Đọc truyện Những Quận Chúa Nổi Loạn – Chương 6
Nanon hiểu rằng một giây do dự sẽ làm cho nàng thua cuộc. Vả lại. nàng đã có đủ thời gian để nghiền ngẫm trong đầu cái kế hoạch nảy sinh từ lá thư nặc danh kia.
– Đúng vậy! Vâng. – Nàng vừa nói và nhìn thẳng vào ngài công tước – Giữa em với người đó có một điều bí mật.
– Đã thú nhận rồi à? – Ngài công tước kêu lên.
– Phải vậy thôi. bởi vì không ai có thể giấu điều gì với ngài được.
– Vâng. em đợi nam tước Canolles.
– Bà đợi người đó à?
– Vâng. em đang đợi.
– Bà dám thú nhận điều đó à?
– Một cách công khai. thưa ngài. Ngài có thể biết nam tước De Canolles là ai không?
– Là một tên hợm hĩnh mà ta sẽ trừng phạt nặng nề với cái tội láo xược của hắn.
– ĐÓ là một nhà quý tộc dũng cảm sẽ được ngài tiếp tục ban phát ơn huệ.
– Tôi thề có trời chứng giám là sẽ không có chuyện như vậy!
– Xin ngài đừng thề thốt. trước khi em trình bày với ngài. – Nanon mỉm cười trả lời.
– Vậy thì nói đi. nói nhanh đi.
– Ngài là một người hiểu biết đến tận cùng mọi ngõ ngách của con tim. tại sao ngài lại không nhận ra những tình cảm của em dành cho anh De Canolles. Những lời cầu xin của em với ngài vì anh ấy. giấy bổ nhiệm lên đại úy mà em đã kiêm được cho anh ấy. món trợ cấp cho chuyến đi Bretagne của anh ấy cùng với ông De La Meilleraye. kỳ nghỉ hè vừa rồi. nghĩa là. nói tóm lại. những giúp đỡ thường xuyên của em đối với anh ấy?
– Thưa bà. thưa bà. bà vượt quá giới hạn rồi đấy.
– Kia. xin ngài hãy nghe em nói hết đã.
– Tôi còn cần gì nghe thêm. mà bà còn gì để nói nữa kia chứ?
– Em rất quan tâm đến anh De Canolles.
– Điều đó thì tôi biết quá rồi.
– Em muốn được tận tụy hết sức mình với anh ấy.
– Thưa bà. bà đi quá xa.
– Em muốn được giúp đỡ anh ấy cho đến hơi thở cuối cùng. chỉ bởi vì. . .
– Bởi vì đó là tình nhân của bà. có gì mà không đoán được.
– Bởi vì. . . – Nanon nói tiếp. vừa nắm lấy cánh tay của ngài công tước với một cử chỉ thống thiên – bởi vì đó là anh trai em .
Cánh tay của ngài công tước rơi tõm xuống:
– Anh trai của bà?
Nanon gật nhẹ đầu. kèm theo một nụ cười chiến thắng giây lát sau.
– Tôi cần có câu giải thích. thưa bà! – Ngài công tước kêu lên.
– Được em sẽ nói. ngài còn nhớ ba em mất vào thời kỳ nào không?
– Hình như. . . – Ngài công tước tính nhấm – Khoảng tám tháng nay.
– Và vào thời kỳ nào ngài đã ký tờ bổ nhiệm kia?
– Nhưng mà. cũng vào khoảng thời gian đó.
– Mười lăm ngày sau.
– Mười lăm ngày sau à. có thểlắm.
– Em rất buồn. – Nanon tiếp tục – Khi phải gợi lại nỗi tủi nhục của một người phụ nữ khác và tiến lộ điều bí mật này đó là điều bí mật của chúng em. xin ngài hiểu cho. Nhưng tính ghen tuông quái ác của ngài. thái độ ác độc của ngài buộc em phải nói ra. Em sẽ bắt chước ngài. công tước ạ.
em sẽ không mang tính vị tha nữa.
– Bà cứ nói tiếp đi. nói tiếp đi! – Ngài công tước kêu lên và bắt đầu ngã theo những tưởng tượng mà người đẹp xứ Gascogne đang thêu dệt.
– Vâng. ba em là một luật sư có chút ít tiếng tăm. Cách đây hai mươi tám năm. ba em hãy còn trẻ. ba em luôn là một người đẹp trai. Trước khi lập gia đình. ba em đã yêu mẹ anh De Canolles mà người ta đã từ chối gả cho ba em vì bà ấy thuộc gia đình quý tộc. còn ba em thì không. tình yêu đã bù đắp cho thiếu sót đó. như chuyện vẫn thường xảy ra và trong một chuyến đi xa của ngài De Canolles. . . Bây giờ thì ngài hiểu rồi chứ?
– Vâng. nhưng tại sao tình cảm giữa nàng với nam tước De Canolles lại muộn màng như vậy?
– Bởi vì chỉ sau cái chêm của ba em. em mới biết được mối liên hệ giữa em và anh ấy. bởi vì bí mật đó được ghi lại trong một lá thư mà nam tước đã trao tận tay em khi gọi em là em gái.
– Lá thư ấy đâu? – Ngài công tước hỏi.
– Ngài quên trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả những gì thuộc về em rồi sao? Những món nữ trang quý nhất của em và những giấy tờ bí mật nhất.
– Đúng rồi.
– Đã nhiều lần em muốn kể lại với ngài câu chuyện này. và biết chắc rằng ngài sẽ làm tất cả cho người em vẫn gọi thầm là anh. nhưng anh ấy vẫn luôn giữ em lại. năn nỉ em tránh cho mẹ anh ấy tiếng tăm nhơ nhuốc vì bà ấy hãy còn sống. Em đã tuân theo lời anh ấy bởi vì em rất hiểu họ.
– À phải rồi! – Ngài công tước cảm động kêu lên – Tội nghiệp cho Canolles.
– Mà trong khi làm như vậy. anh ấy đã từ chối một điều may mắn lớn.
– ĐÓ là một người tế nhị. anh ta thật đáng khen.
– Em đã làm hơn thế nữa. em đã thề rằng sẽ chẳng bao giờ tiến lộ điều bí mật đó với ai! Nhưng những nghi ngờ của ngài làm cho nước phải vỡ bờ. Đau khổ cho em! Em đã quên mất lời thề của mình! Đau đớn thay! Em đã để lộ điều bí mật của anh trai em!
Và Nanon nức nở khóc.
Ngài công tước vội quỳ xuống và hôn lên hai bàn tay xinh đẹp. trong khi nàng ngước mắt lên trời như cầu xin thượng để tha thứ cho lỗi bội ước của nàng.
– Nàng đã nói: Đau khổ cho nàng! – Ngài công tước kêu lên – Nhưng phải nói. hạnh phúc cho tất cả chúng ta! Ta muốn rằng ông anh yêu quý đó chuộc lại thời gian đã mất! Ta chưa được biết người anh đó. ta rất muốn được làm quen. ta sẽ quý người đó như con trai của ta vậy.
– Hãy nói như một người anh.
Nanon mỉm cười chữa lại. Rồi bắt qua một ý nghĩ khác:
– Quỷ thần ơi! – Nàng kêu lên. vừa vò nát lá thư mà nàng làm như muốn ném nó vào lửa.
nhưng tình thật là nàng cấn thận cất nó vào túi để sau này có thể tính chuyện với tác giả nó.
– Nhưng mà. ta quên mất! – Ngài công tước nói – Tại sao anh ta không đến đây nhỉ? Tại sao ta lại chờ đợi để được gặp anh ta? Để ta bảo mấy tên kia ra quán Con Bê Vàng mời anh nàng về đây.
– Vâng. phải rồi. – Nanon nói – Để anh ấy biết rằng em không thể giấu ngài một điều gì cả. và dù đã thề nữa. em đã kể hết với ngài.
– Ta sẽ không nhắc đến đâu.
– ái chà! Thưa ngài công tước. bây giờ đến phiên em kiêm chuyện với ngài đây. – Nanon lại nói tiếp và mỉm cười. nụ cười mà quỷ dữ thường vay mượn của các thiên thần.
– Mà tại sao vậy chứ. người đẹp của ta?
– Bởi vì. trước kia. ngài thích những lúc chỉ có đôi ta hơn bây giờ. Thôi. chúng ta hãy ăn tối đi.
và ngày mai cho mời anh Canolles đến cũng chưa muộn.
Từ đây đến sáng mai – Nanon tự nhủ – Ta có đủ thời gian để báo cho chàng biên”.
– Thôi được – Ngài công tước nói – Ta cùng ăn vậy!
Và hãy còn một chút nghi ngờ. ông ta lẩm bẩm cho riêng mình: “Từ giờ đến sáng mai. ta sẽ không rời nàng. hoặc là nàng sẽ trở thành phù thủy. hoặc là nàng sẽ không có cách nào báo cho hắn ta biên”.
– Như vậy… – Nanon vừa đặt bàn tay lên vai ngài công tước – như vậy là em được quyền cầu xin ban ơn huệ nơi người yêu của em cho ông anh yêu quý chứ?
– Sao lại không? trát Cả những gì mà nàng muốn. tiền bạc à?
– ôi tiền bạc! Anh ấy không cần đâu. chính anh ấy đã cho em chiếc nhẫn mà em đang đeo nơi tay đây mà trước kia thuộc về mẹ anh ấy đấy.
– Vậy cho thăng cấp nhé?
– Vâng. thăng cấp! Chúng ta sẽ cho anh ấy làm đại tá phải không. thưa ngài?
– Chà. đại tá à? Nàng nói vội đấy. người đẹp của ta à? Muốn được như vậy. anh nàng phải có một công trạng gì đó với đức hoàng thượng.
– Anh ấy sẵn sàng thực hiện tất cả nhẫn gì được chỉ định.
– à! – Ngài công tước nói. vừa liếc mắt nhìn Nanon – Ta sẽ có một sứ mạng đặc biệt cho triều đình.
– Một sứ mạng đặc biệt cho triều đình! – Nanon kêu lên.
– Phải. nhưng hai người sẽ phải xa rời nhau.
Nanon thấy rằng cần phải làm tan một chút nghi ngờ cuối cùng:
– ôi xin ngài đừng sợ điều đó. ngài yêu quý của em. Sự xa cách thì có sá gì nếu nó mang lại điều lợi cho anh ấy? Ở gần em. em chẳng giúp gì được cho anh ấy cả. rồi ngài lại ghen tuông cho xem. Nhưng Ở xa. ngài sẽ bao bọc anh ấy với quyền lực của mình. Hãy đấy anh ấy đi thật xa. đi biệt xứ. và nếu có lợi cho anh ấy thì xin ngài đừng lo lắng gì về phần em cả. Cầu mong cho tình yêu của ngài còn Ở lại với em thì còn gì làm em sung sướng hơn được nữa chứ?
– Vậy thì được rồi! – Ngài công tước lại nói – Sáng mai ta sẽ cho người đi tìm anh nàng và sẽ bảo phải làm gì. Và bây giờ như nàng vừa nói… – Ngài công tước ném một ánh mắt dịu hẳn lên hai chiếc ghê. hai bộ đồ ăn. và hai chiếc gối – Và bây giờ chúng ta vào bàn thôi. người đẹp của ta.
Và hai người cùng bắt đầu ăn với bộ mặt vui vẻ. đến nỗi Francinette. với tư cách là người hầu thân tín. mặc dù đã quá quen với kiểu cách của ngài công tước. và tính nết của bà chủ mình. cũng tin rằng bà chủ đã hoàn toàn an tâm. và ngài công tước hoàn toàn tin tưởng.