Bạn đang đọc Những Năm Tôi Làm Người Cản Thi Ở Ngân Xuyên FULL – Chương 15: Khách Không Mời
Độc nhãn trở lại chỗ ngồi đắc ý nói: “Liền ta một thân Tuý Quyền này, cao thủ võ công đều không gần được ta được, sói trong mắt ta liền cùng chó giống nhau.
Khi ta bước tới đống mồ hoang, ngươi đoán xem?”
“Có chuyện gì vậy?”
Độc nhãn giảm thấp thanh âm nói: “Gặp một đám chó ăn thi.”
Chó ăn thi chính là loại chó khắc tinh của quan tài, loại chó hoang này hình thể to lớn, trời sinh tính hung tàn, đã quen ăn thịt cùng ruột người chết, đối với loại đồ ăn khác sẽ không có hứng thú, có đôi khi đụng tới người sống chỉ đi một mình, nó sẽ hung ác nhào đến rồi trực tiếp đem người cắn đến chết, sau đó ăn hết.
Trên đầu những con chó ăn thi có những khối u máu.
Lý do hình thành bởi vì chúng dùng đầu đụng bể những chiếc quan tài do đó chúng thường chọn loại mỏng và rẻ tiền, lâu dần những khối u đó cứng hơn búa.
Chúng là loài ăn thi quanh năm nên thi thể càng tức giận và răng chó càng mang nhiều chất độc tử thi, nếu bị loại chó này cắn thì về cơ bản cũng là trúng thi độc.
Mao Sơn thuật đem chó ăn thi xưng là “Địa Ma.”
Theo《 Mao Sơn ghi chép 》 Địa Ma là loài giống chó, số lượng nhiều, sống thành từng bầy, kiếm ăn vào ban đêm nơi hoang dã, mạnh mẽ và hung ác khi gặp người sống sẽ trực tiếp cắn xé.
Chó ăn thi là một loại so với tồn tại sói hoang càng đáng sợ.
Tên dáng dấp xấu xí bên cạnh nhét bánh bao vào bên trong miệng, ngạc nhiên nói: “Thật là đáng sợ, sau đó thì sao?”
“Về sau bọn chúng lộ ra răng nanh hướng ta lao đến, ta đứng tại chỗ không chút hoang mang, chờ lúc chúng nó nhào tới, ta liền làm phép, bọn chúng liền bị ta thuần phục, nghe lời giống chó con nuôi trong nhà.
Nửa đêm nằm trên ván quan tài ngủ, bọn chúng còn vây quanh ở bên cạnh bảo hộ ta chu toàn, lúc ta rời đi, chó ăn thi đầu đàn còn tặng một khối đồ tốt cho ta!”
“Vật gì tốt?”
Độc nhãn vuốt vuốt tiểu Hắc, đắc ý nói: “Một cục vàng to bằng nắm tay!”
Tên dáng dấp xấu xí miệng nhai bánh bao không rõ hỏi thẳng: “Vậy ngươi phát tài, làm sao còn làm nghề này?”
Độc nhãn thở dài, lộ ra mấy phần buồn bực: “Ai, đều do ta tiêu xài hoang phí, bất quá khoảng thời gian kia thật là khoái hoạt, kinh thành Hoàng Hạc Lâu ngươi biết không?”
“Biết a, đồ ăn Hoàng Hạc Lâu ngon nhất thiên hạ a! Đầu bếp Lý Minh Trang mười năm liền là quán quân cuộc thi người nấu ăn ngon, danh hiệu thần trù do nhà vua ban tặng, trên đời không ai không biết!”
Độc nhãn nghe nói xong, một bộ dáng vẻ ai cũng xem thường nói: “Ta lúc đi kinh thành liền nếm qua đồ ăn thần trù làm, tên món ăn gọi Trân châu phỉ thúy bạch ngọc bao, cái kia bánh bao làm phải gọi là tuyệt vời, ăn cái kia bánh bao thời điểm người khác cắt ngươi lỗ tai ngươi cũng sẽ không để ý.”
“Hoàng Hạc Lâu Lý Minh Trang” Ngô Phong là một người chuyên thích đồ ăn ngon nghe xong nhớ ở trong lòng.
“Cái này bánh bao cùng thần trù làm bánh bao so, cái này bánh bao chính là thức ăn cho chó ăn!”
Độc nhãn nói xong cúi đầu nhìn lại, gặp trong mâm liền thừa một cái bánh bao, còn bị tên đàn ông xấu xí kẹp lên lập tức liền muốn nhét vào bên trong miệng, đưa tay liền đem bánh bao đoạt lại, oán giận nói:
“Khá lắm, một bàn bánh bao kém chút đều để ngươi ăn!”
Tên đàn ông xấu xí vò đầu cười ngây ngô.
Độc nhãn ngay sau đó lại đem đĩa nhỏ dưa muối kéo qua, dùng cánh tay che lại.
“Ngươi ăn nhiều bánh bao hấp rồi, cái đĩa dưa muối thuộc về ta! Ta để dành trên đường ăn!”
“Được rồi, cho ta kẹp một miếng nhỏ nữa, còn thừa lại cùng rượu đều thuộc về ngươi.”
Độc nhãn mặt không tình nguyện nói: “Được thôi, đừng nhiều kẹp a!”
* * *
Ngô Phong ở một bên nghe kém chút cười ra tiếng, nghĩ thầm: “Không hổ là người đoạt vàng trên đầu chó ăn thi, hai người mới xứng ngồi cùng một chỗ..”
Trong nháy mắt, các món ăn đã sẵn sàng, Ngô Phong còn chưa ăn được hai miếng thì đã nghe thấy tiếng chửi rủa từ ngoài cửa truyền vào..
“Trong tiệm không thiếu tay thiếu chân, miệng còn thở được, đều cút ra đây cho ta!”
Tiếng mắng chửi chói tai khiến cho toàn bộ khách sạn đều tĩnh lặng lại, ngay tại bàn sổ sách chưởng quỹ nhướng mày, một bên điều chỉnh cảm xúc một bên bước ra bên ngoài cửa, khi đi tới cửa cười rạng rỡ.
“Mấy vị đại gia có gì dặn dò?”
Trước cửa đứng ba người, một người đàn ông cường tráng râu quai nón cầm trong tay côn sắt, một vị quần áo hoa lệ xinh đẹp công tử, còn có một võ sĩ tay cầm kiếm.
Vị cường tráng râu quai nón hỏi: “Đây là khách sạn cản thi đi?”
“Chính là.”
Vị râu quai nón lấy một tay mạnh mẽ đẩy chưởng quỹ đang đứng trước cổng sang một bên.
Chưởng quỹ xuất thân từ nông dân, đã rất cường tráng, nhưng cùng râu quai nón so ra vẫn là chênh lệch quá lớn, vị râu quai nón cao lớn uy mãnh, đẩy một cái kém chút nữa làm chưởng quỹ té ngã.
Chưởng quỹ ổn định thân thể, cả giận nói: “Ngươi như thế nào đánh người..”
Vị râu quai nón nhấc chiếc côn sắt, đầu côn chỉ tại trước mặt chưởng quỹ, trừng mắt vẻ mặt dữ tợn.
Chưởng quỹ giống quả bóng da xì hơi, cà lăm mà nói: “Mấy..
Mấy vị mời vào.”
Vị râu quai nón hừ một tiếng bước sang một bên, xinh đẹp công tử xoay chiếc quạt trước đi vào, sau đó hai người đi theo sau tiến vào khách sạn.
Ngô Phong đang ngồi tại vị trí cửa tiệm, vừa rồi chuyện phát sinh nhìn thấy rõ ràng, cảm thấy bọn hắn không giống như là bọn cướp, đại khái giống đến thu phí bảo hộ đi..
Ba người ngồi ở bên cạnh bàn Ngô Phong, vị râu quai nón vỗ bàn một cái hét lớn: “Đưa rượu lên.”
Chưởng quỹ đem rượu bưng tới, vị râu quai nón nếm thử một hớp, một ngụm liền đem rượu phun lên trên mặt hắn, mắng to: “Mẹ ngươi, dùng rượu pha nước lừa gạt lão tử, đem rượu ngon lên đây!”
Chưởng quỹ giận mà không dám nói gì, lau mặt một lần nữa đổi rượu.
Vị râu quai nón cùng võ sĩ cầm kiếm uống mấy bát rượu, xinh đẹp công tử không uống rượu mà nhìn xung quanh đánh giá.
Vị râu quai nón uống mấy bát hỏi: “Chưởng quỹ, đem các ngươi trong tiệm người cản thi đều kêu đi ra cho ta.”
Chưởng quỹ xua tay lại nói: “Trong tiệm liền ba vị này pháp sư.”
Ngô Phong một mực cúi đầu ăn cơm, cũng không nhìn bọn hắn, biết rõ loại này tên đần liếc hắn một cái, nếu không vừa mắt sẽ tìm hắn gây chuyện, dứt khoát không để ý tới.
Một bên độc nhãn cùng tên xấu xí ngược lại là bị khí thế vị râu quai nón dọa có chút run lẩy bẩy.
Vị râu quai nón nhìn lướt qua ba người, hỏi: “Mấy người các ngươi ai lá gan lớn nhất?”
Vừa mới dứt lời, người đàn ông xấu xí lắp ba lắp bắp chỉ vào độc nhãn đáp: “Hắn..
Hắn lá gan lớn nhất.”
Độc nhãn rùng mình một cái, kinh ngạc trừng mắt nhìn tên xấu xí, trong lòng đem mười tám đời tổ tông hắn đều mắng từ trên xuống dưới.
Vị râu quai nón chỉ chỉ độc nhãn: “Ngươi, tới!”
Độc nhãn sợ đến chân phát run, vịn cái bàn đứng lên, cũng không biết mình là thế nào đi qua.
Vị râu quai nón trên dưới đánh giá một phen độc nhãn: “Ngươi gan lớn a?”
Độc nhãn cúi đầu chắp tay, không dám nhìn thẳng, nhỏ giọng đáp: “Ah..”
“Làm sao người này gan lớn a?”
“Ngươi nếu là không lớn tiếng nói chuyện với ta, ta liền không sợ..”
Vị râu quai nón cong khoé miệng, một bộ xem thường bộ dáng: “Vậy ngươi lá gan này cũng không có gì đặc biệt a!”
Chuyên chú ăn cơm Ngô Phong đưa tới xinh đẹp công tử chú ý.
Xinh đẹp công tử đi đến trước bàn Ngô Phong, nhìn hắn một cái, sau đó một cước giẫm lên trên ghế đẩu, đưa tay nắm lấy bánh bao cắn một cái.
“Phi, thật khó ăn!”
Xinh đẹp công tử không có nhai hai lần liền phun ra, trùng hợp liền nôn tại trong chén mì sợi, mì cải bẹ thịt băm liền thừa mì nước, nước mì vừa vặn văng tung tóe khắp mặt Ngô Phong.
Ngô Phong đè ép lửa giận, để đũa xuống ngẩng đầu nhìn về phía xinh đẹp công tử.
Xinh đẹp công tử dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, lông mày dài xinh đẹp, một thân áo trắng có thêu hoa, ánh mắt linh động cho người ta cảm giác rất thông minh.
Xinh đẹp công tử không có xin lỗi, đem bánh bao ném xuống đất, cũng cúi đầu nhìn hắn, nhưng nhìn nhau mấy giây, xinh đẹp công tử ánh mắt bắt đầu né tránh.
Đúng lúc này, vị râu quai nón đột nhiên đứng lên, đem côn sắt hướng trên mặt đất rồi bất ngờ đập vỡ một viên gạch lát nền, vừa định vươn tay định túm lấy Ngô Phong thì xinh đẹp công tử duỗi ra quạt xếp đem hắn ngăn lại..
.