Những quân bài trên mặt bàn

Chương 05


Bạn đang đọc Những quân bài trên mặt bàn: Chương 05

KẺ GIẾT NGƯỜI THỨ HAI?
Bà Lorrimer bước vào phòng ăn như một mệnh phụ. Trông bà nhợt nhạt nhưng vẫn bình tĩnh.
– Rất tiếc phải làm phiền bà – Battle bắt đầu.
– Ông phải thực hiện nhiệm vụ – bà Lorrimer lặng lẽ đáp. Tôi phải công nhận rằng mình bị đặt vào một vị trí chẳng dễ chịu gì. Nhưng phải chịu thôi. Tôi hiểu là một trong bốn chúng tôi đã giết chủ nhà. Dĩ nhiên tôi không mong các ông sẽ tin lời tôi nói rằng mình không phải là thủ phạm.
Bà ngồi xuống chiếc ghế đại tá Race mang đến, đối diện viên cảnh sát. Đôi mắt thông minh màu xám tro nhìn thẳng vào ông vẻ chờ đợi chăm chú.
– Bà biết nhiều về ông Shaitana chứ? – Battle hỏi.
– Không mấy. Tôi biết ông ấy đã vài năm nhưng không bao giờ thân thiết cả.
– Bà gặp ông ấy ở đâu?
– Tại một khách sạn bên Ai cập. “Cung điện mùa đông” ở Luxor.
– Bà nghĩ gì về ông ấy?
Bà Lorrimer khẽ nhún vai.
– Tôi nghĩ rằng… Tôi cho rằng ông ấy là kẻ bất tài hay đi lòe bịp.
– Mong bà hiểu cho, nhưng chắc bà không có lý do để muốn ông ấy chết đi chứ?
Bà Lorrimer hơi buồn cười.
– Thật thế à, ngài cảnh sát? Ngài nghĩ tôi sẽ thú nhận mình có lý do nào đó ư?
– Có thể chứ – Battle đáp, không nao núng. Một người thật sự thông minh phải hiểu rằng mọi việc rồi sẽ sáng tỏ.
Bà Lorrimer ngoẹo đầu suy nghĩ.

– Quả vậy, dĩ nhiên là thế rồi. Không, ngài cảnh sát ạ, tôi chẳng có lý do gì muốn ông Shaitana chết đi. Tôi hoàn toàn thờ ơ đối với việc ông ấy sống hay chết. Tôi cho rằng ông ấy là người khó hiểu và hơi kịch, thỉnh thoảng ông ấy làm tôi tức giận… Đó là thái độ của tôi.
– Ra thế. Bây giờ bà có thể nói với tôi về ba người kia không?
– Tôi sợ là mình không thể nói gì được. Lần đầu tiên tôi gặp thiếu tá Despard và cô Meredith. Cả hai đêu có vẻ hấp dẫn. Tôi biết chút ít về bác sĩ Robert. Ông ấy là một bác sĩ nổi tiếng. Tôi tin điều đó.
– Ông ấy không phải là bác sĩ riêng của bà?
– Ồ không!
– Bà Lorrimer, xin bà nói lại xem mình và các bạn chơi của bà đã đứng dậy khỏi bàn vào những lúc nào?
Bà Lorrimer không hề nghĩ ngợi, nói ngay:
– Tôi cho rằng ông sẽ hỏi tôi câu đó. Tôi đến gần lò sưởi, ông Shaitana vẫn sống. Tôi bảo ông ấy rằng nhìn gỗ cháy thật là thích…
– Ông ấy đáp rằng…?
– Rằng ông ấy ghét lò sưởi điện.
– Có ai nghe thấy câu chuyện đó không?
– Tôi nghĩ là không. Tôi hạ thấp giọng để khỏi cản trở ngươi khác – bà khô khan nói thêm. Thực ra chỉ có tôi mới kể lại rằng Shaitana lúc ấy còn sống và nói chuyện với tôi.
Battle không phản đối gì cả và tiếp tục hỏi theo trình tự:
– Lúc đó là mấy giờ?
– Hơn một tiếng sau khi chơi.
– Còn những người khác?
– Bác sĩ lấy rượu cho tôi. Sau đó một lát, tự lấy ình. Thiếu ta Despard cũng đi lấy đồ uống, vào khoảng mười một giờ mười lăm thì phải.
– Chỉ có một lần thôi à?
– Không, hai lần. Những người đàn ông đi lại hơi nhiều nhưng tôi không để ý xem họ đã làm gì. Cô Meredith chỉ rời chỗ một lần. Cô ấy đi quanh bàn để xem bài người cùng bè.
– Cô ấy có đứng gần bàn chơi bài không?
– Tôi không thể nói gì được. Có lẽ là cô ấy có rời bàn…
Battle gật gật:
– Tất cả đều không rõ ràng.
– Rất tiếc!
Một lần nữa Battle rút nhanh con dao găm nhỏ dài ra:
– Nhìn này! Bà Lorrimer!
Bà cầm nó lên mà không tỏ vẻ gì:
– Bà đã thấy nó bao giờ chưa?
– Chưa bao giờ.
– Ấy thế mà nó nằm trên bàn trong phòng khách đấy.

– Tôi không nhìn thấy.
– Bà cũng thấy đấy, với một vũ khí như thế này thì phụ nữ cũng có thể làm việc đó dễ dàng như đàn ông.
– Tôi nghĩ rằng có thể – Bà Lorrimer bình thản nói rồi trả con dao.
– Nhưng thế thì kẻ đó phải rất liều lĩnh và…
Bà Lorrimer không nói gì cả.
– Bà có biết gì về quan hệ giữa ông Shaitana và ba người kia không?
Bà lắc đầu:
– Không biết tí nào.
– Theo bà thì ai có thể “làm việc đó”?
Bà Lorrimer ngồi thẳng đứng:
– Câu hỏi này thế nào ấy? Tôi không muốn nói về việc này.
Viên sĩ quan cảnh sát trông như cậu bé to xác vừa bị bà ngoại mắng.
– Địa chỉ của bà?
– 111, hẻm Cheyne, Chelsea.
– Số điện thoại?
– Chelsea 45632. – Bà Lorrimer đứng dậy.
– Ngài có hỏi gì không, ngài Poirot? – Battle vội vã hỏi.
Bà Lorrimer ngừng lại, hơi ngoẹo đầu.
– Theo bà thì những bạn của bà chơi bài ra sao?
Bà Lorrimer lạnh lùng đáp:
– Tôi không phản đối trả lời … nếu có liên quan đến việc này, song tôi chẳng thấy dính dáng gì…

– Tôi sẽ lo việc đó, xin bà trả lời cho.
Với giọng người lớn thiếu kiên trì đang giễu cợt một chú bé ngốc, bà Lorrimer đáp:
– Thiếu tá Despard chơi giỏ. Bác sĩ thua to nhưng chơi cũng khá. Cô Meredith chơi được nhưng quá cẩn thận. Còn gì không?
Poirot đưa ra bốn tờ giấy ghi kết quả:
– Trong nhữn tờ giấy này, tờ nào bà ghi?
Bà cầm xem:
– Đây! Chữ tôi đây. Ván thứ ba.
– Còn tờ này?
– Của thiếu tá Despard. Anh ta vừa ghi vừa dập xóa. Còn đây là của cô Meredith, ván thứ nhất.
– Ván cuối cùng chưa đánh xong do bác sĩ Robert ghi à?
– Vâng.
– Cám ơn bà. Xong rồi.
Bà Lorrimer quay sang bà Oliver:
– Chúc bà ngủ ngon! Chúc ngài đại tá ngủ ngon!
Sau khi bắt tay cả bốn người, bà ra đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.