Những Người Như Chúng Ta

Chương 74 : Nhện Và Mạng Nhện.


Bạn đang đọc Những Người Như Chúng Ta: Chương 74 : Nhện Và Mạng Nhện.


Tôi nhớ , lúc đó là thời điểm hoa tam giác mạch, hoa cúc dại bắt đầu trổ hương trổ sắc, đi trên quốc lộ về Bắc Giang thi thoảng nhìn ra ven đường thấy cảnh đồi cảnh núi đẹp ngỡ ngàng. Một vùng trời Đông Bắc của tổ quốc hiện ra ngay trước mắt tôi.Thời điểm bình minh , bên ngoài trời thấy rõ sương trắng lãng bãng trôi trên những quả đồi nối tiếp quả đồi. Xe chúng tôi đi càng xa càng xa, nắng sớm bắt đầu len lói qua những rặng cây. Đi được tầm chục cây số đường dài, qua 1 khúc cua lớn thật lớn, thoắt cái trước mắt tôi hiện ra một vùng trời mênh mông bát ngát, soi mình xuống mặt hồ rì rào nắng sớm. Trong lòng tôi không nén nổi cảm khái. Một vùng non xanh nước biếc thu vào trong đáy mắt .Cậu chàng bên cạnh tôi mỉm cười chỉ tay bảo : “đó là Hồ Cấm Sơn, cảnh đẹp nổi tiếng của Bắc Giang.”Tôi trầm trồ, đưa mắt đánh giá, cho rằng nơi đây còn đẹp hơn tất cả mọi lời ngợi khen ca tặng. Đây một hòn đảo cây lá xanh rì, kia một quả đồi trập trùng lên xuống. Sáng sớm đi qua đây có cảm giác thật yên bình, bất giác nỗi mệt nhọc trong lòng tôi đã vơi đi phân nữa. giờ phút này chỉ muốn quên đi tất cả . Anh lái xe liếc qua kính sau, thấy tôi mãi mê ngắm cảnh, bèn bổ sung thêm “tiếc là anh không tới đây vào lúc trước, lúc đó vải Lục Ngạn chín đỏ cả cánh đồi. sau này có dịp hãy quay lại đây vào tháng 6 , tháng 7.”Tôi nghe câu này xong, nhìn mấy chiếc thuyền nan rẽ nước trên mặt hồ lòng tê tái : “sau này à? sau này liệu có còn cơ hội?”Xe một đường yên bình, bon bon chạy qua đập Cấm Sơn cho phép tôi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thiên nhiên nơi đây thêm một vài chục phút trước khi dừng lại ngoài ngôi nhà ván cũ kĩ nằm ngay bên vệ đường.Căn nhà này tổng cộng 2 tầng, tựa như nhà sàn mà không phải nhà sàn, tựa như nhà mái chữ A mà ko phải nhà mái chữ A ,bên ngoài lợp hoàn toàn bằng ván gỗ, úa màu tối đen của năm tháng. Xe chúng tôi tấp vào lề cùng lúc đám người trong nhà túa ra.Đám người này nam có – nữ có đang hướng về phía bìa rừng, nơi đó một chiếc xe con biển số đỏ vừa dừng lại tức thì.Tôi nhận ra Bánh Đậu Ngọt đi ở chính giữa, con bé cũng nhận ra tôi , bèn la lên “Anh cả, anh cả!”Tôi chạy tới bên cạnh nó, vừa mừng vừa sợ hỏi : “các chú các bác nói thế nào?”Bánh Đậu Ngọt đáp : “do bác Mười quyết định.”Tôi vội hỏi “vậy bác Mười đâu?”Con bé trỏ tay về phía chiếc xe đen đang đậu im lìm trong nắng sớm.Thì ra người bí ẩn trong chiếc xe quan chức kia là Bác Mười của Bánh Đậu, hình như là vai vế lớn nhất trong số những bậc trưởng bối – vẫn còn sống trong họ tộc. Ông bác này vai vế đã lớn mà địa vị xã hội lại càng lớn . Hẳn phải giữ chức tước gì to lắm trong quân đội nhân dân.Mấy người bên cạnh Bánh Đậu Ngọt lạnh nhạt nói : “chỉ có con bé được phép qua bên đó thôi. mày đứng đây đợi đi.”- tôi đành y theo lời đứng tại chỗ nhìn 2 người lớn khác dắt tay em gái qua chào hỏi bác Mười.Cửa kính xe hạ xuống, đám con cháu bên kia đường đồng loạt cúi chào, ngay cả tôi cũng không nhịn được phải cúi đầu 1 cái biểu hiện sự lễ phép. Bác Mười vai vế cao hơn nữa lại rất quyền lực, số mạng tôi , Lee Phong Lưu, Lý Ma Ma đều nằm cả trong tay bác ấy.Trong lòng tôi nơm nớp lo sợ, hai mắt cứ chốc chốc lại ngước lên quan sát tình hình , phát hiện thấy ở phía bên kia, đôi bên đang nói chuyện trao đổi gì đó rất nghiêm trọng. Và rồi cửa xe mở ra , lúc đó nắng bên ngoài hắt vào 1 góc rất đẹp, vừa vặn cho tôi nhìn thấy người bên trong mặc quân phục, đầu tóc bạc trắng. Bánh Đậu Ngọt khẽ chui vào trong xe ngồi. Bấy giờ có 1 anh cận vệ từ băng ghế trên nhanh nhẹn chạy xuống mở cửa xe giúp Bác Mười.Chỉ thấy Bác Mười vỗ vai rồi ân cần hỏi han vài câu, anh cận vệ liền nở nụ cười tươi rói.Tiếc là tôi ko thể nhìn rõ mặt vị Tướng kia vì ông ấy đứng quay lưng lại trông về phía bờ hồ đằng xa. Ba người lớn lại tiếp tục trao đổi gì đó với nhau, gió lớn chen tới thổi tà áo bay phần phật. Trên xe, anh tài xế ngồi sau vô lăng hết sức ngay ngắn. Còn anh cận vệ đứng bên ngoài thì nghiêm trang quay mặt về phía chúng tôi. Thoạt nhìn đã biết 2 người này thuộc về quân đội chính quy, được rèn luyện qua bao nhiêu năm tháng.Tôi thấy bác Mười vừa hút thuốc vừa nói chuyện. Những câu chuyện giữa bọn họ mang màu sắc nặng nề trầm lắng. Bác Mười cứ chốc chốc lại ngửa mặt nhả ra 1 cụm khói, đó chính là âm thầm thở dài.Trong lòng tôi lúc này đã loạn lắm rồi, ngộ nhỡ ông ấy cũng không ưa tôi như Gã Đồ tể đang gườm gườm ở đằng kia chắc đổ nợ. Đến lúc đó dù là Lão Tướng, Gái Hư cũng đừng hòng cứu được Tắc Kè. Mấy người chúng tôi ngoan ngoãn đứng ở phía bên này chờ đợi, tôi nghe được loáng thoáng đám con cháu đứng sau lưng bàn luận về việc tìm Lee Phong Lưu ở Hà Nội và Bà hai tức Lý Ma Ma rồi ông Tỷ Phú nào đó.Chừng mười phút sau, hai người vai vế cao nhất trở về, thần sắc nghiêm nghị dặn dò đám con cháu bên này “chuyện ngày hôm nay bọn mày không được bép xép với ai nghe rõ chưa!?”Tôi nghe câu này chột dạ ,bèn đau tim nhìn Bác Mười, thấy bác ấy đã quay trở lại trong xe. Anh cận vệ vẫn như cũ đứng gác bên ngoài như 1 pho tượng.Qua kính xe có thể thấy Bánh Đậu Ngọt đang nói chuyện với bác Mười. Cái đầu nó cúi thấp vô cùng, chắc đang theo thói quen nắm chặt hai tay để lên mép đùi.Từng giây từng phút một qua đi, cậu chàng thanh niên vừa đón tôi vỗ vai tôi trấn an. tôi cũng chỉ đành nghe theo lời cậu ta, bấu víu lấy 1 tia hi vọng, mong rằng ngươi làm lớn sẽ hiểu được nguyện vọng anh em tôi. Thật lòng mà nói tôi chẳng còn thiết tha trả thù một chút nào. Sau bao nhiêu phong ba bão táp ập tới, tôi đã sợ hãi lắm rồi.Tôi cầu nguyện, cầu khấn một thế lực nào đó ở trên trời. Tôi nhìn trời, nhìn mây nước trong biển nắng chan hòa đang rọi khắp non sông. Bất thình lình nghe tiếng người kêu nho nhỏ.Ánh mắt tôi quay sang bắt gặp ánh mắt Bánh Đậu cũng đang nhìn lại. một sự vui sướng hạnh phúc ngập tràn trong đáy mắt em gái tôi.Và giây phút đó tôi biết , anh em tôi sẽ lại được ở cùng nhau. Thời gian trôi qua lâu mau không còn giá trị, tôi mừng cơ hồ muốn đổ lệ, lúc đó càng thêm thấm thía tình nghĩa gia đình.***Khoảng cách từ hồ Cấm Sơn về Thái Nguyên ước chừng 90km, theo lộ trình này mất khoảng hơn 2 tiếng đồng hồ đi ô tô. Sau khi xe Bác Mười đã đi khỏi, chúng tôi cũng tức tốc lên đường trở về nhà ông Công ở Thái Nguyên. Nghe cậu thanh niên ban sáng nói, ông Công sáng hôm nay đột nhiên trở bệnh đau đớn thấu trời thấu đất. Cả đại gia đình quyết định tề tựu về Thái Nguyên để thăm ông. Tôi muốn đón Bánh Đậu Ngọt đi ngay nhưng không còn cách nào khác, hơn nữa cũng quan tâm đến tình hình sức khỏe ông Công nên quyết định đi cùng với bọn họ.Hôm nay chẳng có đứa nào dám quẳng tôi giữa đường, tôi lại còn được ngang nhiên ngồi cạnh Bánh Đậu vì Bác Mười đã có phán quyết cuối cùng – bác ấy cho phép tôi và bánh đậu từ nay tiếp tục ở cùng bên nhau!Lòng tôi vui sướng không bút nào kể siết , nắm lấy bàn tay em thật chặt, tuy nhiên trong lòng vẫn thận trọng vì đám người này có thể lật lọng bất cứ lúc nào. Xe chạy mòn mỏi qua nhiều km đường trường cuối cùng đã thấy quang cảnh vùng đất Thái Nguyên hiện ra trước mắt. Lúc này đã về chiều, nắng chiều chói chang hắt qua khung cửa làm những người đã phải lên đường cả ngày như chúng tôi cảm thấy mỏi mệt.Tối hôm đó chúng tôi được bù lại sức lực bằng những món ngon đặc sản nơi quê nhà ông Công. Con cháu trong nhà ông tiếp đãi chúng tôi tận tình chẳng thiếu thứ gì.Tôi ăn qua quít mấy miếng rồi, vinh dự theo sau Bánh Đậu Ngọt vào phòng Ông Công.Ông ấy đổ bệnh khá nặng, nằm liệt giường mấy năm nay ko thể đi lại được, cả ngày trời lúc nào cũng cần con cháu ở bên thay phiên túc trực. Nghe bác sĩ bảo , nếu ý chí tốt, chăm sóc tốt có thể sống được thêm 3-5 năm nữa. Nhẩm tính đến nay cũng đã được 4 năm.Đây là quãng thời gian dài đối với 1 người lâm bệnh như Ông Công. Có thể nói chút sức tàn của ông Đồ Già năm đó giữ ông sống chỉ chờ đến giờ phút ngày hôm nay.Giờ phút Bánh Đậu Ngọt và tôi bước qua cánh cửa phòng đó, mắt ông rưng rưng lệ, ngay đến cử chỉ đưa tay lên lau mặt cũng thật khó khăn, phải có 1 đứa cháu gái ngồi bên cạnh không ngừng chấm nước mắt cho ông.Tôi và em gái ngồi xuống bên giường bệnh nắm chặt lấy tay ông, miệng nói mấy câu chào hỏi đơn thuần. Đã xa nhau hơn chục năm rồi, bây giờ gặp lại người xưa, đột nhiên chẳng tìm thấy lời nào để nói.Ông Công nhìn Bánh Đậu Ngọt thều thào : “đẹp, giống lắm.” – chắc ý ông đang khen Bánh Đậu giống Má Nuôi.Ông ráng sực gật gật đầu, những tiếng khục khục phát ra trong cổ họng. Con bé cháu gái lật đật lấy khăn vuốt vuốt ngực . Tôi biết người bị liệt nằm 1 chỗ lâu năm cơ bắp sẽ teo lại, xương cốt thì đau nhức vậy nên luôn tay xoa bóp tay chân cho ông Công.Chỉ buồn là lúc này ông yếu quá không nói được nhiều , chỉ biết nắm chặt cứng tay của Bánh Đậu Ngọt, ánh mắt nhìn nó đầy thương mến.Tôi nhìn tình cảnh này cảm thấy cuộc sống quá đáng sợ. mới hôm trước rõ ràng còn đủ sức nói chuyện với tôi qua điện thoại, vậy mà hôm nay đến 1 câu rành mạch cũng nói không ra hơi.Cơ mặt ông thường xuyên nhăn lại, cũng ko biết như thế là ông cười hay đang đau đớn.Bánh Đậu Ngọt từ nhỏ vốn thân với ông Công , nó thương ông chẳng kém Má Nuôi và tôi nên đau lòng là chuyện dễ hiểu. Tuy vậy bao nhiêu năm tháng bị cầm tù bên trong Làng Cung Nữ đã khiến thái độ biểu cảm của nó có chút vấn đề. Bánh Đậu Ngọt chỉ nói được vài câu cảm thán rồi ngồi im 1 chỗ buồn rầu nhìn ông Công, hình như nó rất muốn mở miệng nói thêm gì đó, nhưng sau cùng vẫn không thể lên tiếng, chỉ biết dùng 2 tay nắm chặt tay ông Đồ Già.Khi một người đang đối mặt với cái chết, những thứ ồ ạt kéo tới với tâm trí họ chính là những kỉ niệm ngọt ngào nhất. Trước khi mọi thứ trở nên đen tối, họ sẽ nhìn thấy 1 tia sáng. Tôi cho rằng lúc này ông Công đang nhìn thấy tia sáng đó. Bởi vậy ánh mắt của ông lấp lánh có thần vô cùng. Phảng phất giống như trở về một thời điểm vinh quang trong quá khứ. Tôi nhớ ngày xưa ông Đồ Già đang nằm đây oai phong vô cùng. Lúc tôi theo Má Nuôi ra Hà Nội , năm đó ông Công đã gần 70. Tuy vậy sức khỏe ông vẫn tốt như thanh niên trai tráng, tờ mờ sớm còn kéo tôi dậy cùng tập thể dục.Trong suốt cuộc đời , ông đã đi từ bắc chí nam ,tích góp được vô số kiến thức. Không phải tự nhiên tôi gọi ông là ông Đồ Già, mà bởi nguyên do trước đây , mỗi dịp tết đến lại thấy ông cho chữ. Chữ viết thư pháp của ông rắn rỏi, đẹp vô cùng, ai nhìn thấy cũng phải khen nức nở. Có một lần cá biệt tôi còn phát hiện ông Công hát ca trù. Ông bảo rằng những loại hình nghệ thuật này lớp trẻ không theo học thì sau này khó lòng bảo tồn. Tôi nghe đến đâu thấm đến đó có điều bảo tôi học thì chịu chết thôi. không thể nhồi nhét ca trù vào đầu tôi được.Ngoài ra ông Công còn rất khéo tay. Thuở nhỏ ông thường làm ***g đèn trung thu cho tôi và Bánh Đậu , còn làm vật dụng trang trí trong nhà cho Má Nuôi, bảo đảm cái nào cái nấy đẹp mà tinh xảo ko thua đồ thủ công trong cửa hàng.Ngày xưa , lúc chưa gặp Lee Phong Lưu tôi nể và hâm mộ ông Công nhất. Chỉ tiếc 1 điều là , chuyện tốt của ông không học được miếng nào, sau này còn học đòi thói xấu của Lee Phong Lưu. Than ôi , Tắc kè ơi là Tắc kèCon người tài hoa, con người nhân cách cao đẹp một thời trong kí ức của tôi bấy giờ cũng đã chùn bước trước năm tháng. Năm tháng đi qua rồi chỉ để lại cho con người những đoạn hồi ức quý giá. Chúng tôi lẳng lặng ngồi bên nhau ôn lại những kỉ niệm thâm tình. Ôn lại chuyện đó trong câm lặng.Tối hôm đó tôi và Bánh Đậu Ngọt cùng vài cô chú trong nhà ở lại tham gia túc trực bên ông Công. Người trong nhà đều sớm chuẩn bị tinh thần ông ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào nên mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng.Tối hôm đó tôi vừa tắm rửa ăn uống xong thì nhận được điện thoại báo tin của Hạnh Nhi. Ôi trời, xém tí quên mất cô vợ bé này.Nguyên, hạnh nhi sớm đã được tôi cứu khỏi Làng Cung Nữ thông qua kế hoạch tuyển chọn Cung Nữ mới. Vốn tôi tính toán liều mạng đem Geisha ra ngoài theo đường này nhưng kế hoạch thay đổi , đành nhượng lại suất đó cho Hạnh Nhi. Dĩ nhiên kế hoạch thành công mĩ mãn. Tôi an bài vợ bé tìm đến Hải Dương lánh trước, rồi tự tôi sẽ đến đó hội ngộ sau cùng với Geisha. Ai ngờ mọi chuyện thay đổi, thành ra Bánh Đậu Ngọt và tôi không thể đến Hải Dương được.Tôi nói : “anh đang ở tận Thái Nguyên thăm bệnh. chắc phải 2 ngày nữa mình mới gặp nhau được.”Hạnh Nhi liền la lên “ôi mẹ ơi, thế trong 2 ngày đó em lại được ở đây chơi tiếp,haha. “Ặc, tôi đang uống ngụm nước suýt tí nữa phun ra.”nghe nói Hải Dương là thành phố mới đẹp lắm. em cứ ở đó chơi cho thỏa thích đi. khi nào anh gọi thì thuê xe ra đây. nhớ là khi đó phải chọn xe nào chất lượng và tin cậy 1 chút. Người quen thì càng tốt.”Hạnh Nhi hào hứng la “cái này đơn giản. em quen nhiều lắm.”Đột nhiên tôi nghĩ đến cô tình nhân cũ – Trang Trắng ,bèn thuận miệng hỏi luôn : “ủa ? Trang Trắng đâu? anh tưởng cô ta trốn thoát rồi sẽ đến hội ngộ với em mà?””Làm gì có. ôi mẹ ơi, cô ta được đám người kia giải thoát là cao chạy xa bay luôn. Em bảo nhé, anh tin nhầm người rồi. con mẹ đó không chung đường với mình nữa đâu.”Về điểm này coi như Hạnh Nhi tinh tế. Đúng là Trang Trắng còn khuya mới đáng tin. Cô ả này nhờ vào chiếc điện thoại tôi cho đã liên lạc và hợp tác được với đại gia nào đó . Ả làm vậy chắc để chối bỏ thân phận Làng Cung Nữ cấp cho – vợ bé của Tắc Kè Bông. Đồng thời đang chuẩn bị cho 1 ngày nào đó quay trở về , chiếm lấy Làng Cung Nữ. Than ôi, sóng gió nổi lên ở mọi nơi. Con Tắc Kè tôi đây đánh hơi rắc rối rất giỏi. Trong vòng 3 ngày tới tôi sẽ chuồn khỏi miền bắc.Đêm hôm đó coi như là 1 đêm vô sự. tôi và Bánh Đậu Ngọt ngồi trông Ông Công đến gần 1 giờ sáng thì hai con mắt díu lại. Tôi đưa em vào buồng trong ngủ cho lại sức. Bánh Đậu Ngọt tuy mệt mỏi nhưng nó vẫn không tài nào chợp mắt được, nằm cũng không quen, cứ thao thức ngồi tựa lưng vào thành giường.Tôi nằm bên cạnh đồng dạng khó ngủ, mắt bâng quơ nhìn con bé, phát hiện nó cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bèn trông theo hướng đó, thì ra có 2 con nhện đang giăng tơ cạnh nhau trên tàu lá chuối. Nghe nói loài nhện này sau khi giao phối xong con cái sẽ nuốt chửng con đực. Học theo tập tính đó, nhiều cô gái cũng đua đòi xăm hình nhện cái trên eo lưng. Tôi nghĩ đến đám Gái Vẽ mà người ta thường đồn đại, miệng cứ tủm tỉm cười. Có điều Bánh Đậu Ngọt không cho rằng như vậy đáng cười. Mà dĩ nhiên , suy nghĩ trên chỉ đơn thuần xuất phát từ bệnh nghề nghiệp của tôi. Đối với Bánh Đậu Ngọt mà nói, hình ảnh 2 con nhện đó thật là tự do tự tại biết bao. Mỗi một con đều có thể tự dệt nên con đường đi của riêng nó, ở trong cái mạng nhện đó, con nhện làm chủ mọi thứ. Đây mới đúng là ý nghĩa trong cái nhìn của em gái tôi. Nghĩ như vậy coi như hiểu được lòng em gái rồi, tôi xúc động quay sang nắm tay nó , nói : “Đừng sợ chi hết,từ nay em tự do rồi. Từ nay Bánh Đậu sẽ sống với anh cả. Được không?”Có thứ gì đó long lanh trong suốt trong đôi mắt em gái tôi. Con bé khẽ khàng gật đầu, vẫn như cũ không nói một lời. Tuy nhiên tôi đọc được cả một sự kiên định thật lớn đằng sau cái gật đầu đó. ***Hình như , tôi và em gái ở lại tư gia của ông Công được 1 ngày 2 đêm thì bệnh tình chuyển nặng. Những giờ phút cuối cùng trên giường bệnh của ông Đồ Già cuối cùng đã đến. Trong suốt mấy ngày nay ông chỉ thều thào qua kẽ răng, nhưng đến ngày cuối cùng của cuộc đời, ông lại kêu la tưởng chừng cả xóm cũng nghe thấy.Cả nhà sợ hãi đứng vòng quanh giường bệnh, trong căn phòng ngủ lúc nhúc người. Bên ngoài sân và phòng khách bà con lối xóm anh em họ hàng đã tề tựu đông đủ.Ông Công trước lúc lâm chung vẫn cố đưa mắt nhìn quanh con cháu, dừng lại ở tôi và Bánh Đậu Ngọt. Ông Công gật gật đầu, miệng lại thều thào mấy chữ “giống- đẹp” quen thuộc rồi tắt chút hơi tàn. Bánh Đậu Ngọt rốt cuộc thốt lên mấy câu “Ông Công đừng đi.” Như vậy ông Đồ Già đã ra đi mãi mãi.Cái chết là một điều gì đó đến rất nhanh mà cho dù ta đã dự liệu từ trước vẫn cảm thấy nó thật bất ngờ. Năm đó là một năm lộn xộn thật sự đối với Tắc Kè Bông. Cùng thời gian đó, tôi nhận được thêm 1 tin xấu nữa, tin tức này thuộc về ba tôi !Ba tôi ư? ba tôi là dân Quảng chính gốc , từ trước đến nay vẫn chưa rời khỏi quê nhà. Tất nhiên trong thời gian đổ bệnh ông vẫn nằm ở căn nhà xưa cũ của ông bà để lại.Thật lòng mà nói thì thời gian ở Đà Nẵng tôi chẳng có bà con chi xấc, chỉ có ba mẹ tôi lúc đi lúc ở mà thôi. Đến khi ba tôi bán lại căn nhà ở Đà Nẵng trở về quê thì tôi có về thăm 2 lần. Cuộc sống ở ngoài đó rất tốt, không khí trong lành, bà con thân thiện , giá thành lại rẻ , mỗi tháng chi tiêu ko đáng bao nhiêu. Sức khỏe ba tôi khi đó còn rất tốt. tôi không có bận tâm gì nhiều, mà cha con tôi cũng ko giao tiếp với nhau nhiều. Thường thì người này chào, người kia “ờ” , người này nói 1 câu, người kia gật đầu. Vậy thôi !Đến nay nghe người bà con điện vào báo tin ba tôi bị ung thư tôi mới tá hỏa. Quả nhiên là căn bệnh tiềm ẩn, trước đó còn đánh lộn chửi lộn ngon lành, vài ngày sau đã liệt giường liệt chiếu. Tính mạng ba tôi lúc này cũng như chỉ mành treo chuông.Lúc nghe được tin này cũng là lúc cử hành di quan cho ông Công. Buổi trưa hôm đó trời đổ mưa ầm ầm,tôi phụ mấy thanh niên sắn tay cắm cọc dăng bạt mệt phờ người. Em gái tôi đứng dưới mái hiên tạm bợ , chờ iếng đất cuối cùng đổ lên nấm mồ, liền cúi đầu vái lạy , miệng lẩm nhẩm mấy câu không rõ ràng. Tôi đứng nhìn em qua màn mưa, cảm thấy con người em rất kì lạ, rất nhợt nhạt nhưng lại vô cùng kiên cường. Trong lòng tôi thầm nhủ, chờ đến hôm sau nhất định phải mau chóng đưa em về quê tôi. Nơi đó sẽ là nơi không có tranh đấu, không có thủ đoạn, dĩ nhiên cũng không có đau thương.Sáng sớm ngày hôm sau , tôi cùng Bánh Đậu Ngọt chào từ biệt mọi người lên đường đi Hà Nội. Con bé đã quyết ý theo tôi, trong họ tộc nó lại có vai vế rất cao nên mọi người không dám dị nghị gì nhiều, vả lại đích thân Bác Mười đã đồng ý cho tôi thay Má Nuôi chăm sóc nó, người khác có muốn giữ Bánh Đậu Ngọt cũng không thể.Chúng tôi đứng trước bàn thờ ông Công thắp nén hương . mùi khói hương nghi ngút còn quấn quít quanh tôi cho đến tận khi bước lên xe.Chiếc xe này do Hạnh Nhi thuê của một gã người Hải Dương, bảo đảm đáng tin cậy. Sở dĩ tôi từ chối mọi giúp đỡ từ người nhà Ông Công không phải vì ko tin tưởng bọn họ mà để tránh những rắc rối ko đáng có. Tôi muốn tôi và em đi đến đâu không một ai hay biết. Bánh Đậu Ngọt đã chịu nhiều khổ nhục rồi, từ nay nó sẽ không phải phiền não thêm nữa.Xe đi một đoạn xa thật xa qua các làng , các xã lân cận, vẫn còn thấy vài chiếc xe của người nhà ông Công theo đưa tiễn. Đám con cháu này hết lòng hết dạ vì cô nhỏ của chúng nó, còn dặn đi dặn lại tôi hễ có chuyện gì cũng phải báo ngay về Thái Nguyên. Đúng thật là ngạc nhiên thay cho gia tộc của Má Nuôi.Hạnh Nhi ngồi ở ghế trên cũng phát hiện ra điều này, cô nàng quay xuống cười bảo : “ôi mẹ ơi ,em gái anh sướng thật, được biết bao nhiêu người rồng rắn đưa tiễn. Thế này á, cả đời ăn sung mặc sướng chả phải lo nghĩ gì, đã có bọn con cháu lo hết rồi, nhờ.”Bánh Đậu Ngọt dĩ nhiên không nói năng gì, còn tôi thì chỉ biết cười trừ – “Sướng hay khổ là do tâm mình. Ở nơi nào em cảm thấy vui và yên bình đó mới là sướng. Vả lại , ở bên anh cũng đâu cần phải lo nghĩ. Tất cả đã có anh thu xếp rồi.”Hạnh Nhi cười hi hi nói “vậy số Hạnh Nhi là số hưởng, số của Bánh Đậu cũng là số hưởng.”Tức thì, con mèo mập ù trong tay Búp Bê kêu meo meo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.