Đọc truyện Những Người Như Chúng Ta – Chương 82: Mộng Đẹp Không Còn Xa
“bữa tiệc nào cũng có lúc tàn” – Những ngày tháng bình yên nhất nơi quê tôi đã đến hồi chấm dứt.
Ba hôm sau vừa vặn đến sinh nhật tôi. Tôi xin phép các tổng đài trong nam trì hoãn công chuyện thêm 2 ngày để bản thân có thời gian chung vui cùng gia đình nhỏ bé.
Ngày sinh nhật tôi trời mưa lắc rắc, tuy rằng cơn bão lớn đã tràn qua miền trung nhưng những hệ quả vẫn còn dai dẳng nhiều tuần liền.
Sinh nhật đến, từ trong nhà ra trước hiên đều được trang trí bởi hoa và bóng bay. Đây là thành phẩm của Hạnh Nhi và em gái, hai cô nàng rất có thẩm mỹ,nhờ bàn tay của 2 người họ, căn nhà bừng sáng hẳn dưới cơn mưa ủ dột.
Gái Hư và bác gái tôi phụ trách làm mấy món đơn giản. Bánh sinh nhật được đặt mua trong thị trấn, gồm có 3 tầng, cả nhà ăn mấy ngày mới hết.
Đột nhiên tôi nhớ tới sinh nhật năm vừa rồi. Năm vừa rồi, mọi thành viên trong “đại gia đình” Tắc Kè Bông đều góp mặt không thiếu mống nào, cả “binh đoàn” mấy chục mạng tràn vào quán nhậu hết sức náo nhiệt. Ở Sài Gòn tôi đã quen với cuộc sống ồn ã , đông đúc, cho nên ngày hôm nay có mặt tại đây, dưới cơn mưa xám xịt này, đâm ra có chút không quen.
Tôi nhìn khắp chung quanh, chỉ thấy 3 người con gái và 1 bà già móm mém ngồi nhai trầu.Trong lòng liền nhủ thầm : “Năm nay đã 33 tuổi rồi, bước qua giai đoạn khác của cuộc sống.”
“phải rồi, khi ta trẻ, ta mặc sức bay nhảy tự do, giao thiệp bạn bè rộng rãi mênh mông. Khi ta có tuổi, chin mùi trong cách sống, những gì thân mật gói gọn trong gia đình.”
Buổi trưa hôm đó bắt đầu giai đoạn ăn nhậu la liệt tới tận chiều. Công nhận, trời mưa mà ngồi lai rai là số dách. Nhân ngày sinh nhật, tôi cũng gạt bỏ mọi buồn phiền xảy ra trong cuộc sống, lấy những năm vừa qua làm động lực cho những năm tiếp theo.
Nhiều năm đã qua , Tắc Kè Bông vẫn vững vàng không suy sụp. Cho dù công việc làm ăn lúc thịnh lúc suy, nhưng chung quy lại tôi vẫn sinh tồn hoàn hảo giữa thế giới ngầm.
Bánh Đậu Ngọt hỏi về sinh nhật các năm trước của tôi. Cả tôi , Hạnh Nhi, Gái Hư đều hài hước kể lại cho nó nghe.
Hạnh Nhi hãnh diện khoe “ năm ngoái, tao làm vedette đấy.”
Em gái liền tò mò nhìn Búp Bê.
Cô nàng bổ sung thêm “vedette tức là hốt cú chót đó hiểu không cưng? Lúc chị đây xuất hiện cực kì đẹp. Đẹp cực kì luôn.”
Chẳng là, năm ngoái đại gia đình cave từ bắc chí nam đều chúc mừng sinh nhật tôi. Giữa 1 rừng em út và bạn bè vây quanh tôi vẫn luôn thắc mắc vì không thấy Búp Bê đâu. Nhưng vì khách khứa quá đông cho nên cũng chẳng tiện đi tìm.
Mọi người hát hò, nhảy nhót ầm ĩ , lại còn bày ra biết bao nhiêu trò chơi, vui ơi là vui. Đến cuối bữa tiệc, Gái Hư kéo tay tôi đến bên một chiếc hộp quà to như cái tủ lạnh , mọi người đều vây xung quanh đó. Tôi toan mở hộp ra thì bỗng nắp hộp bung lên, Hạnh Nhi từ trong đó chui ra , vung kim tuyến loạn xạ , hô : “quẩy lên , quẩy lên”.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 960×719.
Búp Bê mũm mĩm tối hôm đó thật xinh xắn. Nàng bận váy đỏ, giữa đống kim tuyến bạc lấp lánh trông như thiên thần đội tuyết.
Ai nấy kể xong kỉ niệm vừa rồi đều khoái chí làm 1 li , ăn một miếng.
Tôi nhìn cô búp bê bên cạnh cưởi tủm tỉm. Năm nay nàng ta giả vờ quên sinh nhật tôi, nhưng tiếc thay mưu tính không thành công, bị Bánh Đậu Ngọt lật tẩy, thế là đành chữa thẹn bằng cách chạy vào nhà bếp lấy xoong nồi đập vào nhau boong boong theo nhịp bài happy birthday.
Vợ bé uống 1 li rượu vào,sắc mặt hồng nhuận, le lưỡi nhìn tôi cười. Tôi bèn đưa tay véo má nàng mấy cái.
Đột nhiên , Gái Hư kể về 1 kỉ niệm trong quá khứ – ngày tôi và Gái mới gặp nhau. Khi đó tôi ngứa mắt con điếm nhỏ này ghê gớm, còn tính nhờ Gia Đình Đĩ Điếm dạy cho nó 1 bài học. Mỗi khi uống rượu trong bar, Gái Hư thường xuyên giả vờ say làm đổ rượu lên người tôi, chọc tức tôi không biết bao nhiêu lần. Thế mà, có 1 lần cô ả say thật . 2h sáng nằng nặc theo tôi về nhà, vừa ôm tôi vừa tỉ tê : “Trai ngoan, trai ngủ ở nhà. Gái ngoan , gái ngủ ở nhà trai ngoan.”
Hôm đó, tôi đành phải đưa cô ả về nhà mình. Đến trước cửa căn hộ , Gái Hư đi không nổi nữa ngã lăn ra ngủ. Tôi đinh ninh nàng ta đang giả vờ, hay chí ít cũng làm lố, thế là bỏ mặc nàng, vô nhà ngủ ngon lành. Sáng hôm sau hàng xóm phát hiện ra Gái Hư , hét toáng lên. Cả khu chung cư nhốn nháo . Ai nấy đều tưởng rằng cô gái trẻ này đã trúng gió chết từ đêm qua rồi.
Chị cả kể xong câu chuyện , cả nhà được dịp cười ầm, còn tiện thể mắng tôi là đồ không có lương tâm. Thú thực , nhớ lại sự tình lúc đó tôi cảm thấy rất vui. Nếu có cơ hội quay ngược thời gian, tôi vẫn quyết định để Gái nằm bên ngoài thôi.
Chúng tôi chè chén say sưa cả buổi chiều câu chuyện mới dần đi đến hồi kết.
Tôi đứng dậy đi vệ sinh, ra đằng sau nhà gọi điện cho Vợ Lớn. Bỗng nhiên trong ngày sinh nhật của chính mình , tôi rất muốn được tiếp xúc với đứa con máu mủ của tôi. Hôm nay là một ngày thiêng liêng, tôi thật sự mong rằng sợi dây gắn kết giữa 2 bố con sẽ trở nên bền vững.
Không phụ sự kì vọng này, ở đầu dây bên kia có người nhấc máy, giọng nói rất dễ nghe.
Tôi ấp úng nói : “hôm nay sinh nhật anh, cho anh nói chuyện với con bé được không?”
Vợ Lớn hơi ngập ngừng , rồi đưa ống nghe về phía con gái tôi, nghe được mấy tiếng cười trong trẻo của trẻ nít.
Tôi mừng rỡ, hỏi : “Không biết con trông như thế nào hả em?”
Vợ Lớn đáp : “con xinh lắm.”
“vậy chứng tỏ nó giống mẹ rồi. Em đặt tên cho con chưa?”
Vợ Lớn trả lời : “tên con là Thanh Hà.”
Tôi hơi sững người, sau cùng cũng chấp nhận thực tế, chữ “Thanh” mà tôi mong muốn thì ra được đặt làm tên lót , âu cũng là hợp lý.
Vợ Lớn nói thêm : “vợ chồng em quyết định lấy tên Thanh Hà, vì mong muốn tính cách nó luôn luôn vận động, luôn luôn tiến về phía trước, không bao giờ vì bất kì lí do gì mà cho phép bản thân trì trệ. Sau này nó lớn lên, mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều. Giống như một dòng sông, con bé có thể bắt kịp với mọi điều mới mẻ.”
Có thứ cảm giác là lạ cứ xốn xao trong lòng tôi, tôi thở nhẹ ra 1 hơi, cảm khái nói:
“cái tên ý nghĩa quá ! em vẫn sâu sắc như ngày nào.”
……
Màn đêm dần buông xuống, bữa tối cuối cùng ở quê nhà rốt cuộc đã đến. Tôi “khiêng” Hạnh Nhi vào buồng trong, bản thân cũng tranh thủ nằm nghỉ một chút. Bánh Đậu Ngọt làm nước chanh cho tôi, tôi mờ hồ uống hết li nước rồi ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã 9 giờ tối. Vợ bé vẫn say đắm đuối nằm bên cạnh.
Tôi nhìn cô vợ bé có cảm giác rất an lành, những kỉ niệm đẹp đẽ ùa về trong kí ức. Đột nhiên, búp bê trở mình , rồi gác 1 chân lên đùi tôi. Nàng này có tướng ngủ chàng hảng rất bá đạo. Tôi cảm thấy thân con gái nên giữ ý giữ tứ một chút, bèn kéo chân Hạnh Nhi về đúng chỗ của nó, để người nàng nằm nghiêng sang 1 bên.
Lúc này khuôn mặt tôi áp sát vào má nàng, ngửi thấy hơi rượu nhè nhẹ, và một thứ mùi sữa tắm rất đặc trưng của Hạnh Nhi. Tôi thích thú ôm Hạnh Nhi rồi dùng môi áp vào má nàng,cảm giác vừa ấm áp vừa sảng khoái . Búp Bê mũm mĩm có nước da màu trắng sữa, làm người ta có cảm giác chỉ cần hôn vào đó tự nhiên sữa sẽ chảy vào miệng. Tôi hôn nàng chùn chụt, vòng 2 tay qua ôm cái bụng mèo sướng khoái. Trong đầu liền nghĩ về sự tình ngày hôm qua.
Ngày hôm qua tôi quyết định làm nốt mấy việc lặt vặt cần thiết trước khi lên đường vào nam. Buổi chiều làm 1 bữa thịt rừng lai rai với ông Cảnh bán nội thất. Ông Cảnh này là fan ruột của Búp Bê nhà tôi, vừa gặp tôi đã xổ ra ào ào, nào là “cái cô Hạnh Nhi nớ mô? Có đi theo không?”
“trời quơi, tui chưa thấy ai tốt số như cậu.”
“Chậc, cái tâm của tui là luôn mong muốn người ta sống để yêu nhau mà. Nè, không phải tui nhiều chuyện đâu nha. Nhưng mà….”
Thì ra , mọi chuyện là thế này :
Ngày 18/ 9 Hạnh Nhi vâng lời tôi tới cửa hàng của Ông Cảnh trong thị trấn lựa mua đồ nội thất và vật liệu xây dựng cần thiết. Vừa trông thấy búp bê, ông Cảnh đã xuýt xoa liên tục về vẻ đẹp rất thành thị, rất lạ lùng của nàng.
Búp Bê Hạnh Nhi lượn tới lượn lui như cá cảnh. Ông chủ cửa hàng ra sức cầu tài. Cô nàng cứ soi tỉ mỉ một món đồ lại kêu lên : “ôi mẹ ơi, cái này tắc kè không thích đâu.” – “Cái này không hợp với tắc kè.” , “gam màu này chọi với nhà mình.” , “cái này là đổ dởm” , “kiểu này quê mùa rồi.”,…
Ông chủ đứng bên cạnh toát mồ hôi hột nghĩ thầm “dân phố về gớm hỉ, mắt nhìn trên trời không !”
Thế là ông ta đích thân giới thiệu một số vật dụng cho Hạnh Nhi xem. Cô nàng một câu cũng Tắc Kè, 2 câu cũng Tắc Kè, lại còn gọi điện về cho tôi không biết bao nhiêu lần.
Ổng Cảnh không nhịn được liền hỏi “Tắc Kè nớ là bạn trai mi hả?”
Hạnh Nhi trả lời : “không phải, là chồng.”
“rứa anh chồng mi thích loại mô?”
Hạnh Nhi đáp lại bằng giọng Quảng: “kiểu mô cũng ưng hết.”
“rứa còn gọi về nhà làm chi?”
“hihi, rứa cho chắc!”
Cứ như thế, ông Cảnh bán nội thất bị Hạnh Nhi hành cho 1 ngày mệt đứ đừ. Chẳng hạn, khi xem 1 chiếc tủ , nàng sẽ thử treo đồ vào đó, rồi lại đắn đó suy nghĩ về chất liệu, màu sắc, kích cỡ, sau đó thì quyết định không xem tủ nữa mà xem bồn rửa mặt. Nửa ngày trời trôi qua, mặt trời nhô lên hụp xuống , lúc bấy giờ Hạnh Nhi mới tạm thời hài lòng.
Hạnh Nhi quyết định mua mấy thứ cần kíp trước. Những thứ khác hôm sau lại tới mua. Thời gian còn nhiều, không nên vội vàng hấp tấp. Nàng này bình sinh sợ nhất là mua hớ.
Ông chủ tính tiền một loạt, báo giá cho nàng , Hạnh Nhi nghe xong kêu lên : “ôi mẹ ơi, cháu ở ngoài bắc vào mà, chú phải để giá ưu đãi một tí. 5 triệu mắc quá , 4 triệu rưỡi thôi. Nhìn đây này, trong túi cháu chỉ có ngần này.”
Nàng Búp Bê ép giá quá bá đạo, ông Cảnh buôn bán 30 năm, chưa gặp ai liều mạng vậy. 2 người kì kèo một hồi, rốt cuộc Búp bê cũng năn nỉ thành công, mua được món đồ với giá khá mềm.
Sau khi gật đầu chấp nhận thỏa thuận , ông Cảnh mới ngớ người ra : “ôi chao, răng ta ngu rứa hè.”
Tuy nhiên Ông Cảnh nọ không hề phiền lòng một chút nào, ngược lại còn rất quan tâm cô gái này. Đây là thiên tính của Hạnh Nhi. Người khác chỉ có thể yêu thích hoặc là cười, hoặc là lắc đầu ngán ngẩm trước nàng mà thôi.
Kết thúc đợt mua hàng thứ nhất , Hạnh Nhi đếm đi đếm lại số hàng rồi mới đồng ý cho chất lên xe. Ông Cảnh thấy thế bèn nói : “làm răng mà sót hàng được. cô lo cái chi?”
Hạnh Nhi không để ý đến ông ta, tiếp tục lẩm nhẩm tính toán giữa hàng và tiền, sau cùng đáp lại : “ôi mẹ ơi, đầu óc cháu ngu lắm. Tắc Kè nói, chỗ nào rối thì phải làm thiệt chậm.”
Ông Cảnh hết cách không biết làm sao, cuối cùng quyết định đi viết hóa đơn.
Đang tính đặt bút viết thì Hạnh Nhi nói : “chú ơi, chờ một chút. Chú viết hóa đơn giá rẻ thật rẻ vào giúp cháu được không?”
Ông Cảnh sững người , suýt nữa quát to lên : “mi còn muốn giảm giá nữa?”
“ôi mẹ ơi, không phải đâu. Chú cứ viết hóa đơn rẻ hơn giá bán. Để cháu về trình cho Tắc Kè thôi. Thiếu bao nhiêu cháu bù.”
Ông Cảnh càng thêm kinh ngạc. Cha mẹ ơi, cha sinh mẹ đẻ chưa thấy trường hợp như bữa ni. Ông ta lo sợ không biết đây có phải là chiêu gì mới của “gái đẹp” hay không. Bèn e dè hỏi :
“tức là , mi vẫn trả đủ tiền cho ta?”
“chuẩn luôn. Trả không thiếu xu nào.”
Ông Cảnh nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Hạnh Nhi thận trọng nói : “nếu có ai đến gặp chú, hay gọi điện xác minh, chú cứ nói giúp cháu là bên mình có khuyến mãi lớn. Chú giúp cháu nhé. Ôi mẹ ơi.”
Búp Bê năn nỉ 1 câu khiến đá cũng phải mềm, ông chủ cửa hàng nghĩ tới cái người tên Tắc Kè có được cô vợ cao thượng , biết lo biết nghĩ , trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động. Tắc Kè kia ăn cái giống yêu gì mà may mắn quá !
Trong đêm tối, tôi ngẫm lại sự tình ngày hôm qua, mắt liếc nhìn Hạnh Nhi cười bí hiểm.
Câu chuyện mình nghe được liệu có nhầm không nhỉ? Cá tính bảo thủ trong tiền nong là đặc trưng của Hạnh Nhi mà. Không ngờ cũng có một ngày tôi nhìn thấy khía cạnh khác của nàng.
Chẳng trách thời gian ở quê nàng thường hỏi thăm tình hình kinh tế của tôi. Vì biết tôi đang trong giai đoạn khó khăn cho nên âm thầm giúp đỡ.
“chú cứ viết rẻ thật rẻ vào , thiếu bao nhiêu cháu bù.” – Thì ra đây là lí do Vợ Bé mua cái gì cũng cực rẻ. Haha . Tắc Kè Bông tôi đi khắp đất nước, có thể tìm ở đâu một người con gái giống như vậy đây?
“um um” – đương trong dòng hồi tưởng, đột nhiên Vợ bé cựa người vươn tay vươn chân. Tiếp sau đó nở nụ cười vô thức, dường như mơ thấy chuyện chi phấn khích lắm. Tôi hôn lên má rồi lại hôn lên môi Búp bê. Cô nàng tức thì rên ư ử trong cổ họng . Tôi toan hôn thêm cái nữa thì đột nhiên nghe tiếng gừ gừ đe dọa của con mèo Số Hưởng.
Thì ra con súc sinh này ở 1 bên đã chứng kiến tất cả, nó không thích tôi làm phiền giấc ngủ của chị cả nó, cho nên muốn đuổi tôi đi chỗ khác. Nhưng mà nó phạm sai lầm lớn rồi, chị cả nó hiện giờ chẳng biết trời trăng mây gió gì, tôi hành hạ nó thế nào chỉ có trời mới biết.
Con mèo mập gừ gừ xong mấy tiếng vẫn thấy tôi lì lợm nằm ở đó, nó bèn đưa móng chân cào tôi một phát.
Láo ! láo quá ! con súc vật này ! tôi gõ cái cốp lên đầu nó rồi chụp cổ quẳng thẳng xuống giường . Chỉ nghe “méooo!” 1 tiếng, chuyện còn lại chẳng quan tâm.
Tôi nằm ôm vợ bé cố gắng ngủ nhưng không thành công, bởi vì người say vừa tỉnh dậy cho nên cơ thể vẫn còn tỉnh táo. Tôi nằm 1 chặp nữa, thấy cổ họng khô đặc liền xuống giường vào bếp rót li nước.
Ở bên ngoài có tiếng ồn ào huyên náo, tôi cầm li nước bước ra cửa trước thì hóa ra cơn mưa đã tạnh từ khi nào . Mây tan đi để lộ vầng trăng rất sáng tỏ.
Vài người bà con hàng xóm buồn quá hóa rãnh , bèn xách đèn pin sang nhà tôi chơi. Họ là bạn của bác gái, thi thoảng lại tới nhà ngồi đánh tứ sắc, ăn trầu , nghe cải lương.
Từ gian nhà dưới nhìn lên gian trên, phát hiện thấy Bánh Đậu Ngọt và Gái Hư đang vừa đánh bài vừa hát gì đó rất vui vẻ. Mặt em gái tôi hơi ửng hồng vì men rượu , nhưng cả người tràn trề năng lượng. Con bé cầm bài bằng 2 tay rất cẩn thận, mỗi khi đánh 1 quân xuống chiếu, mắt nó cười tít cả lại. Đây là bộ dạng của người mới biết chơi bài.
Tôi nhìn con bé, thầm kêu may mắn vì đã thành công trục ngải khỏi người nó, còn nhân tiện giải trừ chứng trầm uất. Bây giờ tôi đã trả lại cho em gái một cuộc sống bình thường như bao cô gái khác.
Đột nhiên tôi có suy nghĩ rằng bao lâu nay mình bao bọc em quá kĩ, đến mức khắt khe. Rõ ràng đó không phải là cách tốt nhất. Em gái đã mất quyền tự do trong suốt quãng thời gian trưởng thành. Từ nay trở đi tôi muốn nó thích gì làm nấy, mặc sức tung tăng làm theo ý mình.
Trên bầu trời, một vầng trăng bạc càng thêm sáng tỏ. Gió mưa tan đi, trong không khí còn dư mùi ẩm ướt.
***
Ngược lại với suy nghĩ của chúng tôi, sáng sớm hôm sau cơn mưa lại bắt đầu phủ xuống khắp chốn núi rừng. Tôi vừa mở mắt tỉnh dậy , toan bước xuống giường thì Búp Bê dùng 2 tay kẹp vào cổ tôi, dùng 2 chân quặp vào hông tôi, sống chết không chịu buông ra. Bằng cách này nàng muốn theo tôi đi khắp nơi.
Trong cơn mưa phùn, tôi đèo vợ bé ra đường cái mua mì trộn. Ngày hôm nay tôi sẽ đáp chuyến bay vào Sài Gòn, Hạnh Nhi nằng nặc đòi theo tôi.
Tôi bình thản ngồi xuống bàn, ăn bát mì trộn. Hạnh Nhi ngồi đối diện tôi bực mình nói : “ôi mẹ ơi, Bọn mình là 1 gia đình, bây giờ anh dắt mỗi mình Gái đi. Coi sao được ? Phải để em và Bánh Đậu theo cùng cơ.”
Tôi hiểu tình cảm quyến luyến của nàng, nhưng vẫn lắc đầu : “trong nam nguy hiểm lắm. ở quê mình là an toàn nhất. Ráng đợi anh dăm bữa nửa tháng.”
Cô búp bê bướng bỉnh nói : “ở đây mới là nguy hiểm ấy. không có anh bên cạnh, lỡ bọn người xấu đến thì làm sao?”
“bọn người xấu không tới được đây đâu.”
“ôi mẹ ơi, làm sao anh biết ?”
“anh đã sắp đặt người bảo vệ rồi.”
Cô Vợ bé nghe thấy mấy chữ “người bảo vệ” bất giác giật mình nhìn ngó xung quanh, nhưng dĩ nhiên cư dân ở đây toàn người lớn trẻ con, chẳng có ai khả nghi cả.
Thế là nàng tỉnh ngộ ra , bèn mắng : “anh lừa em. Ôi mẹ ơi, sao mình toàn bị lừa .”
“Haha ! Thôi ! không tranh cãi nữa, lo ăn nhanh đi, còn đem mì về nhà.”
“nhưng mà , nhưng mà …”
Búp bê toan giở chiêu bướng bĩnh, liền bị tôi lườm cho 1 cái. Nàng bực dọc dẫm chân bùm bụp, sắc mặt rất đáng sợ. Hình như đang âm thầm làm chuyện chi mờ ám.
Tôi ngạc nhiên hỏi : “em đang làm gì vậy?” .
“em đạp chân anh, vừa dẫm anh thật mạnh mà. đây nữa nè.”
Gã bên cạnh đột nhiên ôm chân nhảy dựng “ối ối á, đau , đau quá!”
……
Sáng hôm đó , lúc 2 người chúng tôi ra về đi ngang qua một quán nước nhỏ nằm dưới gốc cây xum xuê. Bên trong quán có 2 người đàn ông đang ngồi đọc báo. Tôi nhìn 2 người họ, gật đầu chào.
2 người này chính là 2 sĩ quan mà thằng cháu họ nhắc tới dạo nọ. Chuyện là, Sáng hôm qua tôi hẹn thằng cháu uống café tại quán nước này. Khi 2 cậu cháu bước vào vừa vặn gặp mặt 2 sĩ quan.
Tôi giả vờ mượn anh sĩ quan cái bật lửa. Hỏi anh ta quê quán ở đâu. Anh ta trả lời quê ở Hải Dương. Tôi lại hỏi “tại sao phải vào tới tận miền trung xa xôi này ?”
Anh sĩ quan đáp : “do cấp trên giao phó công việc.”
Tôi bèn hỏi : “đây là công việc tuyệt mật?”
Cả 2 sĩ quan đều nhìn nhau.
“cấp trên của 2 anh , chắc là ông mô lớn lắm?”
Cả 2 người đều nhìn tôi.
Tôi cười cười, đứng dậy nói to : “thôi, chúc 2 anh công tác tốt hỉ !”
Tiếp sau đó quay lại nói với thằng cháu : “mai cậu đi sài gòn. Mi nhớ coi chừng nhà cửa cho cậu. Dì mi và Hạnh Nhi có cần gì thì nhớ giúp 1 tay.”
Thằng cháu mau mắn đáp : “dạ , con nhớ rồi.”
Đoạn, 2 cậu cháu thản nhiên ra về.
Tất nhiên, hai sĩ quan này chính là lính của bác Mười cử theo trông coi Bánh Đậu Ngọt. Người làm lớn như bác ấy luôn chuẩn bị ọi tình huống, không thể có chuyện bác ấy giao 100 % trọng trách cho tôi được. Thậm chí , đây còn là 1 cuộc khảo nghiệm. Nếu tôi không chăm lo Bánh Đậu cẩn thận. Bác Mười sẽ cho người đưa em gái về. Hay tệ hơn, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề.
Sáng hôm nay, qua đoạn đối thoại trên, tôi và 2 anh sĩ quan đều hiểu ý nhau. Bằng cách này tôi đã ủy thác sự an toàn của Bánh Đậu Ngọt cho 2 người họ, còn nhân tiện gửi gắm Hạnh Nhi. Như thế, tôi mới yên tâm ra đi.
o0o
“Giây phút chia xa” chính là một loại khảo nghiệm vô cùng khắc nghiệt dành cho loài người. Đối với tôi mà nói, giây phút này tôi đã trải qua rất nhiều lần, lần nào cũng đau xé cõi lòng. Khi ngồi trên băng ghế sau của chiếc taxi đang lăn bánh trên ngõ vắng, không hiểu sao tôi lại có linh cảm lành ít dữ nhiều.
Ngoài cửa sổ, mưa lạnh dầm dề không ngừng rơi, từng giọt từng giọt trút xuống mờ đẫm cả khung cảnh. Mưa nhạt nhòa, trắng xóa trên núi đồi, vỡ òa trên cửa kính.
Tôi cảm thấy hơi lạnh trong người, bèn châm lửa hút một điếu thuốc. Song, chợt nhận ra, điều thuốc này hóa ra không phải để giữ ấm cơ thể, mà là giúp tâm trạng ổn định lại.
Tôi bình tĩnh rít một hơi rồi nhẹ nhàng nhả khói ra , khói thuốc phiêu đãng khiến mắt tôi đột nhiên cay xè. Giây phút ngồi trên chiếc ô tô đó, dường như có một giọng nói thôi thúc tôi một lần nhìn lại, dường như có một thứ định mệnh kì lạ không ngừng gọi tên tôi.
Phải rồi, bây giờ đang là tháng mười. Tháng mười năm đó …
Tôi quay phắt người lại nhìn ra phía sau cửa kính, nhưng ngoài con đường làng đầy đất đá , chẳng còn bất cứ thứ gì. Thế nhưng, tôi vẫn la lên : “dừng xe lại.”
Tài xế taxi lập tức thắng xe giữa đường làng. Mưa vẫn không ngừng trút nước.
“phiền anh đợi một lát” – tôi nói, tiếng nói lẫn với tiếng mưa.
Anh tài xế hơi giật mình : “nhưng mà đậu ở đây có được không? Anh muốn quay về nhà lấy thứ chi hả?”
Có thứ âm thanh gì đó rất kì quái vang lên trong tâm trí tôi. Đây là một dạng linh cảm. Một loại giác quan thứ 6 mà con người ta ai ai cũng có. Thứ giác quan này thường xuất hiện đúng lúc đúng thời điểm khi con người ta vẫn còn day dứt một việc gì đó.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1366×768.
(Tặng ace tấm cover đúng kiẻu tắc kè bông,made by Hai Mặt )
Và tôi đã không lầm, ở phía trước mặt kia, qua màn mưa bắt đầu xuất hiện một đôi chân nhỏ nhắn lấm lem bùn đất. Một chiếc váy vàng nhạt đẹp đến nao lòng, kèm một âm thanh trong trẻo vang lên : “anh cả !”
Dường như trong một phần nghìn giây thôi, tôi đã lao ra khỏi chiếc xe đó, đón lấy Bánh Đậu Ngọt.
“rào rào rào…” những hạt mưa cày xối qua thân người tôi, dừng lại lộp bộp trên chiếc ô nhỏ nhắn của em gái. Tôi cảm thấy cả người lạnh lẽo, bèn nép sát bên dưới chiếc ô đó, vừa nép sát vừa cố gắng không để một giọt nước nào chen tới thân người con bé.
“sao em chạy ra đây? Tại sao không gọi cho anh?” – tiếng tôi hét to át tiếng mưa.
Em gái nhìn vào mắt tôi một giây rồi không do dự, cúi đầu lấy ra một chiếc vòng tay bằng gỗ. Bánh Đậu Ngọt đặt chiếc vòng vào trong nắm tay tôi rồi nói : “sư thầy trên chùa cho Bánh Đậu. Sư thầy nói đeo cái này đem lại may mắn.”
Lòng tin hay đức tin là thứ li kì nhất trên đời đem lại cuộc sống tốt hơn cho nhân loại. Dĩ nhiên, đối với những người sống nội tâm, đức tin lại càng có năng lực lớn lao. Tôi hiểu cảm giác của em lúc này, cũng hiểu cả tình cảm của em dành cho tôi, bèn thành thật nhận lấy chiếc vòng gỗ đó đeo luôn vào tay mình.
“Bánh Đậu nhìn coi , anh cả đeo vào rồi.”
Con bé tận mắt nhìn thấy lòng tin của nó đã đặt vào đúng chỗ, 2 mắt sáng lên rất trong trẻo. Nó mỉm cười gật gật đầu, tượng trưng cho niềm vui sướng giản đơn nhất.
Trời vẫn tiếp tục mưa không có dấu hiệu lùi bước, tôi nhận ra nếu cứ đứng trong mưa thế này, e rằng em gái sẽ nhiễm bệnh , bèn xoa đầu nó nói : “Bánh Đậu về nhà đi. Nhớ những lời anh cả dặn.”
Con bé lại gật đầu, ánh mắt như mỉm cười.
Tôi chủ động rời bước khỏi nó, bước từng bước vững chãi về phía chiếc taxi, đóng sầm cửa lại.
Trên xe, Gái Hư giúp tôi cởi áo ngoài, cô ả nói : “cái vòng này nó mới xin hôm qua đó.”
“hôm qua?”
“ừ, lúc anh say nằm ngủ trong buồng.”
Tôi giật mình : “nhưng tối qua mưa mà? Nó đi với ai?”
“đi với bác anh, với mấy bà trong xóm.”
Ả nghĩ ngợi sao đó, lại thốt lên : “em gái anh từ ngày về quê đến nay có vẻ sùng đạo. Kể cũng phải , cuộc sống này quá đáng sợ ! Nếu có một đức tin, ít ra cũng thêm một dũng khí.”
Trong đầu tôi lúc đó còn hơi bần thần, tôi chỉ nghĩ được rằng bản thân mình nhất định phải làm cho tốt việc trong nam. Rồi sau đó mới đường đường chính chính về quê đón em gái.
Vô hình chung, quyết tâm này đã lập lại thứ suy nghĩ non nớt 10 năm trước của chính tôi. 10 năm trước, khi từ biệt mẹ con Má Nuôi để về quê tôi cũng hứa với em rằng một ngày không xa sẽ trở lại. Thế nhưng “anh cả” đi biền biệt mười năm không về.
Tôi hiểu rõ, thật ra Bánh Đậu Ngọt cũng hận tôi. Nhưng lòng thù hận trên người con bé sớm đã tiêu biến. Kể từ giây phút bị giam cầm trong Làng Cung Nữ, tôi chính là lí do giữ cho nó sống sót. Chuyến này lại tiếp tục từ biệt, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hốt nhiên, theo phản xạ tôi lại quay người, nhìn về phía sau thêm một lần nữa. Lúc này chỉ thấy bóng ô xanh lấp ló, cùng một thân áo màu vàng nổi bật trên nền xanh.
Trong đầu tôi vẫn còn văng vẳng tiếng gọi “anh cả” kéo dài không dứt. Tưởng như quá khứ nghĩa tình đang ở ngay trước mắt. Tiếng gọi này từng ám ảnh tôi suốt mười năm liền, kể từ lần gặp nhau cuối cùng ở trước nhà Má Nuôi.
Lần đó tôi mang theo một tâm trạng tồi tệ cực kì đứng ngẩn ngơ trước con phố nhỏ. Bất thình lình nghe tiếng trẻ nít chơi đùa rất đáng yêu.
Một quả kiện đỏ tía bay bổng trong không trung, ngẫu nhiên rơi xuống gần thân người tôi, rồi một thằng nhóc lao ra dùng chân đệm quả kiện đó.
Thằng nhóc la : “chạy chậm thôi, kẻo ngã .”
Sau lưng tôi vọng lên tiếng reo đáp ứng của một đứa bé gái. Chân tôi đang bước lập tức dừng hẳn, không hiểu tại sao , xoay người lại.
Trước mắt tôi là Bánh Đậu Ngọt xinh xắn đáng yêu với nước da trắng hồng và một cái miệng chúm chím. Con bé nắm gấu váy dài, nhẹ nhàng đá quả kiện đó bay ngược trở lại.
Đột nhiên con bé bất động, đứng im tại chỗ nhìn tôi chăm chú. Hai anh em đối mặt nhìn nhau, cả hai ngây ra như phỗng.
Quà kiện rơi xuống đất, lá cây trên không bay là tà, anh em tôi vẫn cứ bàng hoàng ngơ ngác nhìn nhau, dường như bao nhiêu năm tháng đều dành trọn ột phút giây này.
Sau thời gian dài vất vả ở quê, diện mạo tôi đã thay đổi rất nhiều, vừa đen đúa vừa râu ria lởm chởm. Thế nhưng bé gái kia vừa nhìn liền nhận ra ngay, nó nhìn tôi không chớp mắt.
“anh cả!” – Đột nhiên con bé lao người về phía tôi : “anh cả ! Bánh Đậu đợi được anh cả rồi.”
Giữa thời tiết lạnh lẽo, em gái ôm chầm lấy tôi kiễng chân lên đòi bồng bế. Nó cứ nhảy lên ton tót trước ánh mắt kì lạ của chúng bạn. Nhưng chuyện gì thế này ? tại sao tôi của ngày hôm đó lại lẩn tránh nó ?
Tôi cứ để mặc em gái đang mong ngóng mình mà không có một thứ phản ứng nào. Bánh Đậu Ngọt kì lạ nhìn tôi. Chắc trong đầu óc một đứa trẻ không thể hiểu nổi những toan tính phức tạp của tuổi mới lớn. Con bé thấy tôi không muốn bế nó, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, bèn cho rằng nó đã lớn rồi, làm sao anh cả có thể bế một đứa trẻ đã lớn rồi cơ chứ ? Con bé liền chuyển sang nắm tay tôi.
“anh cả vô nhà đi. Anh cả đi đường có mệt không?”
Bánh Đậu Ngọt dắt tay tôi đi một đoạn đường. Tới trước nhà, nó toan mở cổng ra thì tôi lên tiếng : “Bánh Đậu nghe anh cả hỏi nè.”
“dạ?” – Nét mặt con bé hết sức tò mò.
“…dạo này Bánh Đậu có ngoan không? Có bị điểm kém không? Ai đưa Bánh Đậu đi học ?”
Em gái mở tròn mắt nhìn tôi. Tất nhiên nó không biết được rằng đây là đoạn đối thoại sau cùng của 2 anh em. Chỉ là, linh tính mách bảo nó có chuyện chẳng lành đang xảy ra.
Nhưng con bé vẫn tự hào đáp : “Bánh Đậu học giỏi nhất lớp đó, anh cả phải thưởng cho Bánh Đậu nghe. Mấy tháng nay Má và anh Phục đưa Bánh Đậu đi học.”
Anh Phục chính là gã đồ tể rất ghét tôi.Nhà Gã ở cách đây không xa, bình thường có việc gì nặng nhọc hay Má Nuôi muốn đi đâu xa đều gọi gã ta đến làm tài xế.
Tất nhiên câu trả lời vừa rồi chưa hẳn đúng trọng tâm tôi mong muốn. Tôi hơi chột dạ, lại hỏi : “vậy còn…còn cái người đi chiếc xe đen hay đến đón Má thì sao ?”
“à, anh cả hỏi chú đẹp trai hả?” –Bánh Đậu Ngọt che miệng cười – “chú bận lắm. Nhưng cũng hay ghé đón Má đi ăn uống. Lúc nào chú ghé nhà cũng có quà hết.”
…..
“anh cả? hôm nay anh cả làm sao vậy?” – Bánh Đậu Ngọt nhìn sắc mặt tôi đột nhiên xanh tái, nó cảm thấy rất lo âu.
“Không có gì đâu. Chú đó và Má mình chắc thân nhau lắm hả?”
Bánh Đậu Ngọt liền cười khúc khích, nó đưa 2 tay lên làm thành 2 con chim châu đầu vào nhau , nói : “ Bánh Đậu nói cho anh cả, anh cả không được mách Má nha. Bánh Đậu chắc chắn chú đẹp trai sẽ cưới Má luôn. Hôm nọ Bánh Đậu nghe thấy chú hỏi ý Má, nhưng Má không trả lời.”
“bình” – lồ ng ngực tôi đau tức tưởi như có ai thoi cho 1 đấm. Em gái tôi cứ vô tư hết sức, nói ra những lời ngây thơ của trẻ nít. Nó làm sao hiểu được những suy nghĩ nhức nhối trong lòng tôi ?
“Anh cả” là tôi đây ngay lập tức thoái chí, ý định trở về trong phút chốc buông bỏ. Hai tai tôi ù ùc cạc cạc nào có để ý tới những điều tiếp theo Bánh Đậu nói.
Vốn ngày hôm đó con bé đã nhắc qua về người đàn ông đáng sợ trong quá khứ. Nó vẫn luôn thắc mắc tại sao trong tiềm thức mình lại sợ chú đẹp trai như vậy ? Nhưng rõ ràng những gì phơi bày trước mắt nó lại là một người đàn ông khác hoàn toàn. Người đàn ông tài giỏi, hiền lành mà bất cứ ai cũng đều ngưỡng mộ.
Tôi mặc kệ những lời con bé nói, mặc kệ cả dòng người đông đúc đang đi lại ngoài khu phố . Lúc đó tôi chỉ muốn lẩn tránh thật nhanh khỏi căn nhà đó, tôi đã chiến đấu với nghị lực để có thể gặp lại Má Nuôi, nhưng bây giờ tôi chẳng còn tha thiết gì nữa.
Tôi cứ đi, đi càng lúc càng nhanh, càng đi càng thấy trong lòng thêm thấm thía . Bánh Đậu Ngọt chạy theo sau ôm chân tôi la lên : “anh cả đừng đi nữa. Má bảo anh cả đừng đi nữa. Anh cả đừng khổ thêm. Về với Bánh Đậu và Má đi.”
Thành thật mà nói bây giờ tôi không biết phải lựa chọn ra sao. Tôi không biết mình có nên đi hay không, và liệu rằng khi tôi trở về tôi có còn được chào đón như lúc trước? Hay lại thêm một sự dè bỉu từ người đàn ông kia, và cái nhìn thương hại từ Má Nuôi.
Các bạn ạ , thật ra cho đến lúc Má mất đi tôi vẫn không tài nào hiểu được cảm xúc trong lòng bà. Bà ấy chẳng bao giờ nói ra suy nghĩ của mình. Khi chúng tôi bên nhau trong những ngày tháng vụng trộm sai lầm, Má Nuôi cũng không thường nói nhiều. Ngay cả khi người ta đồn đại những lời ác ý, Má Nuôi cũng chẳng buồn lên tiếng. Có lẽ người phụ nữ đó thật nhẫn tâm, khi cứ lặng lẽ lặng lẽ giày vò tâm can tôi.
“anh cả!” – lại một tiếng la lớn thất thanh, rồi có tiếng còi xe tải kêu vang inh ỏi. Tôi giật mình nhận ra tình trạng mình lúc này – đã băng qua bên kia đường từ bao giờ.
Bánh Đậu Ngọt vẫn còn ở phía sau.
“Bánh Đậu ! Bánh Đậu ! ở yên đó, không được qua đường.”
May mắn là chiếc xe tải ban nãy không gây ra tai nạn gì, và Bánh Đậu Ngọt cũng vẫn còn lành lặn, ngoại trừ một vài vết trầy xước ngoài da.
Chân tôi đi rất nhanh, trong lúc Bánh Đậu Ngọt chạy theo níu giữ tôi đã té ngã không biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên , ánh mắt nó vẫn rất kiên cường, không hề lẫn một giọt nước mắt.
Tôi đứng phía bên kia đường lo lắng nhìn em, trong lòng tràn đầy hối hận. Chao ôi, lòng tự ti và ghen tuông đã hại tôi, hại luôn cả em gái.
Nhưng tôi không phải là một thằng anh tồi. Tôi sẽ đưa con bé quay về nhà hoàn hảo không tổn hao một sợi tóc.
Thế nhưng , chưa kịp bước bước nào thì đã có một bóng người to lớn ẵm Bánh Đậu Ngọt lên trước mắt tôi. Gã Đồ Tể lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc.
Tôi nhanh chóng lẻn đi tránh khỏi tầm mắt gã, nấp sau góc đường âm thầm quan sát .
Gã Đồ Tể mặc kệ Bánh Đậu Ngọt ra sức phân bua, gã bế bồng con bé lên, bước từng bước vững chãi trên con đường trở về nhà. Bánh Đậu Ngọt cứ mặc sức quẫy đạp, đánh , đập , cấu véo vào người gã, gã vẫn nhất quyết không buông tay.
Than ơi, xem ra mọi chuyện vậy mà lại hay. Có lẽ đây là số phận cố ý sắp đặt. Tốt hơn hết tôi không nên mềm lòng quay về nhà. Trước đây tôi đã hứa với em gái khi thành công sẽ quay về đón mẹ con nó. Vậy thì hãy cho tôi thời gian vài năm đi. Vài năm sau, Bánh Đậu Ngọt sẽ thấy một anh cả rất khác. Rất khác !