Những Ngày Lão Công Minh Hôn Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 30: Đấu địa chủ


Thời buổi hiện đại, khoa học kỹ thuật cũng tiến bộ.

Làm người nối nghiệp sản nghiệp huyền học, trình độ phục vụ cùng với ý thức dịch vụ của người ta cũng không ngừng tăng lên. Mà ngay cả giao dịch tiền cũng dùng mấy thứ hiện đại như vậy.

Lục Du nhìn thoáng qua cái mã QR kia, không biết nói gì cho phải. Cái người trẻ tuổi ăn mặc sành điệu này rõ ràng là có thể thấy được Thẩm Kỳ Niên, nhưng nếu nói là có bản lĩnh tiễn bước hắn đi, Lục Du theo trực giác mà không tin tưởng.

Người thanh niên còn đang nhiệt tình quảng cáo, đẩy mạnh tiêu thụ, tuyệt không hề cố kị Thẩm Kỳ Niên đang đứng bên cạnh Lục Du. Lục Du còn chưa mở miệng, Thẩm Kỳ Niên đã bay tới trước mặt, nắm lấy tay Lục Du, nói với người nọ: “Chuyện tôi đi theo đối tượng của mình không phiền ngài bận tâm.”

Thanh niên biểu tình cứng lại, tầm mắt đảo qua đảo lại trên người hai người một lúc cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy ra là tình người duyên ma chưa dứt sao? Thật sự là thất lễ rồi, tôi còn tưởng cậu không nhìn thấy. Đây là danh thiếp của tôi, nếu có yêu cầu gì khác cũng có thể liên hệ với tôi mọi lúc mọi nơi. Lúc nãy mạo muội quấy rầy hai người thật là ngại quá, nếu chúng ta có duyên sẽ còn gặp lại.”

“Em có cảm thấy người này có chút gì đó quái quái không?” Thẩm Kỳ Niên nhìn bóng dáng vị đạo sĩ trẻ tuổi kia rời đi, nhịn không được hỏi Lục Du.

Tầm mắt Lục Du thì lại dừng trên bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người: “Anh buông tay trước đã.”

Chuyện này hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng, hoặc mặc kệ không để ý cũng được, tự nhiên nhảy ra nói đối tượng là cái quỷ gì chứ.

“Sau này loại chuyện này đừng có mà nói bậy nói bạ giỡn chơi, ông đây còn muốn tìm vợ đó.” Lục Du không kiên nhẫn phủi phủi tay, kéo vali muốn đi. Thẩm Kỳ Niên thấy thế liền nhanh tay lẹ mắt đưa tay kéo vali, hé miệng cười cười với Lục Du.

Lục Du luôn cảm thấy kể từ lúc trở về lần trước, Thẩm Kỳ Niên có vẻ quái lạ. Cậu liếc nhìn kỹ Thẩm Kỳ Niên một cái, nhướng nhướng mày đi trước. Thẩm Kỳ Niên thấy thế lập tức đi theo, trên tay còn kéo theo vali.

Cách đó không xa, vị tài xế lái taxi còn đang gọi điện thoại: “Vợ, em nói coi vali có loại có trí năng tự di chuyển không?”

“Hả? Chồng ơi, anh nói gì em chả hiểu gì cả? Anh làm sao vậy, gặp chuyện gì sao?”

“Không có… Không biết là khách có bệnh hay anh thấy quỷ rồi nữa…”

Lục Du vào sân bay ký gửi hành lý xong thì cầm thẻ lên máy bay ngồi chờ được lên máy bay. Đang mùa du lịch, dù là buổi tối người đi Tân An cũng không ít. Phần lớn đều là học sinh với thầy cô, cũng có cả gia đình cùng đi du lịch.

Trong cả đàn du khách ở đây, Lục Du lại nhìn thấy được một gương mặt quen thuộc. Người nọ nhìn thấy Lục Du cũng có chút kinh ngạc, lập tức lộ ra biểu tình vui sướng: “Chúng ta thật sự là có duyên nha.”

Lục Du gật gật đầu với người nọ, cũng không có đến gần mà tự đi tìm một cái ghế dài ngồi xuống chờ. Thẩm Kỳ Niên ngồi bên cạnh Lục Du, trên mặt mang vẻ phức tạp, muốn nói lại thôi.

Lục Du khoanh tay, hỏi Thẩm Kỳ Niên: “Sao vậy?”


Thẩm Kỳ Niên hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Anh có lời muốn nói với em.”

“Muốn nói gì thì nói đi.”

Lục Du vừa dứt lời thì bà thím kế bên liền đứng lên xách giỏ đi ra xa, vừa đi vừa nói chuyện với di động: “Gặp một thằng nhỏ lớn lên cũng đẹp trai nhưng mà đầu óc hình như bị chập mạch…”

Lục Du khụ hai tiếng, liếc nhìn về phía Thẩm Kỳ Niên, ý là có chuyện liền nói.

Thẩm Kỳ Niên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng nói với Lục Du: “Chỉ là anh bỗng nhiên rất muốn nhờ em một chuyện…”

“Chuyện gì?”

Lục Du vuốt cằm, tận lực không cho người khác chú ý. Thẩm Kỳ Niên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng cùng với sườn mặt thanh tú của Lục Du, kích động lên liền đem mấy lời trong lòng nói ra: “Hiện giờ em có bạn gái không?” (t không muốn dùng từ thanh tú đâu, nghe gớm chết, nhưng không lẽ viết là “sườn mặt đẹp vcl”? Cục súc quá nà, tạm thời không nghĩ ra từ thay thế, cứ vậy đi nha)

Lục Du vươn tay với Thẩm Kỳ Niên: “Làm sao, muốn làm quen hay gì?” (vươn tay chi vậy?)

“Xuỳ…”

Ngón tay Lục Du thon dài, cân xứng, trông rất đẹp mắt. Thẩm Kỳ Niên theo bản năng nắm lấy tay Lục Du, nửa ngày mới kịp phản ứng: “A… Anh không phải nói “bạn gái” này.” (à, bạn gái anh Du là Ngũ Chỉ Cô Nương…)

Lục Du rút tay mình về, nguýt hắn một cái: “Biết rõ là tôi không có mà còn hỏi.”

Trên mặt Thẩm Kỳ Niên mang ý cười, hắng giọng lại, hỏi tiếp: “Anh có thể theo đuổi em không?”

Lục Du mở to hai mắt nhìn Thẩm Kỳ Niên như thể trông thấy quỷ, trong nháy mắt, chuông cảnh báo trong đầu réo vang: “Tôi là thẳng nam có được không.” (Thẩm tam thiếu không phải chính là quỷ sao…)

Thẩm Kỳ Niên lập tức nói: “Anh cũng là thẳng nam nè, cho nên anh không để ý một nửa của mình cũng là thẳng nam đâu.” (Ồ có vẻ hợp logic nhỉ?)

Anh không để ý tôi để ý có được không.

Lục Du lập tức nhảy qua chỗ bên cạnh ngồi, không muốn phản ứng cơn động kinh của Thẩm Kỳ Niên. Thẩm Kỳ Niên lại cũng nhích theo Lục Du, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, lầm bầm lầu bầu giống như niệm kinh: “Anh sống 25 năm nay, lúc nào cũng cố gắng liều mạng học tập, liều mạng làm việc… Anh… Tới giờ chưa từng yêu đương lần nào.”


Thẩm Kỳ Niên ngồi nói liên miên lịch sử phấn đấu của chính mình, tuy rằng Lục Du đã xem qua tư liệu nhưng ngồi nghe chính Thẩm Kỳ Niên tự mình kể lại cũng có chút thú vị.

Thẩm Kỳ Niên ngồi nói, Lục Du ngồi nghe.

Ai mà ngờ tới, mới nói xong lịch sử phấn đấu, Thẩm Kỳ Niên lập tức tổ lái sang lịch sử tình cảm của bản thân. Hắn nói xong chuyện trước giờ chưa từng yêu đương rồi thì lẳng lặng nhìn Lục Du không nói câu nào nữa.

Lục Du không còn gì để nói: “Anh nói với tôi mấy chuyện này cũng vô dụng thôi. Chưa từng yêu đương là thảm sao? Vậy tôi đâu cũng quá thảm rồi còn gì…”

“Em chưa từng, anh cũng chưa từng. Hai chúng ta hẹn hò, vậy không phải là vừa vặn giải quyết được vấn đề rồi sao?”

Lục Du không có cách nào hiểu nổi mạch não của Thẩm Kỳ Niên, từ lúc còn ở nhà, ánh mắt Thẩm Kỳ Niên nhìn cậu đã có chút quái quái. Lục Du tuy rằng đã sớm hoài nghi hắn là gay, nhưng không ngờ người này lại quang minh chính đại nói ra như vậy. (Người ta không phải nói người ta là thẳng nam sao, người ta không nói là gay nha nha nha)

Nếu đây là một em gái quỷ xinh đẹp muốn hẹn hò, nói không chừng tâm tình Lục Du tốt có thể miễn cưỡng đồng ý chấp nhận để thoả mãn tâm nguyện của em gái. Thế nhưng vừa nghĩ tới cái vị trước mặt này cũng có một cái jj giống mình, Lục Du không thể nào chấp nhận nổi.(jj là gì có ai không biết không?)

“Đừng có quậy, phiền quá đi.” Lục Du lấy điện thoại ra chơi game, không muốn để ý tới Thẩm Kỳ Niên nữa.

Thẩm Kỳ Niên cũng không miễn cưỡng, chỉ ngồi ở một bên nói: “Em đừng hiểu lầm, anh chỉ nghĩ là nếu như thoả mãn tâm nguyện rồi có khi có thể rời đi được không. Anh không muốn ngừng lại ở nhân gian này lâu, như vậy rất đáng thương…”

Thẩm Kỳ Niên nói xong lời này thì không nói gì nữa. Lục Du đang chơi game cũng dừng tay lại một chút, theo bản năng nhìn thoáng qua cái balô bên kia. Trong đó có một đôi giày, đó là món quà mà Lục Du muốn dùng để đưa tiễn một người.

Vì Thẩm Kỳ Niên không tán gẫu nữa, giữa hai người lâm vào trầm mặc.

Lúc lên cabin rồi, Lục Du tìm được vị trí rồi mới phát hiện người ngồi kế bên là vị đạo sĩ trẻ tuổi kia. Vị đạo sĩ trẻ đưa cho Lục Du một tấm danh thiếp, miệng nói xin chỉ giáo.

Lục Du nhận danh thiếp, nhìn thoáng qua, Âu Phái.

Tên này… (để nói chút, âu phái = oppai trong tiếng nhật nghĩa là ngực phụ nữ…)

Âu Phái rõ ràng là đã chú ý tới biểu tình biến hoá của Lục Du, y gãi gãi đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Kỳ Niên đang đi theo sau Lục Du hỏi: “Đối tượng của anh ngồi chỗ nào?”


Thẩm Kỳ Niên với Lục Du liếc nhìn nhau một cái sau đó lập tức dời mắt đi. Lục Du muốn nói đây không phải đối tượng của tôi.

Thẩm Kỳ Niên khách khí nói với Âu Phái: “Tôi bay là được rồi.”

Lục Du không muốn nhiều lời, quay đầu ra sau nhìn ngó. Chỗ ngồi phía sau trống, không có người mà cậu muốn thấy.

Chẳng lẽ không phải là chuyến bay này sao?

Lục Du đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe phía trước có người gọi mình: “Chú ơi…”

Lục Du quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy cô bé kia. Vẫn chân trần như trước, vẫn cột tóc đuôi ngựa như trước, trên gương mặt mũm mĩm mang theo nụ cười.

Âu Phái vươn tay muốn lấy một lá bùa từ trong túi áo ra, Thẩm Kỳ Niên thấy vậy liền nắm lấy cổ tay y, lắc đầu: “Cô bé không có ác ý.”

Cô bé quay đầu nhìn Âu Phái một cái, cười cười với y: “Chú thật là đẹp mắt.”

Được khen đẹp, Âu Phái liền rút tay từ trong túi ra, nói cô bé thích nói sự thật này làm gì có chỗ nào là bé hư a.

Lục Du lấy giày trong balô ra đưa cho cô bé mang vào. Cô nhóc cúi đầu nhìn chân mình, lại nhìn giày trên tay Lục Du, đột nhiên oà khóc. Tiếng khóc của cô bé kéo sự chú ý của mẹ nhóc, người mẹ nhã nhặn kia đi tới, sờ sờ đầu con mình, đương nhiên cũng thấy được đôi giày kia. Người mẹ gật gật đầu với Lục Du sau đó dẫn theo con mình đi ra phía sau.

Âu Phái thở dài: “Quỷ chết oan có tâm nguyện, muốn ở cũng không ở được, muốn đi cũng đi không xong.”

Nói xong mấy lời này, Âu Phái lại liếc Thẩm Kỳ Niên một cái, như cười như không: “Không biết Thẩm tiên sinh đây tâm nguyện là gì?”

Thẩm Kỳ Niên với Lục Du vốn còn đang nghĩ chuyện của cô bé, nghe vậy bỗng nhiên lấy lại tinh thần…

Âu Phái biết Thẩm Kỳ Niên?

Âu Phái lấy điện thoại ra cho bọn họ nhìn trang Baidu trong đó, nhún vai nói: “Tôi chỉ cảm thấy hai người các vị nhìn quen mắt lắm, lên mạng tìm một chút liền ra. Thẩm gia tam thiếu gia, đại anh hùng cứu người, được biết hai người thật sự là vinh hạnh.”

Âu Phái khoé miệng cong lên cười cười, thoạt nhìn trông vô cùng lương thiện vô hại.

Thế nhưng Lục Du luôn cảm thấy người này không đơn giản giống như vẻ ngoài của y. Cậu không muốn giao lưu nữa, dựa vào lưng ghế nhắm mắt ngủ.

Sau khi xuống máy bay, Lục Du lại không nhịn được quay đầu nhìn. Cô bé mang theo một con búp bê vải trên tay, tay kia nắm lấy tay mẹ mình đứng ở cửa máy bay. Chân cô bé mang giày, trên mặt đã có nụ cười. Hai người đứng ở đó nhìn theo Lục Du đi xa dần.


Lúc Lục Du quay đầu lại, cùng nhìn thấy Thẩm Kỳ Niên đang nhìn hai mẹ con kia. Tầm mắt hai người giao nhau, ai cũng không dời mắt đi.

Sau khi tạm biệt Âu Phái, Lục Du gọi xe đến khách sạn. Dọn dẹp xong xuôi, Lục Du gọi đồ ăn sau đó thì đi tắm. Lúc đi ra vừa lúc đồ ăn cũng tới, Lục Du đem đồ ăn vào, thấy Thẩm Kỳ Niên đang xem TV.

Hắn không cần ăn cơm, cũng không cần tắm rửa. Hắn không cần phải làm bất cứ chuyện gì mà con người cần phải làm. Bởi vì, hắn là quỷ.

Lục Du không hiểu sao tự dưng nhớ đến cô bé kia ở lại nhân gian cùng với những điều Thẩm Kỳ Niên đã nói.

Nếu sau khi chết không thể đến nơi cần đến, ở lại nhân gian tựa hồ cũng không có ý nghĩa gì.

Lục Du gọi một phần mì lạnh, chọn phần cay ít.

Thế nhưng, ở những địa phương khác nhau thì lý giải về độ cay của người ta cũng khác nhau. Phần mì lạnh “ít cay” này khiến Lục Du phải rớt nước mắt. Lục Du bị cay ho khan, muốn đứng lên lấy nước thì Thẩm Kỳ Niên đã nhanh tay lẹ mắt lấy một chai nước đem lại.

Lúc Lục Du bị sặc nước ho khan, Thẩm Kỳ Niên luôn đứng ở một bên giúp vỗ lưng. Lục Du lau nước mũi, cảm thấy bản thân mình thật chật vật quá đi. Rõ ràng là tình huống chật vật như vậy, nhìn Thẩm Kỳ Niên vẻ mặt ghét bỏ cầm khăn giấy chùi mũi, Lục Du không hiểu sao lại bật cười.

Thẩm Kỳ Niên có chứng khiết nghiện (ở sạch), trong tay còn cầm khăn giấy dính nước mũi, thấy Lục Du cười, chính mình cũng bất giác cười theo.

Hai người cười cười không ngừng, Lục Du cười tới mức bụng đều đau: “Anh cười cái gì?”

Thẩm Kỳ Niên cười: “Anh cũng không biết nữa…” (cười cười cười như đười ươi =]])

Đang nói chuyện, bỗng nhiên đằng khe có cửa có cái gì đó bị đẩy vào. Động tác Thẩm Kỳ Niên rất nhanh, bay tới nhặt trở lại.

“Là cái gì vậy?”

Trên tờ rơi in hình đủ loại mỹ nữ, giới thiệu các loại hình trai gái có đủ, tuỳ ý lựa chọn. Hai tên xử nam nhìn cái tờ rơi ái muội này, trong lúc nhất thời như đều ngơ ngác.

Thẩm Kỳ Niên nháy mắt mấy cái: “Hay là chúng ta gọi một người đi?” (Ồ dám gọi call girl call boy này!)

Lục Du nhíu mày, giơ chân đá mông Thẩm Kỳ Niên một cái: “Anh được sao?”

Thẩm Kỳ Niên kịp phản ứng, lập tức giải thích: “Không phải, là anh cảm thấy hai chúng ta ở chung đêm nay có thể sẽ xấu hổ. Hay là gọi một người đến đây, chúng ta ba người vừa vặn chơi đấu địa chủ. Nói thật, anh còn chưa chơi đấu địa chủ bao giờ…” (Ồ, mạch não vặn vẹo không phải thường đâu…)

Lục Du vẻ mặt ghét bỏ nhìn Thẩm Kỳ Niên, luôn cảm thấy mạch não của hai người không đi cùng một đường.

Mẹ anh chứ đấu địa chủ, bệnh thần kinh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.