Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 49: Chết Không Nhận


Đọc truyện Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau – Chương 49: Chết Không Nhận


“Chị dâu…?”
“Em trở về rồi! Tố Lan, em đến giúp chị mau, đỡ chị lên, chân của chị sắp gãy rồi!”
Khi Phùng Thành Anh nhìn thấy bà trở lại, bà ta giống như nhìn thấy được cứu tinh.
Bà ta cũng không thể nghĩ, thế mà gia đình này còn đặt bẫy chuột ở vườn rau, chẳng lẽ lại tưởng là chuột ăn rau? Nhưng bất kể mục đích của bọn họ là gì, bà ta mới chính là người bị thương.
Vừa nghĩ tới đây, Phùng Thành Anh nhìn xuống mắt cá chân của mình, sau đó càng mạnh mẽ kêu gào.
“Em còn đứng ngốc ở đó làm gì! Hai con trai của em không hiểu tiếng người nói.

Chúng đã gọi nhiều lần và họ không đến giúp tôi, gọi bọn nó nhiều lần mà vẫn không ra giúp chị, bây giờ ngay cả em cũng không hiểu chuyện sao?”
Khả năng hái quả hồng mềm của Phùng Thành Anh đã luyện đến cấp độ lô hỏa thuần thanh.

(*)
(*) 炉火纯青: tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lên màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật.

Trước khi mẹ Nguyên trở về mười mấy phút thì hai anh em Nguyên Gia Khánh đã từ trong phòng đi ra và ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy bà ta, cậu cũng không ngạc nhiên chút nào.
Phùng Thành Anh không có thời gian để nghĩ xem tại sao bọn họ lại bình tĩnh như vậy, ngồi thẳng trên mặt đất, ôm lấy cổ chân rồi bắt đầu khóc.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, bà ta không khách khí chút nào nói với Nguyên Gia Khánh: “Con mau đây giúp bác, bác là bác gái của con, mau tới giúp bác gỡ bẫy chuột ra khỏi chân.” Sau đó nói với Nguyên Gia Bảo: “Con chạy đi gọi cho bác hai của con, để ông ấy đến, nói với bác hai là bác đã xảy ra chuyện.”
Nguyên Gia Bảo thấy bà ta trông khó chịu như thế, vô thức muốn gọi người lớn nhưng Nguyên Gia Khánh đã giữ bả vai bé lại.
“Yên lặng chờ đi.”
Nói em trai đừng đi, chính cậu cũng không nhúc nhích, cứ như vậy đứng cạnh nhà nhìn Phùng Thành Anh như đang xem tên hề.
Phùng Thành Anh thấy cậu không những không đến giúp mà còn ngăn cản Nguyên Gia Bảo gọi người, bà ta đột nhiên nổi giận trong lòng, nói câu chửi rủa không ngừng ra khỏi miệng.
Nhưng Nguyên Gia Khánh vẫn sững sừng đứng yên, tính toán thời gian mà mẹ Nguyên trở về.
Bẫy chuột là do cậu mua cũng là do cậu, cậu đương nhiên biết nó có sức công phá và hiệu quả như thế nào.
Nhưng nó hơi đau một chút cũng sẽ không làm bị thương gân cốt, chỗ nào đáng giá để cho Phùng Thành Anh khóc như muốn tắt thở.
Đó là lý do tại sao cậu không để Nguyên Gia Bảo gọi Nguyên Kiến Đảng đến.
Nếu như bọn cậu kêu Nguyên Kiến Đảng tới thì chuyện này chỉ là mâu thuẫn nội bộ trong nhà, nội bộ giải quyết thì xong, nhưng mà, nếu không đi gọi Nguyên Kiến Đảng chỉ bằng vào tính tình của Phùng Thành Anh thì sẽ rống cho tất cả mọi người đều biết mà còn kẻ ác muốn cáo trạng trước, ở đời người khác không biết Nguyên Gia Khánh làm cái gì mới khiến bà ta trở thành như thế, có thể còn đổ lỗi lên người Nguyên Gia Khánh và Nguyên Gia Bảo.
Nguyên Gia Khánh nghĩ, cậu đều đã làm như vậy thì nhất định không được dễ dàng bỏ qua cho Phùng Thành Anh.

Nếu bà ta muốn làm to chuyện, cậu sẽ tiếp bà ta đến cùng, thậm chí còn rất chờ mong.
Mặc dù mẹ Nguyên không thích giọng điệu sai khiến của bà ta, nhưng nhìn tình hình này bà cũng không dám nói gì, lập tức bước tới đỡ Phùng Thành Anh đứng dậy.
Bởi vì trước đó Phùng Thành Anh vẫn ngồi trên mặt đất và chân của bà ta cũng bị cành lá của hoa hiên vàng trước mặt ngăn cản, bà không biết chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ là sau khi nhìn thấy bẫy chuột trên mắt cá chân của bà ta mới biết bà ta vì thứ này mà bị thương.
“Chị dâu, chị bị làm sao vậy?”
Mẹ Nguyên dìu Phùng Thành Anh đang đi khập khiễng vào nhà, để bà ta ngồi xuống chiếc ghế sô pha mới mua rồi rót cho bà ta một cốc nước.
Phùng Thành Anh vừa mới khóc không bao lâu đã khác rất sớm, bà ta chộp lấy, uống mấy ngụm liền cạn sạch.
Sau khi uống xong bà ta hung hăng lau miệng, chế nhạo một tiếng: “Dương Tố Lan, em nhìn đứa con trai ngoan của em, thấy bác của mình bị thương cũng không biết giúp, thật không biết học từ ai, không có đạo đức.”
Nguyên Gia Khánh hoàn toàn không muốn so đo với bà ta, cậu chỉ phát đoạn phim được 345 quay lại dùng điện thoại di động phát ra cho hai người xem.
Trong video Phùng Thành Anh lén lút đến gần vườn rau ở phòng sau rồi nhìn xung quanh một lát, dường như mọi người đều không chú ý đến bà ta, thế là bước tới chuẩn bị hái hoa hiên vàng nhưng không ngờ bà ta trực tiếp giẫm phải chân vào bẫy.

“Cái này, cái này, mày làm sao thấy những thứ này!”.

Ngôn Tình Sủng
Phùng Thành Anh hiển nhiên không thể chấp nhận được video mình đi làm trộm mà bị người khác nhìn thấy vô số lại còn bị ghi lại, quả thực rất mất mặt!
Lúc trước khi bà ta khóc và la hét ở vườn đồng rau đã khiến vô số dân làng phải thò đầu ra xem chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi xem đoạn video, hai mắt mẹ Nguyên thoáng qua một tia kinh ngạc nhưng bà đã sớm đoán ra, lẽ ra bà phải sớm nghĩ đến là Phùng Thành Anh.
“Chị dâu muốn ăn gì thì nói thẳng với em, sao phải làm thế…”
Có người thích xen vào chuyện người khác đã đi gõ cửa Nguyên Kiến Đảng, gọi tỉnh khi ông ta đang ngủ say.
Chờ ông ta đến nơi thì nhìn thấy chính là Phùng Thành Anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa mới trong nhà của Nguyên Gia Khánh với một cái bẫy chuột trên mắt cá chân phải, mặt đỏ lên cố hết sức giải thích.
“Em đang nói cái gì vậy, đúng là chị nhưng mà chị chỉ đi loanh quanh tiêu hóa sau bữa trưa, muốn tìm em nói chuyện, không thấy em không có ở nhà nên chị mới ra sân sau nhà em, ai lại ăn trộm đồ ăn của em, mấy cây rau nát có đáng bao nhiêu tiền.”
Mặc dù đoạn video chắc chăn quay lại cử động, biểu cảm và ghi lại cảm xúc của bà ta nhưng bà ta vịt chết vẫn không chịu thừa nhận mình đến ăn trộm mà bà ta chỉ nói mình đang tản bộ nên đi đến vườn rau sau nhà người khác, ánh mắt thoáng nhìn thấy Nguyên Kiến Đảng đi tới, hai mắt sáng ngời.
“Ông già, ông tới rồi! Chân của tôi đau quá! Tôi mới kêu hai đứa bé này đi gọi ông nhưng hai thằng nhỏ không chịu đi, thật sự làm tôi tức chết.

” Ông ta quay đầu nhìn chằm chằm Nguyên Gia Khánh và Nguyên Gia Bảo trốn ở sau lưng Nguyên Gia Khánh: “Bác đây nói cho hai đứa biết, nếu chân của bác xảy ra vấn đề thì hai đứa trốn không thoát khỏi trách nhiệm!”
Trên đường đến đây thì Nguyên Kiến Đảng cũng hỏi người khác chuyện gì đã xảy ra, nhưng người kia mơ hồ không nói rõ ràng, nhưng vẻ mặt như chế giễu khiến ông ta cảm thấy không ổn, ông ta không ngờ tới.

“Chát…”
Phùng Thành Anh che mặt lại, ngớ người ra, cơn đau nóng rát lập tức dâng lên ở trên khuôn mặt không khác gì nỗi sợ hãi trong lòng.
Nguyên Kiến Đảng sẽ đánh bà ta liền có nghĩa là ông ta không tin những gì bà ta nói, ông ta đã tát bà ta trước mặt rất nhiều người, điều gì đang chờ đợi bà ta sau khi trở về nhà, đơn giản không cần nói cũng biết.
“Thứ không biết xấu hổ, cút về nhà cho tao!”
Nguyên Gia Khánh dắt em trai của mình đứng sang một bên, trông thấy mẹ Nguyên muốn bước tới ngăn cản, đưa tay ra ngăn bà lại.
Loại người như Phùng Thành Anh nên xử lý cho tốt một lần.

Ngay từ khi cậu giấu bẫy chuột trong vườn rau, cậu đã nhờ 345 dùng năng lực của nó đặt camera sau nhà để làm bằng chứng, rồi chờ việc xảy ra rồi làm lớn chuyện.
Lúc đó cậu biết mình nhất định sẽ bị Phùng Thành Anh ghi hận, cậu trở thành cái gai trong mắt của Phùng Thành Anh, sau này cuộc sống của cậu sẽ không bao giờ tốt hơn.
Rắc rối lớn có thể không gây ra nhiều nhưng phiền phức nhỏ thì nhất định không ngừng.

Không thì thừa dịp lúc này nhìn thấy bà ta đang chịu khổ mà phát cáu lên, lần sau nhìn thấy bà ta khổ sở như vậy không biết đến bao giờ.
Nhưng mẹ Nguyên dù sao cũng là phụ nữ, nhìn thấy Phùng Thành Anh bị Nguyên Kiến Đảng đánh, bà đột nhiên nghĩ đến bản thân trước đây trong lòng sinh ra không nỡ, đẩy cánh tay ngăn cản bà của Nguyên Gia Khánh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.