Bạn đang đọc Những Người Như Chúng Ta: Chương 14: Người Mà Tôi Mang Nợ.
Dân gian có câu “mua dây buộc mình” quả không sai. Vì chính tôi đang phải chịu hoàn cảnh đó.
Từ ngày tôi đồng ý giúp đỡ Đội hình miền bắc của Hạnh Nhi, lại cộng thêm công việc tất bật cùng Gái Hư, muốn dư ra vài ngày thời gian đi Hải Phòng là điều xa xỉ.
Dạo gần đây tôi thường nằm mơ thấy con mèo có bộ lông chải chuốt nằm lười biếng trên bệ cửa sổ. Mỗi lần tôi di động thân thể nó lại trợn mắt nhìn tôi, cảm giác khó chịu ko thể nói thành lời.
Chợt nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mẹ con Má Nuôi,dầu sôi lửa bỏng gì tôi xem cũng không bằng.
Thấy trong dạ tôi bồn chồn đứng ngồi không yên, mấy đứa em gái bèn xúm vào an ủi.
“thôi bỏ đi anh Tắc Kè,công việc hiện giờ mới là quan trọng.em nghĩ Má Nuôi của anh đã có 1 ông chồng đại gia bây giờ lo ở nhà đếm tiền rồi.”
“ờ đúng, con ngu này nói đúng. Má Nuôi anh đẹp như thế kia mà. Nghe nói còn rất giỏi. Thời buổi này hồng nhan bạc tỉ anh sợ cái mã gì?”
Đứa khác không nhiều lời thay vào đó vỗ vai tôi cảm thông.
Có đứa da mặt dày hơn cả,lại nói :
“anh cũng ăn đi chứ. người tốt nhất định sẽ được phù hộ ! Như bọn em này,ăn chùa của anh thoải mái, hi hi hi”
Mấy cô này là “em út” của tôi. nhân viên massage kiêm mại dâm ngoài giờ.
Mỗi khi nhận được tiền của khách hàng, có thời gian rãnh tôi lại chạy sang thăm nom chúng nó, khi thì bữa ăn, khi thì mấy li cafe đá.
Tình cảm của tôi và các cô này rất tốt , đều là người một nhà.
Những ai có đủ tiêu chuẩn và sẵn sàng chuyển sang làm gái cao cấp hơn, tôi đều hết sức giúp đỡ.
Tắc Kè Bông quan hệ rộng , không phải chỉ dừng lại tại 1 cơ sở này. Vì thế hàng tháng tiền chi tiêu cho các em út khắp nơi cũng ngốn 1 khoản kha khá.
Gấp hộp cơm lại ngay ngắn, một cô bé đưa cho tôi li nước. tôi nói :
“con bé này, đây nữa , 1 , 2 ,3 . .. ba đứa tụi em chuẩn bi tốt đi , đầu tuần sau 3 đứa sẽ được chuyển lên khu của khách sạn . anh đã thỏa thuận với bà chủ rồi”
Vừa nghe xong những lời đó ,khuôn mặt 3 cô tôi vừa chỉ bỗng hiện lên nét không đành.
“sao ? không muốn đi hả?” – tôi nhướng mày hỏi.
“dạ không có.” – 1 đứa nhanh nhảu lắc đầu quầy quậy.
Các cô còn lại trong gian phòng giấu nhẹm tiếng thở dài.
Tôi biết ở đây có người không đành lòng rời xa chị em, có người ghen tị vì bạn của mình đột nhiên gặp cơ hội đổi vận,có người thấy dễ sợ vì chưa biết nơi sắp đến tốt xấu ra sao.
Đã nhận làm anh hai của cả đám này , tôi cũng có 1 phần trách nhiệm. Thế là tôi lên giọng an ủi :
“anh hiểu suy nghĩ của mấy đứa, nhưng chớ có bi quan. Nơi làm việc mới sẽ không tránh khỏi những khó khăn ban đầu nhưng cơ hội mới đồng nghĩa với tương lai rộng mở.”
“em có muốn kiếm nhiều tiền hơn không?” – tôi chỉ vào 1 cô hỏi.
Mắt cô sáng rực lên ” muốn chứ,muốn chứ”
“còn em,muốn tiếp xúc với khách thượng lưu hơn không?”
cô khác gật đầu : “đương nhiên rồi”
“thế còn em? đứa con ở dưới quê tính làm sao?chẳng lẽ tiền gửi về cứ ngày một ít hơn?”
Nói xong câu này tôi mới chưng hửng vì… cô gái 1 con này không nằm trong 3 người được điều đi nơi khác.
“Ài , thôi bỏ đi. nói tóm lại , bọn em cũng đều là người lớn có suy nghĩ chín chắn rồi. mặt lợi mặt hại không cần nói cũng tự biết. Tự thu xếp đi. Có thay đổi cứ nói với anh. Anh không ép buộc 1 ai cả”
Những lời tâm huyết dành cho các cô gái vô tình đâm trúng tim đen tôi.
Phải rồi, tôi nói người khác thì hay lắm . Nhưng còn bản thân thì sao ?
Ngày xưa ở Hà Nội tiền đồ rộng mở . theo lí thường tôi phải tiếp tục ở đó tranh quyền với Lee Phong Lưu mới phải. Vì cớ chi lại yếu mềm lẩn tránh vào nam ?
Dặn dò cẩn thận các cô xong xuôi, tôi dắt con xe cà tàng ra khỏi cửa.
Các cô đứng dậy đưa tiễn , có người nhanh nhẹn nhét cho tôi cái khăn lạnh.
“trưa nắng lắm,anh coi sao chứ ngày nào cũng như vậy hèn gì còm nhom như khúc củi”
Tôi hết lòng đối đãi với đám “em út” , chuyện tốt chưa bao giờ thiếu phần chúng nó. có thể gọi là “có phúc cùng hưởng có họa cùng chia”.
Có được đồng nào tôi liền chia đồng ấy ọi người, Bởi thế, tiền làm ra đều đều chảy giọt. Không so bì được với gia tài của các Má Mì như Gái Hư.
Các cô gái cũng y như vậy mà đối với tôi bằng tấm lòng chân thành.
Xe xuống tới lòng đường , bất chợt tôi hạ quyết tâm bóp thắng quay lại nói :
“ê mấy đứa, tuần sau anh sẽ ra bắc vài ngày. lần này quyết định chắc chắn đấy! khi anh về sẽ có quà cho tụi bây.”
o0o.
Bước tới căn nhà quen thuộc từng 1 thời hạnh phúc, trong lòng tôi xúc động khôn tả. Căn nhà này nằm gọn nơi góc đường nhỏ, trước cửa đặt xiên xiên 2 chậu cây xanh um.
Trước lúc đi xa , tâm nguyện đầu tiên của tôi là được đến thăm nơi đây. Nhìn thấy người phụ nữ đã từng hết lòng thương yêu.
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng , chiều nắng hiu hiu cứ thế hời hợt qua đi.
Màn đêm buông xuống , tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Đồng hồ điểm 9 giờ tối.
Lượng người qua đường vơi dần, con hẻm này vốn đã vắng vẻ, lúc này càng đìu hiu. Xa xa có 1 cặp nam nữ dắt tay nhau tình tứ truyền đến âm thanh chuyện trò to nhỏ, một con chó ngậm khúc xương to bự băng ngang đường kêu “ăng ẳng”.
Bất chợt chân mày tôi chau lại vì tiếng xe máy và đèn pha rọi sáng.
Đến rồi!
Một đôi nam nữ trên chiếc xe trắng chầm chậm tiến vào ngõ.Người phụ nữ ngồi sau nở nụ cười nhè nhẹ.Tay cô lùa vào hất bay mái tóc suôn dài màu hạt dẻ,hết sức ý tứ bước xuống xe.
“bye bye , see you tomorrow”- người đó vẫy tay chào tạm biệt.
Gã đàn ông gật đầu hiền lành “đừng đến trễ như hôm nay nghe.”
Chiếc xe dừng lại tại đầu con hẻm, người phụ nữ muốn vào nhà cần phải đi bộ thêm 1 đoạn ước chừng 30 m.
Trong một khoảnh khắc nào đó , tôi đã muốn chạy tới và ôm chầm lấy cô nhưng li trí không cho phép.
Con hẻm vắng lặng chỉ có tiếng gót giày nện xuống mặt đường. Bỗng từ cách đó không xa , có tiếng trẻ con nô đùa.
Cả tôi và người phụ nữ đều tò mò nhìn về hướng đó.
Một ông bố trung niên đang rất hạnh phúc hướng dẫn đứa con gái nhỏ từng bước cơ bản tập xe đạp. Xe đạp 3 bánh điều khiển khá dễ, con bé ra sức đạp , xe lướt đi như bay.
Con bé hò reo thích thú ” ba ơi , ba ơi , con đạp được rồi.”
Hình ảnh đó chứa đựng giá trị to lớn đối với cả tôi và người phụ nữ tóc hạt dẻ.
Ông bố cưng chiều xoa đầu con bé rồi quay sang gật đầu chào người phụ nữ.
“Cô giáo về trễ thế ? cậu bạn trai ban nãy nhìn được đấy. định khi nào thì cưới đây, già lắm rồi nghen.”
” ôi trời,em đâu phải giảng viên nữa,nghỉ dạy từ lâu rồi mà.Còn chuyện cưới thì cứ từ từ năm sau anh ơi”
“năm sau , năm sau, mấy cái năm sau rồi đó”
“hi hi, em để tùy duyên”
Tôi nhận thấy nét bối rối thoáng qua trên gương mặt đang cười, rồi tay cô run run quay sang tra chìa khóa vào ổ.
Người phụ nữ vận bộ váy đầm màu xanh dương – màu ưa thích của cô, chắc hẳn đêm nay dự 1 bữa tiệc trang trọng ở cơ quan.
Khuôn mặt trang điểm nhẹ , tôi biết ngoài tiệc tùng với bạn bè, cô cũng đang trong quá trình tìm hiểu gã đàn ông ban nãy.
Hôm nay cô đi đôi giày khá cao,chắc chắn đã gặp gỡ đối tác, vì đối với cô chiều cao rất quan trọng trong việc đàm phán.
Cuối cùng là nét bối rối và đôi tay hơi run. Bởi trong kí ức, người bố đáng kính chưa từng có cơ hội dạy cô tập xe đạp.
Tôi biết hết tất cả những điều này, vì người phụ nữ kia suýt chút nữa gọi tôi là “chồng”.
Nói ra thì bi đát , nhưng quả thực vết thương lòng không phải thứ mà 2 năm có thể chữa lành.
2 năm nói dài cũng không dài , nói ngắn cũng chẳng ngắn. Lòng người đổi thay,cuộc tình đổ vỡ là chuyện thường tình.
Một ngày chủ nhật trời xanh lộng gió,ánh dương chiếu rọi xa xa nhuộm cho nước biển một màu trong vắt.
Taxi đưa tôi thong thả tiến vào sân bay quốc tế Đà Nẵng. Ngày hôm đó vừa vặn hoàn tất chuyến công tác 5 ngày , mục đích chiêu mộ 3 người đẹp miền trung vào nam lập nghiệp.
Chuyến đi thành công tốt đẹp , mãi về sau người ta vẫn còn nhắc đến danh tiếng của tôi vì kì tích đạt được khi đó.
Người ngoài đều ngưỡng mộ, chỉ có người trong cuộc như tôi rơi vào cảnh bất đắc dĩ.
Giờ đây hồi tưởng,chuyến về thăm quê Đà Nẵng ngày đó, đáng lí nên dời lại vài ngày hoặc thư thả một thời gian hãy trờ về Sài Gòn mới phải. Nếu như tôi không mãi mê vuốt ve âu yếm các người đẹp miền trung thì sáng chủ nhật đó đã không tới sân bay trễ.
Và cũng bởi vì trễ chuyến bay 8h40 nên tôi được chuyển đến chuyến kế tiếp, vài phút trễ nãi đưa tôi đến với người phụ nữ mà sau này âu yếm gọi 1 tiếng “vợ lớn”.
“Phi trường Đà Nẵng thời tiết lí tưởng , nhiệt độ lí tưởng , độ ẩm bình thường , gió nhẹ không đáng kể. Một ngày đẹp trời để các bạn ra khỏi nhà , lưu ý nhanh chân vì cave Đà Nẵng đang mùa bão giá” – tôi có thói quen lẩm nhẩm câu nói chế lại từ đài radio.
Lòng đang vui phơi phới vì thành tích đạt được trong chuyến công tác vừa qua, bỗng nhiên da đầu tôi ngấm ngầm run lên vì một người phụ nữ thình lình xuất hiện ở lối lên máy bay.
Người ta nói “duyên từ kiếp trước , kiếp này khó từ” cho nên chuyện tôi gặp được tình nhân định mệnh cũng chẳng phải điều chi hoang đường. Nay ngoảnh mặt nhìn lại khó tránh khỏi lòng đau tê tái.
Cảm giác đầu tiên khi tôi nhìn thấy người kia chính là cảm giác vô cùng quen thuộc. tự nhiên đôi mắt dõi nhìn người ta cũng chăm chú hơn. Người phụ nữ cũng y vậy mà sững sờ nhìn lại tôi đôi ba giây.
Chuyến bay lúc 9h, theo thứ tự ghế,người phụ nữ nhẹ nhàng tiến tới ngồi sát cạnh tôi.
Lúc này như 1 cổ máy lập trình sẵn khi thấy gái, tôi nhanh chóng làm mặt thờ ơ nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ. Nắng mai hắt vào bên trong , ánh sáng xiên xiên góp phần khiến người bảnh bao hơn 3 phần.
Người phụ nữ làm như vô tình liếc sang bên cạnh, để ý thấy tờ tạp chí tiếng Pháp nằm gọn trên đùi tôi.
Lạy trời tôi nào có rành ngoại ngữ ! cũng may còn có hình vẽ , nếu ko tôi cũng khó xác định là trang giấy ngược hay xuôi.
Người phụ nữ thành thục lôi những vật dụng thiết yếu từ giỏ xách , nào là gối dựa , kính mát …cho đến chiếc khăn len đắp ngang hông che phần váy ngắn. Điệu bộ này khiến người ta liên tưởng đến 1 cô gái biết hưởng thụ nhưng cũng ko kém phần tất bật trong công việc.
Nhìn và đánh giá xung quanh 1 chặp , cô thu tất cả ấn tượng vào tầm mắt , từ từ khép mi lại và sụp kính mát.
Điều làm tôi thích thú lẫn nghi hoặc là cái cô này chưa chi đã ngã đầu tựa lên vai tôi (!?)
Có lẽ tình yêu kiếp trước như người ta vẫn nhắc đến là như vậy. Về sau nghe người đó giải bày mới vỡ lẽ, cả 2 người chúng tôi đều tìm thấy điểm tựa bình yên nơi đối phương, và không ngần ngại bỏ qua lề lối thông thường.
Chắc từ đây , tôi nên gọi người phụ nữ là Vợ Lớn.
Vợ Lớn dĩ nhiên lớn tuổi hơn tôi,hơn một chút.
Năm tôi còn lấn cấn ở hà nội theo Thầy lần mò khắp chốn phong trần thì Vợ Lớn đã lấy bằng thạc sĩ .
Năm tôi thành tài và tỉnh táo nhận ra sai lầm của 2 thầy trò thì Vợ Lớn đã có bước đầu tiên vào việc giảng dạy các thế hệ học sinh.
Năm tôi chân ướt chân ráo lập nghiệp đất Sài Thành thì Vợ Lớn đã là ban giám đốc điều hành cả ngôi trường quốc tế.
Năm tôi đã có chỗ đứng vững vàng ở sài gòn phồn hoa, cùng năm đó Vợ Lớn tìm được 1 “chiếc ghế” khác nhàn hạ hơn đồng thời nhận tấm bằng thạc sĩ thứ 2.
Tôi không dám tin hôm đó mình vô tình câu được con cá nặng kí đến vậy.
Càng không ngờ người quyền lực và có học thức như Vợ Lớn lại là người ngã vào vòng tay tôi trước.
Nhắc đến kì tích này phải cảm ơn “công ơn dưỡng dục” của Thầy .
Để trở thành 1 người như tôi, bắt buộc phải có kiến thức phong phú về tình dục. Nếu 1 bố mì không thể làm tình đúng kĩ thuật cũng giống như cô giáo cấp 1 viết chữ xấu vậy.
Nói như trên, vừa là để nhấn mạnh mức độ quan trọng của tình dục, vừa đề tỉnh mọi người rằng nghề này không hề đơn giản.
Trên độ cao 9000m , 2 cơ thể nóng bỏng tiếp xúc da thịt. người cổ đại phát minh ra nước hoa, quả là sáng suốt. Vợ lớn dùng nước hoa hương nhẹ, đủ khiến tôi say túy lúy.
Cơ thể chạm nhau, cùng với độ cao 9000m làm thần kính thăng hoa, thêm vào chút tâm sự của 2 kẻ xa lạ. người phụ nữ nhanh chóng sa ngã kể cũng phải.
Ngày xưa người Thầy kia đã truyền cho tôi những mánh khóe bậc nhất trong việc kích thích hưng phấn ở phụ nữ.
Hơi thở tôi lúc nặng lúc nhẹ phả vào cổ vợ lớn, làm những sợi lông tơ dựng đứng. Bờ vai tôi vững chải nhất có thề, làm điểm tựa ái đầu mỏng manh cần được che chở. Tôi lại cố tình nghiêng ngươi rất khẽ để 2 cơ thể thêm tì sát vào nhau, cặp đùi cũng song song với đùi đối phương.
Nói thì nhanh nhưng thực chất cả quá trình hao tốn khoảng 15 phút đồng hồ.
lúc bấy giờ tất cả hành khách đều đinh ninh rằng đôi nam nữ này là tình nhân đi nghĩ dưỡng.
Tiếp viên phát khăn lạnh, nước uống đều đưa cả cho tôi nói rằng “kính mời anh chị”
Thậm chí đến tôi cũng hồ nghi , lẽ nào người phụ nữ trên vai mình là món quà dc ông trời gửi xuống ?
Đến đây mạn phép hỏi, nếu quả thực tình yêu từ cái nhìn đầu tiên có tồn tại. và đối phương có đủ biện pháp quyến rũ bạn . Liệu trong 1 thời khắc bì mật nào đó , ở 1 nơi cách xa mặt đất , bạn có dám liều mình ngã theo ?
Tình cảnh vợ lớn lúc đó là vậy , phụ nữ thường không có chính kiến trong tình yêu.
Cô ấy “đổ” là chuyện sớm muộn chỉ là điều tôi ko ngờ tới lại là vợ lớn táo bạo hôn môi tôi trước.
Lần đầu tiên gặp nhau, môi tình chớp nhoáng theo kiểu tình một đêm vô tình khiến tôi mặc định vợ lớn là gái chơi hạng nhất. Đây là bước đánh giá con người sai lầm nhất trong cuộc đời , kéo theo biết bao dông bão.
__________________