Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 21: Gặp Lại


Đọc truyện Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau – Chương 21: Gặp Lại


Dù mới sáu giờ sáng nhưng người ở nông thôn cũng bắt đầu dậy đủ.

May mắn thay vườn rau bác cả Nguyên cách xa nhà bọn họ, cho nên giờ phút này bọn họ đã sớm ra khỏi cửa cũng không cần lo lắng bọn họ phát hiện chuyện làm ăn của Nguyên Gia Khánh.

Mẹ Nguyên ở đã đóng gói rau quả vào trong bọc nylon đen và túi ni lông, Nguyên Gia Khánh và thầy Mã để thẳng đồ ăn lên xe đẩy.

Năm trăm cân rau cũng không hề ít, hai người đi tới đi lui hai ba lần mới chuyển hết rau.

Biết đống thức ăn này còn phải chờ tiến hành xử lí nên sau khi chuyển xong, Nguyên Gia Khánh vì không trì hoãn thời gian của thầy Mã cũng không giữ thầy Mã ăn sáng.

Đưa tiễn xe thu đồ ăn, thời gian mới khoảng chừng 7 giờ 40 phút.

Nguyên Gia Khánh vào thẳng phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Tối hôm qua vẫn còn dư một ít thịt khô, rau xanh hôm qua bán không hết, dứt khoát làm một bát mì sợi.

Nguyên Gia Khánh là người miền Nam, tự tay nhào bột mì làm mì sợi thì có nhược điểm chỉ có thể mang mì sợi trong nhà ra.

Đầu tiên cho ít nước giếng vào nồi và đun sôi bằng củi nhưng khi sắp đậy nắp nồi thì dừng động tác lại.

Nguyên Gia Khánh đột nhiên nghĩ đến 345 nói đến linh khí của nước trong không gian rất tốt cho cơ thể con người, thế là thêm thẳng…!một ít nước trong không gian.

Rửa sơ qua rau xanh bằng nước sạch, đợi nồi nước trong nồi sôi lên thì để vào.


Rau xanh trong không gian non hơn so với rau xanh Nguyên Gia Bảo ăn thường ngày, cho nên chần qua nước sôi hai lần thì vớt ra, chia thành ba chén bên cạnh.

Tiếp đó thuận tiện bỏ mì sợi vào trong nồi, Nguyên Gia Khánh tranh thủ lúc mì chín cho ba gia vị vào.

Muối, nước tương, giấm, gừng, tỏi băm nhuyễn, sa tế, hành lá lại thêm vài miếng thịt, đảo đều cho mì chín.

Một chén mì nhỏ cứ như vậy làm xong.

Các loại gia vị đều thông dụng, tay nghề cũng không quá phức tạp nhưng ăn vào trong miệng lại làm cho Nguyên Gia Khánh hơi ngạc nhiên.

Vốn không tính là món mì đặc biệt ngon, thậm chí là mì sợi rất bình thường nhưng có nước không gian và rau xanh thêm vào, ăn vào so với trong tưởng tượng còn ngon hơn.

Nguyên Gia Khánh còn muốn nghiên cứu kỹ móm mì này nhưng còn phải đưa mì cho Nguyên Gia Bảo thuận tiện giúp em ấy rửa mặt cho nên ăn mấy cái đã ăn xong mì của mình.

Có lẽ là sau khi Nguyên Gia Khánh làm đồ ăn hôm qua để mẹ Nguyên nếm qua rồi thì biết nước không gian và rau quả không gian rất kỳ diệu nên ăn qua mì hợi vào buổi sáng hôm nay cũng không quá mức ngạc nhiên chỉ là lẫn nữa giơ ngón cái lên.

“Khánh Khánh, mì này ăn rất ngon.”
Nguyên Gia Khánh uống sạch ngụm nước mì cuối cùng, nhếch khóe miệng.

“Mẹ, ăn từ từ, con lấy nước rửa mặt cho Tiểu Bảo rồi dọn mì cho em ấy ăn.”
Mẹ Nguyên nghe xong, động tác ăn mì nhanh hơn.

“Để mưa đưa cho, hôm nay không phải con nói muốn đi mua hạt giống rau quả sao? Đi sớm đi, nếu không mặt trời sẽ nóng.”
Nghe mẹ Nguyên nói xong lời này, Nguyên Gia Khánh nhìn sắc trời ngoài cửa một cái.

Bên ngoài trời đã sáng, trên đỉnh núi phía a, mặt trời màu đỏ cam dần mọc lên, xem ra là một ngày nắng đẹp.”
“Dạ, vậy cũng được, con lên thị trấn đây.”
Mặc dù hôm nay không phải ngày họp chợ của thị trấn nhưng quán nhỏ trong thị trấn vẫn mở cửa, mua càng sớm càng tốt.

Nhưng ở nhà không có phương tiện đi lại tử tế, ngay cả một chiếc xe đạp cũng không có, Nguyên Gia Khánh chỉ có thể đi bộ đến thị trấn.

Mặc dù có xe buýt đưa đón đến thị trấn nhưng nó thường chạy mỗi giờ một lần vào những ngày không họp chợ, một giờ đủ để Nguyên Gia Khánh đi bộ đến thị trấn mua đồ xong.

Vì vậy cậu chọn phương tiện đi lại nguyên thủy nhất, dựa vào hai chân lên thị trấn.

Hơn bốn mươi phút sau, Nguyên Gia Khánh đi bộ đến điểm đến, một cửa hàng nhỏ chuyên bán nông sản.

Cửa hàng tuy hơi nhỏ nhưng có đầy đủ các loại hạt giống rau quả.

Ngoài một số rau xanh như dưa leo, cà chua các loại thường gặp thì còn có các loại như đậu bắp, hoa hiên vàng.


Nguyên Gia Khánh dứt khoát lấy hết toàn bộ túi, tổng cộng có hơn hai mươi túi.

“Tất cả hết ba mươi sáu đồng rưỡi, lấy cậu ba mươi lăm thôi.”
Ông chủ cầm một đống túi hạt giống tính toán một lượt, cuối cùng thấy Nguyên Gia Khánh mua hơi nhiều thì bớt một số lẻ cho cậu.

“Cảm ơn.”
Nguyên Gia Khánh nhếch khóe miệng lên, cúi đầu cười cảm ơn ông chủ.

Bước ra khỏi cửa hàng, nghĩ rằng lâu lâu mới lên thị trấn mà cậu cũng hứa với 345 phải rèn luyện tài nấu nướng của mình.

Bước chân Nguyên Gia Khánh xoay một cái, đi thẳng tới chợ nông sản.

Trước đây gia đình nghèo khổ không thể thường xuyên ăn thịt nhưng bây giờ đã khác, cậu có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Nguyên Gia Khánh mua một cân thịt nạc và một cân thịt lợn còn mua một cân xương ống, chuẩn bị trở về nhà bồi bổ cho Nguyên Gia Bảo.

Còn thuận tiện đến một cửa hàng gần đó mua một tấm đệm chiếu mới cho Nguyên Gia Bảo.

Dù sao trong nhà không máy điều hòa tuy là nhà cũ trong phòng cũng không nóng nhưng Nguyên Gia Bảo chỉ có thể ngồi một chỗ suốt mùa hè như vậy rất dễ nổi mẩn ngứa.

Tấm chiếu này hơn hai mươi đồng bằng một cân xương sườn nhưng Nguyên Gia Khánh không ngần ngại trả tiền.

Trên đường về tình cờ bắt gặp xe buýt đưa đón khởi hành từ trạm xuất phát trong thị trấn, Nguyên Gia Khánh mang nhiều đồ như vậy đi đường vẫn quá mệt mỏi nên lên xe.

Nhưng vận may hôm nay của Nguyên Gia Khánh không được tốt cho lắm, xe đưa đón đi được ⅔ chặng đường thì hỏng.

Tài xế xuống xe quan sát hồi lâu, cuối cùng rút ra điếu thuốc lá rồi đi lên.


“Xe này không hoạt động được nữa, tôi không có dụng cụ để sửa chữa, mấy anh chị chờ đồng nghiệp của tôi đến hoặc là tự mình xuống xe trở về thôi.”
Lời trong lời ngoài đều biểu lộ ra muốn rút lại tiền vé xe là không thể nào.

Nếu không gấp thì đợi một lát, không muốn ăn thua thiệt vậy thì chờ đồng nghiệp của hắn đến lên chuyến xe tiếp theo, nếu đang gấp thì ngại quá, bạn chỉ có thể tự xuống xe.

“Này, chỗ chúng tôi còn chưa tới, bây giờ để cho chúng tôi xuống xe tự mình đi bộ trở về là có ý gì hả?
“Mà mặt trời bên ngoài nắng lớn như vậy muốn thiêu chết người!”
“Đúng là gặp quỷ, quá xui xẻo!”
Hầu hết hành khách trên xe đều là nông dân ở các làng quê dưới thị trấn, nghe tài xế nói cũng không làm theo lời mà than phiền nổi lên khắp nơi.

Tài xế giống như một người không có chuyện gì, hắn ta ngồi ở bên ghế lái, một tay chống lên cửa sổ, tay kia nhét điếu thuốc vào miệng hút mấy lần, không chút hoang mang bình tĩnh đáp lại.

“Tôi đã nói không muốn xuống xe thì ngồi trên xe chờ, mấy anh chị vội thì tôi cũng không có cách, cách giải quyết của công ty toàn thế này.”
Phần lớn dân làng trong xe nghe hắn ta nói như vậy, tuy không bằng lòng cam chịu còn chửi mát nhưng dù sao cũng cách nhà bọn họ không xa nữa vẫn là xuống xe chuẩn bị đi bộ.

Nguyên Gia Khánh mang theo mấy cân thịt, thời tiết nóng như vậy, cậu cũng không có thời gian đợi ở đây liền đi theo phần lớn người xuống xe.

Thế nhưng vừa đi được vài bước đã thấy một chiếc xe quen thuộc lướt qua từ phía sau cậu.

Là chiếc xe cậu nhìn thấy trong bệnh viện ngày hôm đó, người trong xe còn vu khống một nhà Nguyên Gia Khánh cố ý đụng xe.

Mà có một người ngoại quốc với đôi mắt xanh dương trong xe, cho nên Nguyên Gia Khánh có ấn tượng đặc biệt với chiếc xe này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.