Đọc truyện Những Người Bạn – Chương 1: Gặp Gỡ Và Đồng Hành –
Carol bị lạc đường, dường như chưa bao giờ cô tự đi đúng đường một mình cả, cái tính cách vô tâm chẳng khi nào để ý đường có vẻ như đã ngấm sâu trong máu của vị bá tước tiểu thư đáng thương này rồi. Lúc này trông cô như đang thong thả dạo phố nhưng thật ra tâm trí cô vô cùng hoảng sợ.
– Hu hu hu….Sao số tôi lại nhọ thế này? Hành lí để ở quán trọ hết rồi, trên người thì cũng không còn lại bao nhiêu. Tiêu hết rồi sau này sống như thế nào? Hic hic, hay là nhảy sông tự vẫn cho hết nợ đời. Không được, không biết bơi rồi sao mà nhảy, mà con sông nằm ở đâu vậy? Thôi đành treo cổ vậy nhưng….treo cổ nghẹt thở lắm, ghê chết đi được…-_- Chốt lại đi hỏi đường cái đã ( đấu tranh tư tưởng ghê thật ) – Carol kết thúc cuộc chiến nội tâm vớ vẩn của mình rồi rảo bước đi thì thấy một cô gái trạc tuổi cũng đang ở gần đó.
– Xin lỗi, cho hỏi cậu có biết quán trọ X đi đường nào không? – Carol cất tiếng hỏi
– Cậu có việc gì vậy? Cậu muốn thuê phòng ở đó sao?
– À không tớ bị lạc đường, tớ không nhớ đường về.
– Cậu ở nơi khác mới đến à? Không sao tớ sẽ chỉ cậu đi.
– Thật vậy sao? Cảm ơn nhiều nhé !
– Không có gì. Chỉ cần cậu chi, trả đầy đủ, biết đâu tớ sẽ giúp cậu tìm nhà trọ giá cả phải chăng hơn
– Ơ???? Cậu vui tính thật.
– Ai cũng nói tớ vậy ă – Cô nàng vừa nói vừa bước về phía trước rồi đưa tay ra hiệu cho Carol – Đi nào !
Họ vừa đi vừa trò chuyện rôm rả như đã quen nhau từ trước. Đúng lúc vừa về nhà trọ thì Carol chợt nói:
– Để trả ơn cậu giúp tớ – Cô cúi đầu làm điệu bộ cung kính của một tiểu thư rồi lém lỉnh nháy mắt – Hôm nay tớ sẽ hào phóng trả hết tiền cơm cho cậu.
– Câu này cậu nói đó nha, trời ơi ! Cậu tốt với tớ quá – Cô gái kia tỏ ra vẻ rất cảm động.
– Không có gì đâu, tớ làm tốn thời gian của cậu mà.
Carol nghĩ đơn giản rằng người bạn mới của cô rất bình thường và tốt bụng nhưng cô đã lầm. Karry – Tên người bạn mới đó – cô ta là một con quỷ. Gần ba giờ sau các món ăn đã được đặt trên bàn, Carol đã ngưng ăn, cô chăm chú quan sát Karry, cô nàng đang sống hết mình với đống thức ăn chất thành núi trên bàn và tiếp tục cuộc trò chuyện. Rất lâu sau, chính xác là 1h 45 18 sau ( trí nhớ tốt ghê ) Karry mới chịu đặt đũa xuống, gương mặt cô tỏ ra niềm hạnh phúc vô bờ khiến nụ cười của Carol cũng thật hơn khi trả tiền cho ông chủ. Bữa ăn này đã cướp đi của vị tiểu thư gần một nửa sồ tài sản của cô
– Ơn trời là trước khi đi tớ có chôm của dì chút đỉnh, nếu không chắc giờ làm ăn xin ngoài đường rồi. Hic… hic…ngày tháng an nhàn sẽ kết thúc sớm đây.- Cô gái đau đớn cố tỏ ra bình thản nghĩ,
Chợt Karry lên tiếng;
– Carol thật sự rất cảm ơn cậu vì bữa ăn.
– Đừng khách sáo, nhưng tớ không ngờ cậu lại ăn nhiều đến vậy.
– Hì, thật ra tớ có thể ăn nhiều hơn nhưng thấy hơi ngại. Mà cậu là tiểu thư mà, chắc không sao đâu nhỉ ?
– Tớ chưa nói với cậu là tớ bỏ nhà đi à?
– Thật sao? Vậy thì chúng ta giống nhau rồi, chỉ có điều tớ bị đuổi khỏi nhà mà không được phép mang theo xu nào.
– Nếu vậy tối nay cậu cứ ở với tớ đi. Cậu chịu khó ngủ chung với tớ được chứ ?
– Ôi trời ơi! Sao trên đời lại có người tố như cậu hả Carol…Cảm ơn cậu nhiều lắm!!!!!!!!
– Dù sao chúng ta cũng đều không có nhà mà, Hơn nữa, trông cậu có vẻ rất thông thuộc nơi này. Ngày mai cậu có thể dẫn tớ đi ngao du được chứ?
– Chuyện nhỏ như con thỏ. Mai chúng ta sẽ vào rừng thám hiểm.