mạnh giọng nói nhìn nó.
“Cám ơn anh…” Nó nhỏ nhẹ câu trả lời của mình.
“Có gì đâu nào, chúng ta là anh em của nhau rồi cần gì nói đến những lời này… Mà cuối tháng này, cô em gái của em ở nước ngoài sẽ về đó?!” Hắc Động thêm vào nhìn nó.
“Em gái?” Nó ngơ ngác ngồi yên vị trên chiếc xe ngẩm nghĩ.
“Ừ! Em gái cùng ba khác mẹ với em… tên gì nhỉ? À, nhớ rồi… Lý Gia Hân!” Hắc Động suy tư vài giây nói.
Nó khẽ bắt đầu miên man đôi dòng về cô em gái của mình.
“Đứa em gái của mình sẽ thế nào nhỉ? Chắc rất xinh đẹp và mĩ miều…” Nó khẽ nói đằng sau lưng Hắc Động.
“Còn phải nói, chí ít con bé ở sạch hơn chị của mình!” Hắc Động cười toét rung trên chiếc mô tô của mình.
“Hả? Anh muốn ăn đấm không? Dám nói với em thế à?! Cho còn dám nói em thế nữa không nè…” Nó tức giận cú ngay vào đầu nơi có chiếc nón bảo hiểm, nghe rõ binh một tiếng.
“Thôi cho anh xin hai chữ yên bình…” Hắc Động e dè.
– —o—-
Sáng hôm sau, tại trường THPT “Cánh Buồm”
“Gia Khiêm à, mình có bài tập này hơi khó hiểu?” Cô gái tiến lại gần với bộ áo dài mỏng manh đến lồ lộ từng đường nét ra ngoài.
“Tôi không biết, bạn hỏi người khác đi!” Ngó sang và vênh ngay cái mặt vẻ hằn học.
Câu nói vừa dứt lời cũng là lúc anh đứng dậy ngay sau đó, bước chân nặng nề đi ra ngoài.
Mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn, đặt dấu chấm hỏi to tướng. Tính tình của Gia Khiêm đang thay đổi đi… Không còn ân cần nhỏ nhẹ mà thay vào là chanh chảnh vẻ hắc dịch và rất lạnh lùng…
Có chuyện gì đã tác động đến anh? Câu hỏi mà ai ai, nhất là bọn con gái yêu mến vẻ đẹp trai kia, đều tò mò muốn biết lý do vì sao…
Từ giờ không cần phải sống làm sao cho tốt đẹp hay thân thiện với mọi người nữa! Cười nhép môi nghĩ. Hãy sống cho thật lạnh lùng vào, cố mở đôi mắt thật to nhìn rõ từng bóng hình gian xảo… Nhất là những cô gái có vẻ ngoài đáng thương, yếu ớt! Nén chặt bàn tay vào và kêu cái rắc. Những người con gái ma mãnh đó, lúc nào cũng chỉ gieo vào lòng người sự bảo bọc che chở, cho đến khi hết giá trị lợi dụng cũng là lúc đá đi không tiếc thương. Chính cô đã dạy cho tôi biết, thế nào là cay đắng của cuộc đời… Trái đất này tròn lắm, cho nên cũng có ngày, tôi sẽ cho cô thấy. Hà Trần Thùy Dương… Phạm Gia Khiêm này quyết tâm sẽ cho mọi người thấy bản lĩnh thật sự của tôi!!! Hít làn hơi thở ra mạnh mẽ cho sự quyết tâm của bản thân.
Những nghĩ suy của hôm nay liệu có thành sự thật? Khi bạn gieo xuống một hạt mầm, bạn có bao giờ biết rằng, hạt mầm ấy có ngày đơm hoa kết trái hay không? Và liệu thứ trái ấy, có ngon và ngọt hay chỉ là vị nhẫn và đắng chát bờ môi?
Tại sao lại là, vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người?
Có phải chăng việc chăm sóc một cái cây rất dễ, chỉ cần siêng năng chăm chỉ, cây sẽ ra đúng trái xum xuê đúng ý. Còn con người lại cần một quá trình dài lâu để yêu thương và che chở… Cũng như thứ tình cảm bị chà đạp đến tận cùng của nỗi đau, con người sẽ tự phát, đem nỗi đau ấy đi chà đạp những nạn nhân kế tiếp. Ngoài tìm người buộc dây ra, ta chẳng còn cách nào có thể gỡ nổi cuộn chỉ rối, sâu trong trái tim đang chai sạn đi mà thôi!
– —o—-
“Con đã quyết định sang nước ngoài du học!” Cô bé nhấn giọng cùng vẻ mặt nghiêm nghị.
“Con đã sửa giờ bay lại rồi, không cần chờ cuối tuần đâu, ngày mai con sẽ đi…” Cúi người xuống, cô bé run run bờ môi.
“Ba mẹ ở lại giữ gìn sức khỏe, con đi học lần này sẽ lâu lắm… Con sẽ cố gắng học hành, để không làm ba mẹ phiền lòng.” Thuỷ Tiên hạ giọng nhìn ba mẹ.
“Ôi con gái của mẹ…. Mẹ yêu con lắm, con gái của mẹ!” Mẹ của cô bé nức nở, chạy lại ôm chầm lấy con gái của mình.
“Con cũng yêu mẹ lắm, mẹ yêu của con!!!” Cô bé nhẹ nhàng vỗ về trên bờ vai của mẹ mình.
Phải rồi… mình sẽ xa rời nơi đây! Ba nói đúng, ở cái nơi có lắm nhiều muộn phiền này, chỉ làm cho mình thêm đau khổ mà thôi. Có lẽ xa rời nơi đây, tìm quên bằng chuyện học hành, nó sẽ giúp cho mình khuây khỏa. Tôi nhất định sẽ quên anh thôi!!!
– —o—-
“Thưa bác sĩ, bệnh tình của cháu thế nào ạ?” Nhỏ thở dài hỏi bác sĩ.
“Khối u ngày càng lớn dần lên… Có vẻ cháu cần quyết định là phẫu thuật hay không?” Vị bác sĩ nhấn giọng trả lời nó.
“Vậy nếu phẫu thuật không thành công, cháu sẽ không thấy ánh sáng nữa đúng không bác sĩ?” Nhỏ hỏi dồn.
“Cũng chưa chắc nữa… mà nếu chờ cho khối u đó to lên cũng đến ngày cháu cần phải phẫu thuật, chỉ là sớm hay muộn mà thôi…” Vị bác sĩ nhẹ giọng khuyên nhỏ.
“Vậy… vậy cháu sẽ chờ đến lúc khối u đó to lên. Khi đó cháu sẽ phẫu thuật, cháu muốn tận hưởng cuộc sống này thêm một thời gian nữa!” Nhỏ thở dài cùng ánh mắt van xin nhìn bác sĩ.
Những cơn gió, chúng thổi qua rì rào rì rào… Thoang thoảng mùi hương dịu ngọt của hương vị cuộc sống. Nhắm đôi mắt lại, nhỏ cố tưởng tượng ra khung cảnh mà mình sắp sửa hình dung ra, một mảng đen tăm tối mãi mãi. Bất giác, nhỏ giật mình toát lạnh cả mồ hôi, tay chân run bần bật… Mở to đôi mắt ra, nhỏ cố gắng nhìn thật kĩ mọi cảnh vật, nơi nhỏ biết rằng, mình sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa rồi… Bờ môi khô rang nóng hổi, nhỏ lại thốt nên cái tên mà chính mình đã cố quên đi…
“Gia Khiêm?! Giờ này anh thế nào rồi? Anh có khỏe không? Anh có…”
Hàng ngàn câu hỏi muốn thốt ra song những câu hỏi mà nhỏ biết, mình sẽ chẳng có câu trả lời. Phải em biết, mình nên quên anh đi, em không có quyền để nhớ đến anh nữa. Chỉ đơn giản, em là một cô gái bất hạnh, sinh ra với hình hài chẳng mấy đẹp đẽ… may mắn đã đến với em… nhỏ rưng rưng khoé mắt. Anh đã chấp nhận em, chấp nhận một cô gái béo mập. Anh là người con trai rất tốt, anh rất tốt với em… Anh mang đến cho em những điều kì diệu mà có lẽ đến cuối cuộc đời này, em vẫn không thể quên anh. Anh ơi…? Nhỏ ghì chặt bàn tay, nhấn thẳng và lòng ngực đang hừng hực cơn đau buốt. Anh có oán hận em không? Anh có tha thứ cho em không? Nếu… nếu mai này chúng ta vô tình gặp lại nhau… Anh… anh có nhận ra em không hay anh sẽ xem em là người xa lạ. Một người xa lạ anh đã từng yêu. Chúng ta… những con người xa lạ đến với nhau vì tình yêu và cũng vì tình yêu mà chúng ta chia tay nhau để thành người xa lạ, vòng tròn quẩn quanh… Trái đất có tròn để chúng ta có thể gặp nhau thêm một lần nữa không? Nhỏ nghẹn ngào khi câu hỏi cứ lãng vãng xung quanh mình, những câu hỏi sẽ mãi là ẩn số mà thôi, nhỏ thầm nhủ. Giấc mơ trong tôi hãy ngủ ngoan đi và đừng thức dậy!!!
“Cô gái… tôi có thể giúp gì cho cô hay không?” Giọng nói từ phía xa vang lên.
Nhỏ giàn giụa nước mắt, vội vã lau nhanh chóng nhưng có đôi dòng lệ vẫn còn sót lại tí chút trên gương mặt lấm tấm kia.
“Tôi không có gì hết… Cám ơn!”
“Chúa sẽ luôn bên cạnh mọi người, chỉ cần cô có lòng tin vào người…” Anh chàng lúc này chợt nhỏ nhẹ.
“Cám ơn anh, tôi chỉ là một kẻ ngoại đạo. Có gì không đúng, mong anh bỏ qua cho…” Nhỏ quay sang hé nở nụ cười tươi tắn.
“Không sao, chỉ là hai lần gặp cô đều là những cung bậc khác nhau thôi!” Người con trai lúc này cười tươi nhìn nhỏ.
Ánh mắt lúc này chớp chớp, nhỏ hé mở khuôn miệng.
“À anh là…” Nhỏ lắp bắp.
“Tôi tên Quách Thanh Hoàng, người dạy ca giàn hợp xướng của nhà thờ. Hôm kia chúng ta đã gặp nhau…” Anh chàng cười tươi.
“À tôi nhớ anh là ai rồi… Anh ca và đàn cũng hay lắm!!!” Nhỏ rạo rực khi nghĩ đến giọng hát và tiếng đàn ấy.
“Nếu rảnh rỗi cô có thể đến đây, chúng tôi luôn chào đón. Tôi thấy cô thích lắm, cô có muốn gia nhập vào hội của chúng tôi không?” Thanh Hoàng nói nhẹ nhìn nhỏ.
“Gia nhập ư?” Nhỏ ngơ ngác cùng bờ môi lẩm bẩm, mình có thể sao?
– —o—-
Biệt thự đại ca Vỹ
Tiếng nói hớt hải, chạy vội lại căn phòng ăn của gian phòng.
“Anh Minh, em nghe nói gã Hắc Động đã bảo lãnh Liên nắm đấm ra an toàn!” Mã Siêu nói.
“Nhanh đến thế sao? Xem ra gã ta cũng không phải là tay vừa?!” Minh phi trảo chép môi và hớp nhẹ tách cà phê trên môi, đôi mắt lúc này bắt đầu những ý đồ mà chưa biết lúc nào sẽ lên kế hoạch mà thôi.
“Anh Minh, anh tính thế nào?” Mã Siêu hỏi dồn.
“Chưa đâu, cứ chờ coi thế nào. Dù sao bọn chúng nói là nếu biết đoàn kết thì tiền sẽ vào túi chúng ta, để coi có tiền vào túi thật hay không…” Minh phi trảo hạ giọng.
Cùng lúc đó
Tiếng chào đón tung hô, hét vang cả căn biệt thự bởi bọn thuộc hạ đã biết người cầm đầu đã trở về Liên nắm đấm.
“Mừng chị Liên trở về!” Bọn đàn em hào hứng.
“Cám ơn mọi người, tôi đã an toàn… Có lẽ chúng ta cũng nên đi vào quỹ đạo từ bây giờ!” Nó hạ giọng xuống.
“Sau đám tang của ba tôi, tôi muốn thay đổi đi hệ thống, nào chúng ta bắt đầu chứ?!” Nó nhoẻn nụ cười với ánh mắt quyết đoán nhìn mọi người.
“Hoan hô, chị Liên giỏi quá!!!” Đồng loạt tiếng đàn em hét vang và tiếng hét càng vang dữ dội.
Giờ đây mình chỉ có một điều mong mỏi duy nhất, đó là thay đổi đi tất cả mọi chuyện làm ăn phạm pháp này… Ba ơi, mẹ ơi hai người hãy phù hộ cho con. Con sẽ giữ đúng lời hứa với mẹ cũng như giữ vững đám anh anh kết nghĩa của ba, con sẽ không để ai phải đói khát…
Reng… reng…
Hắc Động vội mở lấy chiếc điện thoại của gã.
“Alô, ai đấy?”
“Là em Nguyệt đây… Hôm qua cô nhóc đến tìm anh đấy!”
“Ai?” Gã hỏi dồn dập.
“Thì cô nhóc hôm anh nhờ em đóng giả tình cảm trên giường đó! Hôm qua hình như chờ anh lâu lắm, em thấy con bé có vẻ buồn buồn, anh hỏi thăm thử xem sao?” Cô gái tên Nguyệt chép môi.
“Thủy Tiên… Ừ, anh biết rồi, cám ơn em!” Gã lắp bắp cùng câu nói lúc này chợt dựng xuống.
Cô ấy đến tìm mình ư? Gã tự hỏi và rồi ánh mắt lúc này trũng xuống. Cô ấy đến thì sao chứ, mình đã hứa với mẹ của cô ấy rồi. Lời hứa sẽ buông tay em ra… để cho em cuộc sống hạnh phúc.
Vẻ mơ màng Hắc Động chợt nhớ đến cái ngày đó, cái ngày định mệnh mà buộc lòng từ đáy sâu con tim của mình, gã không hề muốn nhắc đến hai chữ chia tay…