Đọc truyện Những Ngày Tháng Yêu Thầm – Chương 130: Nỗi nhớ nơi đất khách
Âu Dương Chính đến thăm tôi vào một đếm mưa rả rích, đã 2 tuần trôi qua anh ta không nhận được mail của Jack rồi. Chàng trai luôn tỏ ra phóng khoáng này vừa nghe xong câu chuyện của tôi và Trương Nhuệ, bỗng nhiên cũng trầm lặng rất lâu:
“Chúa đã bỏ mặc đám người như chúng ta rồi phải không?”
“Anh cũng có lúc ấu trĩ như vậy à?” tôi khẽ cười, vẻ mặt thoáng đượm chút đau buồn của anh càng khiến anh tràn đầy sức mạnh và tình thương.
Khi xung quanh trở nên tĩnh lặng, tôi đang nghĩ, phải chăng tôi đang lặp lại sự việt vị của thời gian, Lý Na nói với giọng đùa cợt:
“Đời người cũng như một ván cờ, chỉ cần đi sai một nước thì xem như thua cả ván.”
Tôi đáp lời: “Cờ có thể chơi lại ván khác, nhưng đời người thì không thể nào quay lại!”
“Trên đời này, rất nhiều thứ có thể quá date, kể cả tình yêu…”
Tôi khẳng định: “Đúng vậy! tôi tin rằng con người sẽ đổi thay. Ví dụ như sáng nay tôi thích uống sữa, ngày mai tôi lại muốn ăn món khác!”
Nhưng lần này gặp lại Trương Nhuệ, tôi mới phát hiện thì ra chỗ dựa tinh thần này hoàn toàn không ai có thể thay thế được. Ma lực này cũng như tôi bị nghiện thuốc lá vậy, rõ ràng biết rằng hút thuốc có hại cho sức khỏe nhưng cai mãi vẫn không được.
“Tình yêu sở dĩ khiến chúng ta đau khổ vì chúng ta đang theo đuổi đối tượng không phù hợp. Tương tự như tôi không cai được thuốc lá, có lẽ cũng như Tiểu Huy cai không được cô…”
“Còn nữa, anh cai không được Trương Nhuệ, và Trương Nhuệ cũng không thể nào cai được anh…”
Thoáng chốc đã đến ngày nghỉ lễ Quốc Tế Lao Động, tôi, Lý Na và Âu Dương Chính đang bàn bạc chuyến đi chơi sắp đến. Cuối cùng quyết định đi Đảo Di Sơn trên Thái Hồ. Trên đường đi, Âu Dương và Lý Na luôn huyên thuyên nói về cua càng to của Thái Hồ, nên chuyến đi này đã được họ đặt tên là “chuyến truy tìm tung tích của cua càng to”. Nghe họ nói có vẻ ly kỳ nên tôi cũng nảy sinh tò mò, đi du lịch vốn dĩ là những chuyến đi du ngoạn cảnh đẹp thiên nhiên và kết hợp với viêc thưởng thức các món ngon vật lạ, 2 việc này bổ sung cho nhau, càng tạo nên sự sảng khoái và là liều thuốc trị stress cực kỳ hiệu quả.
Sau khi đến vùi núi phía đông chúng tôi thuê một chiếc canô, Âu Dương giành chỗ ngồi ngay cạnh tay lái. Con đường từ bờ đê ra đến giữa sông rất eo hẹp và nước chảy xiết, rất nhiều thuyền buồm xuôi ngược, trong khoảng đường sông eo hẹp này thỉnh thoảng lại dậy sóng cuồn cuộn, chúng tôi nhanh chóng bị ướt như chuột, ngay cả đôi giày cũng chứa đầy nước. Lái canô cho chúng tôi là ột ông lão ngư dân, dưới tài nghệ lái canô của lão, chiếc canô lượn từ con nước này đến con nước khác, trên mặt sông hình thành những con lốc xoáy khi canô đi qua, mặt sông cũng dần trở nên rộng mở trong tầm mắt chúng tôi, dãy lau sậy dọc 2 bên sông ngày càng dày đặc, thỉnh thoảng có những đàn chim bay dọc theo con sông. Mặt sông trước mắt bị chia cắt thành từng thửa ruộng vuông vức, bị vây xung quanh bởi những cây cột và những mảng lưới đánh cá. Ông lão lái canô cho chúng tôi biết đây chính là những thửa ruộng chuyên nuôi trồng cua càng to, từng thửa một đều do những hộ như dân nuôi trồng riêng biệt.
Khi đến lãnh địa của chúng, chúng tôi men theo những cây cầu gỗ, xung quanh là những cái lồng bằng lưới, lão già kéo một cái lồng lên, những con cua càng to đang nhảy nhót bát nháo, nhìn chúng tròn triả và rất cứng cáp, mỗi con khỏang hơn nữa kg, lớn hơn so với cua càng to tôi ăn ở Bắc Kinh, có vài con vừa được vớt lên khỏi mặt nước liền bám vào lưới và nhanh chóng bò lên phía trên. Âu Dương tiện tay chụp lấy 1 con, con cua không ngừng giãy giụa và giương to cái càng để hù doạ kẻ thù, tôi và Lý Na đều há hốc mồm vì sợ hãi.
“Thấy thế nào? Tôi lớn lên ở vùng Thái Hồ nên bản lĩnh bắt cua là tài năng bẩm sinh!”
Sau đó Âu Dương một mạch đòi ông lão giao cho 1 chiếc ghe để đưa tôi và Lý Na xuống ao bắt cua. Tôi và Lý Na nhìn nhau đều tỏ vẻ lo lắng, vừa sợ sự mỏng manh của chiếc ghe, vừa sợ những con cua giương to càng ấy. Nhưng thấy vẻ mặt đầy tự tin của anh ta, chúng tôi không thể không bước xuống ghe. Âu Dương chèo ghe ra giữa ao, nắm lấy lưới và quăng xuống ao, vài giây sau liền có vài con cua lọt lưới, anh ta liền kéo lưới lên ghe, đếm lại thì thấy có 6 con cua lọt lưới, tôi và Lý Na nhìn anh ta bằng ánh mắt thán phục. Xem dáng vẻ anh ta đang loay hoay với lũ cua ấy, nụ cười được in trên mặt nước bởi ánh nắng ban mai khiến những điều không vui bị dồn nén bấy lâu nay đều tan biến như mây khói.
Chúng tôi rời ghe và leo lên cái chòi bên bờ ao, ánh nắng ấm áp của mùa xuân chiếu vào cơ thể chúng tôi và phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ, tạo lên hình ảnh rất tuyệt vời. Chúng tôi nghĩ ngơi và tán dóc một lúc thì trời chuẩn bị sập tối. Lão ngư dân dẫn chúng tôi đến Đảo Di Sơn ăn cua càng to. Di Sơn là một hòn đảo nhỏ trên Thái Hồ, theo tuyền thuyết thì hòn đảo này vốn dĩ nối liền với Động Đình Tây Sơn, sau này bị thần tiên di chuyển sang bên này, cho nên nó được mang tên là Di Sơn. Trên đảo cư dân rất ít, họ thương mưu sinh bằng nghề trồng trọt và đánh cá. Bởi vì sự tĩnh lặng và u buồn của nó, rất nhiều người muốn thử trải nghiệm cuộc sống trên hòn đảo này.
Đặc sản của hòn đảo này là Bích La Xuân, chúng tôi ngồi uống trà trên một mái đình của ông lão, tinh thần thật sự rất thoải mái, sống và làm việc lâu ngày trong thành thị huyên náo tất nhiên sẽ có ít nhiều sự phiền não vu vơ. Nhưng trên hòn đảo x rời cuộc sống thành thị hiện đại này, tất cả mọi thứ đều trở nên an nhàn. Phía xa xa tôi thấy một cổ thụ, thân của nó bị khoét một cái động có thể chứa được một con người, nhưng cành lá vẫn xum xue, tuy héo úa nhưng không chết, tựa như đang muốn chứng tỏ cho người đời thấy sự kiên cường của sinh mạng, chúng tôi đều bị lay động bởi sự quật cường của cổ thụ này.
“Lý Na! dự định tiếp theo của cô là gì?” Âu Dương thận trọng đặt ra câu hỏi.
Những câu hỏi như vậy chúng tôi đều né tránh không muốn bàn đến, cũng như chưa bao giờ chùng tôi hỏi anh ta tại sao gần đây Jack không gửi mail cho anh ta vậy. Rất nhiều vấn đề không phải đơn thuần chỉ đặt câu hỏi là có câu trả lời. Quả nhiên sau khi nghe xong câu hỏi này, ánh mắt Lý Na mang chút oán trách, một lúc sau mới đáp lại:
“Làm thế nào à? Quên anh ta! So với các anh, lựa chọn hiện tại duy nhất của tôi chính là lãng quên. Tô Châu này tôi không dự định sẽ ở lại lâu dài, tôi cần một nơi có nhịp sống nhanh hơn, nơi này ướt át quá và cũng quá êm dịu. Tôi sợ sống mãi ở đây con tim tôi cũng trở nên ngày càng yếu đuối, muốn chạy cũng không thể chạy nữa…”
“Thật ra tôi cũng nên rời khỏi nơi này rồi!”
“Vậy à? Anh đã hạ quyết tâm đi tìm Jack à?” tôi nhìn Âu Dương. Lúc này, tôi mới phát hiện lúc anh ta đau thương, sắc mặt của anh ta mới sinh động làm sao!
“Tình yêu! có thể sẽ bị mài mòn…” anh ta gượng cười: “Tuần trước, Jack email cho tôi nói rằng anh ta đã có người yêu khác rồi. Bởi vì anh ta chờ đợi quá lâu, cho nên tình yêu của anh ta dành cho tôi cũng bị mai một rồi!”
Tôi buông hơi thở dài ngao ngán, nhớ lại cảnh tưởng lúc Jack ra đi, lúc đó, tôi nghĩ anh ta sẽ lựa chọn sự đợi chờ lâu dài. Bởi vì tôi tin rằng, tình yêu của họ chỉ cần chịu khó chờ đợi rồi sẽ có kết quả tốt đẹp. Thậ không ngờ, cuối cùng cũng khó tránh khỏi kết cục chia tay.
“Âu Tiểu Hải! anh thấy chưa? đây là kết quả của sự đợi chờ. Tôi như vậy, Lý Na cũng như vậy. Bởi vì chúng ta ai cũng rất hạnh phúc mà nghĩ rằng người mình yêu thương đang chờ đợi mình ở nơi xa xôi ấy. Nhưng thật ra, rất nhiều thứ cho dù tốt đẹp thế nào đi chăng nữa, theo dòng thời gian trôi, nó cũng sẽ bị mài mòn hoàn toàn.” Lời nói của anh ta không còn mang vẻ phớt đời như lần đâu gặp gỡ nữa, mà là những lời tận đáy lòng sau khi trải qua nhiều thương đau: “Nếu anh đã không quên được Trương Nhuệ thì không nên ngồi đây mà đợi chờ!”
“Thật ra, trải qua nhiều sự việc, tôi cũng đã thấu hiểu được rất nhiều chuyện. Tôi còn nhớ lúc Tiểu Huy còn sống đã nói với tôi rằng, khi tình yêu đã trở thành thói quen thì được ở bên nhau mới là lẽ đương nhiên…”
Tôi gượng cười: “Các người làm gì vậy? Chúng ta đến đây để thư giãn mà, sao lại làm cho không khí trở nên nặng nề như vậy?” Tôi không muốn bàn luận về những vấn đề này, đưa mắt nhìn chút ánh sáng còn sót lại của hoàng hôn in trên mặt sông, bỗng nhiên cảm thấy chút se lạnh…
“Tiểu Hải! Anh sẽ hối hận…”
Lời nói của Âu Dương làm tôi thót tim. Chuyến đi chơi của chúng tôi hôm nay tuy tinh thần rất thoải mái, cua càng to rất ngon. Nhưng tôi biết rằng, có một số thứ đã đổi thay rồi…