Đọc truyện Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ – Chương 7: Tôi hợp tác với anh
Lục Du lái xe suốt ba giờ chạy từ phía nội thành phía đông đến ngoại ô phía tây.
So với phía đông thì phía tây rõ ràng kém phát triển hơn rất nhiều.
Lục Du dừng xe ở phía ngoài Tây Môn, lấy vali từ ghế phó lái bước xuống xe. Lão Trương đứng trên đường, tháo kính râm nhìn con đường ổ gà ổ voi đầy rẫy, chung quanh là mấy ngôi nhà kiểu cũ, nhịn không được nói: “Anh nói này A Lục, cậu thật sự sẽ dùng sáu trăm vạn mua căn nhà tồi tàn giống như vậy hả?”
Lục Du hoàn toàn không bị lão Trương ảnh hưởng, cho dù nhà ở đã mất nóc thủng vách với cậu cũng sẽ có cảm giác rất thân thiết mà thôi.
Tiểu Tả đứng một bên mở miệng: “Em có cảm giác giá cả có chút cao.”
“Đi thôi.”
Lục Du không nói gì thêm, thái độ cũng đủ thể hiện hết thảy rồi. Lão Trương nhướng mày với Tiểu Tả, hai người trao đổi ánh mắt đã hiểu rõ xong liền đi theo.
Lục Du đi đến ngã tư đường, nhìn tiệm gội đầu cùng với tiệm đồ ăn vặt Sa Huyện đều cảm thấy thật quen thuộc. Đây là nơi cậu đã sống trong hơn mười năm, là nơi chứa đựng những ký ức ấm áp nhất trong suốt 23 năm cuộc đời của cậu. Mặc dù đã rời khỏi đây gần mười năm, nhưng nơi này đối với Lục Du vĩnh viễn chính là nhà của mình.
Ba người quần áo ngăn nắp xuất hiện tại một ngã tư nhếch nhác khá là đáng chú ý, thỉnh thoảng có người quay đầu phóng tới ánh mắt đánh giá.
Lục Du hoàn toàn không thèm để ý mấy chuyện này. Cậu vẫn đi đường khoan khoái, khoé miệng luôn nhếch lên, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt.
Lục Du xách vali đi tới nhà số 77 đường phố Tây, một toà nhà lớn độc lập.
Trên cửa là một cái khoá sắt rỉ sét, phía trên đóng không ít bụi bặm. Lục Du lấy điện thoại di động ra gọi, sau đó đợi gần nửa tiếng mới thấy chủ nhà hiện tại lững thững đi tới.
Chủ nhà là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ hàng hiệu hoa hoè hoa sói, miệng ngậm điếu thuốc. Trên mặt gã ngoại trừ mang theo vẻ từng trải phong sương còn mang theo một tia giảo hoạt, thoạt nhìn không phải dạng người dễ ở chung.
Tay Lục Du nắm vali siết chặt nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Chú Tôn.”
Năm đó mẹ Lục Du sinh bệnh, ba cậu cần tiền gấp nên đã đi vay nặng lãi. Lãi chồng lãi không ngừng tăng lên, cuối cùng đành phải bồi thường bằng căn nhà đang ở. Ba Lục an ủi Lục Du, nói rằng chờ mẹ Lục hết bệnh rồi kiếm tiền mua lại nhà. Nào ngờ một vụ tai nan xe cộ cứ vậy mà huỷ đi một gia đình.
Lục Du mồ côi cha mẹ, nhà cũng thành của người khác.
Lục Du muốn mua lại nhà cũ không phải chỉ một lần, lần nào Tôn Tiền cũng nói tính theo giá thị trường. Thế nhưng, lương tăng vĩnh viễn không bằng giá hàng hoá, giá nhà đất mấy năm nay đã bị đẩy lên tới trời rồi.
Nếu không phải thật sự không có biện pháp khác, Lục Du cũng không đến mức đi làm mấy loại “làm ăn” này.
Bất quá lần này cậu thật sự đã kiếm đủ sáu trăm vạn, một đồng cũng không thừa không thiếu.
“Chậc chậc, chú còn tưởng là ai.” Tôn Tiền phun một đám khói, liếc mắt cao thấp mà đánh giá Lục Du, sau đó bĩu môi nói: “Xem ra mấy năm nay con cũng sống cũng không tồi ha. Đi thôi, thím của con bảo con vào nhà ngồi chơi một chút đó.”
Khi nói chuyện, Tôn Tiền liếc mắt nhìn lão Trương cùng với Tiểu Tả. Lục Du thấy thế liền giới thiệu: “Chú Tôn, bọn họ là bạn của tôi.”
“À.” Tôn Tiền nhẹ xuỳ một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Nói ra mới biết là bạn của con, không nói còn tưởng là con dẫn theo hai vị vệ sĩ đó.”
Lão Trương cà lơ phất phơ hoàn toàn không đem mấy lời nói này để trong lòng. Còn Tiểu Tả đang cầm di động cúi đầu chơi game, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Hai người đều không để ý, Lục Du cũng không nói gì tiếp. Tôn Tiền ném điếu thuốc xuống đất, nhấc chân dí dí một chút, nói với Lục Du: “Đi thôi.”
Nhà của Tôn Tiền rõ ràng tốt hơn ngôi nhà vừa nãy rất nhiều, là một căn nhà lầu ba tầng, trang hoàng không thể nói là xa hoa nhưng cũng coi như không tệ.
Mấy người bọn họ vừa vào cửa đã thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp bước ra tiếp đón. Khuôn mặt này đối với Lục Du hoàn toàn không xa lạ, đây là vợ của Tôn Tiền, Lâm Xuân Mỹ.
Lâm Xuân Mỹ vừa thấy Lục Du liền cười, kéo tay Lục Du nói: “Ai da, mau cho thím nhìn con một chút coi. Nhiều năm không gặp, Tiểu Lục bây giờ có tiền đồ rồi nha. A! Hai vị này là đồng sự mà Tiểu Lục nói trong điện thoại phải không, mau vào ngồi chơi.”
Trên mặt Lục Du là thản nhiên nhưng trong lòng cảm thấy thật châm chọc…
Qua nhiều năm như vậy rồi mà hai người vẫn dối trá y như trước.
Lâm Xuân Mỹ lôi kéo Lục Du trò chuyện về cuộc sống, muốn tỏ vẻ tình cảm một chút. Lục Du lại không muốn nhẫn nại diễn trò với bọn họ. Cậu không có uống nước cũng không ăn hoa quả, vừa ngồi xuống là đi vào thẳng vấn đề: “Chú Tôn, thím Tôn, tôi mang tiền đến rồi, hôm nay chúng ta đi sang tên luôn đi.”
“Con thật sự đem theo sáu trăm vạn?” Ánh mắt Tôn Tiền như có như không mà liếc qua vali, lão Trương thấy thế lập tức mở ra…
Một vali đầy tiền, đỏ rực, nhìn khả quan vô cùng.
Ánh mắt Tôn Tiền sáng lên. Gã đứng dậy cầm hai cọc tiền trong vali ra lật một phen, thật sự đều là tiền.
“Chú Tôn, ký hợp đồng xong, tiền này là của hai người.”
Tôn Tiền vừa muốn mở miệng, Lâm Xuân Mỹ đã giành nói: “Vốn là tiền trao cháo múc thanh toán xong. Nhưng Tiểu Lục à, hiện tại chỉ sợ sáu trăm vạn là không đủ…”
“Thím có ý gì?”
Lâm Xuân Mỹ vẻ mặt dữ tợn, cười rộ lên càng là mười phần dân chợ búa: “Con mấy năm nay đều ở bên ngoài nên chắc là không biết, khu chúng ta sắp bị giải toả rồi. Nghe nói tiền bồi thường phải hơn một ngàn vạn lận. Nhưng mà con đừng có lo, thím với chú con còn chưa có ký tên đồng ý bồi thường đâu! Thím biết con còn muốn mua lại căn nhà cũ kia, chúng ta dù sao cũng là hàng xóm cũ, dù sao cũng có thể thương lượng lại mà, đúng không?”
Con ngươi đen bóng của Lục Du dừng lại trên mặt của Lâm Xuân Mỹ, trong ánh mắt mang theo khí tràng rét lạnh.
Lâm Xuân Mỹ bị Lục Du nhìn đến mức có chút hoảng sợ, sau lại nghĩ Lục Du trước giờ nhút nhát thì không còn cảm thấy đáng sợ nữa. Bà ta để tay lên gối, ngay cả cười giả tạo cũng lười: “Cậu xem, tôi đây hảo tâm cho cậu một cơ hội, cậu còn coi tôi như kẻ thù. Nào, cậu muốn mua lại nhà hay không, không thì tôi đi bán cho nhà đầu tư.”
Lục Du nhếch miệng, mắt nhìn thẳng vào bà ta nói: “Bà muốn bao nhiêu tiền?”
Trên mặt Lâm Xuân Mỹ không tự chủ được lộ ra chút đắc ý: “Thêm ba trăm vạn. Đưa tôi chín trăm vạn, nhà là của cậu.”
“Phụt…” Lão Trương phun ra một họng nước, hắng giọng lại liền nói: “Cái nhà cũ nát như vậy mà chín trăm vạn, mấy người sao không đi ăn cướp đi? Ai mà không biết mấy người cho vay nặng lãi, buổi tối không sợ quỷ tới tìm sao…”
“Mày nói ai cho vay nặng lãi? Bọn tao là công dân lương thiện, cho mượn tiền thôi hiểu không?” Tôn Tiền làm bộ muốn đuổi người. “Muốn mua thì mua, không mua thì biến.”
“A ha, lão tử đang nóng tính lắm nha!” Lão Trương xắn tay áo muốn đứng dậy, Lục Du lập tức nắm lấy tay áo lão, sau đó quay đầu nhìn hai người kia nói: “Chín trăm vạn, không được đổi nữa.”
Lâm Xuân Mỹ lập tức gật đầu: “Đương nhiên. Nhưng mà mày phải nhanh lên nha, bọn tao chỉ chờ mày một tháng thôi đó.”
“Một tháng kiếm ba trăm vạn? Mấy người tính đi cướp ngân hàng…”
“Lão Trương, đi!” Lục Du đứng lên, tay nắm chặt, nói: “Được, hy vọng mấy người nói lời thì giữ lấy lời.”
“Cái này là đương nhiên!” Tôn Tiền vừa mới mở miệng liền nhìn thấy lão Trương kéo vali đi. “Ê, tiền đó để đây làm tiền đặt cọc trước đi. Tiểu Du không lẽ con còn không tin chú sao?”
Lục Du đi lên phía trước. Hiện tại cậu so với người đàn ông này đã cao hơn chừng một cái đầu rồi. Lục Du rút hai cọc tiền bị Tôn Tiền lấy hồi nãy ra ném trở lại vào vali, từng chữ từng chữ nói: “Phải, tôi không tin được ông.”
Nhìn ba người xách vali ra cửa, trong lòng Tôn Tiền rất ngứa ngáy: “Sáu trăm vạn cũng không ít, bán cũng được rồi. Dù sao nhà kia nhìn âm trầm quá, cho thuê cũng không được…”
Lâm Xuân Mỹ mắng ông chồng của mình: “Ông thiệt ngu xuẩn. Nếu nó có thể kiếm được sáu trăm vạn, vậy cũng có thể kiếm được chín trăm vạn. Sáu trăm vạn với chín trăm vạn, thằng ngu cũng biết phải làm sao.”
Trong lòng Tôn Tiền vẫn cảm thấy không được ổn: “Bà cũng biết là nhà đầu tư còn đang khảo sát thôi, có giải toả không còn không có nói rõ, lỡ không có giải toả mà Lục Du cũng không mua rồi sao?”
“Ông nhìn nó vậy thấy nó sẽ không mua sao? Thằng này là một đứa trọng tình nghĩ, suy nghĩ giống y chang thằng cha nó. Ông cứ chờ mà coi, nhất định nó sẽ đem tiền quay lại…”
Trên đường trở về, lão Trương càng nghĩ càng giận: “Anh tự nhận là bản thân đã đủ không biết xấu hổ rồi, không nghĩ tới thiên hạ còn có người có thể so với anh thiếu sĩ diện hơn nữa! Anh nói nè lão Lục, hai người kia rõ ràng là muốn lừa gạt cậu! Anh nói, không mấy đừng mua nữa, còn không thì tìm mấy người dạy cho bọn họ một bài học?”
Lục Du đang lái xe, liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn phía sau: “Đừng có mà con mẹ nó nói bậy, bây giờ là xã hội pháp trị, đừng cả ngày nói mấy chuyện như vậy.” Cảnh cáo lão Trương xong, Lục Du nói với Tiểu Tả: “Tiểu Tả, cậu điều tra thử xem phố Tây có kế hoạch giải toả không.”
Tiểu Tả gật gật đầu, moi từ ba lô ra một cái laptop sau đó chuyên chú gõ bàn phím.
Lão Trương sốt ruột: “Một tháng, trừ khi gặp thần tài nếu không chúng ta tìm đâu ra ba trăm vạn cho bọn họ?”
“Ba trặm vạn hả?” Lục Du nắm chặt tay lái, trong lòng tính toán: “Tôi sẽ làm cho bọn họ tự mình dâng ra căn nhà…”
Vào lúc Lục Du vào cửa, Thẩm Kỳ Niên đang ở trong phòng bay tới bay lui. Vừa thấy Lục Du, Thẩm Kỳ Niên trong nháy mắt đáp xuống, giả bộ chính mình đang bước đi: “Ở nhà một mình có hơi chán nên tôi liền đứng lên hoạt động một chút. Cậu đừng hối tôi, chờ lúc mặt trời lặn tôi tự nhiên sẽ rời đi…”
“Không cần đi.” Lục Du vươn tay về phía Thẩm Kỳ Niên. “Anh giúp tôi một việc, tôi sẽ giúp lại anh.”
Thẩm Kỳ Niên đầu tiên là sửng sốt thất thần, lúc sau kịp phản ứng lập tức bắt tay Lục Du: “Thành giao.”