Bạn đang đọc Những Người Như Chúng Ta: Chương 10 : Thầy Của Anh, Thầy Của Tôi.
Đêm hôm đó và hôm sau nữa, tôi đều mơ thấy ác mộng.
Tôi mơ đang ngồi trong phòng cùng Má Nuôi. Lại là căn phòng đó,cánh cửa sổ đóng im ỉm đó.
Tôi mân mê suối tóc đen tuyền của bà,tay cầm chiếc lược cứ thể chải.
Má Nuôi hướng dẫn tôi búi tóc,tôi liền làm được ngay,lại còn búi rất đẹp.Tuy nhiên,dù đã cố gắng,tôi vẫn không tài nào nhận rõ diện mạo Má Nuôi,dù là khi nhìn vào tấm gương phản chiếu.
Chỉ thấy một dải eo lưng thon thả,thấp thoáng bầu ngực đầy đặn. giống như tùy thời có thể khiến người ta không kìm được mà ôm lấy vậy.
Làn hương nước hoa trên người Má khiến tôi ngây ngất. Mùi hương này vô cùng cao quý, cũng tràn đầy nhục dục, có cảm giác như phát ra từ ngay sau gáy. Tự nhiên tôi ko kìm lòng được bèn ép người mình sát vào sau lưng Má ,đôi môi chẳng hiểu từ lúc nào đã mê đắm trên vùng gáy gợi cảm đó.
Má Nuôi chỉ hơn tôi mười mấy tuổi,vì thế ở bên cạnh bà có đôi lần khiến tôi động tâm. Tôi ko hề dám có ý nghĩ bất kính với người đã cưu mang tôi. Chỉ là,người tôi thương nhất ,yêu nhất trớ trêu sao lại là Má Nuôi.
Còn đang miên man trong tình ý vụng dại, bỗng đâu có tiếng cửa kêu kẽo kẹt.
Bánh Đậu Ngọt đứng nơi ngưỡng cửa hằn học nhìn tôi.
“anh là đồ khốn nạn.mẹ kiếp ! sao anh dám làm vậy với Má!?”
Con bé chỉ tí tuổi đầu mà mắng chửi nghe sao hãi hùng.
“anh ? anh đã làm gì sao?”
Không ai trả lời tôi. Bánh Đậu Ngọt không trả lời,Má Nuôi cũng chỉ giữ nguyên 1 bộ dáng!
Thành thật mà nói, quá khứ buồn không ai muốn nhắc lại, kể cả trong suy nghĩ cũng muốn lảng tránh thật xa.
Nhưng mấy câu lảm nhảm của Gái Hư đêm đó đã khơi dậy mọi kí ức ngủ quên.Tôi không còn tâm trí làm bất cứ việc gì.
Chỉ có một biện pháp để chấm dứt tình trạng này.
Ngày hôm đó tôi dễ dàng tìm được Gái Hư tại 1 quán bar.
Gái Hư ngồi bên quầy bar,tùy ý hất nhẹ mái tóc bay phất phơ.
Một đôi mắt lim dim, trong tay ả nắm hờ chai rượu Chivas.
Đôi môi Gái Hư khẽ mấp máy khi tôi đến gần :
“cao lêu nghêu,ăn mặc sến súa,đầu tóc bóng bẩy,lại còn có mùi rượu đế. Anh đang có tâm sự và đang chuẩn bị cho đại sự quan trọng gì đó phải không?”
Cô ả này rất thích đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài và cử chỉ hành động.
Luôn tỏ ra huyền bí cũng là 1 đặc điểm đáng chú ý của Gái Hư.
Tôi ko buồn để tâm, chỉ đơn giản nói “cô biết rồi còn hỏi”
“biết gì cơ?lại là chuyện hôm tôi say rượu à?”
Gái Hư chưa bao giờ thành thật chia sẻ về những chuyện tôi muốn biết. Bao giờ cô ta cũng bao biện bằng cách nói rằng “hôm đó say, nói năng bậy bạ, bây giờ không nhớ gì cả.”
Nhưng khi tôi nhắc đến Lý Ma Ma,cô ả một mặt trầm ngâm.
“Tôi có một người Thầy ở ngoài bắc. Anh có thầy không?”
“có. Thầy tôi cũng là 1 anh lớn ngoài bắc. Gái Hư,tôi muốn biết thân phận của Lý Ma Ma. Cô mau nói cho tôi biết đi!”
Gái Hư nhướng mày lên hỏi “vì sao tôi phải nói với anh?”
“bởi vì…” mi mắt tôi giật giật , rồi bắt đầu liến thoắng :
“vì Lý Ma Ma chính là người từng có ơn dưỡng dục với tôi. Người đó nuôi tôi suốt mấy năm phổ thông, còn thân thiết hơn máu mủ ruột già. Lúc tôi ốm đau cũng là mẹ một tay chăm sóc. Tôi bị công an còng tay giải lên phường cũng là mẹ ko tiếc tiền chuộc tôi về. Bố mẹ ruột nợ nần cũng do bà đứng ra trả nợ giúp. Mạng của Tắc Kè Bông thuộc về Lý Ma Ma. Gái Hư,cô nói xem tôi có quyền được biết tin tức về bà ấy ko ?”
Tôi kể lể dông dài, một hơi bộc lộ hết nỗi niềm bản thân, chỉ thiếu điều sụt sùi rơi lệ nữa thôi. Ấy vậy mà ánh mắt Gái Hư vẫn lành lạnh ko thay đổi.
“Lý Ma Ma có rất nhiều con nuôi. Nhưng ko có đứa nào như anh, tôi dám chắc” -Gái Hư bình tĩnh nói.
“làm sao cô biết?chuyện của 10 năm trước,đứa nhỏ như cô thì biết gì”
“lúc đó tôi còn nhỏ xíu thật,nhưng sự tình về Lý Ma Ma như thế nào , tôi còn nắm rõ hơn cả con của bà ấy.Những đứa con nuôi đó tôi đều quen biết,đa số đều nhỏ hơn anh,chỉ 1 gã xem ra xàn xàn với anh, nhưng tiếc thay người đó không phải Tắc Kè Bông.”
“tôi nói rồi.Chuyện ngày xưa phức tạp lắm.tôi giải thích cô vẫn ko tin. phải làm thế nào cô mới chịu tin đây?”
Ngoài suy nghĩ của tôi, Gái Hư vẫn ko hề bị lung lay, thậm chí trên khóe miệng ả còn nở 1 nụ cười quái dị. Điều này chứng tỏ mối quan hệ của ả với người tên Lý kia không hề tầm thường. Chắc chắn hết 8,9 phần bà Lý kia là người Thầy mà Gái Hư nhắc đến rồi. Ôi chết thật, dự đoán của tôi chưa bao giờ trật cả.
“Tắc Kè ,lần này anh dám không thành thật với tôi . Anh nói dối giỏi lắm nhưng có nhiều điểm anh ko thể ngờ tới. Bản thân tôi chính là một học trò của cái người Lý Ma Ma kia đây. Tôi nắm chắc như lòng bàn tay mọi chuyện của bà ta. Thế nào,bây giờ đã chịu nói sự thật chưa?”
Tôi lặng thinh nhìn gái hư. cô ả này đúng là mặt sắt khó đối phó. Ả ta từ Hà Nội vào đây mang theo biết bao nhiêu bí mật. Kể cả Lý Ma Ma ả cũng có quan hệ mới thật là tài. tôi đồ rằng, có khi nào cả… người đó ả cũng quen hay không ?
Nếu thế thì đại họa đang giáng xuống đầu tôi rồi.
Chuyện về Lý Ma Ma dĩ nhiên tôi đã ko nói thật, mà tôi cũng chả biết cái mẹ gì để mà nói thật. tôi chỉ nhớ bên tai từng nghe qua 3 chữ này từ miệng Má Nuôi. Dựa theo nét mặt Má lúc đó thì người có tên 3 chữ này là 1 nhân vật ko tầm thường. Thậm chí còn đem lại cho Má ít nhiều phiền não. Thời gian trôi qua đã lâu, tôi cũng ko rõ ràng tình huống chuyện lúc đó là như thế nào, chỉ biết rằng mỗi khi đôi chân mày Má Nuôi nhăn tít lại, khi đó trong lòng tôi cũng có 1 cảm giác lạnh lùng ko tên.
Vì thế, cái người Lý Ma Ma ghê gớm này, tôi nhất định phải khám phá ra cho bằng được !
Có điều, không biết là họa hay là phúc, sau thảm họa nói dối vừa rồi, Gái Hư bắt đầu động tâm về quá khứ của tôi.
Cô ả cười nhẹ nhàng, nụ hồng phơn phớt trong bóng tối :
“ai ai cũng có bí mật ko dễ dàng nói cho người khác biết phải không? về suy nghĩ cho kĩ đi. rồi hãy kể chuyện của anh, tôi sẽ cho anh biết thứ anh muốn.”
….
Mẹ kiếp, con ranh này là thú chứ ko phải là người nữa rồi. Người nào mà lại ma cô quỷ lừa như nó chứ !
Lúc tôi nói dối về Lý Ma Ma, lúc đó chẳng qua tôi đang thử phản ứng và mối quan hệ của Gái Hư về người đàn bà đó đấy thôi . Nào có ngờ rằng về sau hóa ra lại thành Gái Hư gài hàng ngược lại, buộc tôi phải nói ra sự thật !?
Tôi lờ mờ nhận thấy rằng ả ta muốn xác minh lại 1 sự thật nào đó, nhằm ục đích nào đó . Mà chuyện này thì dĩ nhiên ko ai biết, muốn biết chỉ có cách hỏi thẳng Gái mà thôi.
Vì thế, không thể chần chờ thêm một giây phút nào nữa, tôi quyết tâm phải điều tra ngọn ngành chân tướng bí ẩn kia. Mặc kệ mai sau như thế nào, đêm nay tìm Gái Hư chính là hai mặt một lời. Trực giác mách bảo thứ tôi hằng tìm kiếm bao lâu nay không còn xa vời nữa.
Trong quán bar, Gái Hư không nói năng gì,ả rót 1 li chivas mời tôi.
Tôi uống rượu vào rồi,lập tức nói luôn “Lý Ma Ma có liên quan đến Má Nuôi của tôi.”
“thú vị ! anh mau trình bày đi,tôi ko có nhiều thời gian.”
Qua lời kể được biên tập lại, dĩ nhiên Gái Hư nắm được đại khái tình huống về Má Nuôi. Thực ra cũng ko khác lắm so với câu chuyện bịa đặt lần trước tôi kể. Chỉ là câu chuyện lần này mang màu sắc tươi sáng hơn,đủ những kỉ niệm thơ ấu cho đến khi dục vọng phá nát tất cả.
Gần như mọi sự tình quan trọng tôi đều một hơi trình bảy rõ. Chỉ duy nhất 1 số bí mật riêng tư giữa tôi và Má Nuôi ko thể cho phép người thứ 3 biết đến.
Trong 10 năm xa cách, tôi cũng đã từng ra Hà Nội tìm về nơi ở xưa. Nhưng cảnh đổi , người cũng đi mất, chào đón tôi chỉ là những gì xa lạ nhất.
Từ đó, tôi ko còn biết tin tức về Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt.
Gái Hư nghe xong đầu đuôi , chân mày bất giác nhíu lại, khẽ lẩm nhẩm :
“Bánh Đậu Ngọt..”
Tôi rùng mình , vội vàng hỏi “con bé hiện giờ ra sao? nó đang ở đâu?”
“điều này..” – Gái Hư làm mặt miễn cưỡng “ngay đến tôi cũng ko biết gì về con bé đó đâu. tôi chỉ nghe Lý Ma Ma nhắc đến cô cháu ruột của bà ấy 1 lần thôi.”
“cháu gái!?” lúc nghe thấy 2 chữ này hình như 1 tia sét vừa rạch ngang não bộ tôi.
Dựa theo lời Gái Hư thì Bánh Đậu Ngọt là cháu của Lý Ma Ma , như vậy Lý Ma Ma chính là cô em út của Má Nuôi rồi !
Tôi lục tìm tâm trí 1 chặp, cả người thình lình nổi gai ốc.
Cô em này nghe nói rất đáng sợ. là 1 người đàn bà vừa có nhan sắc vừa hiểm độc, đồng thời nắm giữ rất nhiều nhân lực và của cải trong họ tộc Má Nuôi. Tuy Má Nuôi và bà ta là 2 chị em ruột nhưng trước nay luôn có hiềm khích, thậm chí nói là thù địch cũng không ngoa. Chuyện này đồn ra ngoài quả thực bi đát nhưng đúng là mối quan hệ giữa 2 chị em họ ko thể nào yên bình được.
Đột nhiên tôi nghĩ đến câu chuyện dị đoan rằng mệnh của 2 bà quá lớn, đến nỗi ép chết tươi ông anh cả, trong người liền run rẩy tận sống lưng.
Họ tộc Má Nuôi tan đàn xẻ nghé chắc 1 phần cũng từ 2 bà cô này mà ra.
Về phía Má Nuôi,Gái Hư nói rằng : “anh ra Hà Nội ko gặp cũng phải, chắc là người ta chuyển tới Hải Phòng từ lâu rồi.”
“Hải Phòng ?”
Thì ra cơ ngơi của Lý Ma Ma ở Hải Phòng rất hoành tráng, cách đây vài năm Gái Hư từ nơi đó nghe được một chút thông tin về người phụ nữ có vẻ ngoài giống Lý Ma Ma tới 5,6 phần. Và bản thân cô ả cũng từng đi ngang qua người phụ nữ như mô tả trên một đoạn hành lang vắng.
Như vậy, tôi dám chắc Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt từng ở lại làm khách nhà Lý Ma Ma. Có điều, vì sao hận nhau mà lại ở cùng 1 chỗ với nhau thì quả thực ko ai hiểu được.
Tôi không biết, Gái Hư cũng không biết, điều lạ lùng là khi cô ả còn tu nghiệp ở chỗ Lý Ma Ma lại hiếm khi nghe bà Lý nhắc tới cô chị này. Thời gian đó nếu có người đến làm khách bà ta cũng phải đề cập với Gái 1 lần mới phải ! Ngay cả trong bữa cơm thân mật cũng tuyệt không xuất hiện bóng dáng người phụ nữ kia.
Lạ ! Gái Hư luôn cho rằng đây là chuyện lạ . Ả ta luôn giữ thắc mắc này trong lòng.
Để bàn về Má Nuôi, Gái Hư chỉ có 1 câu ngắn gọn duy nhất : “đẹp.” . Một chữ này tưởng như tiện miệng phát ra ,nhưng nên biết để cho 1 cô gái như Gái Hư tâm phục khẩu phục nói ra lời này, hẳn phong thái người phụ nữ đó phải đứng vào hạng khó ai sánh bằng. Điều này là miễn bàn !
Tắc Kè Bông tôi nghe xong một chữ này trong lòng cũng khoan khoái làm sao,bất giác trong tâm sinh ra chút xíu hảo cảm với Gái Hư. Đơn giản vậy thôi, dù là kẻ thù mà khen Má 1 câu, tôi đây cũng sẵn sàng rộng lượng hóa thù thành bạn. Tình cảm của tôi mù quáng như thế đấy !
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lời nói của Gái Hư còn nhiều điểm nghi vấn. Tuy nhiên, tôi đã làm hết sức mình, cũng chỉ khai thác được nhiêu đó.
Như vậy, để tìm được Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt, tôi cần gặp Lý Ma Ma trước tiên !
Kể cũng lạ, theo lý thường thì Lý Ma Ma rất nổi tiếng mới phải. tại sao tôi ở miền bắc một thời gian,kể cả hậu bối như Gái Hư cũng nghe nói đến , mà sư phụ của ả tôi lại ko hay tin ?
Còn nữa, Má Nuôi và Lý Ma Ma không ưa nhau, hà cớ chi phải làm khách nhà Lý Ma Ma ? Có khi nào Má Nuôi ko hề tình nguyện đến đó mà là do ép buộc ? Có khi nào lúc ở Hà Nội, Má đã gặp phải bất trắc gì ?
Vừa nghĩ đến đó trong lòng tôi nóng bừng bừng, hận ko thể chắp cánh bay đến Hải Phòng tìm tung tích mẹ con Má Nuôi.
Chao ôi, tôi là phận làm con mà không nắm được chút tin tức nào của Má mình. Kể cả những người bà con của Má cũng chỉ quen mặt chứ chẳng rõ nơi ăn chốn ở. Vậy là coi như sạch sành sanh manh mối còn đâu .
Tôi hối hận, hối hận vô cùng !
À, mà khoan ! Hãy chờ đã …
Tôi còn nhớ như in đêm say rượu đó, Gái Hư có nói 1 câu nguyên văn thế này :
“Tắc Kè,tôi hỏi anh còn nhớ mùa đông Hà Nội không?mái trường cấp 3, thiếu nữ Hà Thành, Bánh Đậu Ngọt..”
Câu này vừa nghe đã có vấn đề !
Chân tóc tôi tê rần lên,lập tức quát hỏi :
“Gái Hư ! tại sao cô biết tôi từng học ở Hà Nội ? trước đêm nay tôi chưa hề kể chuyện này với cô! đừng nói với tôi là chuyện này cũng do Thầy cô nói ra đấy nhé.”
Mẹ kiếp, con điếm này! Nếu tôi ko suy nghĩ chu toàn,tất có ngày bị nó lừa thê thảm. Chắc chắn vẫn còn khuất tất 1 chuyện gì đó đe dọa đến tôi. Nếu đêm nay ko thể làm cho ra lẽ , tôi sẽ dùng biện pháp mạnh với con má mì này.
Nhưng ngược lại với thái độ nóng nảy của tôi, Gái Hư chỉ cười nhỏ nhẹ như mây nước:
“Thực ra là Thầy của anh nói với tôi đó.Trước khi vào Sài Gòn, người ấy đã trang bị cho tôi một ít hành trang. Anh ko biết hết được những bí mật của tôi đâu”
__________________