Đọc truyện Những Ngày Đợi Nắng – Chương 13
Trời mùa hè trong veo. Ánh nắng mạnh mẽ hơn và những đám mây cũng xốp hơn. Tiếng ve trong vòm lá da diết như gọi về thương nhớ. Mặt hồ sen trong veo như một tấm gương soi. Hoa anh đào thôi mùa rụng cánh.
Nằm trong phòng, Winner ủ rũ tìm kiếm chút mát mẻ từ cơn gió bên ngoài. Nhưng phòng cô kín như thế, gió nào có thể thổi vô được. Với Winner, mùa hè có lẽ là mùa khó chịu nhất trong năm. Nắng nóng và mồ hôi luôn làm người ta có cảm giác lười biếng không muốn động tay vào việc gì. Nhưng thật ra, một năm đủ bốn mùa cô vẫn luôn lười biếng không động tay vào việc gì mà.
Ở bên ngoài đang có một bữa tiệc nhỏ mừng Kim tốt nghiệp. Con bé đã từng nói không muốn học đại học. Ngoan ngoãn ở nhà vài năm rồi sẽ kinh doanh cái gì đó nho nhỏ sống một cuộc sống nhàn rỗi bình lặng. Bạch Hồ vốn nghiêm khắc nhưng không quá đòi hỏi ở con cái. Bà chỉ mong sao các con mình sống thật bình yên và thoải mái. Thế nên suy nghĩ của Kim hoàn toàn được bà chấp nhận.
Riêng bản thân Winner, cô chẳng bận tâm Kim làm gì vì đó không phải chuyện của cô, nhưng thâm tâm cô thừa biết Kim đang âm mưu một điều gì đó. Muốn dành lại cơ nghiệp và kế thừa mẹ? Tốt thôi! Chỉ cần thuyết phục được Bạch Hồ, cô sẵn sàng cung kính hai tay dâng toàn bộ sổ sách. Con người ta, bất chấp làm việc, lập gia đình và sẵn sàng chịu đau để sinh con, mục đích cuối cũng cũng chỉ là để tìm kiếm tiếng cười và cảm giác thoải mái thư thái trong cuộc sống. Nào ai muốn chật vật cả một kiếp người rồi nhắm mắt xuôi tay một cách vô nghĩa.
Có những con người quả thật rất linh. Khi vừa nghĩ đến thì chưa kịp chớp mắt đã xuất hiện.
Kim từ bên ngoài đẩy cửa đi vào phòng Winner, không buồn gõ cửa.
“Sao chị không ra tham gia tiệc?” – Ngồi xuống bên giường Winner, Kim hỏi một cách nhẹ nhàng. Giọng con bé rất trong, cao vút và thanh tân như tiếng chuông nhà thờ vào những sớm mai.
“Tiệc gia đình em, chị tham gia làm gì.” – Winner miễn cưỡng ngồi dậy, đâu thể nằm dài ra mà tiếp Kim.
“Chị nói gì vậy? Chị cũng là người trong gia đình mà.” – Kim cười tươi.
“Chị là người ngoài thôi. Không phải cứ sống chung một nhà thì sẽ thành người nhà.” – Winner cười nhạt, ánh mắt không muốn nhìn thẳng vào Kim.
Rời khỏi giường, cô đến bên chiếc tủ đồ nghèo nạn vài ba bộ, lấy ra một hộp quà gói giấy hồng.
“Mừng em tốt nghiệp.” – Đưa cho Kim xong, cô lập tức quay ra cửa tránh ánh mắt của con bé. Có ai tin được là Winner không sợ trời, không sợ đất lại rất sợ bộc lộ tình cảm.
“Chị mua khi nào vậy?” – Giọng Kim rõ ràng đang rất ngạc nhiên.
“Từ khi em bắt đầu vô mười hai.” – Vẫn không nhìn Kim, Winner xoa xoa đầu.
“Em mở luôn bây giờ được không?” – Kim thích thú.
“Ừ. Của em mà. Em muốn làm gì thì làm.”
Tiếng giấy xột xoạt vang lên. Tuy đang đứng quay lưng lại nhưng Winner biết thừa Kim đang bóc hộp quà ra.
“Người mua nó là chị sao?” – Kim gần như hét lên, nâng niu chiếc váy trắng ướm lên người. Chiếc váy duy nhất được đấu giá trong một buổi từ thiện do một nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp tự tay may từng đường kim mũi chỉ. Con bé đã luôn ao ước có được nó. Vì khi đó còn đi học, mẹ không cho quá nhiều tiền để tiêu xài nên chỉ biết nuốt nước miếng ngắm nhìn. Kim còn nhớ mình đã khóc nức nở khi nó bị mua mất.
“Hôm đó chị thay mặt mẹ em tham gia đấu giá từ thiện, nghĩ nó hợp với em nên chị mua.” – Nhất quyết không quay người lại, Winner vừa nói vừa xoa xoa đầu.
Kim thích thú cầm chiếc váy ướm lên người, xoay tròn, lòng ngập tràn niềm vui.
“Vậy em có thể xin chị thêm một món quà nữa không?” – Nén lại niềm vui dâng lên trong lòng, con bé chậm rãi đi đến đứng đối diện Winner.
“Là gì?” – Nhìn vẻ mặt của Kim, Winner đột nhiên nảy sinh cảnh giác.
“Rời khỏi nhà và để lại mọi thứ cho em.” – Giọng Kim vẫn luôn trong trẻo như tiếng chuông ngân vang từ ngôi thánh đường trong ngôi làng vắng. Vẫn luôn thánh thiện và làm người ta nghe rồi thì cứ muốn nghe mãi. Thế nhưng, giọng nói tuyệt vời ấy vừa nói gì thế kia?
“Chị… không thể!” – Winner có chút bối rối, nhưng thật nhanh, cô nhìn sâu vào mắt Kim mà từ chối.
“Chị không muốn đi khỏi đây. Còn về công việc chị đang làm, chỉ cần em thuyết phục với mẹ em, chị sẵn sàng nhường lại mọi thứ.” – Giọng Winner đột nhiên trở nên trầm hơn mọi khi. Những con người trong ngôi nhà này, ai cũng đều nghĩ cô sướng điên lên khi được thừa kế công việc của Bạch Hồ. Ai cũng sẽ tưởng cuộc đời cô đã một bước lên tiên. Bọn họ làm sao biết rằng cô đang bước từng bậc thang xuống địa ngục không lối thoát.
Tuyệt vọng và bất lực! Biết rõ mọi chuyện đang diễn ra theo hướng nào nhưng chẳng thể làm gì để thay đổi nó. Người ấy, người mà cô yêu thương đến từng tế bào dù có bị tổn thương sâu sắc. Cô đã trao cho người đó toàn quyền quyết định cuộc sống của mình. Và khi người ấy còn chưa nhất quyết đuổi cô đi, dù thế nào cô cũng sẽ cố chấp ở lại.
“Biết ngay chị sẽ không chịu mà.” – Kim bĩu môi, giận dữ bỏ ra ngoài nhưng không quên mang theo món quà vừa được nhận.
Phía sau lưng con bé, ánh mắt Winner khắc khoải nhìn theo, nét mặt đầy mệt mỏi và chán nản. Cô biết Kim nghĩ gì. Trong cái đầu óc non nớt ấy, con bé chỉ đơn thuần hiểu rằng đây là công việc kiếm ra rất nhiều tiền, có nhiều đàn em nên sẽ rất oai. Nhưng đó chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm mà thôi.
Nhưng bản tính Kim, Winner hiểu rất rõ. Một khi con bé đã muốn gì, nó sẽ cố chấp có bằng được và chỉ thực sự suy nghĩ nên hay không nên sau khi đã chiến thắng.
*
Những buổi đầu của hôn nhân cũng giống như những sáng bình minh nhẹ nhàng, không khí đủ ấm để sảng khoái, đủ lạnh để có những vòng ôm. Mọi thứ trong trẻo và tươi mới làm người ta cứ mãi muốn tận hưởng thật nhiều.
Trong căn biệt thự trắng nằm ở trung tâm thành phố, có một cặp vợ chồng đang tận hưởng bầu không khí tuyệt vời đó.
Người ta thường nghe thấy tiếng cười từ đó phát ra, người ta thường thấy một đôi vợ chồng trẻ cùng nhau chăm sóc vườn hoa quanh nhà, mùi thức ăn từ đó rất thơm. Ở căn nhà đó, có lẽ lúc nào cũng là bình minh ấm áp và tinh khôi.
Việc phải thức dậy vào sáng sớm để tranh thủ bán hàng sau đó đến trường đối với Nhi đã từng là những cơn ác mộng kéo dài. Đã từng có lúc cô mong mỏi mỗi ngày được ngủ thêm mười lăm phút. Nhưng giờ đây, mỗi sáng thức dậy làm bữa sáng cho Vương là một niềm hạnh phúc lớn lao không từ ngữ nào có thể miêu tả.
Căn nhà luôn tươi tắn với bàn tay Nhi. Bình hoa chẳng bao giờ kịp héo đã được thay mới. Đĩa trái cây lúc nào cũng tươi ngon mỉm cười trên bàn bếp. Cuộc sống hoàn toàn tươm tất và hoàn hảo đến mức Vương tin rằng Nhi sinh ra là để chăm sóc anh và những đứa con của họ sau này.
Công việc của Vương, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với rất nhiều cô gái chân dài trong làng giải trí và cũng không ít người muốn lôi kéo anh. Thế nhưng đầu óc anh luôn chỉ có người vợ chân không quá dài nhưng anh sẽ yêu đến cả cuộc đời. Chẳng ai hạnh phúc khi có quá nhiều yêu thương thoáng qua từ vô vàn phía. Chẳng ai lại mong mình sở hữu một bộ sưu tập những tình yêu hờ hững mờ nhạt. Anh đủ thông minh để hiểu đứng núi này trông núi nọ là cách nhanh nhất để bán rẻ yêu thương chạy theo phù phiếm.
Có lúc con người thật quá tham lam khi muốn người mình yêu cũng yêu mình thật nhiều. Nhiều đến mức không bao giờ là đủ. Nhưng họ cũng thật biết cách bằng lòng khi chỉ cần người ấy yêu mình mà thôi.
Thế nhưng có những sáng bình minh trời không những chẳng nắng mà còn mưa rất to. Hình như Đà Lạt hôm nay có bão. Ngay từ đêm qua gió đã nặng nề thổi và mưa rả rích.
Ập đến cùng cơn bão là cơn ốm của Nhi. Đã mấy ngày nay bao tử cô rất khó chịu, chẳng thể tiêu hóa được gì mà liên tục đẩy thức ăn ra. Cô nôn hết mọi thứ vẫn tiếp tục nôn khan. Người mệt nhoài nằm lì trên giường.
Theo lẽ đó, Vương vừa phải chuẩn bị bữa sáng cho mình, vừa chăm chút nấu cháo cho Nhi.
“Hôm nay cho anh nghỉ làm ở nhà với em đi. Lát thời tiết khá hơn anh đưa em đi khám bệnh.” – Bưng tô cháo nghi ngút khói lên phòng cho Nhi, Vương xìu giọng năn nỉ.
“Anh còn phải đi họp và ký hợp đồng nữa mà.” – Nhi nhăn mặt, ngồi dậy khỏi giường đã lấy tay bịt miệng. Mùi thức ăn cũng làm cô buồn nôn.
“Mấy cái đó mất cái này còn cái khác. Còn vợ chỉ có một thôi.” – Vương ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt lưng cho Nhi.
“Em không sao đâu, anh phải chăm chỉ đi làm chứ. Công ty mới mở mà.” – Áp một tay lên má Vương, Nhi cười hiền.
“Nhưng anh không yên tâm em ở nhà. Em như thế này đã mấy ngày rồi, phải đi khám chứ.” – Đương nhiên Vương sẽ cầm lấy tay Nhi, áp sát hơn vào má mình, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay nhỏ bé ấy lan tỏa vào tận trái tim. Trời Đà Lạt hôm nay lạnh lắm, nhưng anh luôn có một hòn than nóng sưởi ấm từ tim.
“Gọi mẹ qua với em được rồi. Anh đừng lo.” – Nhi cười trìu mến. Có thể ban đầu kết hôn với Vương, điều cô nhắm đến không phải là cuộc sống bình lặng thế này. Nhưng giờ đây, sâu thẳm trong cô chỉ mong mỗi ngày đều lặng lẽ trôi qua trong hạnh phúc thế này.
“Vậy để anh qua nhà đón mẹ nha. Mưa như thế này mẹ đi sao được.”
“Anh sẽ bị muộn cuộc họp đó. Mẹ đi taxi qua được mà anh.”
“Vậy đợi mẹ qua rồi anh đi làm.” – Vương quả quyết. Đây đã là thỏa hiệp cuối cùng của anh. Nhi mà còn không đồng ý thì anh ở nhà luôn.
Không quá yêu đến mức sẵn sàng chết vì Vương, nhưng đã lấy nhau về, đã đầu ấp tay gối, đương nhiên Nhi cũng hiểu phần nào về anh. Cô biết mình đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh rồi. Còn tiếp tục thi xem ai cứng đầu hơn thì anh sẽ không nghe lời cô thêm một câu nào nữa cho xem. Thế nhưng ai bảo ông trời sinh ra con gái đã ban cho đặc quyền được nhõng nhẽo. Cô dù thỏa hiệp vẫn sẽ bắt anh nhượng bộ mình một chút nữa. Để có thể cùng cô đợi mẹ đến, anh phải mang tô cháo xuống nhà bếp, để nó tránh cô càng xa càng tốt. Theo lẽ mà nói thì Vương sẽ chẳng đồng ý đâu. Nhưng tình hình rõ ràng trước mắt là mùi thức ăn làm tình trạng của Nhi càng tệ đi. Anh buộc phải mặt nhăn mày nhó mang tô cháo trở lại bếp.
Thế là sau khi đôi bên đã đi đến một sự thống nhất, Vương nhanh chóng đưa tô cháo xuống nhà bếp sau đó trở lại phòng với tốc độ nhanh gấp đôi.
Ùa ngay lên giường, anh ôm chầm lấy Nhi, kéo cô vào lòng.
“Anh gọi mẹ chưa vậy?” – Nhi biết quá đi là Vương chưa gọi nhưng vẫn cố tình hỏi như một sự nhắc nhở.
Vương định sẽ giả vờ không nhớ gì, lòng thầm hy vọng Nhi cũng quên luôn để hôm nay anh được nghỉ làm ở nhà với cô, nhưng có vẻ kế hoạch đã phá sản ngay từ khi hình thành trong đầu. Đành vậy, Vương lật đật đi gọi điện thoại cho mẹ vợ.
Nghe con gái ốm, bà Thủy lật đật đến ngay lập tức, đến tóc cũng không kịp chải cho đàng hoàng. Từ hôm Nhi lấy chồng đến giờ bà không gặp lại con gái mình. Nhi đã dặn bà không được đến gặp cô vì cô không muốn ba cô cũng sẽ tìm ra nơi này. Ông ta là cơn ác mộng kinh khủng nhất trong cuộc đời mà cô bằng mọi giá phải xua đuổi.
So với hôm đám cưới, bà đã gầy đi rất nhiều. Nước da trắng xanh nhợt nhạt, đôi mắt hốc hác sâu hoắm khắc khoải. Bà đã rất nhớ cô, đêm ngủ nằm mơ cũng gọi tên cô. Mỗi khi chiều tà buông xuống, khi nỗi buồn tràn vào tim không cách nào khống chế, nước mắt bà ướt đẫm gương mặt khi nhớ về con gái. Nhớ cả đứa con gái tội nghiệp đã bị cướp mất từ khi vừa lọt lòng và nhớ cả cô con gái hai mươi mấy năm bà tần tảo nuôi nấng để rồi gả đi thì xem như không còn cần đến mẹ.
Bà đã đi qua tuổi thanh xuân, ngậm ngùi nếm trải đủ vị cuộc đời, dày dặn kinh nghiệm với những nỗi nhớ và tổn thương nhưng nước mắt vẫn chẳng thể cạn khô và hình như nỗi đau vẫn chẳng bao giờ là đủ.
Người ta vẫn nói “sống lâu thì sẽ thành lão làng”. Đi qua những vết thương lòng nhiều đến mức mang đầy một mình kinh nghiệm. Nghe qua cảm thấy rất ngưỡng mộ nhưng ngẫm nghĩ sao mà chua chat quá.