Đọc truyện Những Ngày Tháng Yêu Thầm – Chương 111Quyển 3 –
Lời hắn vừa nói như sét đánh ngang tai, tôi ngây người rất lâu sau mới phản ứng trở lại, nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn không giống như đang nói đùa:
“Thật không? Lúc nào?”
“Tối mùng 1 Tết anh đã nói hết mọi chuyện với cô ta…”
Thì ra là vậy, nhưng tại sao tối hôm đó hắn lại đối xử với tôi như vậy? lại còn buông lời chọc tức tôi nữa, hắn nhìn ánh mắt chứa đầy nghi vấn của tôi, bèn tiếp lời: “Em biết không, hôm đó anh rất giận! Hôm đó không phải anh đi gặp Lý Bân mà là anh ta đến muốn gây sự với anh và còn nói rất nhiều lời chọc tức anh nữa…” Hắn đột nhiên nắm chặt tay tôi và nói: “Tiểu Hải! anh thật sự không quan tâm đến qua khứ của em, thật đấy…”
Tôi đã bị hắn cảm động, nhìn hắn với đôi mắt rưng rưng: “Vậy anh ta đã nói gì với anh?”
“Tiểu Hải! em không cần quan tâm anh ta nói gì, anh chỉ muốn nghe em nói…”
“Nên nói sao mới đúng đây! Trương Nhuệ! Thật sự trong quá khứ em đã từng làm nhiều chuyện rất ngu ngốc. Anh biết không! từ nhỏ em đã rất cô đơn, ba em suốt ngày chỉ biết lo công việc. Khi bước vào đại học, dần dần em mới tiếp xúc với một vài người trong giới, trong đó có Lý Bân, em và anh ta đã sống chung khoảng 3 tháng. Anh ta đối xử rất tốt với em, nhưng em hoàn toàn không yêu anh ta. Sau đó gặp và đã yêu Lưu Khải, nên em đã muốn rời khỏi Lý Bân. Nhưng anh ta nói thà làm cho em phải “thân bại danh liệt” cũng không cho phép em rời khỏi anh ta. Ngay lúc đó, em mới phát hiện ra một điều, anh ta luôn núp sau bóng rất nhiều người quyền cao chức trọng trong giới, luôn uy hiếp tống tiền họ mà qua ngày đoản tháng. Những người này đều có địa vị rất cao trong xã hội, có gia đình vợ con, họ sợ sự việc bị bại lộ nên lúc nào cũng phải cung phụng cho anh ta. Trong đó có một người làm chung cơ quan với ba em, là chủ nhiệm bộ phận nào đó, ông ta chịu không nỗi sự uy hiếp nên đã tự tử. Nhưng ông ta tự tử không thành và đã suy nghĩ thông suốt nên đã đến sở cảnh sát để tố cáo anh ta. Bởi vì lúc đó em đang chung sống với anh ta nên đã trở thành đối tượng bị tra khảo. Chuyện này nhanh chóng đến tai ba em, sau đó, em đã trở thành nhân chứng duy nhất đứng ra tòa tố cáo tội ác của anh ta. Kết quả ra sao thì anh cũng biết rồi, sau phiên tòa đó, em không còn mặt mũi nào quay lại trường học nữa, anh ta tội danh thành lập và bị xử tù 2 năm.”
khoảng thời gian này chính là ác mộng của đời tôi, nhưng giờ đây tôi nói ra tất cả sự thật bằng thái độ rất thản nhiên, tựa như đang nói về cây chuyện của người khác vậy. Thời gian chính là một thứ thần dược kỳ diệu, nó có thể khiến con người có thể quên đi nỗi đau “khắc lòng tạc dạ”. Nhìn vẻ mặt đang say sưa lắng nghe của hắn, tôi cười nói:
“Tất cả sự việc là như vậy, anh còn muốn biết gì nữa không? em sẽ nói cho anh nghe…”
Hắn tỏ ra ngại ngùng trước câu hỏi của tôi, nhưng cuối cùng cũng nói ra sự nghi vấn đang chất chứa trong lòng: “Có phải anh ta vẫn còn đang thường xuyên liên lạc với em không?”
Tôi tỏ ra khó hiểu với câu hỏi của hắn: “Không có! Thật sự em không biết anh ta được tha bổng cho đến khi lần trước gặp hắn trên đường…”
“Vậy tại sao anh ta nói em vẫn thường xuyên lên giường với anh ta?”
Tôi rất kinh ngạc, không ngờ tên Lý Bân lại có thể nói những lời này với hắn, tôi liền đáp lại với giọng nghiêm túc: “Trương Nhuệ! em thừa nhận rằng anh ta vẫn còn có ý gì đó với em, nhưng em đã không còn gặp anh ta nữa, huống chi là lên giường với anh ta…”
Hắn càng xiết chặt tay tôi và nói: “Tiểu Hải! thật ra anh cũng không muốn tin những gì anh ta nói, nhưng hôm đó anh ta lấy ra cái bật lửa y chang như cái của anh tặng em. Hơn nữa, dấu vết trên cổ em hôm đó lúc nào cũng ẩn hiện trong đầu anh, anh không thể tự chủ mà suy nghĩ theo hướng đó…”
Tôi có chút áy náy, xoa nhẹ đầu hắn và nói: “Đồ ngốc! sao lúc đó anh không hỏi em?”
Hắn nói với giọng uất ức: “Anh sợ em hiểu lầm, sợ em nghĩ là anh không tin em. Hơn nữa anh rất lo sợ khi nói ra mọi chuyện thì chúng ta không còn ở bên nhau nữa…”
“Em xin lỗi! Thật ra cái bật lửa đó em cho người khác mượn mà quên lấy lại, nhưng không phải Lý Bân!”
Sau đó tôi đã tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra tối hôm đó đi quán Bar cho hắn nghe. Nghe xong nhìn hắn có vẻ thích thú, nhìn chằm chằm vào cổ tôi và nói:
“Sao anh nhìn hoài mà không phát hiện ra cổ em có gì đặc biệt? Tại sao tên nhóc kia lại mê nó đến vậy chứ?”
“Ha ha… anh tưởng rằng chỉ có một mình anh được nhiều người theo thôi sao? Nói cho anh biết nhé, tính ra trong giới, cũng rất nhiều người theo đuổi em đấy nhé!”
Tôi cố tình chọc tức hắn, quả nhiên vừa nghe xong, hắn có vẻ giận lẫy, xiết chặt cơ thể tôi và nói: “Hay lắm! cám ơn em đã nhắc nhở, sau này em chỉ được phép hoạt động trong tầm ngắm của anh thôi, nếu em mà thoát khỏi ma chưởng của anh thì anh sẽ… anh sẽ…”
“Anh sẽ làm gì huh?” Tôi cười và thổi hơi và tai hắn, hắn có vẻ nhột bèn đẩy tôi ra và nói: “Anh cũng sẽ đi dụ dỗ mấy thằng nhóc đẹp trai. Anh không tin là anh đẹp trai như vậy, ngồi ở quán Bar mà không tìm được ai…”
“Anh dám…”
Tôi đè mạnh hắn xuống giường, liền thò tay xuống dưới bóp “thằng nhóc” của hắn, hắn chịu không nổi, không ngừng van xin tôi buông ra. Mặc kệ hắn tôi bèn tiếp lời:
“Nói! Anh còn dám đi dụ trai nữa không?”
“Đi! sợ gì mà không đi chứ? Tại em không chung thủy với anh trước…”
Tôi nghe xong càng tức điên lên, bàn tay phía dưới bóp mạnh hơn, hắn dùng sức lăn qua một bên liền lăn xuống giường và chạy vào phòng tắm:
“Không chơi nữa! Anh phải đi tắm…”