Bạn đang đọc Những Miền Linh Dị Full – Thái Lan ( Tập 1 ) – Chương 98: Chiếc Thắt Lưng Xương Người (11)
11
Tôi rút tay về, hỏi nhỏ: “Soa cô lại gọi tôi là bố?” Đây là việv đầu tiên tôi muốn biết.
“Vì cuốn tiểu thuyết.”
“Cuốn nào?”
“Chính là cuốn tiểu thuyết mà anh viết dở, có tên Nửa khuôn mặt nát, kể về cái chết của hai chị em tôi. Chính anh đã sáng tạo ra chúng tôi.”
“Tôi không biết.”
“Sau khi bị giết, chị em tôi vô cùng oán hận, oán niệm dữ dội không có nơi phát tiết thì lúc đó anh viết cuốn Nửa khuôn mặt nát khiến oán niệm của chúng tôi có nơi nương tựa. Thời gian càng lâu, oán niệm càng sâu sắc, cuối cùng mới biến thành hình thực.”
“Ma sách?”
“Núi có sơn thần, nước có thuỷ tinh, hoa có yêu hoa, cây có ma cây, tại sao sách lại không có ma sách?”
“Thế… sao các cô lại chết?”
Tử Y sững người, ngơ ngác lắc đầu:” Tôi không biết. Khi chúng tôi có được nhận thức thì chúng tôi đã sống trong cuốn tiểu thuyết này rồi. Việc xảy ra trước đây, tôi hoàn toàn không biết. Tôi chỉ biết về thân thế của mình qua cuốn tiểu thuyết của anh. Có lẽ chúng tôi không phải linh hồn của hai chị em đó mà là ác linh hình thàng bởi oán niệm của họ. Anh còn nhớ các tình tiết không? Những việc xảy ra tối hôm qua, anh không cảm thấy quen sao?”
Trí nhớ của tôi vốn không tốt nên tôi có thói quen ghi chép lại những việc đã trải qua. Tình tiết cụ thể cuốn “Nửa khuôn mặt nát”, thực sự tôi đã gần như quên sạch.
Tôi lắc đầu.
“Keng… ” Đã 12 rưỡi.
Giọng Tử Y bỗng trở nên gấp gáp: “Trong cuốn tiểu thuyết viết dở kia anh đã xây dựng cho hai chị em tôi hai tính cách cực đoan. Mỗi người đều có những ưu điểm và khuyết điểm mà đối phương không có. Chị gái âm trầm, độc ác, em gái hiền lành, thánh thiện. Đây vốn là hiện tượng thường gặp ở các cặp song sinh. Nhưng anh viết rằng 13 năm sau, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được hung thủ giết người. Chị gái muốn giết chết hung thủ nhưng em gái muốn đầu thai nên đòi tha cho hung thủ. Đến đây, anh không viết tiếp nữa, chúng tôi sinh ra từ trong tiểu thuyết, tất cả mọi việc đều theo tình tiết trong truyện. Do cuốn tiểu thuyết còn dang dở nên những năm qua, chúng tôi bị giam cầm trong câu truyện và chưa được đầu thai. Cuối cùng, kì hạn 13 năm trong cuốn tiểu thuyết đã đến rồi, oán niệm mạnh mẽ khiến chị gái tôi đã coi anh chính là hung thủ giết người bèn trút mọi oán hận lên người anh. Và lại trở thành người bảo vệ cho anh. Nếu chị tôi giết anh, chúng tôi sẽ bị giam cầm vĩnh viễn trong cuốn tiểu thuyết bỏ dở. Đáng lẽ chị tôi muốn giết anh từ hôm qua nhưng may sao đúng lúc lúc đấy tôi lại hoán đổi cơ thể cho chị ấy. Hôm nay chị ấy đã gieo huyết chú vào người anh, nếu anh có thể viết xong cuốn tiểu thuyết này, đêm lại một kết cục viên mãn, vậy thì tôi và chị đều sẽ được đầu thai. Cho dù đầu thai thành gì hay làm gì cũng tốt hơn nhiều so với hiện tại. Nếu anh không viết xong cuốn tiểu thuyết này, vậy thì anh sẽ phải biến thành oán linh giống như chúng tôi. Chỉ có anh mới giúp được chúng tôi! Bây giờ đã quá 12 giờ rồi, anh chỉ còn hai ngày nữa. Trong cuốn tiểu thuyết anh đã viết đến ngày 8 tháng 4, đó là kì hạn cuối cùng của anh và của chúng tôi.”
Nói đến đây, giọng Tử Y bỗng nhiên đổi khác. Nửa khuôn mặt bên phải bắt đầu rung giật, mớ tóc dài che nửa mặt bên trái tự dưng bay dạt ra sau gáy để lộ ra khuôn mặt nát nhừ trơ xương. Sắc mặt cô trở nên hung tợn giống như khuôn mặt in trên cửa kính tôi đã nhìn thấy hôm qua.
Tử Y vội vàng nói: “Tôi và chị tôi sống chung một linh thể, cứ một tiếng lại hoán đổi một lần. Kỳ hạn sắp đến rồi, oán niệm và linh lực của chị tôi ngày càng dữ dội, tôi sắp không kìm chế được chị ấy nữa. Tôi chỉ còn có thể xuất hiện vào 12 giờ trưa và 12 giờ đêm mỗi ngày, anh phải nhanh lên mới được. Chốc nữa chị tôi xuất hiện, dù chị ấy có làm gì đi nữa thì anh cứ nói thời gian chưa đến, chị ấy sẽ biến mất. Còn nữa… “
Giọng Tử Y cứ nhỏ dần đến khi không còn nghe thấy gì nữa. Người trước mặt tôi đã biến thành Tử Sam, bên trong quần áo trống rỗng, hoàn toàn không có cơ thể, chỉ có khuôn mặt nát nhừ lơ lửng trên vai không còn nhìn thấy rõ mắt mũi mồm miệng. Từ trong áo thò ra hai cánh tay từ từ vươn về phía tôi. Tôi cứ như bị yểm bùa, không thể nhúc nhích.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy hình như cô ta nói với tôi: “Đã sáng tạo ra chúng tôi, tại sao không làm cho trót? Mười ba năm rồi, anh biết chúng tôi sống khổ sở như thế nào không? Ngày nào cũng lặp đi lặp lại một quỹ đạo không có kết cục, hết năm này qua năm khác. Hãy chia sẻ nỗi thống khổ với chúng tôi đi. Bố ơi!”
Những ngón tay trắng bệch lóe lên ánh sáng xanh lét ma quái chĩa về phía họng tôi.
Tôi vô thức gào lên điên dại: “Thời gian chưa đến… “
Những ngón tay khựng lại cách cổ tôi chưa đầy mười phân. Ở vị trí đôi mắt trên khuôn mặt nát, tôi loáng thoáng nhìn thấy hai cục tròn tròn đang chuyển động, dường như đang nhìn tôi đầy oán hận. Vụ cái, cơ thể chỉ còn cổ tay, cổ và đầu đó xuyên qua ghế sofa, xuyên qua cửa kính, biến mất trong màn đêm vô tận bên ngoài.
Tim tôi đập thùm thùm như muốn văng ra khỏi lồng ngực, toàn thân rã rời đổ vật trên ghế sofa. Một giọng nói lạnh lẽo bỗng vọng vào tai tôi: “Này bố, hai ngày sau, bố sẽ được ở bên con gái mãi mãi. Tôi rất nhớ bố đấy!”
Tôi rũ rượi đứng dậy, không nhận ra cậu phục vụ đã sợ đến nỗi mặt cắt không còn hột máu, đi thẳng về nhà, lao vào nhà tắm xối nướn lạnh một hồi rồi quay ra mở máy tính, tìm kiếm các thông tin về ma sách.
Càng đọc, tôi lại càng hãi hùng.
Đọc xong, đủ loại tư liệu, trời đã sáng bảnh. Tôi không thấy mệt mỏi mà rơi vài trầm tư. Thì ra chuyện oán linh ký thác vào văn tự, từ xưa đã có, không chỉ có mình tôi.
Thảo nào mỗi khi đọc truyện kinh dị cứ cảm thấy có người đứng lù lù sau lưng, thậm chí còn mơ thấy những nhân vật trong tiểu thuyết.
Đột nhiên, tôi nghĩ, chúng ta là người hiện thực hay chỉ là linh hồn trong thế giới của một cuốn sách do ai đó viết ra? Tại sao trong cuộc sống, chúng ta thường cảm nhận được sự tồn tại của định mệnh? Liệu cuộc đời của chúng ta có phải cũng do ai đó viết ra không? Và từ lúc sinh ra chó đến lúc chết đi, tất cả đều đã được an bài, như kết cục của một cuốn tiểu thuyết ngay từ đầu đã được định đoạt?
Liệu có phải chúng ta đang sống mông lung trong một kịch bản có sẵn, bị trói chặt vào từng hàng chữ?
Tự dưng ta thấy có lỗi với mấy bộ truyện tranh đang vẽ dở quá!!
Cũng may là vẽ đam mẽo chứ dell vẽ kinh dị😂😂😂
———————————–
12
Đầu óc tôi bùng nhùng hỗn loạn, tràn đầy tuyệt vọng. Nếu đúng là vậy, thì ra người ta cố gắng đến mấy cũng không thể giãy thoát khỏi kết cục đã được viết sẵn. Tôi cũng chỉ là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết nào đó. Còn Tử Y, Tử Sam là nhân vật trong tiểu thuyết của tôi. Vậy thì chúng tôi có khác gì nhau?
Nghĩ là vậy, tôi bỗng thấy thấu hiểu hơn nỗi oán hận mà Tử Sma dành cho tôi. Vì cuộc đời của chúng tôi đều là do một tác giả nào đó nhào nặn ra, chúng tôi không được quyền quyết định, chúng tôi bị động hứng chịu mọi bi kịch. Vậy thì, điều tôi cần làm bây giờ là phải viết cho trọn vẹn cuốn tiểu thuyết, đem lại một kết cục viên mãn cho hai chị em họ, kết thúc mối oán hận dằng dặc suốt mười ba năm qua.
Tôi liền lục bới trong đống hành lý lộn xộn, tìm kiếm một cuốn nhật ký. May sao tôi có thói quen lưu giữ tất cả những thứ đồ vật từng dùng bởi tôi cảm thấy những thứ đồ này đều có sinh mệnh, không nên tùy tiện vứt bỏ.
Cuốn nhật ký đó cũng chính là bản thảo tiểu thuyết “Nửa khuôn mặt nát”. Chạm vào cuốn nhật ký, tôi tưởng như đang chạm vào linh hồn của Tử Y và Tử Sam. Mở cuốn nhật ký ra, nhìn vào những dòng chữ non nớt, tôi như thấy Tử Y và Tử Sam đứng trước mặt tôi, một người nhìn tôi thù hận, một người mỉm cười.
Thời gian quá gấp, tôi vội vàng đọc lại một lượt, nhanh chóng cấu tứ nên kết cục câu chuyện. Những chuyện xảy ra trong hai hôm nay chẳng phải là những gợi ý rất tốt hay sao? Tôi cầm bút viết lia lịa. Có lẽ bởi đã tự thân trải nghiệm nên tôi viết rất nhanh, rất nhập tâm, cứ như ma nhập.
Ngòi bút chạy sồn sột trên giấy. Đồng hồ điểm 12 giờ trưa.
Một luồng hơi lạnh âm thầm thấm qua vai tôi vào trong máu, tôi chẳng buồn quay đầu lại: “Tử Y, cô đến rồi sao?”
“Ồ, cảm ơn bố nhé!” Giọng nói êm đềm của Tử Y vang lên sau lưng tôi. Ngay lúc đó, cô thoắt cái đã đứng bên cạnh tôi, im lặng nhìn tôi viết.
Vào thời khắc đó, bỗng dưng tôi cảm thấy rất ấm áp những cũng rất đớn đau.
“Đừng cảm ơn, đây không phải vì các cô mà là vì chính tôi.” Tôi vẫn viết không ngừng.
“Vì chúng ta đều không thể sắp đặt vận mệnh của chính mình, chỉ có thể trông đợi vào sự ban phát của tác giả, đúng không?” Tử Y là nhân vật do tôi sáng tạo ra nên rất thấu hiểu tôi.
Ngòi bút khựng lại, mực đen thấm vào giấy thành một mảng: “Trước khi biết cô, tôi chưa bao giờ nghĩ mình chỉ là một nhân vật dưới ngòi bút của người khác.”
Tử Y khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Tôi ngoái đầu nhìn, mái tóc dài của Tử Y đã được vén ra sau gáy, khuôn mặt hoàn toàn nguyên vẹn thoáng buồn. Trường đoạn này tôi đã viết xong, dung mạo của hai chị em đã được hồi phục nguyên như cũ. Tôi cười hài lòng: “Xin lỗi, không ngờ đã bắt hai chị em cô sống suốt mười ba năm trong hình thù đáng sợ như vậy.”
Tử Y cười dịu dàng: “Không sao, giờ cũng chưa muộn.”
Tôi day huyệt Thái Dương: “Tử Y, chiều nay tôi sẽ viết xong, cô và chị cô sẽ có một kết cục viên mãn. 12 giờ đêm nay, các cô sẽ đồng thời xuất hiện trong quán cà phê U Linh, tôi cũng tới đó. Đó là kết cục mà chúng ta sẽ cùng hoàn thành.
———————————
13
Hai người con gái ngồi song song trên ghế sofa, tóc dài phủ mặt. Đây cũng là tình tiết mà tôi đã viết. Tôi sẽ ngồi đối diện với họ, khẽ khàng vén mái tóc họ lên, trên hai khuôn mặt cùng nở nụ cười như thiên thần. Rồi quanh người họ tỏa ra vầng hào quang huyền ảo, từ từ biến mất, đầu thai trở lại nhân gian, sống cuộc đời hạnh phúc.
Tôi làm y như vậy. Tôi vươn bàn tay về phía mái tóc dài buông rủ, bàn tay hơi run rẩy vì xúc động.
Tử Y, Tử Sam, các cô sẽ được giải thoát!
Hai mái tóc đã được vén lên. Hai người cùng ngẩng đầu. Tôi nhìn thẳng vào họ, đầy tự tin.
Nhưng những gì nhìn thấy khiến tôi không thể nào chấp nhận.
Đó là hai khuôn mặt giống nhau như đúc, trên sương sọ trắng ởn lủng lẳng những mảnh thịt nát bấy như giẻ rách, chằng chịt mạch máu đỏ thẫm trông như những con đỉa đã hút no máu người, căng lên bóng mỡ. Tròng mắt chỉ còn là hai hốc mắt đen ngòm, óc rỉ ra trắng sền sệt như đậu phụ.
“Bố ơi, chúng tôi đợi bố lâu lắm rồi! Hãy đến đây với chúng tôi.” Giữa những hàm răng trần trụi bật ra những lời kêu gọi từ địa ngục.
Hoàn toàn khác với những tình tiết mà tôi đã sắp đặt. Vào thời khắc đó, thần kinh tôi đã tê liệt hoàn toàn, trái tim như thể bóp nghẹt bởi cảm giác sợ hãi khủng khiếp!
———————————–
14
Kể đến đây, Thái Sâm chìm vào giấc ngủ sâu. Jack hai tay chống cằm, sắc mặt nghiêm túc. Rất lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi.
Câu chuyện khiến đầu óc tôi bùng nhùng, không biết Thái Sâm đang nói thực hay bị thần kinh. Hay đây là vỏ kịch do cô bạn gái Nanthana và người bạn Sakda bắt tay nhau dàn dựng?
Nguyệt Bính đi đến trước mặt Thái Sâm: “Cái móc khóa thắt lưng?”
“Gì cơ?” Jack đặt bút xuống, ngơ ngác.
Tôi bèn nhìn xuống cái móc khóa thắt lưng. Dưới ánh đèn u tối, cái móc khóa tỏa sáng như sóng gợn. Tôi chăm chú quan sát, thấy ánh sáng lưu chuyển theo một quy luật cố định. Có hai luồng hào quang xuất phát từ cành hoa hồng ở hai đầu móc khóa lan trên những cánh hoa rồi hội tụ vào giữa chiếc nhẫn, sau đó lại tỏa rộng ra, lặp đi lặp lại.
Nguyệt Bính khẽ khàng tháo dây lưng của Thái Sâm ra, đặt xuống đất rồi đưa ngón trỏ vào miệng cắn một cái, máu tươi liền ứa ra.
Tôi nhìn mà ớn lạnh, cảm giác mình cũng đau đớn theo. Jack rú lên một cách phô trương: “Oh, my God!”
Nguyệt Bính rỏ vài giọt máu xuống móc khóa thắt lưng rồi vội vàng lùi lại vài bước.
Bỗng có tiếng xèo xèo như thứ gì bị đốt cháy, cái móc khóa nhanh chóng chảy nhũn ra như cái chocolate. Tiếp theo là một tiếng rú lạnh lẽo hãi hùng, hình hoa hồng cũng tan chảy, đường nét lẫn lộn nhau, từ từ biến thành bộ mặt đàn bà to bằng hạt óc chó. Một luồng khí màu xám bốc lên khỏi thắt lưng, đẩy cái đầu bay lên, thoát ra khỏi cái móc khóa, giận dữ lao về phía Nguyệt Bính.
Nguyệt Bính không tránh né, búng ngón giữa đánh tách vào trán nó, hét lên với tôi: “Bí Ngô, lót giày!”
“Cái gì?”
“Lót giày, hai cái!”
Cái đầu đã bị nó búng văng đi hai, ba mét, nảy tưng tưng trên nền nhà như quả bóng bàn, vừa đứng yên đã bật ngay về phía Nguyệt Bính. Nguyệt Bính vừa tránh vừa đưa tay búng nó đi, cứ như chơi trò bắn bi.
Cảnh tượng trông rất hoạt kê nhưng tôi chẳng dám cười, cuống quýt rút hai miếng lót giày ra, trong lúc đờ người ra nhìn.
Nguyệt Bính cầm lấy hai miếng lót giày, đợi cái đầu người lao đến, hai tay hai bên vỗ lại. Một tiếng rú vang lên chói tai, hai tay Nguyệt Bính như thể bị một sợi dây vô hình kéo bật đi làm nó phải lật đật chạy theo, trông khôi hài hết sức.
Nguyệt Bính hai tay ép chặt, quật mạnh một cái, một nhọn lửa xanh lam phụt ra, hai miếng lót giày kéo theo ngọn lửa rơi xuống sàn. Ngọn lửa đã hóa thành hình người, giãy giụa kịch liệt, sau đí teo dần cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Trong phòng sặc sụa mùi đất tanh nồng và mùi chân hôi rình.
“Quá thần kỳ!” Jack bịt mũi khen. “Dạy cho tôi nhé!”
Nguyệt Bính quát lên: “Bí Ngô, đi múc chậu nước vài đây!”
Tôi ít khi thấy nó căng thẳng như thế, không dám nhiều lời, vọi quơ ngay lấy cái chậu nhựa chạt tọt vào nhà vệ sinh hứng nước rồi huỳnh hụych chạy về. Vừa bước vào phòng, Nguyệt Bính đã xông ra như tên bắn: “Đứng im!”
Tôi chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết khựng lại cứng đờ không nhúc nhích. Nguyêt Bính thọc tay vào chậu kỳ vọ đến hai phút, kỹ lưỡng đến từng kẽ móng tay, sau đó chùi vào áo T-shirt của tôi, thở phào: “Mày có biết rửa chân không thế? Lót giày dính nhầy nhẫy những như cháo, phát tởm lên được.”
Tôi chỉ muốn té ngay chậu nước vào mặt nó.
“Có thể nói với tôi đã xảy ra chuyện gì không? Thái Sâm không sao chứ?” Jack quét sạch tàn tro vào một tờ giấy, cẩn thận gói lại.
Nguyệt Bính rút một điếu thuốc, châm lửa: “Chắc không sao đâu nhưng mấy ngày tới vẫn sẽ bị ký ức đau khổ dằn vặt. Việc này có giải thích anh cũng không hiểu được đâu, thôi cứ coi như chưa từng xảy ra ra đi, không thì sẽ giống như anh ta đấy.”
Jack sợ hãi nhìn Thái Sâm, tiện tay cất bọc giấy vào trong núi: “Tôi có thể dùng thôi miên để che lấp đoạn ký ức này của anh ta, khiến anh ta quên đi.”
Che lấp ký ức? Tôi giật nảy, sực nghĩ đến đoạn ký ức tôi đã đánh mất: “Vậy Jack, anh có thể đánh mất đoạn ký ức đã bị mất hay không?”
Jacj nhún vai: “Ký ức mất đi do ám thị tâm lý có thể tìm lại được nhưng nếu ký ức bị mất đi do tổn thương vật lý thì không được đâu!”
Tôi hơi thất vọng vì tôi mất trí một phần là do tai nạn xe cộ.
“Đôi khi, trí nhớ quá tốt lại khiến con người ta trở nên bi kịch đấy. Nhue Thái Sâm chẳng hạn… Quên cũng không phải là việc xấu đâu.” Nguyệt Bính an ủi.
Tôi thừa nhận Nguyệt Bính nói có lý nhưng tôi vẫn hết sức bất an khi nghĩ đến đoạn ký ức đã mất đi.
Nguyệt Bính rút điện thoại di động ra, hí hoáy một lúc rồi đưa cho tôi, nói với Jacj: “Yên tâm đi, việc này đã giải quyết xong rồi.”
Tôi nhận lấy điện thoại, trên màn hình là một mẩu tin từ nửa năm về trước.
“Vốn đầu tư thấp, hiện trường chân thực, vận dụng thành thạo kỹ xảo điện ảnh, bộ phim kinh dị “Nửa khuôn mặt nát” đã nhận được nhiều hạng mục giải thưởng của điện ảnh Thái Lan. Biên kịch Sakda; đạo diễn Nanthana một bước thành danh. Nanthana hóa trang thành nữ chính Tử Y! Nam diễn viên chính chìm đắm trong tình tiết phim, không dứt ra được, sau đó mất tích.
Dưới mẩu tin là một tấm ảnh chụp trong phin. Khuôn mặt Thái Sâm và Tử Y chồng khít lên nhau, bối cảnh là một quán cà phê u tối, trông vô cùng ma mị. Tôi bàng hoàng không thốt lên lời.
————————————
15
Sự việc này khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi tạm biệt Jack bởi vì anh còn phải tiến hành thôi miên sâu cho Thái Sâm, rồi cùng Nguyệt Bính trở về phòng.
Tôi rít thuốc hết điếu này đến điếu khác, lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Bí Ngô, quên cái đoạn ký ức của mày đi!” Nguyệt Bính nằm dài trên giường nói.
Tôi hít vào một hơi thật sâu: “Không phải là tao suy nghĩ đến chuyện này. Tao chỉ không hiểu, tại sao người ta có thể vì tham vọng của mình mà sẵn sàng hủy diệt người khác. Sao Sakda và Nanthana nỡ lòng nào dùng cái móc khóa thắt lưng mang oán linh để gieo cổ độc cho Thái Sâm? Chỉ vì muốn có một bộ phim như thật? Con người có thể độc ác đến thế sao?”
“Thì dục vọng chính là ma quỷ mà.” Nguyệt Bính ném ra một câu tổng kết rồi quay người vào tường. “Ma quỷ trong lòng Thái Sâm cũng tà ác có kém gì nên mới bị cái thắt lưng xương người làm mê lú.”
Việc này, chắc kết thúc thật rồi.