Những Người Bạn

Chương 52


Đọc truyện Những Người Bạn – Chương 52


Cuối cùng hai anh chị tốn giấy này cũng xong rồi, tiếp theo là cặp đôi nổi tiếng ít nói Victor và Carol
-Cháo này, cô ăn đi- Victor lạnh lùng đưa bát cháo cho Carol.
-Xin lỗi, tôi chưa đói.- Carol đẩy nhẹ bát cháo ra
-Cô đang nhõng nhẽo với tôi đấy à?- Victor liếc Carol với ánh mắt thể hiện sự khinh thường
-Tôi đâu có khùng.- Carol bị chạm tự ái liền phản ứng dữ dội
-Vậy thì mau ăn đi.- Victor lại đẩy bát cháo sang Carol
-Đã nói là tôi không muốn ăn mà- Carol đẩy lại
-Bây giờ cô muốn tự ăn hay để tôi đút.- Victor trừng mắt đe dọa
-Thôi được rồi, để tôi tự ăn.- Carol buộc phải giơ cờ trắng đầu hàng
-Cầm lấy, ăn nhanh đi.- Victor đưa hẳn bát cháo cho Carol
———
Không có gì xảy ra cả
-Cô định cầm bát cháo đó cho đến bao giờ?- Victor khó chịu ra mặt
-Tôi nằm như thế này rồi sao ăn?- Carol ngây thơ ( nói thẳng ra là ngu )
-Thì ngồi dậy đi.- Victor nổi cáu

-Ừ ha?- Carol đặt bát cháo sang bên cạnh rồi chống tay ngồi dậy
Cô cứ chật vật mãi bởi vì cơ thể quá yếu, chưa thể tự ngồi dậy được. 5’ trôi qua mà Carol vẫn cứ chống tay lên rồi lại rớt xuống. Ít ra Victor cũng có chút lòng thương người, anh đang định đỡ Carol dậy thì…
-Tôi chưa có tắm.- Carol phán một câu sét đánh
-Hana không giúp cô à?- Victor lập tức rút tay lại
-Chỉ hôm qua thôi, hôm này thì chưa.- Carol như mở cờ trong bụng, cô đã tấn công vào đúng điểm yếu của Victor
-Vậy thì…- Victor đắn đo, suy nghĩ cái gì đó
-Tôi cũng không đói, hay thôi đi ha? Không chừng ngày mai tôi sẽ khỏe hơn thì sao?- Carol tìm cách đuổi Victor đi
-Được rồi- Victor quyết định- Há miệng ra
-Gì cơ??? Anh dám lại gần tôi à? Tôi nhắc lại lần nữa: tôi chưa có tắm đâu.-Carol không thể tin nổi
-Thì không chạm vào cô là được rồi.Há miệng ra đi, đừng có làm tôi bực.- Victor ngồi xuống kế bên Carol, tay cầm bát cháo lên
-Nhưng…- Carol cố tìm cách cứu vãn tình thế
-Như cô đã biết là tôi bay rất tốt, đủ khả năng để đưa cô bay cùng.- Victor mỉm cười nguy hiểm
Carol chỉ còn cách im lặng và tuân lệnh, để yên cho Victor đút mà không dám hó hé gì, nếu không anh chàng sẽ hóa kiếp cho cô thành chim mất, mà điều này không tốt cho chứng sợ độ cao của cô chút nào. Ăn xong Victor lấy nước cho Carol uống rồi rời đi làm cô cứ ngỡ chỉ cần chịu đựng một chút thôi thì cô sẽ yên ổn nhưng cô đã lầm. Sau khi ra khỏi cửa chừng nửa tiếng thì Victor lại quay trở vào. Nghe thấy tiếng bước chân, Carol hỏi:
-Đến giờ uống thuốc rồi à?
-Không phải, tôi chỉ giúp cô ở sạch thêm chút thôi.- Victor bưng nguyên một thau nước và một cái khăn vào
-Chắc anh không định tắm cho tôi đâu ha?- Carol hoảng sợ
-Dĩ nhiên là không rồi. Cô nghĩ cái quái gì vậy? Tự xử đi.- Victor bằng một cách không mấy lich sự, đặt cái thau xuống giường Carol, quăng cái lên giường cô rồi bỏ đi ra ngoài.
Lát sau, Victor quay lại phòng Carol gõ cửa đến lần thứ ba mà không ai trả lời, anh liền đẩy cửa bước vào thì thấy Carol đã ngủ quên bên cạnh thau nước và khăn tắm. Khăn tắm nằm trong thau nước cho thấy cô nàng đã VSCN xong rồi lăn ra ngủ. Victor cứ đứng đó ngắm Carol mãi mà không chán( nhìn chăm chú đến nỗi mà bạn có thể hỏi anh chàng là Carol có bao nhiêu cộng lông mi trên mắt luôn ấy.) Có vẻ là Victor đã không còn lạnh lùng như ban đầu nữa rồi.
Chúng ta còn cặp đôi cuối cùng là Natsu và Lucy, liệu họ có gì đáng mong đợi?
-Cái giề??? Ai cho phép anh vào phòng tôi hả? Cút ra ngoài!- Lucy nổi điên lên khi thấy Natsu bước vào phòng mình.
-Cô không định ăn uống gì à?- Natsu thản nhiên
-Là sao?- Lucy vẫn chưa hiểu ra vấn đề
-Có phải cô bị nhấn nước nhiều quá nên não bị úng nước luôn rồi không? Có vậy mà cũng không hiểu, trong thời gian Hana đi vắng, tôi sẽ chăm sóc cô.- Natsu cười đểu kinh khủng
-Ôi Chúa ơi! Anh đùa không vui chút nào hết, tôi là người bệnh mà, đừng có khủng bố tinh thần của tôi chứ.- Lucy bật chế độ tự vệ
-Không biết ai khủng bố ai à?- Natsu đặt bát cháo xuống bàn
-Anh chán sống rồi à?- Lucy vơ vét hết sức tàn lực cạn, ném gối vào mặt Natsu

-Cô nghĩ cô giết được tôi sao? Cô xem, ngay cả ném 1 cái gối cỏn con cô còn không làm xong nữa đừng nói là gì.- Natsu đỡ đòn tấn công yếu xìu của Lucy rồi đặt cái gối về vị trí cũ.
-Đừng có lại gần tôi.- Lucy đẩy Natsu ra mà thất bại
Natsu có ý tốt muốn chăm sóc Lucy nhưng có vẻ cô nàng lại xem đây là hành động mang yếu tố đe dọa, thôi thì làm người xấu cho trót vậy. Anh đã nghĩ ra cách để đối phó với người bệnh đáng thương đang nằm trên giường như thế nào rồi:
-À, tức là cô muốn giữ khoảng cách với tôi phải không?
-Chứ sao?- Lucy hơi nghi ngờ
-Vậy để tôi đút cháo cho cô bằng chân nhé!- Natsu mỉm cười vô tư nhưng không kém phần ranh mãnh
-Biến!- Lucy nhận ra mình bị gài một cách đau đớn
-Chẳng phải cô muốn giữ khoảng cách vói tôi sao?- Natssu cúi xuống định cởi giày
– Đưa cháo đây tôi tự ăn.- Lucy nhanh nhảu nói trước khi Natsu kịp thực hiện cái ý tưởng điên rồ kia rồi chống tay ngồi dậy
-Vậy có phải ngoan không?- Natsu đỡ Lucy ngồi dậy rồi đưa bát cháo cho cô
-Hứ!- Lucy giật bát cháo từ tay Natsu- Trong đây có độc không vậy?
-Có, là loại cực độc đấy!- Natsu đe dọa
-Vậy à?- Lucy múc 1 thìa đưa vào miệng- Ai nấu mà ngon vậy?
-À, tôi nấu đấy nhưng hình như sau khi vo gạo tôi lỡ làm rơi xuống đất mà lười vo lại… Sao, mùi vị đất ngon đúng không?- Natsu nhàn nhã khoanh tay lại
-Ặc… – Lucy bị sặc, ho dữ dội
-Bình tĩnh, bình tĩnh. Tôi đùa đấy! Cháo tôi nấu đảm bảo an toàn.- Natsu rót trà đưa cho Lucy
Lucy giận Natsu đến nỗi không thèm đáp, lẳng lặng nhận lấy ly trà từ tay Natsu, đặt lên môi và uống…
-Cô biết không? Ở gần đây có con suối chảy qua nghĩa địa đấy. Nghe nói nước ở đó rất ngọt nên …- Natsu tiếp
Phụttttt ! Nước trong miệng Lucy bắn ra hết

-Anh…anh…- Lucy tức nói không lên lời
-Cô làm gì phản ứng ghê vậy? Ý tôi là dòng suối đó rất ngọt nên có nhiều con vật đến uống chứ đâu có nói là lấy nước đó pha trà cho cô đâu.- Natsu cười cười rồi lấy khăn lau miệng cho Lucy
-Đợi tôi khỏe lại đi, tôi sẽ giết anh.- Lucy hất tay Natsu ra
-Quan trọng là cô có còn sống đến lúc đó được hay không nữa.- Natsu vẫn đang tận hưởng cảm giác của kẻ chiến thắng
-Đưa cháo đây, tôi sẽ nhanh chóng khỏe thôi.- Lucy lên dây cót tinh thần
-Tôi đợi cô.- Natsu ngồi vắt chéo chân xem Lucy ăn
-Chẳng bao lâu Lucy đã ăn xong, đưa cái bát trống không cho Natsu, nói:
-Tôi xong rồi đó, anh đừng có làm phiền tôi nữa, đi lo cho Karry với Carol đi
-Cô khỏi lo, họ đã có chăm sóc viên riêng rồi.- Natsu trả lời
-Tôi hiểu rồi.- Lucy đáp chán nản vì biết sẽ phải gặp tên này dài dài
Natsu đứng lên đi ra đến cửa rồi chợt dừng lạ, quay người vào trong:
-Trước khi đi tôi muốn hỏi cô: Tại sao cô rất yếu mà vẫn còn sức đấu khẩu với tôi?
-Tại tôi ghét anh.- Lucy quay mặt sang hướng khác, nói nhỏ
-Ồ, thật à?- Natsu mỉm cười bỏ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.