Những Miền Linh Dị Full - Thái Lan ( Tập 1 )

Chương 25: Nhộng Người (6)


Bạn đang đọc Những Miền Linh Dị Full – Thái Lan ( Tập 1 ) – Chương 25: Nhộng Người (6)

4

   Con ngươi màu đỏ!

   Bốn tiếng vừa thốt ra khỏi miệng nhà sư râu bạc chẳng khác gì bốn nhát búa nện xuống tim tôi khiến tim tôi thắt lại.

   Đám tăng lữ thôi không cười cợt nữa, hơn chục ánh mắt nhất loạt đổ dồn vào tôi, lướt lên lướt xuống như những cái bàn chải chà xát khắp người tôi.

   Tôi không quen bị nhìn như vậy, bối rối đứng trơ ra tại chỗ.

   Tiếng sáo đòi mạng lại vang lên chói gắt. Nhưng pho tượng Phật nặng nề là thế đột nhiên rung lên khe khẽ, nhịp rung hoàn toàn ăn khớp với nhịp sáo. Nói ra có vẻ nực cười nhưng đúng là tôi có cảm giác những pho tượng Phật đang nhảy múa theo tiếng sáo.

   Tôi lại cảm thấy khó thở, tim đập dữ dội, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, miệng thở hồng hộc, ánh mắt nhòe đi, trước mặt trắng xóa như sương không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ biết đưa tay quờ quạng loạn xạ vào khoảng không trước mặt.


   Trong cơn hoảng loạn, tôi túm được một thứ gì khô cứng, bỗng chốc cảm thấy một luồng khí vô cùng ấm áp dễ chịu truyền vào lòng bàn tay rồi lan khắp cơ thể. Tôi từ từ trấn tĩnh trở lại. Khi mở mắt ra, Tôi mới biết nắm trong tay tôi chính là bàn tay phải khô như khúc cây của nhà sư râu bạc.

   Những nhà sư khác đã quay lại với bộ dạnh giống như tôi lúc đầu vừa bước chân vào tháp Chedi Luang, trán rịn đầy mồ hôi, miệng hối hả tụng kinh sang sảng.

   “Ta cũng là người Hoa.” Nhà sư râu bạc nhìn tôi với ánh mắt hiền từ, toát lên một vẻ cảm khái rất khó diễn tả. “Ta nghiêm cẩm tuân theo di huấn của sư phụ, tìm kiếm một người có cảm ứng với tiếng sáo của cổ người. Sua năm mươi năm, cuối cùng lại đợi được một người Hoa.”

   Những gì đang diễn ra ở đây vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi khiến tôi không biết phải nói gì. Nhưng nhìn vào sắc mặt của lão sư phụ, tôi đã lờ mờ nhận ra một thông điệp: “đại họa sắp đến”.

   “Không kịp giải thích nữa rồi, Mengrai, mau thế vào chỗ của ta.” Nhà sư râu bạc bỗng cất giọng gấp gáp. “Ta còn có việc phải làm!”

   Mengrai giật nảy mình, sắc mặt không rõ là kinh hãi hay vui mừng: “Achan, đệ tử…”

   “Ngươi quên mất ngươi vừa nói gì ư?” Nhà sư râ bạc nhướng mày, chỉ vào tấm đệm của mình. “Mau lên!”

   Suốt nãy giờ, bàn tay của lão sư phụ vẫn nằm nguyên trong tay tôi, làn khí ấm áp dạt dào tuôn chảy vào trong cơ thể tôi không ngừng nghỉ. Mengrai nhảy vội vài bước tới chỗ đệm cói, ngồi xếp bằng xuống, chắp tay trước ngực, bắt đầu lớn tiếng tụng kinh.

   “Đừng lấy làm lạ, đây là số mệnh.” Lão sư phụ rút tay về, đặt hai ngón tay cái vào huyệt thái dương, hai ngón trỏ tì vào nhau tạo thành một hình tam giác trước trán. Khi lão sư phụ buông tay ra, từ trong cặp mắt đỏ rực như lửa bừng lên ánh hào quang rực rỡ khiến tôi không mở mắt nổi.

   “Phật quang xá lợi, mắt đỏ giáng lâm, tiếng sáo nhân cổ, rõ như bụi trần.”

   Nhà sư râu bạc gầm lên thật lớn, khắp đại điện vang lại những tiếng “u u”. Các nhà sư sắc mặt trang nghiêm càng lớn tiếng tụng kinh, những pho tượng Phật đang lắc lư từ từ yên tĩnh trở lại.


   Đúng vào lúc này, mặt đất giống như mặt hồ phẳng lặng bị ném xuống một hòn đá lớn, đột nhiên nứt toác, gợn lên những vệt sóng uốn lượn trông vô cùng quái dị. Những con sóng mỗi lúc mộy thêm hunh dữ, sàn nhà chốc lát biến thành mặt biển cuồng nộ, cuộn trào nhấp nhô. Những phiến đấ xanh tầm một thước vuông theo nhau bật tung lên, rồi lần lượt rơi xuống va vào nhau cành cạch.

   Các nhà sư chẳng khác gì những con thuyền nhỏ chao đảo giữa cuồng phong sóng dữ, cũng ngả nghiêng xiêu vẹo theo chuyển động của sàn nhà. Chân đế của một pho tượng Phật mau chóng rạn nứt, bụi rơi rào rào từ trong kẽ hở, cuối cùng ngả nghiêng rồi đổ sập xuống đất, giáng thẳng vào một nhà sư.

   Dòng máu đặc quánh cuốn theo xương thịt vỡ vụn bật ra từ trong khe hở của pho tượng Phật, bắn tung tóe lên những nhà sư khác, quệt lên tường một vết máu lớn rờn rợn.

   Một nhà sư không chịu đựng nổi nữa, mở choàng mắt, gào thét đứng bật dậy, mặt mũi méo xệch trong cơn kinh hãi tột cùng, hai tay khua khoắng loạn xạ chạy lao ra về phía cửa.

   Đột nhiên, sàn nhà nứt ra một khe hở rộng hơn nửa mét, toàn bộ những phiến gạch xanh đồng loạt dựng đứng, từ trong khe nứt vọt lên hai cái bóng trắng xám vồ lây nhà sư chạy trốn lôi tuột xuống dưới. Khe hở lập tức liền lại. Mặt sàn tiếp tục cuộc trào như sóng nổi.

   Tôi cũng ngả nghiêng không đứng vững, cơ thể mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Những viên gạch xanh hết dựng lên rồi lại đổ xuống, những gờ cứng và sắc đập vào mạng sườn và sua lưng làm tôi đau điếng. Nhưng cảnh tượng ma quái và ghê rợn trước mắt đã khiến tôi bàng hoàng ngây dại, quên bẵng cả cảm giác đau đớn.

   Các nhà sư đã ngừng tụng kinh, hãi hùng nhìn về phía nhà sư râu bạc, vài người chân đã run lên lẩy bẩy muốn đứng dậy nhưng không dám.

   Trong tháp Chedi Luang lúc này sắc sụa mùi máu tanh nồng. Chỉ có Mengrai vẫn bất động như núi trước những biến cố kinh hoàng, tụng king không ngơi nghỉ, sắc mặt nghiêm trang, hoàn toàn không đếm xỉa đến những chuyện xảy ra xung quạnh.


   Nhà sư râu bạc thở dài thườn thượt: “Tâm Phật, thế nào là tâm Phật? Không ngờ khổ tu bấy lây nay, người kiên trì được tới cùng lại là một đệ tử đã bị đuổi khỏi Phật môn vì phạm vào sắc giới! Là nghiệt, hay là duyên?”

   “Bên ngoài có mấy nhộng người?” Lão sư phụ quay sang hỏi.

   Tôi gắng gượng bò dậy, hai chân trụ vững dưới đất, cố gắng không để mình bị ngã xuống, lắp bắp không thành tiếng: “Bảy… bảy…”

   “Những bảy con!”

   Sắc mặt bình thản như mặt hồ lặng sóng của lão sư phụ bất chợt thay đổi, hai mắt mở trừng, đôi mày nhíu chặt, cặp mắt đỏ rực như sắp phụt lửa đến nơi.

   Tôi bất giác giật lùi hai bước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.