Những Ngày Lão Công Minh Hôn Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 46: Lần nữa vào mộ


Cục diện Thẩm gia rối rắm.

Đây là suy nghĩ miêu tả sát nhất cảm xúc hiện tại của Lục Du.

Cũng đã là thế kỷ 21 rồi, sao lại còn cái loại tư tưởng mê tín phong kiến như vậy chứ.

Tuy là trong khoảng thời gian này Lục Du cũng đã chứng kiến một số hiện tượng mà khoa học không thể giải thích được, thế nhưng điều đó cũng không nói lên Lục Du có thế tiếp thu chuyện bắt người đem đi hiến tế được.

Nếu như lúc trước Lục Du còn từng nghĩ đến chuyện cùng Thẩm Chính Nam nói chuyện, vậy thì bây giờ, Lục Du đã hoàn toàn mất đi tâm tư muốn hợp tác.

Có lẽ bọn họ có thể dễ dàng xem mạng người khác như cỏ rác, nhưng Lục Du làm không được.

Cậu đứng dậy nói gặp lại sau với Thẩm Chính Nam, dự định đi về. Đúng lúc này, trong tai nghe truyền đến tiếng của Tiểu Tả: “Không xong rồi anh Lục, có người lên núi…”

Tiểu Tả còn chưa nói xong, bên kia đã truyền đến tiếng súng.

Lục Du quay đầu nhìn Thẩm Chính Nam: “Ông gài tôi?”

Thẩm Chính Nam không hiểu: “Cái gì?”

Lục Du không thèm nói lời vô nghĩa với ông ta, sốt ruột đi ra ngoài tìm lão Trương và Tiểu Tả. Cậu vào đây bàn chuyện với Thẩm Chính Nam, lão Trương với Tiểu Tả thì ở bên ngoài đề phòng, lỡ như Lục Du gặp chuyện gì thì cũng có thể cứu viện kịp thời.

Vạn vạn không ngờ tới, Lục Du chưa xảy ra chuyện gì thì lão Trương với Tiểu Tả ở bên ngoài đã gặp phiền toái trước.

Không đợi Lục Du ra khỏi cửa, ở ngoài đã có người tiến vào.

Chu Thái cầm súng chỉ vào đầu Tiểu Tả, tầm mắt quét một vòng qua Lục Du và Thẩm Chính Nam: “Bác cả đúng là hăng hái thật, lớn tuổi rồi mà đi xa như vậy cũng không nói một tiếng với người trong nhà.”


Thẩm Chính Nam nhíu mày nhìn tình huống hiện tại: “Sao cậu lại đến đây?”

Chu Thái đẩy Tiểu Tả ra phía trước, súng vẫn chỉ ngay đầu Tiểu Tả, cười nói: “Nếu tôi không tới thì làm sao mà biết được bác cả tốt của tôi muốn hợp tác với người ngoài lấy mạng người cháu đây chứ.”

Chu Thái oán hận nhìn Lục Du, cánh tay bị trật khớp trước đó không lâu vẫn còn ẩn ẩn đau: “Không ngờ nha, chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy.”

Thẩm Kỳ Niên lặng lẽ bước tới, trong lòng thầm nghĩ làm sao để trong thời gian ngắn nhất có thể cứu lão Trương với Tiểu Tả an toàn trở ra. Thế nhưng không đợi hắn bước tới đã bị đạn bắn lùi trở vể.

Lúc này Thẩm Kỳ Niên và Lục Du mới phát hiện, người phía sau Chu Thái đang ôm pháp khí của Thẩm gia, linh hồn bình thường căn bản không đến gần y được.

Chu Thái không nhìn thấy Thẩm Kỳ Niên nhưng điều đó không có nghĩa là y không biết sự tồn tại của hắn.

“Anh muốn làm gì?” Lục Du nhìn Tiểu Tả, cho cậu nhóc một ánh mắt trấn an.

Chu Thái kéo cổ áo Tiểu Tả cười cười với Lục Du: “Nghiêm túc mà nói thì chúng ta cũng coi như là anh em họ. Tôi ấy mà, thật ra cũng không muốn làm khó dễ bạn của cậu đâu. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi vào mộ đón lão tổ tông của chúng ta đi ra, tôi sẽ tha cho bạn của cậu, thế nào?”

Đây có chỗ nào là đi đón lão tổ tông đâu, rõ ràng là để Lục Du đi toi mạng mà.

“Không được.” Thẩm Kỳ Niên lập tức bác bỏ, hắn chỉ lắc đầu nhìn Lục Du. Chính mình đã bị biến thành như vậy, Thẩm Kỳ Niên không muốn Lục Du cũng phải chịu thương tổn gì nữa.

“Anh Lục, không cần để ý tụi em đâu.” Tiểu Tả giãy dụa mở miệng, tỏ vẻ chính mình không để ý chuyện này.

Lão Trương ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo: “Lục tử, tên này nhìn không giống kẻ nói sẽ giữ lời, cậu đừng có tin lời hắn.”

Cho dù là lão Trương hay là Tiểu Tả, đó đều là anh em của Lục Du. Bọn họ không muốn vì mình mà để Lục Du phải mạo hiểm, nhưng Lục Du lại càng không phải người để chuyện của mình liên luỵ bọn họ.


Cậu trầm mặt nhìn Chu Thái, cuối cùng vẫn gật đầu: “Chỉ cần anh nói chuyện giữ lời…”

Lục Du bị “đưa” đến nghĩa trang.

May là tuy rằng Chu Thái khốn kiếp nhưng vẫn đồng ý chuẩn bị đồ vật này nọ cho cậu. Lục Du đeo ba lô đi trên con đường lên núi, Chu Thái đi phía sau nhìn cậu. Đến gần nghĩa trang, Chu Thái không dám đi tới nữa. Trên người đều có dòng máu của Thẩm gia, ai biết có bị lão tổ tông đó coi trọng hay không.

Lục Du không vô nghĩa với y, chỉ đứng ở cửa nghĩa trang. Chu Thái không dám động đến Thẩm Chính Nam, Thẩm Chính Nam bây giờ cũng sẽ không động đến Chu Thái. Lục Du không tin được Chu Thái, may là ở giữa còn có một Thẩm Chính Nam.

Ba bên giao ước, đợi Lục Du vào mộ thì Chu Thái phải đem người giao cho Thẩm Chính Nam. Xác nhận Tiểu Tả an toàn rồi, Lục Du mới đi vào trong.

Thẩm Kỳ Niên vẫn không đồng ý cho Lục Du vào mộ, thế nhưng đến bây giờ Lục Du ngược lại đã nói: “Kỳ thật dù sao em cũng nhất định phải vào trong, bởi vì thân thể của anh vẫn còn ở trong đó.”

Thẩm Kỳ Niên nghe xong liền khó chịu: “Thế nhưng cũng không cần em phải lấy thân thể của chính mình đi đổi.”

Đúng vậy, theo những gì Thẩm Chính Nam nói, Lục Du đi vào rất nguy hiểm. Thế nhưng Lục Du không cho là như vậy.

“Anh nghĩ xem, nếu lão tổ tông kia thật sự tồn tại, vì sao lần trước em vào đây lại không bị hắn nhập vào thân. Còn nữa, anh còn nhớ rõ mấy cây hoa ăn thịt kia không? Chúng nó ăn thịt người nhưng lại không tổn thương anh, anh không lẽ chưa từng nghĩ nguyên nhân vì sao ư?”

Thẩm Kỳ Niên trợn mắt, nghĩ nghĩ lại thấy cũng đúng thật. Hắn nhìn Lục Du, không nhịn được hỏi: “Không lẽ em biết nguyên nhân sao?”

Lục Du lắc đầu: “Em cũng không biết, cho nên em mới quyết định đi vào xem thử. Em cảm thấy, chính mình nên đến nơi này một chuyến…”

Đợi đến khi bên Tiểu Tả nói đã an toàn, lúc này Lục Du mới đi tiếp về phía trước.

Phía trước có một đoạn mộ đạo không có ánh sáng, nhưng càng đi vào trong thì tự dưng lại có ánh sáng. Lục Du nhìn những viên đá sáng lên xung quanh, không hiểu sao lại nghĩ đến một thứ: “Thẩm Kỳ Niên, anh có từng nghe nói qua dạ minh châu chưa?”


Thẩm Kỳ Niên gật đầu: “Ừ, làm sao vậy?”

Lục Du liếm liếm môi, nhíu mày: “Hồi trước, ở một cái trấn nhỏ có người đào được một cục đá tự phát sáng. Người dân bản xứ ở đó đều coi đây là bảo bối nên đem đi thờ phụng, thế nhưng không lâu sau, mọi người ở đó đều bị bệnh lạ. Lúc đó, ai cũng cho là đã bị trúng nguyền rủa gì rồi, sau này mới phát hiện, thì ra là từ trường của tảng đá kia có vấn đề. Sở dĩ người dân bị bệnh chính là do bị nhiễm phóng xạ…”

Thẩm Kỳ Niên suy nghĩ, cũng không phải không có lý.

Trước không nói tình huống thân thể của Lục Du cùng anh Đao, chỉ nói riêng thực vật trong mộ này đã thấy không thích hợp rồi. Rõ ràng là cây nắp ấm, thế nhưng lại sinh trưởng còn lớn hơn con người nhiều.

Lại nói như những cái cây cổ thụ che trời đó, bên trong cổ mộ không có ánh sáng mặt trời, thế nhưng lại sinh trưởng phát triển lớn đến không bình thường như vậy rõ ràng là quanh năm suốt tháng bị phóng xạ.

Nghĩ như vậy, Thẩm Kỳ Niên lại không nhịn được lo lắng: “Chúng ta vẫn là ra ngoài đi.”

Lục Du cố chấp lắc đầu: “Anh cho là những người trên kia sẽ dễ dàng thả cho chúng ta ra ngoài sao?”

“Vậy làm sao bây giờ, em không thể ở trong này lâu được.” Thẩm Kỳ Niên không khỏi sốt ruột.

Một lần nữa bước vào cổ mộ, Lục Du ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. “Lần trước anh Đao nói bọn họ đi ra khác với đường chúng ta đi ra, cho nên cái cổ mộ này nhất định không chỉ có một lối ra mà thôi.” Lục Du nói vậy xong liền tiếp tục bước đi về phía trước.

Cũng xuyên qua bức tường đá lại giống như nước chảy lần trước, sau đó liền đi vào trong mộ địa. Cây nắp ấm lần trước đã bị Lục Du bứng gốc, lần này lại mọc ra cây nắp ấm mới.

Cây nắp ấm lần trước cả người xanh biếc, lần này cũng không thua kém gì. Cây nắp ấm màu sắc rực rỡ trước mắt này vẫn không nhúc nhích gì cả, nhìn như là đang ngủ.

“Nói vậy thực vật cũng thích làm đẹp nhỉ?” Lục Du nhìn gốc cây nắp ấm thời thượng thời thượng vô cùng thời thượng này, nhỏ giọng phỉ nhổ một câu với Thẩm Kỳ Niên.

Nói đến cũng lạ. Lần trước Lục Du vào còn cùng với cây nắp ấm liều mạng đến ngươi chết ta sống. Lần này vào ngược lại hoà hoà bình bình. Lục Du cẩn thận đề phòng bước tới trước, mắt nhìn chằm chằm đám dây leo đầy đất của cây nắp ấm. Cho tới lúc Lục Du đi vào tới bên trong cũng không gặp bất kỳ cuộc tập kích nào.

Thảm thực vật trong mộ coi như cũng không tồi, trong một phút hoảng hốt Lục Du có ảo giác chính mình đang đi du lịch ngắm cảnh. Trên đường đi còn nằm lấy tay bạn trai, hai người một đường đi tới trước nhìn có vẻ vô cùng thích thú.

Thế nhưng chờ đến lần thứ ba nhìn đến hai cây nắp ấm mang màu sắc rất Mary Sue kia, Thẩm Kỳ Niên kéo kéo tay Lục Du, chỉ chỉ hai cái chân lộ ra ngoài: “Có phải nhìn có chút quen mắt không?”


Lần trước ở trong cổ mộ nhìn thấy nắp ấm ăn thịt người, không nghĩ tới lần này lại gặp nữa.

Cứu hay không cứu, đây là vấn đề.

Thấy người kia từng chút từng chút bị nuốt vào, Lục Du không do dự nữa: “Mẹ nó, lên đi.”

Thẩm Kỳ Niên lập tức che trước người Lục Du, lý do là vì nắp ấm sợ hắn. Lục Du đẩy Thẩm Kỳ Niên sang một bên, xắn tay áo mình lên: “Bây giờ khác xưa rồi.”

Hai gốc cây nắp ấm Mary Sue kia đã sớm chú ý tới sự tồn tại của Lục Du, chỉ là không làm ra động tác gì mà thôi.

Bây giờ Lục Du tự mình nhào lên, cây nắp ấm do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn vươn dây leo ra muốn cuốn Lục Du lên ăn luôn. Lục Du thuận thế nắm được dây leo, nhẹ nhàng kéo một cái, mấy cọng dây leo lập tức bị bứt đứt ra. Cây nắp ấm chưa kịp phản ứng đã bị Lục Du xé trụi lụi chỉ còn tướng mà chẳng còn binh, chỉ còn lại một cái túi bự mà thôi.

Thấy Lục Du có ý nhổ tận gốc, cây nắp ấm rối rắm một hồi cuối cùng chịu thua. Nó phun người trong túi ra sau đó rụt người lại. Thấy Lục Du còn nhìn mình chằm chằm, nó lại yếu ớt phun ra một chiếc giày sau đó không nhúc nhích gì nữa. (Cậu ăn hiếp một cái cây!!!!)

Lục Du có cảm giác mắc cười, ngay cả thực vật cũng chỉ bắt nạt kẻ yếu thôi nhỉ?

Nếu gốc cây này đã thức thời như vậy, Lục Du cũng không muốn làm khó nó nữa. Cậu ngồi xổm xuống lật người kia lại, lúc này mới phát hiện cư nhiên là người quen.

“Giang Phàm?” Lục Du nhìn khuôn mặt này, trong nhất thời không biết nói cái gì mới phải.

Thẩm Kỳ Niên cũng choáng váng: “Lần trước anh nhìn thấy hắn vẫn còn ở bệnh viên tâm thần mà…”

Có thể trong một thời gian ngắn ngủi như vậy mà chạy từ bệnh viện tâm thần đền trong mộ địa, cũng quá thần kỳ rồi.

Giang Phàm nghe được động tĩnh liền mở mắt, theo bản năng bắt đầy khóc oa oa. Nghiêng đầu nhìn Lục Du, lập tức vươn hai tay ra muốn cậu ẵm.

Đối mặt với em bé bự như này, Thẩm Kỳ Niên lập tức kéo Lục Du ra phía sau: “Bạn trai của tôi, đừng có mà động tay động chân.”

Giang Phàm không được Lục Du ôm, lập tức vùng vẫy tay chân khóc lớn.

Đúng lúc này, từ cách đó không xa truyền đến tiếng phụ nữ quát lớn: “Đã nói mày đừng dẫn nó theo vào mày lại không nghe, mẹ nó khóc khóc khóc, khóc đến ông đây muốn phát điên.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.