Những Ngày Lão Công Minh Hôn Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 4: Đã xong chưa


Lục Du vốn nghĩ địch không động, ta không động.
Nhưng mà dù địch có động, cậu cũng thật sự không động được.
Độ ấm trong phòng giảm mạnh, giống y như đúc cái đêm minh hôn đó.
Lục Du nhắm mắt, cảm quan toàn thân đều mở ra.
Một cơn khí lạnh trực diện tiến đến, không chờ Lục Du chuẩn bị tâm lý, môi đã bị cái gì đó dán lên.
Lạnh lẽo quen thuộc, cảm giác quen thuộc…
Mà ngay cả cảm giác đầu lưỡi uốn éo đi vào này cũng quen thuộc nốt.
Lục Du trong lòng mắng mẹ nó, chỉ hận bản thân không hiểu ba cái kỹ năng huyền học gì đó, để bị một tên nam quỷ chiếm tiện nghi những hai lần.
Mẹ nó, tên hỗn đãn.
Thật vất vả mới chờ được người nọ lui ra, Lục Du nhấc chân liền đá qua.
Dầu gội chảy vào mắt làm mắt cay xót.
“Con mẹ nó anh có bệnh phải không!”
Lục Du sờ soạng đi đến bên tường, muốn mở nước xối sạch bọt.
Thế nhưng vì cay nên nhắm mắt, không nhìn thấy gì cả, càng gấp càng loạn.
Thẩm Kỳ Niên mới chiếm được tiện nghi, thật tốt bụng mà bay tới bên người Lục Du giúp đỡ mở vòi nước.
Lục Du cả người đều tạc mao: “Lăn lăn lăn, tránh xa tôi ra một chút!”
Dòng nước lạnh lẽo từ trên hướng thẳng xuống, Lục Du hứng một hồi mới bắt đầu tỉnh táo lại.
Cậu xoa mặt một phen, đôi mắt còn chút đau đớn nhỏ, hình như đã đỏ lên rồi.
“Anh rốt cuộc là muốn cái gì đây?” Lục Du híp mắt nhìn Thẩm Kỳ Niên. Trên người đối phương vẫn là bộ tây trang cùng với giày da kia, nhìn thật sự rất ôn nhuận vô hại.

Nhưng mà Lục Du không có cảm thấy như vậy nha.
Ánh mắt vô tình xẹt qua đôi môi của Thẩm Kỳ Niên, Lục Du không tự chủ được nghĩ tới cảm giác mềm mại ban nãy.
Cậu khẽ thở hắt một hơi, nghiêng đầu nhìn Thẩm Kỳ Niên: “Nếu anh cảm thấy nhàm chán, tôi có thế xuất tiền ra tài trợ cho anh tìm hai người, nam nữ gì đó tuỳ anh chọn. Nếu anh có yêu cầu, tôi cũng có thể giúp anh tìm minh tinh điện ảnh gì đó. Cho nên có thể kính nhờ anh đừng đến quấy rầy tôi nữa được không?”
Ánh mắt Thẩm Kỳ Niên bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên: “Tôi không cần người nào khác.”(Anh chỉ cần em =]]]]])
Lục Du lặng lẽ lui về phía sau hai bước, trong lòng thầm tính toán làm cách nào để thoát thân.
Đồ vật để trừ tà trong nhà có không nhiều, cảm thấy có thể có khả năng hữu dụng hình như chỉ có Mao gia gia. (Hình chủ tịch Mao Trạch Đông trên tờ tiền)
Vấn đề chính là, Mao gia gia ở trong túi quần, mà quần thì trong phòng ngủ mất rồi.
Từ phòng tắm tới phòng ngủ chắc khoảng mười thước.
Cho nên là, cậu phải làm sao có thể trong thời gian ngắn nhất vọt ra khỏi phòng tắm chạy vào phòng ngủ mà không bị quỷ dây dưa đây?
Giống như nhìn thấu tâm tư của Lục Du, Thẩm Kỳ Niên nhẹ nhàng lắc đầu.
Dù sao cũng là thiếu gia danh môn thế gia, đã biến thành quỷ rồi nhưng Thẩm Kỳ Niên giơ tay nhấc chân vẫn như trước mang theo một tia quý khí. (Khí chất sang trọng)
“Cậu không cần quá lo lắng, tôi sẽ không làm hại cậu đâu.”
Ma quỷ nói chuyện chỗ nào có thể tin tưởng được vậy!
Lục Du trong lòng đã có ý tưởng, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện một bộ dáng hảo thân thiện, lịch sự: “Cũng biết Tam thiếu gia không phải loại quỷ nhàn rỗi này. Nhưng bất quá, anh nên hiểu rõ, đây là chỗ ở của tôi, không phải là nơi anh nên xuất hiện.”
Lục Du đang nói chuyện, bỗng thấy tầm mắt của Thẩm Kỳ Niên lướt xuống theo thân thể của cậu một chút.
Bên này mình không một mảnh vải che thân, bên kia đối phương lại y phục chỉnh tề.
Nếu đổi lại là người khác sợ là sẽ xấu hổ chết luôn.
Không may là Lục Du là một tên đàn ông phương Bắc nha, nhà tắm công cộng gì cũng lội qua rồi.

Đối với kích cỡ của mình, Lục Du vẫn rất có tự tin.
Lục Du tận lực ưỡn thắt lưng. Bỗng nhiên nhớ tới tên này là người đã cưỡng hôn mình hai lần!
Đệt mịa, tên biến thái chết tiệt!
Lục Du tuỳ tay chụp cục xà phòng trên bồn rửa tay ném về phía Thẩm Kỳ Niên, ngay sau đó lập tức rút khăn mặt che hạ bộ.
Khăn mặt nhỏ xíu, chỉ có thể khó khăn che khuất bộ vị mấu chốt.
Lục Du hoàn hồn nhìn Thẩm Kỳ Niên, không biết lúc nào mà đối phương đã bay qua phía bên này.
Hắn đứng cách Lục Du khoảng một mét, con ngươi sâu thẳm mang theo chút kỳ vọng: “Cậu suy nghĩ sao rồi?”
“Hả?”
Lục Du sửng sốt một chút mới kịp phản ứng là đối phương đang hỏi chuyện nhờ cậu đi tìm thi thể.
Thẩm Kỳ Niên thấy Lục Du ngẩn người, lập tức liền nhắc nhở cậu: “Tôi đã nói cho cậu ba ngày để cân nhắc. Tôi nghĩ cậu sẽ quay lại tìm tôi, ai mà ngờ cậu đi mất tiêu luôn…”
Lúc Thẩm Kỳ Niên nói những lời này liên tục lắc đầu, trên mặt mang biểu tình bi thương.
Lục Du nhanh chóng xua tay: “Ấy ấy ấy, anh đừng có làm cái vẻ mặt này với tôi. Người ta không biết còn tưởng tôi làm gì anh đó!”
Thẩm Kỳ Niên không nói lời nào, cứ như vậy mà đứng lẳng lặng nhìn Lục Du.
Thấy đối phương ôn hoà, lịch sự, thái độ của Lục Du không tự chủ được cũng có chút hoà hoãn: “Tôi nói trước đi, anh muốn cái gì tôi cũng có thể trực tiếp đốt cho anh. Như IphoneX nè, biệt thự nè, tôi có thể đốt nhiều dạng cho anh, không cái nào giống cái nào luôn. Nhưng mà chuyện tìm thi thể này thật sự là vượt qua phạm vi năng lực của tôi rồi.”
Thẩm Kỳ Niên nháy mắt mấy cái: “Thật sự không thể giúp tôi sao?”
Lục Du kiên quyết lắc đầu: “Không giúp được.”
“Cậu đừng quyết định sớm quá, tôi lại cho cậu ba ngày suy nghĩ đi.” Thẩm Kỳ Niên có chút giận nhưng cũng không muốn bỏ cuộc như vậy.

Ngay lúc hắn muốn đi, Lục Du bỗng nhiên mở miệng: “Chờ chút!”
Thẩm Kỳ Niên kinh hỉ nhìn Lục Du: “Cậu nghĩ thông suốt rồi hả?”
“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi sao anh tìm được nhà tôi mà tới đây.” Trước đó không phải rõ ràng là không biết sao.
Tầm mắt Thẩm Kỳ Niên dừng ở trên tay của Lục Du, ôn thanh lên tiếng nói: “Tôi làm một ký hiệu trên tay của cô dâu minh hôn của mình, không cần biết đối phương ở nơi nào, chỉ cần tôi muốn là đều có thể tìm tới.”
Lục Du nhìn ký hiệu trên tay mình cảm thấy có chút đau đầu, lại nhìn thấy Thẩm Kỳ Niên còn chưa đi thì lập tức nhíu mày: “Anh sao còn chưa đi nữa?”
Người sợ ác, quỷ sợ hung.
Thẩm Kỳ Niên không tự chủ cúi thấp đầu, nhẹ giọng lên tiếng trả lời: “À.”
Độ ấm trong phòng tắm trong nháy mắt khôi phục lại bình thường, Lục Du thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ chuyện này không thể cứ như vậy kéo dài được.
Vừa rồi có Thẩm Kỳ Niên ở đây, Lục Du chỉ xối qua loa bọt dầu gội trên mặt. Hiện giờ tên kia đi rồi, tự nhiên muốn xối sạch đám bọt trên người.
Lục Du mở vòi nước, xoa mặt lung tung một phen.
Nước ấm chảy theo cổ của Lục Du xuống ngực, chảy qua cơ bụng một đường chảy xuống dưới. (Hãy tiếp tục tưởng tượng đi xem nước chảy tới đâu nha, kiểu gì cũng kết thúc ở cống thôi:v)
Lục Du nhìn chính mình trong gương, tính toán ngày mai đi tìm một chỗ khác cầu một lá bùa.
Ngay lúc Lục Du nhìn gương, bên trong gương bỗng nhiên nhiều ra thêm một bóng dáng.
Đệt!
Lục Du không đề phòng, bị doạ sợ, liên tục lui về phía sau mấy bước.
“Anh sao còn chưa đi?”
Thẩm Kỳ Niên từ trong gương chui ra, trên tay cầm một cục xà phòng: “Hồi nãy cậu ném xà phòng…”
Đây là quay trở lại để trả xà phòng?
Lục Du không nghĩ ngợi lập tức xua tay: “Tôi bỏ cục xà phòng này, ngài mau mau biến mất đi được không?”
Thẩm Kỳ Niên lớn tới vậy, cho tới bây giờ chưa từng bị người ta dùng ngữ khí xua đuổi này nói chuyện với mình.
Hắn hơi hơi nhăn mày lại, thần sắc nghiêm nghị. Nhiệt độ xung quanh ngày càng thấp, con ngươi của hắn cũng ngày càng sâu. Không khí chung quanh nháy mắt có chút khẩn trương.

Ngay tại lúc Thẩm Kỳ Niên muốn phát tác, Lục Du bỗng nhiên chụp cục xà phòng trong tay hắn sau đó không kiên nhẫn khoát tay: “Rồi, cảm ơn anh nhặt xà phòng dùm tôi. Xà phòng tôi nhận rồi, anh có thể đi chưa?”
Biểu tình siêu hung của Thẩm Kỳ Niên còn chưa kịp thu hồi đã bị quấy rầy. Hắn có chút ngây người nhìn Lục Du, một con quỷ cao lớn cứ như vậy mà đứng đơ ở đó.
Lục Du cầm xà phòng, bĩu môi: “Đi nhanh đi.”
Mắt thấy Thẩm Kỳ Niên bước về phía cửa, Lục Du nhịn không được phun tào một câu: “Biến mất vào hư không không phải nhanh hơn sao?”
Thẩm Kỳ Niên sâu kín quay đầu lại nói: “Tại mới chết không lâu nên vẫn có thói quen đi cửa.”
Lục Du nhất thời im lặng.
Lục Du đợi một hồi cũng không thấy Thẩm Kỳ Niên xuất hiện lại lần nữa. Cúi đầu nhìn cục xà phòng trong tay, Lục Du cảm thấy có chút hoảng, tuỳ tay liền ném vào thùng rác.
Cậu không dám ở trong phòng tắm tắm rửa kỹ càng nữa, tắm qua loa một chút liền nhanh chóng quay lại phòng ngủ.
Trong ví tiền có rất nhiều Mao gia gia, Lục Du vội vàng moi hết bọn nó ra, xếp thành một vòng tròn trên giường, vây chính mình bên trong vòng tròn đó.
Làm xong hết Lục Du mới cảm thấy có chút an tâm.
Cậu cầm máy tính lên giường, mở ra nhìn, tìm tòi tư liệu của Thẩm Kỳ Niên.
Không có tin tức ngoài lề cũng không có scandal. Lý lịch Thẩm Kỳ Niên sạch sẽ đẹp đẽ y như nam chính trong mấy truyện Mary Sue.
Trên tư liệu đề nói cái gì mà gia thế hiển hách, vẻ ngoài đẹp trai, một chút tin tức hữu dụng cũng không có. Còn không bằng mấy cái tư liệu thu thập hồi làm minh hôn đâu, ít ra trên đó bát tự chuẩn lắm đó.
Lục Du theo thói quen tính hút thuốc, đưa tay sờ túi áo mới phát hiện bao thuốc lá nằm trong túi quần ngoài salon.
Lục Du không muốn rời đi cái vòng trừ tà cầu bình an mình mới làm xong, chỉ có thể nghỉ hút thuốc thôi.
Cậu nhìn ảnh Thẩm Kỳ Niên do người qua đường chụp trên màn hình, hắn trong ảnh khí chất thanh lãnh, quý khí bức người.
Công tâm mà nói thì quả thật rất đẹp trai.
Lục Du nhìn ảnh chụp này xong, đầu óc vừa chuyển, đưa tay gõ bàn phím…
“Tính hướng của Thẩm Kỳ Niên”.
“Bạn trai của Thẩm Kỳ Niên”.
“Thẩm Kỳ Niên là gay sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.