Bạn đang đọc Những Miền Linh Dị Full – Thái Lan ( Tập 1 ) – Chương 36: Cổ Sói Mắt Đỏ (5)
4
Một tiếng rú thảm thiết vang lên, xé toạc màn đêm tĩng mịch rồi lập tức tắt lịm. Vương Vệ Quốc giật mình choàng tỉnh. Mấy hôm nay, để đề phòng bất trắc, dù là lúc nghỉ ngơi, hắn cũng lấy vải buộc con dao vào tay. Mở choàng mắt ra, hắn trông thấy Kob đang nằm phục trên người Trương Kiệt. Trần Xương Bình và Tôn Chí Trung vừa mở choàng đôi mắt ngái ngủ, ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Kob đang ngồi chồm hỗm bỗng quay ngoắt người lại, trên mặt hắn, bốn chiếc răng nanh dính đầy máu tươi đặc quánh. Vương Vệ Quốc gầm lên một tiếng giận dữ, vung dao chém về phía Kob.
Kob giật nảy mình, trong cơn hốt hoảng, vội giơ cánh tay phải lên che chắn: “Vương Vệ Quốc, khoan đã…”
Lời còn chưa dứt, lưỡi dao bén nhọn đã chém trúng tay phải của hắn. “Phập” một tiếng, bàn tay phải đứt lìa khỏi cổ tay, máu bắn ra thành vòi cùng với tiếng gầm bi thiết, Vương Vệ Quốc lại vung dao chém xuống. Kob tuy to béo nhưng không hề chậm chạp, lậo tức bật về phía sau, bay qua người Trương Kiệt. Vương Vệ Quốc trong lòng kinh hãi, muốn thu dao lại nhưng không kịp nữa rồi, nhát dao chém thẳng xuống giữa bụng Trương Kiệt.
Lưỡi dao vừa bập vài da thịt, bụng Trương Kiệt lập tức nứt toác ra một lỗ thủng dài hơn một thước, mép vết thương lie ra ngoài, bên trong lõng bõng vài đoạn ruột đứt ngập ngụa trong thứ chất lỏng màu xanh đen chảy ra từ mớ nội tạng dập nát. Trương Kiệt đã chết rồi nhưng quái lạ là không thấy máu phun ra.
Vương Vệ Quốc vội vã giật dao lên, nào ngờ lưỡi dao đã giắt vào khe xương sống của Trương Kiệt, không thể rút ngay ra được. Trong thời khắc đó, Vương Vệ Quốc đã nhìn thấy rõ bộ dạng của Trương Kiệt, bất giác rùng mình ớn lạnh.
Cơ thể Trương Kiệt đã trắng bệch như sáp, chỉ còn lại một lớp da mỏng tang dính trên mặt, đôi mắt trợn tròn lồi hẳn ra ngoài, trên cổ có bốn cái lỗ thủng hình tròn giống như bị thứ gì đó cắn vào rồi hút kiệt máu cho tới chết.
Nhớ tới bốn chiếc răng thò ra khỏi miệng Kob, Vương Vệ Quốc rủn người. Chẳng lẽ Kob chính là lão quái vật hút máu?
Trần Xương Bình và Tôn Chí Trung cũng đã nhìn thấy tình trạng ghê sợ của Trương Kiệt, cùng kinh hãi rú lên.
“Cạch!” Con dao đã được rút ra nhưng phần lưỡi đã sứt mất một miếng. Thấy Kob đã bị chém đứt một bàn tay, Vương Vệ Quốc cũng không sợ nữa, lập tức xách dao giận dữ đuổi theo.
Kob đang ngồi thụp dưới đất, trán rụn mồ hôi, lôi từ trong túi ra mấy cọng gì đó mềm mềm, đặt lên cổ tay vừa bị chém đứt. Thấy Vương Vệ Quốc đuổi tới, hắn vội xua tay rối rít nhưng đau đớn quá không thốt thành lời. Lưỡi dao đã sắp bổ thẳng xuống đầu hắn, bỗng nghe thấy một tiếng rú thảm thiết vẳng lại cách đó không xa.
Tiếng rú giống hệt như tiếng sói tru.
Tay Vương Vệ Quốc giật lên một cái, lưỡi dao sượt qua chóp mũi Kob. Hắn đã nhìn thấy cách đó không xa có một con sói rất lớn đang chạy lồng lộn trong phạm vi mười mét.
Mỗi khi con sói muốn xông ra ngoài, trong không khí cứ như mọc lên một bức tường vô hình cản nó lại. Con sói lồng lộn điên cuồng một hồi, cuối cùng đã dừng lại, cuộn tròn dưới đất thở hồng hộc, nước dãi chảy lòng thòng. Sau đó, nó từ từ đứng dậy, ngẩng nhìn trăng tròn tru lên một tiếng dài thảm thiết!
“Không phải tôi giết Trương Kiệt đâu!” Mấy cọng mềm mền vẫn dính chặt trên cổ tay Kob, đang lớn lên vùn vụt. “Tôi muốn cứu hắn nhưng không kịp. Kẻ giết hắn là Prasong, cũng chính là chú Đường của các người đấy! Chính là con sói kia kìa!”
“Không thể nào!” Vương Vệ Quốc nhìn quanh, quả nhiên không thấy chú Đường đâu nữa. “Người làm sao mà biến thành sói được?”
Kob hừm một tiếng, gỡ thứ trên cổ tay ra vứt xuống đất: “Tôi đã tìm hắn bao năm qua! Không ngờ hắn lại chạy tới Trung Quốc.”
Vương Vệ Quốc nhìn thứ dưới đất, hóa ra là đỉa. Giống sinh vật này có rất nhiều ở vùng nhiệt đới và á nhiệt đới ẩm. Khi chúng hút máu, sẽ nhả ra một chất gây tê khiến cho người bị hút máu không phát hiện ra. Trong những ngôi làng miền núi ở Nam Cương, thợ săn nhiều kinh nghiệm thường dùng đỉa làm thuốc gây tê tạm thời. Kob ấn vài cái xuống khớp tay, xé vải băng bó cổ tay đứt, đã cầm được máu.
Kob liếm đôi môi khô khốc do bị mất nhiều máu, nhìn Vương Vệ Quốc: “Bị mất một bàn tay nhưng bắt được Prasong cũng đáng.”