Bạn đang đọc Những quân bài trên mặt bàn: Chương 02
BỮA CHIỀU TẠI NHÀ ÔNG SHAITANA
Cửa nhà ông Shaitana mở ra không tiếng động. Người phục vụ tóc hoa râm giữ cửa lại cho ông Poirot bước vào. Ông lão khẽ khàng khép lại và khéo léo giúp khách cởi áo khoác và bỏ mũ.
Ông lão lầm bầm bằng giọng trầm, không bộc lộ chút tình cảm:
– Ngài tên gì ạ?
– Ngài Hercule Poirot.
Có tiếng nói chuyện vọng lại từ phía cuối phòng khi người hầu mở cửa và thông báo: “Ngài Hercule Poirot”.
Tay cầm cốc rượu sery (một loại rượu trứng của Tây Ban Nha), Shaitana đến gặp ông. Như mọi khi, ông ta mặc đẹp không chê vào đâu được. Ấn tượng Mephisto tối nay càng rõ nét hơn, đôi lông mày nhíu lại giễu cợt.
– Cho phép tôi giới thiệu ông, ông biết bà Oliver chứ?
Ông khoái trí thấy Poirot hơi giật mình kinh ngạc.
Bà Ariande Oliver cực kỳ nổi tiếng với cương vị là một trong những nhà văn xuất sắc nhất về trinh thám và các truyện giật gân khác. Bà viết các tác phẩm “Xu hướng tội phạm”, “Những vụ án nổi tiếng”, “Giết người vì tình”, “Giết người để chiếm đoạt”. Bà rất nhiệt tình ủng hộ phong trào đòi quyền bình đẳng cho phụ nữ và khi bất kỳ một vụ giết người quan trọng nào xuất hiện trên mặt báo, thế nào cũng có bài phỏng vấn của bà Oliver và người ta nói rằng bà Oliver đã phát biểu “Nếu giám đốc sở cảnh sát mà là phụ nữ thì…”. Bà luôn tin tưởng vào trực giác của bà.
Bà là một phụ nữ trung niên dễ thương, mốt thời trang lẫn lộn linh tinh, có đôi mắt đẹp, vai rộng và bộ tóc xám luôn bị thí nghiệm theo kiểu mới. Một hôm bà xuất hiện với vẻ rất trí thức, tóc xõa thành từng món lớn xuống cổ. Hôm khác, bà Oliver đột ngột hiện ra với dáng vẻ đức bà hoặc cùng vô số những lọn tóc quăn bù rối. Còn buổi hôm nay bà cắt tóc để rèm ngang trán. Bà chào Poirot bằng một giọng rất êm tai. Bà đã gặp ông tại cuộc họp các nhà văn.
– Và đây, ngài sĩ quan cảnh sát Battle, chắc ngài biết rõ – Shaitana tiếp tục.
Một người có bộ mặt vuông, trông như gỗ, tiến đến. Người ta không chỉ có cảm giác ông ta được làm bằng gỗ mà còn là làm bằng gỗ tàu chiến. Sĩ quan Battle được coi là người đại diện xứng đáng nhất cho Sở cảnh sát Anh. Trông anh lúc nào cũng phớt lạnh và hơi ngốc nghếch.
– Tôi biết ngài Poirot – Battle đáp. Bộ mặt anh chảy ra thành nụ cười ngắn ngủi rồi lại bất động như cũ.
– Đại tá Race – Shaitana giới thiệu.
Poirot chưa từng gặp nhưng có biết về nhân vật này. Ông khoảng năm mươi tuổi, đẹp trai, người ta thường gặp ông ở các nước thuộc đế quốc Anh, đặc biệt khi ở đó có chuyện gì đấy (dùng từ gián điệp thì hơi quá nhưng với bản chất và phạm vi hoạt động của đại tá Race thì từ đó vẫn còn tương đối chính xác).
– Còn những vị khách khác chưa tới – Ông Shaitana nói. Đó là lỗi tại tôi. Tôi nhớ là tôi bảo họ đến lúc tám giờ mười lăm phút.
Vừa lúc đó, cửa mở và người hầu xuống: “Bác sĩ Robert”.
Người đàn ông bước vào với cử chỉ khéo léo và nhanh nhẹn. Ông trạc bốn mươi lăm tuổi, vui vẻ, đỏ đắn, hồng hào. Đôi mắt nhỏ lấp lánh. Đầu hơi hói, có vẻ embonpoint (phởn phơ) và là một bác sĩ sực mùi thuốc tây, chải chuốt, cử chỉ hoạt bát và tự tin. Ta có cảm giác ông chẩn đoán chính xác và có phương pháp chữa bệnh phù hợp, có hiệu quả. “có lẽ nên dùng sâm-panh khi phục hồi sức khỏe”. Một người bình thường.
– Tôi hy vọng là tôi không đến muộn chứ ạ – Bác sĩ Robert nói vui vẻ. Ông bắt tay chủ nhà và được giới thiệu với những người khác. Ông đặc biệt hài lòng khi gặp Battle.
– Ô kìa, phải chăng ông là một trong những người nổi tiếng nhất của Sở cảnh sát? Hay thật, quả là tệ nếu tán hươu tán vượn với ông. Tôi luôn quan tâm tới tình hình tội phạm, một tính xấu đối với một anh bác sĩ nhỉ? Đừng nói với bệnh nhân của tôi điều này nhé. Ha ha!
Cửa lại mở.
– Bà Lorrimer!
Bà Lorrimer sáu mươi tuổi, ăn mặc sang trọng. Nét mặt vẫn còn đẹp, với bộ tóc xám cắt tỉa rất khéo. Bà có giọng nói trong trẻo và sắc sảo.
– Tôi hy vọng là không đến muộn – Bà nói, tiến lại gần chủ nhà. Bà quay sang chào bác sĩ Robert, người bà đã biết.
– Thiếu tá Despard! – Người hầu báo.
Thiếu tá Despard bước vào. Đó là một người cao, gầy, đẹp trai, trên mặt có một vết sẹo nhỏ ở gần thái dương làm anh hơi xấu đi. Sau khi được giới thiệu, anh lại gần đại tá Race và lập tức hai người nói chuyện về thể thao, sao đọ các kinh nghiệm trong săn bắn.
Lần cuối cùng, cửa lại mở. Người hầu báo: “Cô Meredith!”.
Một cô gái khoảng hai mươi, hai mốt, xuất hiện. Cô tầm thước và xinh xắn. Bộ tóc như uốn quăn xõa xuống cổ, đôi mắt xám tro của cô ta mở rộng, mặt cô như bôi phấn. Giọng cô thấp và hơi ngượng ngập:
– Trời ơi tôi đến muộn nhất à?
Shaitana tiến lại phía cô với cốc sery trong tay cùng với một câu tán tụng hoa mỹ. Lời giới thiệu của ông có vẻ hơi khách khí. Cô Meredith đến đứng cạnh Poirot và nhấm nháp rượu sery.
– Ông bạn của chúng ta rất kỹ tính đấy – Poirot mỉm cười.
Cô gái đồng ý:
– Tôi biết. Bây giờ người ta không quá chú trọng đến các thủ tục giới thiệu, họ chỉ bảo “Tôi cho rằng ta biết nhau cả rồi”. Thế thôi.
– Cho dù họ biết nhau hay chưa?
– Vâng, nhiều khi không giối thiệu làm cho người ta lúng túng, nhưng tôi nghĩ giới thiệu kỹ quá cũng khó chịu.
Cô ngập ngừng và nói:
– Có phải bà Oliver, tiểu thuyết gia kia không nhỉ?
Lúc ấy bà Oliver đang cao hứng nói chuyện với bác sĩ Robert:
– Ông không thể bỏ qua trực giác của người phụ nữ được, bác sĩ ạ. Phụ nữ biết những điều ấy đấy.
Quên phứt mất là mình đã cạo mất một bên lông mày, bà hăng hái vén tóc sang một bên, nhưng chợt vướng cái rèm.
– Đó là bà Oliver đấy! – Poirot đáp.
– Người viết cuốn “Xác chết trong tu viện” phải không?
– Chính thế.
– Còn cái ông trông như gỗ kia là sĩ quan cảnh sát như ông Shaitana giới thiệu thì phải?
– Từ Sở cảnh sát đấy.
– Còn ông?
– Tôi ấy à?
– Tôi biết hết về ông rồi, ngài Poirot ạ. Chính ông tìm ra thủ phạm vụ ABC.
– Cô làm tôi bối rối quá.
Cô Meredith hơi nhếch cặp lông mày.
– Ông Shaitana ấy mà… – rồi ngập ngừng bặt. Ông Shaitana…
Poirot trầm tĩnh bảo:
– Ta có thể nói ông ấy có tư tưởng phạm tội. Có vẻ như thế. Rõ ràng là ông ấy muốn nghe chúng ta cãi nhau. Ông ta đã khích được bà Oliver và bác sĩ Robert rồi, họ đang cãi nhau về loại thuốc độc không để lại vết tích.
Cô Meredith hơi nín thở nói:
– Ông ấy kỳ quặc quá đi!
– Bác sĩ Robert ấy à?
– Không, ông Shaitana chứ – Cô gái khẽ run lên và tiếp. Theo tôi ông ấy luôn có cái gì đó đáng sợ. Ông không biết rằng việc iễu cợt làm ông ấy thích thú như thế nào đâu. Như thế, như thế nó độc ác thế nào ấy.
– Giống như đi săn cáo chứ gì?
Cô Meredith liếc nhìn ông:
– Ý tôi là, như thế hơi bí hiểm.
– Có lẽ đầu óc ông ấy rắc rối quá – Poirot công nhận.
– Tôi cho rằng mình mến ông ấy lắm – Cô Meredith hạ giọng xuống.
– Dù sao thì cô vẫn thích bữa chiều nay. Ông ấy có người đầu bếp khá lắm.
Cô gái nhìn ông nghi ngờ rồi cười:
– Ồ – cô kêu lên – Ông thật tốt bụng.
– Ồ, dĩ nhiên tôi là người tốt rồi.
– Ông ạ – cô Meredith nói – tất cả những nhân vật nổi tiếng này đều hơi đáng sợ.
– Ồ (Ma demoiselle) cô không nên sợ hãi, và nên có một cuốn sổ tay và chiếc bút máy.
– Ấy ông ạ, tôi không hề quan tâm đến các vụ án. Phụ nữ thường như vậy, chỉ có đàn ông mới luôn đọc truyện trinh thám thôi.
Hercule Poirot thở dài cố ý:
– Hởi A-la, tôi biết nói gì đây.
Người hầu mở cửa:
– Bữa đã dọn xong rồi ạ – ông ta thông báo.
Dự đoán của Poirot được chứng nh hoàn toàn. Bữa cơm chiều rất ngon và được phục vụ chu đáo. Ánh sáng dịu, gỗ đánh bóng, sắc xanh lấp lánh của các chiếc cốc Ailen. Trong ánh sáng mờ ảo, ngồi ở đầu bàn, trông ông Shaitana càng có vẻ bí hiểm hơn bao giờ hết.
Ông xin lỗi rất kiểu cách đám phụ nữ. Bà Lorrimer ngôi bên phải ông, còn bà Oliver ngồi bên trái. Cô Meredith ngội gọn giữa sĩ quan cảnh sát Battle và thiếu tá Despard. Poirot ngồi giữa bà Lorrimer và bác sĩ Robert.
Bác sĩ Robert thì thầm với Poirot:
– Còn lâu ông mới được độc quyền cô gái xinh đẹp ấy suốt buổi tối nay. Trông cô ta cười kìa. Anh bạn người Pháp ơi. Anh không phí thời gian đâu.
– Tôi là người Bỉ cơ – Poirot khẽ đáp.
– Chẳng sao hết.
Bác sĩ vui vẻ quay sang nói chuyện với đại tá Race về những tiến bộ mới nhất trong việc điều trị bệnh nhân buồn ngủ. Bà Lorrimer quay về phía Poirot và nói về các vở kịch mới nhất. Những nhận xét của bà rất hay và lời chỉ trích cũng thích hợp và xác đáng. Sau đó họ còn nói chuyện về sách vở và chính trị thế giới. Poirot hiểu rằng bà ta biết nhiều tin tức và rất thông nh.
Phía bàn bên kia, bà Oliver đang hỏi thiếu tá Despard xem anh có biết về một loại thuốc độc hoàn toàn mới hay không.
– Có đấy! Nhựa Cura.
– Ôi dào, loại ấy cổ rồi, loại mới cứng cơ.
Thiếu tá khô khan đáp:
– Các bộ lạc nguyên thủy có vẻ hơi lạc hậu, họ luôn làm những việc mà cha ông họ truyền lại.
– Tôi chán ngấy họ – bà Oliver nói. Tôi cứ nghĩ họ chỉ thí nghiệm giữa các thứ hạt độc vớ vẩn suốt thôi. Tôi cho rằng thế là dịp tốt cho các nhà thám hiểm. Họ có thể trở về nhà giết ngoéo các ông bác giàu có của mình bằng loại độc dược chưa ai biết.
– Bà nên ở lại với thế giới văn nh, chứ đừng đi vào những nơi hoang dã với ý định ấy – Despard đáp lại. Trong một phòng thí nghiệm chẳng hạn, cấy thử các loại vi trùng có vẻ vô hại để gây ra những bệnh không thể cứu vãn được ấy.
– Nhưng độc giả của tôi thì họ không thích – bà Oliver nói. Thêm nữa, rất dễ viết sai staphylocouuo và steptococuuo, những loại thuốc như vậy thư ký của tôi khó chép lại và thế cũng chán. Anh thấy đúng không? Ngài sĩ quan cảnh sát Battle nghĩ sao?
– Trong cuộc sống thực, mọi người không ngại giở những trò tinh vi đâu bà Oliver – viên cảnh sát đáp. Họ hay dùng arsenic vì nó rất tốt và nhẹ nhàng.
– Vô lý! – Bà Oliver hăng hái. Đó chỉ vì còn nhiều vụ mà sở cảnh sát không tìm ra nổi thủ phạm. Bây giờ nếu giám đốc sở là phụ nữ thì…
– Ồ, thưa bà chúng tôi vẫn có những nữ cảnh sát đấy chứ ạ.
– Vâng, những bà cảnh sát đội những chiếc mũ nực cười chỉ làm phiền người ta ở các công viên thì tôi còn lạ gì. Đây tôi muốn nói, một phụ nữ làm giám đốc kia. Phụ nữ hiểu biết về tội ác lắm chứ.
– Phụ nữ thường là những tội phạm rất thành công. Họ bình tĩnh và trơ tráo ra phết.
Ông Shaitana mỉm cười góp chuyện:
– Thuốc độc là vũ khí của phụ nữ. Chắc chắc có rất nhiều phụ nữ đã từng bỏ thuốc độc cho ai đó, mà không bao giờ bị phát giác.
– Dĩ nhiên là có chứ – Bà Oliver phấn khởi nói và nhét một ếng thịt bò rán nhỏ vào trong ệng.
– Một bác sĩ cũng có nhiều dịp – Shaitana nói với vẻ trầm tư.
– Tối phản đối đấy – bác sĩ Robert kêu lên. Khi chúng tôi cho bệnh nhân uống phải thuốc độc. Đó hoàn toàn là do tình cờ thôi. – Và ông ta mỉm cười một cách thật thà.
– Nhưng nếu tôi có ý định giết người… – Shaitana nói tiếp và im lặng, sự im lặng đó làm mọi người chú ý.
Ai cũng quay mặt lại nghe ông ta.
– … Thì tôi hành động rất đơn giản, luôn luôn có một tai nạn nào đó, tai nạn do súng nổ chẳng hạn, hay tai nạn trong nhà…
Sau đó ông ta nhún vai và cầm ly rượu vang lên:
– Nhưng tôi lại nói điều này với ai thế nhỉ, với những chuyên gia ở đây à?
Ông ta uống cạn. Ánh sáng của cây nến hắt vào mặt ông ta cái màu đỏ của rượu thành một vệt hồng ở bộ ria mép đẹp, bộ râu cằm nhô ra và đôi lông mày quái dị.
Mọi người lặng đi một lát.
Bà Oliver hỏi:
– Bây giờ là kém hai mươi phút hay hơn hai mươi phút. Một thiên thần lướt qua kìa. Chân tôi đang bắt chéo nhau. Thế thì hẳn đó là một thiên thần đen rồi!