Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 23: Kẻ trộm mộ chết


Đọc truyện Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ – Chương 23: Kẻ trộm mộ chết

Tuỳ tiện xuống mộ không phải là một quyết định khôn ngoan.

Nhưng tình huống khẩn cấp, Lục Du cũng không nghĩ nhiều được như vậy.

Cũng không ai biết không khí trong mộ địa như thế nào, may mà trước khi đi Lục Du đã chuẩn bị mặt nạ phòng độc. Cậu đeo mặt nạ vào, đứng bên cạnh lối vào, chưa cần cậu mở miệng, Thẩm Kỳ Niên đã nhẹ nhàng bay xuống trước.

Hai phút sau, Thẩm Kỳ Niên ló đầu lên: “Phía dưới tạm thời an toàn, em có thể xuống được rồi.”

Lục Du gật đầu, lấy dây thừng cột trên người sau đó mới đi xuống. Cửa vào mộ dài khoảng năm mét, rộng khoảng hai mét, chỗ đất bị sụp lún vừa hay lại ngay cửa mộ. Lục Du cũng không biết rốt cuộc đây là do núi lở tạo thành hay là do nhóm trộm mộ gây ra.

Vì đề phòng bên trong mộ địa là mê cung nên Lục Du đã cố ý cột dây thừng trên người. Nếu sau khi đi xuống mà xuất hiện tình huống không tốt, Lục Du có thể lập tức theo dây thừng trở ra.

Sau khi xuống mộ, trước mắt Lục Du tối đen mất một lúc, đèn pin bị vuột tay rơi văng cả pin, may là Thẩm Kỳ Niên kéo tay cậu sờ đến tìm. (Chỉ muốn hỏi sao Thẩm tam thiếu không tự đi mà nhặt còn cầm tay A Du đi mò làm gì a~ ngài không phải cầm nắm được đồ vật sao?) Lục Du mở đèn pin, cầm chắc, sau đó lập tức quan sát hoàn cảnh bốn phía. Lọt vào tầm mắt tất cả đều là vách đá hình thù kỳ quái hai bên thông đạo, nhìn ra xa lại là sâu không thấy đáy.

“Ở trong có cơ quan không?” Con người đối với những thứ bản thân không hiểu rõ luôn tồn tại cảm giác sợ hãi. Lục Du tự nhận bản thân không phải là thần thánh ba đầu sáu tay, nếu không có Thẩm Kỳ Niên bên cạnh, cậu hết tám phần là không chịu xuống đây.

Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Đường phía trước anh đều đi xem rồi, gian ngoài không có cơ quan, thế nhưng bên trong thì không chắc.”

Lục Du gật đầu, cẩn thận đi trên con đường đá tảng. Đi sâu vào phía trong, rất nhanh đã tới chỗ phân nhánh. Lục Du ngồi xổm xuống nhìn mặt đất, bụi bặm trên đất tán loạn hết cả lên, có vẻ đã có không ít người xuống mộ.


Người Lục Du muốn tìm là Cao Hán, cậu nhìn nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng lựa chọn ngã rẽ bên phải.

Thẩm Kỳ Niên liền đặt nghi vấn: “Sao em biết bọn họ đi bên này?”

“Nhìn hình dạng dấu giày.”

Mỗi người đều có dấu chân không giống nhau, căn cứ vào độ sâu cạn của dấu chân với hình dạng trên mặt đất của chúng có thể phỏng đoán một chút về hình thể, độ cao của người đó, thậm chí còn có thể nhìn ra một chút tình trạng sức khoẻ nữa. (Có phải t đang coi Bằng Chứng Thép không bây?)(Phần 4 đó)

Lục Du không rõ tình huống của những tên trộm mộ khác, thế nhưng dù là hai anh em Giang gia hay Cao Hán, cậu đều biết hình thể của bọn họ.

Một người một quỷ lại tiếp tục đi tới. Bên trong mộ địa vô cùng im ắng, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe đặc biệt rõ. Trong hoàn cảnh như vậy, Lục Du có thể nghe được cả tiếng trái tim mình đang đập nhưng không thể nghe được bất cứ động tĩnh gì khác cả. Cậu không dám nói lớn tiếng, chỉ có thể hạ thấp thanh âm mà hỏi Thẩm Kỳ Niên: “Anh có thể cảm thấy có người sống ở đây không?”

Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Tạm thời thì không có.”

Lục Du lại tiếp tục đi tới phía trước, cứ cách một khoảng lại giật nhẹ dây thừng trên cổ tay, thuận tiện cầm lấy một cây dao quân dụng khắc lên tường một ký hiệu. (trên cơ bản thì dao quân dụng thường là dao gấp, nhưng cũng có loại không gấp được, có khá là nhiều hình dáng và kích thước, mọi người có thể hỏi gg thúc thúc)

Cứ đi như vậy trên đường đá suốt nửa giờ, trước mặt Lục Du vẫn là một con đường sâu không thấy điểm cuối. Lục Du vừa quẹo qua một góc ngoặt chuẩn bị tiến tới, bỗng nhiên Thẩm Kỳ Niên phía sau kéo tay cậu. Lục Du hạ mắt nhìn cánh tay bị kéo, sau đó liếc nhìn Thẩm Kỳ Niên: “Cái gì?”


Thẩm Kỳ Niên không nói chuyện, chỉ hất cằm chỉa chỉa vách tường. Lục Du nhìn theo hướng hắn gợi ý, thấy trên tường có khắc một dấu mũi tên. Cái dấu mũi tên kia nhìn thật sự rất quen mắt, Lục Du trong lòng nhảy dựng…

Cái này rõ ràng là dấu mà mình mới khắc lên mà.

Cho đến giờ phút này, Lục Du mới cảm thấy được ngôi mộ này bên trong có chút tà môn. Nếu không phải Thẩm Kỳ Niên kéo cậu lại, không biết cậu còn muốn lòng vòng bên trong này bao lâu nữa.

Trước không thôn, sau không điếm (phía trước không có làng xóm, phía sau không có nhà trọ, đại ý chả chỗ nào có người ở cả), cảm thấy trong lòng cũng dựng lông lên luôn rồi. Nếu tìm không thấy người, cũng tìm không được đường, còn ở bên trong này cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

Lục Du nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định là đi lên trước rồi nói sau. Cậu nắm dây thừng kéo một cái muốn men theo dây để quay lại, ai ngờ vừa dùng lực một chút vậy mà dây lại bị kéo lại đằng này luôn.

Lục Du cùng Thẩm Kỳ Niên nhìn nhau, trực giác cảm thấy không ổn rồi. Cậu vừa bước trở lại vừa cuốn dây thừng. Dây một tấc lại một tấc bị cuốn trở lại tay Lục Du, rất nhanh đã thấy đầu còn lại. Lục Du nhìn cuộn dây bất quá chừng mười thước, đầu còn lại vết cắt gọn gàng chỉnh tề, hiển nhiên là bị người cố ý cắt.

Đệt!

Lục Du nhịn không được chửi một câu, đưa tay vỗ một cái lên vách tường. Một cái vỗ này liền phát hiện có chỗ không ổn. Tường rỗng cùng với tường đặc khi vỗ sẽ phát ra tiếng khác nhau.


Lục Du cầm đèn pin chiếu khắp nơi trên vách mà quan sát, trong lúc vô ý cậu gõ đến một điểm nào đó, vách tường bỗng nhiên chuyển động, phía sau đó còn một cái động khác.

Lục Du đứng ở ngoài quan sát xung quanh, Thẩm Kỳ Niên thấy vậy liền lắc mình đi vào trước. Một lúc sau hắn đi ra, vẻ mặt có chút vi diệu: “Em khoan đi vào đã.”

Lục Du không rõ lý do: “Hả? Bên trong có vấn đề gì sao?”

“Tạm thời thì không thấy vấn đề gì, nhưng mà trên tường viết mấy câu có hơi tà.”

Lục Du tò mò: “Viết cái gì?”

Thẩm Kỳ Niên mấp máy môi thuật lại: “Kẻ trộm mộ chết…”

Lục Du còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Kỳ Niên bên kia đã đưa tay đẩy người ra ngoài: “Chúng ta trở về đi, em đừng mạo hiểm như vậy…”

Lục Du đẩy tay Thẩm Kỳ Niên ra, nhấc chân bước vào mộ thất bên trong: “Anh cũng nói rồi đó, kẻ trộm mộ chết, tôi có phải trộm mộ đâu, nguyển rủa này vô dụng với tôi.”

“Nhưng mà…”

Thẩm Kỳ Niên còn muốn nói nữa, nhưng Lục Du đã mở miệng đánh gãy lời hắn muốn nói: “Nhanh lên, tìm được Cao Hán rồi sau đó ra ngoài, tranh thủ một chút cho kịp cơm chiều.”

Trong thời gian này, trong hoàn cảnh này mà trong lòng Lục Du còn có thể lo ăn…


Thẩm Kỳ Niên khẽ lắc đầu, không biết phải nói gì mới tốt.

Mắt thấy Lục Du đã nhấc chân  đi vào, Thẩm Kỳ Niên lập tức đuổi theo. Vừa vào mộ thất quả nhiên thấy bức tường đối diện có viết bốn chữ to tướng: “Kẻ trộm mộ chết.”

Mặc dù đã lâu đời, nhưng những chữ trên vách tường vẫn gây chú ý, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Lục Du cảm thấy một cỗ hàn ý dâng lên từ bàn chân, cậu đem lý do thoái thác ban nãy nói với Thẩm Kỳ Niên ra nói lại một lần nữa.

“Mấy vị khuất mặt, xin lỗi đã quấy rầy, tôi chỉ vào để tìm người, không có bất kỳ ác ý nào khác. Đã làm phiền đến các vị, mong các vị đại nhân có đại lượng…” (đại nhân có đại lượng ý là người lớn thì không chấp nhặt chuyện nhỏ)

Lục Du chấp hai tay lại, cúi đầu vái tứ phía một hồi mới kêu Thẩm Kỳ Niên qua cùng đi. Lục Du đang khẩn trương, bỗng nhiên bị người kéo tay. “Anh làm cái gì đó?”

Thẩm Kỳ Niên cũng không buông tay, ngược lại còn nghiêm trang nói: “Bên trong mộ có tà tính, anh sợ em đi lạc.”

Lục Du giãy mãi không ra, cuối cùng đành mặc kệ để cho tên kia dắt đi. Tuy là không thích cùng đàn ông đụng chạm tay chân, nhưng mà trong hoàn cảnh âm trầm như thế này, có mấy thứ quen thuộc ở bên cạnh…

Cho dù người bên cạnh là quỷ cũng có thể khiến người ta cảm thấy an tâm hơn một chút. (Đù, cứ thấy cảnh này hài hài, đi vô mộ sợ ma, nhưng kế bên có con quỷ quen thuộc nên bớt sợ, má, nghe dị vãi)

Hai người tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên Thẩm Kỳ Niên dừng bước, nhìn thẳng tắp về phía trước.

Lối đi phía trước truyền đến âm thanh tấc tấc tác tác, Lục Du khẩn trương lên, cầm đèn pin chiếu về phía trước, hỏi: “Ai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.