Bạn đang đọc Những Người Như Chúng Ta: Chương 43 : Con Đường Của Tôi, Con Đường Của Thầy.
Những người như tôi nói sướng thì cũng sướng , mà nói khổ thì không hết khổ.
Chẳng hạn như Tắc Kè Bông này có bao giờ thảnh thơi đâu nào? Đêm đêm ngày ngày đều gánh chịu nỗi đau dày xéo tinh thần.
Tôi và Lão Tướng tranh luận về con đường của mình và những gì bày ra trước mắt. Kết quả cho thấy, việc Thầy làm mâu thuẫn với con đường của tôi.
Vậy nên đứng giữa đạo đức nghề nghiệp và tình nghĩa thầy trò, Tắc Kè Bông quyết định nghe theo Thanh Vân Verdet- ra đi. Ra đi tìm về chân trời mới , có lẽ ở đó tôi sẽ tìm được câu trả lời cho chính mình.
Ngày ra đi, đúng vào đầu mùa thu, tiết trời thủ đô có những chuyển biến kì diệu.
Tôi nghẹn ngào từ biệt thằng chiến hữu thân thiết nhất. Chỉ tiếc chuyến này phải vào nam một thân một mình bởi Lão Tướng đã quyết định tiếp tục ở lại bên cạnh Lee Phong Lưu.
Gã nói :
“Tao vẫn còn mờ mịt cho tương lai của chính tao lắm. Chưa thể quyết định điều gì được đâu. Hơn nữa tao không phải dân tứ xứ như mày- nói đi là đi ,bốn biển là nhà. Tao còn gia đình và các anh em ở Hà Nội.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tao không dám tin là mày sẽ bỏ đi đấy. Được , dũng cảm lắm ! Đi đi Tắc Kè,một ngày nào đó mày trở lại đây sẽ thấy Lão Tướng này chẳng hề kém Lee Phong Lưu !”
Thời gian xoay vần, chẳng mấy chốc đã 7 năm trôi qua, nhắc lại chỉ như dòng nước êm đềm.
7 năm này cuối cùng tôi đã tìm được 1 phần đáp án cho nghề nghiệp của bản thân.
Tôi quyết định sẽ tin tưởng và làm theo lí tưởng của Thanh Vân Verdet. chị em tôi mới là người đề ra con đường đúng đắn cho gái điếm.
Về phần tư sắc, có thể không cần đạt chuẩn verdet, nhưng về đạo đức nghề nghiệp nhất định phải đạt được. Tôi cho rằng đó mới là những gì gái điếm cần phải có và xã hội cũng nên công nhận những con người có ý chí và nguyên tắc như họ.
Lần cuối tôi đối mặt Lee Phong Lưu để luận bàn chuyện đĩ điếm, chính là sau khi cuộc họp 3 miền kết thúc.
Chân lí mà tôi và Thanh Vân Verdet xây dựng nên được đưa ra trước mặt Thầy. Dĩ nhiên, gã phủi tay phủ nhận ngay, vô cùng khinh thường nói :
“không có hiệu quả ! đã không thể thành công về mặt nhân phẩm lại càng thất bại hoàn toàn trong chiến lược kinh doanh.”
Lời Thầy nói tất có đạo lý, nhưng tôi tin tưởng chỉ cần càng nhiều người đi theo lí tưởng của chúng tôi, những điều tốt đẹp tôi trù tính chắc chắn thành công ! Những người như chúng tôi …một ngày nào đó sẽ đánh đổ lí lẽ của Lee Phong Lưu.
Tôi và Thầy đứng trên tầng cao nhất của Biệt Thự Người Đẹp, ngắm nhìn dòng xe cộ ngược xuôi dưới chân.
Qua 1 lúc lâu, ánh mắt Lee Phong Lưu sáng lên, gã phất tay nói :
“trong nam bây giờ loạn quá, vùng tây nam bộ kia lại càng loạn. Cậu ở đó bao nhiêu năm, có thấy vậy không? cậu bảo cách làm của tôi là độc ác, mất nhân tính nhưng nhìn vào sự thật xem, miền bắc hiện giờ quy củ , ăn chơi Hải Phòng đâu ra đấy, ăn chơi Hà Thành tiến bộ hơn. Chẳng thế mà, gái bắc vừa vào đã hạ gục toàn bộ miền nam đấy thôi.” – gương mặt thầy một lần hiếm hoi hiện lên đầy vẻ tự mãn.
Theo lời Thầy nói thì miền nam mặc dù căn cơ vững chắc, gái miền tây và thành phố nổi tiếng cả nước nhưng so về hoạt động chuyên nghiệp, còn xa xa mới bằng miền bắc. Đặc biệt là các gái điếm dưới trướng Lee Phong Lưu trong vòng 10 năm trở lại đây.
Ngày đó tôi và Lão Tướng sóng vai cùng Lee Phong Lưu đánh dẹp khắp nơi, đưa cave về nơi của cave, phân loại gái gọi ra gái gọi, định ra giá cả, hàng tháng công bố danh sách những con hàng bị cấm, thiết quân luật áp dụng triệt để. Ngay cả những cơ sở kinh doanh làm ăn ko đảm bảo hay chưa hỏi qua ý kiến Thầy cũng bị Lee Phong Lưu ra niêm phong. Thầy đưa gái vào nhà thổ riêng, chặn đứng việc làm ăn của bọn cò mồi nửa vời. Bởi lẽ đó, gã có vô vàn tay sai nhưng số lượng kẻ thù cũng đếm không xuể.
Dĩ nhiên bao nhiêu năm nay tôi không đồng tình với Thầy,đến bây giờ lập trường vẫn như cũ không hề lung lay.
“cái gọi là làm ăn quy củ của Thầy thực chất chỉ là 1 chuồng nuôi nhốt công nghiệp, ở đó các cô gái sẽ phải hoạt động hết công suất. cứ 10 gái điếm thì đã có 7,8 cô chịu hoàn cảnh đó. Như vậy đạo đức đã không có, chất lượng cũng không được đảm bảo. khách của Thầy chẳng khác nào giao hợp với xác sống.”
Lee Phong Lưu hừ giọng mũi đáp : “mại dâm là ngành công nghiệp chứ không phải là bộ môn nghệ thuật như cậu vẫn nghĩ đâu. Điểm yếu của cậu vẫn luôn là làm việc cảm tính. Cậu có tài trong lĩnh vực môi giới nhưng không bao giờ có thể trở thành người lãnh đạo. mà không thể lãnh đạo chẳng khác nào lí tưởng vạch ra đổ sông đổ bể, muốn có người lắng nghe thì trước tiên hãy sử dụng quả đấm thép. Trên đời này mạnh được yếu thua, lí lẻ chỉ nằm trong tay kẻ mạnh.”
Nhắc tới quả đấm thép và lí lẻ của kẻ mạnh mới thật xót xa.
Hơn 7 năm trước, Lee Phong Lưu cho người khủng bố gái điếm, ép tất cả mọi người nhất nhất nghe theo lời hắn,thuần phục hoàn toàn.Ngày xưa từng có gái không tuân phục lệnh còn dám bỏ tới khu khác,kết quả bị người ta hắt cho 1 can axit. Những gái khác thấy thế lấy làm khiếp đảm, từ đó về sau hễ cứ nhắc tới Lee Phong Lưu là run như cầy sấy.
Gã tìm mọi cách tiến hành kế hoạch thống nhất các khu đèn đỏ miền bắc,rất nhiều người phản đối nhưng sau đó hầu hết đều bị mua chuộc hoặc ép buộc. Đại ca Tứ đỡ đầu cho lão tướng cũng bị gã hại theo cách tương tự đấy thôi.
Cứ như vậy, dần dần Hà Thành do 1 tay Thầy thâu tóm,qua nhiều năm vật đổi sao dời, các bố già lui về ở ẩn, không còn ai dám nghi ngờ vị thế của Lee Phong Lưu . Từ đó Lee Phong Lưu độc tôn thiên hạ.
Bất quá, trên đời này tìm không ra người thứ 2 có đảm lược cỡ như gã.Lee Phong Lưu đạp lên giới cave hoàn toàn dựa vào tài năng hơn người.Tài năng đó đã được bộc lộ từ khi còn rất trẻ.
Người Thầy kì tài trăm năm có một của tôi từng thổ lộ :
“Thuở nhỏ bạn đồng trang lứa đi học chỉ đơn giản vì đi học,còn Lee Phong Lưu này đi học để có thể lãnh đạo những thứ mà tương lai nhất định nắm giữ. Bạn bè học phép tính để phục vụ cho việc làm toán còn tôi học phép tính để kiểm soát lợi nhuận hàng tháng,đảm bảo lời lãi nằm trong tầm tay.”
” lớn thêm một chút, bạn bè học toán cao cấp để thuận lợi thông qua kì thi, còn tôi ra sức học để cái đầu này nhanh nhạy hơn và tư duy logic hơn,nhờ đó dễ dàng phán đoán mọi việc theo lí trí- không phải bằng cảm tính!”
“bạn bè học văn để thông hiểu tiếng việt, còn tôi giỏi văn để khi đứng trước đám đông lời nói của mình mạch lạc và dựa vào đó có thể thu phục nhân tâm. Bạn bè học văn hóa và đạo đức để đạt được 1 tiếng khen của cha mẹ,còn tôi ư? tôi suy ngẫm đâu là bản chất của con người và đạo đức sẽ suy đồi,xuống cấp như thế nào. Cứ như vậy, khi bạn bè còn chưa biết đại học có thật sự là con đường tốt nhất hay không thì Lee Phong Lưu này đã nổi tiếng miền bắc, kiếm được rất rất nhiều tiền và đàn em hàng đống dưới trướng.”
Đúng vậy, bài học Thầy nói đến ngày nay vẫn còn văng vẳng,không ai dám nghi ngờ khả năng của Lee Phong Lưu. Chỉ tiếc một điều, con người có tài mà không có đức trên đời này vốn không hiếm. Như Thầy tôi là ví dụ điển hình.
Ngành mại dâm có vô vàn con đường, trời xui đất khiến thế nào, Tắc Kè Bông và Lee Phong Lưu đi theo 2 hướng trái ngược nhau . Chúng tôi nhất định giữ nguyên chủ kiến, không chịu thua thiệt đối phương. Tôi đưa ra bài học về verdet do tôi và Thanh Vân khởi xướng.
Lee Phong Lưu lần đầu tiên gật đầu đồng tình, song lại hỏi tôi câu hỏi thiên cổ :
“cậu có biết Tần Thủy Hoàng ngày xưa không? ông ta là người hùng tài đại lược. Nếu ko có ông ta thì 7 nước không gộp thành một đế quốc, phân tranh chinh chiến loạn lạc đến bao giờ chấm dứt? Ngày trước tôi thống nhất giới cave để có thể ọi người cuộc sống tốt đẹp hơn. Cậu nói xem tôi sai chỗ nào ? hùng tâm tráng chí của tôi ko phải ai ai cũng nhìn thấu. Như cậu là minh chứng tiêu biểu, 7 năm ròng đạt được danh tiếng ở miền nam đến nay quay lại cũng chỉ có thể đưa ra được lí luận phi thực tế như vậy thôi sao? thật là đáng buồn.”
Mấy câu này của Lee Phong Lưu có ma lực thật đáng sợ, dễ dàng thu phục nhân tâm. con người Lee Phong Lưu chính là vậy, bề ngoài lúc nào cũng nói toàn lời hay lẽ phải nhưng trong nội tâm thực chất là con quỷ đê tiện nhất.
Tất nhiên, hướng đi của mỗi người là chủ đề tranh cãi mãi mãi không có hồi kết. Chỉ biết, tôi sẽ không bao giờ theo ý Thầy, làm chuyện trái ngược với đạo đức xã hội . Trước đây gã đã lừa dối tôi, hãm hại mẹ con Má Nuôi,lại còn đối xử với các cô gái như súc vật. Như vậy, Tắc Kè Bông và Lee Phong Lưu không còn lời nào để nói, từ đây chính thức phân chia 2 hướng trái ngược nhau.
Tôi sẽ không bao giờ để ông ta lôi vào vũng nước đục 1 lần nữa ! chờ thêm một thời gian điều tra rõ ràng mọi chuyện về Má Nuôi ,tôi sẽ bắt Lee Phong Lưu phải trả giá cho những điều kinh tởm gã gây ra!
Ngày hôm sau xảy ra 1 sự tình cực kì trọng đại, sự tình này trực tiếp đưa tôi vào thế đối lập cùng Lee Phong Lưu.