Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)

Chương 7


Đọc truyện Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn) – Chương 7

Trang viên, nơi cư ngụ tổ tiên của quý ngài Ivor, nép mình trong một thung lũng xanh tươi cách Stoneleigh năm dặm, dọc theo con đường tới Winchester. Với những bức tường đá màu mật và những khung cửa sổ lộ thiên với những chấn song, một tuyệt phẩm Anh gây ấn tượng mạnh. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Trang viên, như Max nhớ, được xây dựng trên một pháo đài thời Trung cổ, là toà nhà với những ngõ hẹp và những hành lang dài chẳng dẫn đến đâu.

Max đang đợi trong phòng chờ khi viên quản gia của quý ngài Ivor mang danh thiếp của chàng đến cho ông chủ. Chàng cũng hi vọng có vài lời với quý bà Neville, ông ta nói với chàng rằng lệnh bà không tiếp khách. Max nhớ lại người phụ nữ, một cảnh ngộ đáng thương trong quá trình tiến hành việc bắt giữ, một cô nữ sinh phù phiếm bị bẫy vào cái vỏ tuổi tác. Mẹ chàng, người có lòng nhân từ hơn chàng, nói rằng quý bà Neville đáng thương thật phi thường mới không kết thúc cuộc sống ở nhà thương điên, nếu xem chồng bà là ai. Mẹ chàng không thích quý ngài Ivor Neville. Dù có thể khó mà gọi họ là hàng xóm nhưng họ đều là những gia đình đứng đầu ở Hampshire và họ cũng có liên quan đến nhau. Chàng tự hỏi về gia đình Sara. Theo cách riêng của mình, họ cũng được coi là một trong những gia đình dẫn đầu trong và quanh vùng Stoneleigh. Họ là hàng xóm sát bên quý ngài Ivor, ngôi nhà của họ, Longfield, chỉ cách nhà ông một đến hai dặm dọc theo đường lớn. Nhưng Max nghi ngờ việc quý ngài Ivor đã từng kết bạn với Samuel Carstairs. Ông quá quan trọng hoá việc kết bạn với người kiếm tiền bằng việc buôn bán. Chắc chắn ông tức nghẹn cổ khi con trai mình và là người thừa kế của mình cưới Anne Carstairs.

Đúng lúc đó, người quản gia quay trở lại và thông báo rằng quý ngài Ivor sẽ gặp chàng ngay bây giờ. Khi Max bước vào trong thư viện, quý ngài Ivor đứng dậy sau chiếc bàn và giơ tay ra cho chàng, rồi vẫy chàng tiến đến một chiếc ghế bành với hai tay ghế to quá khổ bên hông chiếc lò sưởi bằng đá đồ sộ có thể sưởi ấm cả một toà lâu đài. Quý ngài Ivor vận một chiếc áo choàng đuôi tôm và chiếc quần ống túm màu xanh lục lịch sự. Mái tóc bạc của ông không chê vào đâu được. Mọi thứ về quý ngài Ivor đều không thể chê vào đâu được. Đây là lần đầu tiên Max nghĩ về William với sự bứt rứt cảm thông.

Phóng viên ở vụ xét xử Sara đã đặt cho người đàn ông này cái tên “quý ngài Prig” (Prig: hợm hĩnh) và đó là miêu tả thích hợp. Truyền thống và dòng máu là thước mà quý ngài Ivor dùng để đo thế giới. Ông là người kiêu ngạo. Chắc hẳn William rất khó khăn để đáp ứng tiêu chuẩn của cha mình. Có lẽ đó là lý do vì sao anh ta cưới Anne Carstairs để chọc tức ông.

“Thật hân hạnh,” quý ngài Ivor nói, “và bất ngờ. Tôi biết được qua cha ngài rằng ngài đang tận hưởng mùa hè ở Exeter, sắp xếp mua một tờ báo hay gì đó.”

“Đúng là tôi đã ở đó, nhưng việc thương lượng đã sụp đổ.”

“À, vì thế ngài đang nghỉ ngơi, tạm thời tách rời khỏi công việc đúng không?”

“Không hoàn toàn vậy. Tôi không uống,” Max thêm vào khi quý ngài Ivor nâng chai brandy và xóc xóc nó tỏ ý mời chàng. “Tôi muốn giữ đầu óc tỉnh táo khi làm việc. Nhưng tôi không nói không với cà phê đâu.”

Quý ngài Ivor đặt chai rượu xuống và bật ngón tay, chỉ vào một người chạy việc đang đứng ngay bên trong cửa. “Hiểu rồi chứ, chàng trai.” Ngay khi ông và Max ở riêng với nhau, ông ngồi xuống chiếc ghế sau bàn. “Mọi thứ ở lâu đài Lyndhurst đều tốt đẹp cả chứ, tôi hi vọng vậy?”

Quý ngài Ivor nói như thể gia đình ông và Max thân thiết lắm và điều đó làm Max cáu tiết.

Giữ vẻ ôn tồn, chàng nói. “Cha mẹ tôi không ở đó. Họ luôn nghỉ hè ở Derbyshire.”

Quý ngài Ivor bật ngón tay. “Tất nhiên. Họ là những người leo núi vĩ đại, phải không?”

Lại thế, Max bực mình, bởi vì chàng đã nhận ra một chút thích thú trong giọng quý ngài Ivor như thể việc leo núi thấp kém so với phẩm hạng của ông vậy. “Họ thích giữ mình rắn chắc, khoẻ mạnh” chàng nói, “và giữ mối quan hệ với họ hàng chúng tôi ở Derbyshire.”

Quý ngài Ivor, nối những ngón tay dài và gầy nhẳng của mình vào nhau rồi thả lên mặt bàn. “Nhưng ngài không đến Hampshire chỉ để phí cả ngày với tôi.”

“Không,” Max nói. “Tôi đến để hỏi ngài về con trai ngài.”

“Có ai đó đòi phần thưởng à?” Quý ngài Ivor vội nói.

“Không.”

“Vậy là gì?”

Chẳng có cách nào khiến việc này trở nên nhẹ nhàng cả. Sara đã cho chàng vài manh mối vào cái đêm chàng trèo qua cửa sổ phòng nàng và chàng phải theo đuổi nó. “Ngài có thể nói cho tôi biết,” chàng nói, “về người phụ nữ trẻ, một cô thôn nữ, đã có con với con trai ngài không?”

Max trông đợi cơn sốc vì tức giận nhưng quý ngài Ivor nhìn như thể hoá đá. Tất cả màu sắc biến mất khỏi gương mặt ông và ông bắt đầu lắp bắp. Tuy nhiên, ngay sau đó, màu sắc đã dâng tràn trở lại thành một màu đỏ như lửa, ông hung hăng nói. “Điều này thì làm được gì với cái chết của William?”

“Ngài không chối chứ?”

“William không tiết lộ với tôi.”

Quý ngài Ivor đột ngột đứng dậy, đi đến tủ rượu bên cạnh và tự rót cho mình. Ông uống một hơi rồi lại tự rót cho mình thêm một ly khác. Khi ông quay trở lại ghế, ông đã tự kiểm soát trở lại.

Ông cười yếu ớt. “Tha lỗi cho tôi. Không ai muốn nghe điều xấu về con trai mình. Nếu William có con với một cô thôn nữ, tôi không biết gì về điều đó. Tôi tin ngài sẽ kín đáo. Điều đó sẽ làm tan vỡ trái tim mẹ nó nếu như bà ấy biết. Cô gái đó là ai?”

“Tôi không biết.”

“Nhưng ngài muốn biết đúng không? Cá nhân tôi, tôi không nghĩ nó liên quan gì. Tôi không xin lỗi vì hành vi của con trai mình nếu như điều ngài nói là thật nhưng có nhiều chàng trai trẻ tuổi chơi bời trác táng. Đáng tiếc nhưng không trái tự nhiên.”

Max nói, “Tôi nói đến cô gái này chỉ bởi có thể cha cô ta hoặc anh em trai cô ta đã giết William để trả thù.”

Quý ngài Ivor lắc đầu. “Ngài đã đi sai đường rồi đấy. Sara Carstairs đã giết hại con tôi.” Ông dựa lưng vào ghế và đôi mắt chuột chù của ông nheo lại nhìn Max. “Ai kể cho ngài nghe về cô gái này?”

“Một nguồn tin đáng tin cậy. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.”


“Ồ, không. Đó là cô ta phải không? Đó là Sara Carstairs!”

Max bồn chồn di chuyển.

“Ngài đã nghe từ cô ta đúng không?” Rồi hoài nghi. “Ngài đã tìm thấy cô ta, chất vấn cô ta và cô ta đã cố đổ tội cho người khác.”

Max không xác nhận hay chối bỏ. “Tất cả những gì tôi đang cố gắng làm,” chàng nói, “ là thắt chặt những đoạn thắt lỏng lẻo”

“Nhưng tại sao là lúc này? Vụ xét xử đã ngừng trệ suốt ba năm. Ồ, không, ngài đã tìm thấy Sara Carstairs. Chẳng gì khác có lý ngoài điều đó.”

Quá nhiều, Max nghĩ, để cố giữ tên Sara khỏi chuyện này. Peter Fallon sẽ xử lý tốt hơn nhiều. “Đúng, tôi đã tìm thấy cô ta,” chàng ngập ngừng thú nhận.

“Cô ta ở đây, ở Stoneleigh ư? Chúa tôi, cô ta sẽ bị ném đá khi người dân nghe thấy điều đó.”

“Không, cô ta không ở đây. Cô ta vẫn lẩn trốn. Và đó là tất cả những gì tôi có thể nói.”

“Tôi hiểu.” Mặt quý ngài Ivor xoắn lại thành một nụ cười khinh bỉ. “Ngài đã bị lừa phỉnh nếu ngài tin vào bất cứ điều gì con điếm đó nói với ngài.”

Max giữ cho giọng nói và biểu hiện của mình không tỏ thái độ gì. “Tôi chỉ cố tìm ra sự thật thôi.”

“Tôi ngạc nhiên nếu cô ta tiết lộ với ngài. Tờ báo của ngài đã không tỏ ra thông cảm với cô ta nhiều lắm trong quá khứ.”

“Cô ta không biết tôi có liên hệ với tờ Người Đưa Tin!”

Im lặng, rồi quý ngài Ivor bắt đầu cười chế nhạo. “À, giờ thì tôi bắt đầu hiểu rồi. Tôi nghi ngờ cha ngài có tán thành với phương pháp của ngài không nhưng tôi thì chắc chắn tán thành. Tôi biết cô ta sẽ không bị xét xử lại vì tội sát hại William lần nữa…” Giọng ông chuyển sang khàn khàn. “Nhưng nếu như cô ta có thể dẫn ngài đến di thể của William, mẹ nó và tôi sẽ nợ ngài mãi mãi.”

Ông hắng giọng. “Còn gì tôi có thể nói cho ngài biết không?”

Quý bà Neville đang đợi trong thư viện khi chồng bà quay lại sau khi cuộc gặp với Max kết thúc. Ông cau mày khi thấy bà đang ngồi trong xe lăn của mình. Bà đã sử dụng chiếc ghế này rất, rất lâu sau khi bác sĩ nói rằng không cần phải dùng nó nữa. Tất cả điểu đó đều do đầu óc bà tưởng tượng ra, bác sĩ Laurie nói, một dạng tự kỷ, kết quả của việc đầu tiên là mất con gái, rồi đến con trai, trong tình huống đầy bi kịch.

Quý ngài Ivor hôn má bà và gật đầu ra hiệu đuổi tên người chạy việc vạm vỡ, người hầu riêng của vợ ông, đi.

“Hôm nay trông bà khá tốt, Jessica.”

“Beckett đẩy tôi quanh khu vườn. Tôi nghĩ không khí trong lành có tác dụng tốt với mình.”

Bà tặng quý ngài Ivor một nụ cười sáng chói khi ông đưa một ly sherry cho bà. “Cám ơn ông thân mến.”

Dáng vẻ của bà mong manh gần như là dễ vỡ; đường nét của bà cân đối như những con búp bê Trung Hoa dễ thương. Có những vết nhăn trên mặt bà nhưng khó có thể thấy được. Năm tháng trôi qua, vẻ quý tộc của bà càng trở nên đẹp hơn nhờ dùng phấn và mỹ phẩm để giữ lại làn da tươi trẻ của mình. Nếu như có sợi bạc nào trong mái tóc vàng nhạt của bà, thì cũng chẳng ai biết được. Bà vẫn mặc vải muslin màu hoa anh thảo, màu mà quý ngài Ivor đã nói với bà, ba mươi năm trước, giúp cho da bà trông rực rỡ như mật mới.

“Sẽ tốt hơn,” quý ngài Ivor nói, “nếu bà đi dạo quanh vườn. Jessica, bà thực sự phải cố gắng không tưởng tượng ngu ngốc như vậy nữa. Bác sĩ Laurie nói rằng…”

Ông dừng lại khi mặt bà trùng xuống và bà nhìn ông với nỗi đau về những đứa con. Đã có thời, ông tìm thấy trong bà sự quyến rũ ngây thơ như đứa trẻ. Nhưng đã rất nhiều năm rồi kể từ khi điều đó bắt đầu làm ông bực bội.

Mắng mỏ bà chẳng mang lại điều tốt đẹp gì. “Tôi rất tiếc,” ông nói. “Tôi biết bà đã cố gắng hết sức rồi. Bà có muốn nói với tôi điều gì không?”

Lời ca tụng lơ đễnh đã có tác dụng, một nụ cười sáng chói lại xuất hiện trở lại. “Tôi thấy Huân tước Maxwell Worthe đi đến khi tôi đang ở vườn hồng. Anh ta muốn gì thế Ivor? Có phải là có gì đó với William không?”

Ông có thể dễ dàng thoái thác bà nhưng ông biết rằng nếu làm thế chỉ khiến bà bắt đầu chất vấn người hầu và việc ngồi lê đôi mách của bọn người hầu là điều ông không thể dung thứ được.

“Anh ta tìm thấy Sara Carstairs,” ông nói. “Cô ta vẫn lẩn trốn nhưng anh ta đã tìm thấy. Tôi không biết điều đó sẽ làm được gì tốt đẹp. Cô ta không thú tội và thậm chí nếu cô ta có làm thế thì cô ta cũng không bị tái xét xử. Điều đó chẳng mang William trở lại với chúng ta.”

Đôi môi mỏng của bà tạo thành hình chữ O.

“Jessica, bà có nghe tôi không?”


Mắt bà chiếu vào gương mặt ông. “Có lẽ cô ta sẽ nói cho huân tước Maxwell cô ta giấu thi thể William ở đâu.”

Ông lắc đầu. “Không phải Sara Carstairs mà tôi biết, không phải người phụ nữ tôi thấy ở phiên toà. Cô ta cứng cỏi lắm. Chấp nhận thôi, Jessica. Chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra được chuyện gì đã xảy ra với William đâu.”

Bà gật đầu nhưng môi bà run rẩy, và đôi mắt màu xanh biển của bà nhoè đi vì nước mắt. Ông biết tốt hơn không nên cố an ủi bà. Nước mắt bà sẽ trở thành cơn đại hồng thuỷ.

Nhưng khóc hay không, ông cũng có điều quan trọng nói với bà. “Mục sư mới đến đây.”

Bà ngừng khóc. “Ồ?”

“Cha bảo rằng bà và những phụ nữ nhà Carstairs trở nên khá thân tình.”

“Phụ nữ nhà Carstairs?” bà hỏi giọng vô tội. “Ý ông là bà Carstairs hay Anne?”

“Đừng có quanh co với tôi,” ông nạt. “Bà biết ý tôi mà.”

Vẻ ngây thơ vô tội như đứa trẻ thay thế bằng sự hờn dỗi trẻ con. “Chúng tôi ở trong hội phụ nữ. Chúng tôi lập kế hoạch cho Lễ hội Stoneleigh, và tôi không mời họ đến đây. Chúng tôi gặp nhau ở nhà thờ. Ông nói rằng tôi nên đi ra ngoài nhiều hơn và đó là những gì tôi đã làm. Ông đã đổi ý rồi à?”

“Tôi nghĩ bà sáng suốt hơn là đi kết giao với những kẻ có cùng dòng máu với con rắn độc đó chứ.”

Bà nhìn xuống chiếc ly sherry. “Vậy tôi nên làm gì nào? Tôi rút khỏi hội phụ nữ nhé?”

“Không. Điều đó chỉ khơi mào mấy chuyện ngồi lê đôi mách thôi, và điều đó đã quá đủ rồi. Hãy cẩn trọng, Jessica. Hết sức cẩn trọng. Đừng có nói với họ bất cứ điều gì, ít nhất là việc huân tước Maxwell ở đây hôm nay. Nếu như họ biết, họ sẽ cảnh báo Sara Carstairs và huân tước Maxwell sẽ chẳng moi thêm được gì từ cô ta đâu.”

Bà chộp ngay lấy điều này. “Ông có nghĩ huân tước Maxwell sẽ thành công trong khi tất cả những người khác đều thất bại không?”

“Không có khả năng lắm.” Nước mắt của bà xói mòn ông. “Có lẽ thôi.”

Bà đưa ngón trỏ lên miệng. “Môi tôi sẽ dán kín.”

Môi bà dán kín ngoại trừ với những người bà xem như bạn tâm tình thân thiết nhất, người hầu riêng của bà, Beckett, một chàng trai trẻ mang bà lên xuống cầu thang và lo lắng an ủi bà.

“Sara Carstairs,” bà nói, “đã không lẩn trốn nữa. Chàng nhà báo tốt bụng, Huân tước Lord Maxwell, đã tìm thấy cô ta. Tất nhiên cô ta sẽ chẳng nói với anh ta điều gì. Nhưng dù sao đó vẫn là một bước tiến theo hướng đi đúng.”

Bà nhìn thấy tia sáng hài lòng trong đôi mắt màu tối của anh ta và mắt bà lấp lánh. “Cậu có biết ta nghĩ gì không, Beckett? Ta nghĩ Sara Carstairs sẽ trở lại Stoneleigh sớm thôi. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn và chúng ta sẽ có được điều chúng ta muốn.”

“Vâng, thưa quý bà của tôi.”

“Phần thưởng tờ Người Đưa Tin đưa ra bây giờ là bao nhiêu rồi?”

“5000 bảng,” anh ta trả lời.

“Và nó sẽ là của chúng ta, nếu chúng ta chơi tốt những quân bài của mình. Giờ thì đi đi. Ta muốn nghỉ ngơi trước bữa tối. Ta sẽ cho gọi cậu khi ta cần.”

Trong căn phòng riêng của bà, bà không dùng xe lăn. Quý ngài Ivor hiếm khi vào căn phòng chái nhà này. Nếu nhưng bà có chết đêm nay và Beckett không ở quanh đây, cũng phải mất vài ngày mới có người nhận ra sự vắng mặt của bà và còn mất nhiều thời gian hơn chồng bà mới nhận thấy.

Nước mắt dâng tràn lên bờ mi nhưng bà gạt nó đi. Bà đã làm hế mức có thể để làm hài lòng chồng mình nhưng điều bà sử dụng để mong sự thông cảm của ông giờ đây thật mệt mỏi. Ông nói với bà rằng bà luôn có thể dựa vào ông nhưng điều đó không đúng. Bà đã học được rằng khi đàn ông càng già thì họ lại càng thèm khát phụ nữ trẻ hơn.

Bà chưa bao giờ cãi lộn vì quý ngài Ivor ghét cãi lộn. Nhưng bà biết điều chồng mình muốn nhiều hơn mọi thứ, và bà sẽ cho ông điều đó. Rồi bà sẽ lại là vợ cưng của ông.

Những giọt nước mắt biết mất khi bà nghĩ ông sẽ hài lòng thế nào. Ông sẽ hào phóng ban bố sự quan tâm của mình cho bà và bà sẽ từ bỏ chiếc xe lăn của mình.

Bà không thể làm điều đó nếu không có Beckett và bà tạ ơn chúa cái ngày định mệnh đã gửi anh ta đến cửa nhà bà xin làm chân chạy việc. Bà đã biết ngay anh ta hoàn toàn sai trái. Anh ta quá ưa nhìn, quá táo bạo, quá tham vọng và anh ta không có thư giới thiệu. Bà điều tra và phát hiện ra được rằng anh ta bị đuổi vì làm tình với con gái chủ.


Anh ta hoàn toàn sai trái khiến anh ta thật thích hợp cho mục đích của bà.

Bà mở cửa và bước vào căn phòng nguyện nhỏ xíu. Những cửa sổ tít cao trên bờ tường đá và anh sáng không thể xuyên đến tận nền nhà. Bên bệ thờ, bà ngập ngừng. Có hai bức tiểu hoạ chân dung đặt trên bệ, một là của con gái bà, Caroline, và một là của con trai bà.

Bà cầm bức chân dung của Caroline lên trước. Một cô gái trẻ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào bà. Caroline đáng thương. Nó luôn luôn ốm đau. Họ đã thuê các bác sĩ hàng đầu cho nó, xa tận London nhưng họ chẳng thể làm gì cho nó cả. Nó mất ở London vì viêm phổi khi mới 16 tuổi. Nhưng ít nhất Caroline còn được mai táng trong khu nghĩa trang Stoneleigh. Điều đó cũng an ủi. William chẳng có gì. Bà đặt chân dung Caroline xuống và nhìn vào con trai mình. “Sớm thôi,” bà nói với con, “chúng ta sẽ tìm thấy con. Mẹ hứa đấy William. Và con biết rằng mẹ không bao giờ phá vỡ lời hứa.”

Peter Fallon nhìn ông chủ mình đang đi tới đi lui trước lò sưởi rỗng không. Họ đang trong phòng khách riêng tại Cat and Fiddle ở Stoneleigh, uống rượu vang đó trong cái chai vừa mở ra khi đợi bữa tối của mình mang đến. Max đã hỏi vài câu hỏi chiếu lệ về những việc đã xảy ra ở Exeter nhưng hiển hiên, lúc này, tờ Tin Tức Exeter chỉ là mối quan tâm nhỏ của Max. Peter không ngạc nhiên. Sara Carstairs luôn luôn là nỗi ám ảnh của Max.

Peter là chàng trai gầy gò với mái tóc nâu sáng đã bắt đầu thừa bớt ở thái dương (nói thẳng ra là sắp hói ạ ), khiến chàng trông già hơn tuổi. Khuôn mặt chàng còn lâu mới được gọi là đẹp trai nhưng đó là khuôn mặt dễ chịu, ấm áp, thân thiện, một kiểu gương mặt mà như Peter thú nhận, có lợi cho chàng trong công việc của mình. Quần áo chàng được cắt may khéo léo và đắt tiền, không quá hợp thời cũng không quá lỗi mốt. Chàng không phải là kiểu người đứng ngoài đám đông và điều đó, cũng có lợi cho chàng trong công việc của mình.

Theo chỉ dẫn của Max, chàng bỏ cả ngày ra phỏng vấn những con người khó chịu không muốn bị phỏng vấn. Chàng cảm thấy mệt mỏi khi Max bước vào nhưng giờ thì chàng đã tỉnh như sáo. Cuối cùng thì họ cũng tóm được cô ta. Sara Carstairs đã trườn ra khỏi nơi ẩn nấp và tờ Người Đưa Tin sẽ bắt được cô ả đầu tiên.

Chàng hân hoan.

Đó là hành động của Chúa, Max nói. Chàng đã trèo nhầm cửa sổ và nàng ở đó.

“Sara Carstairs.”

“Cô ả gọi mình là Sara Childe,” Max nói, “nhưng tôi nhận ra.”

“Và cô ta không biết ngài là ai?”

“Cô ta biết tôi là Max Worthe nhưng không biết tôi liên hệ với tờ Người Đưa Tin. Dẫu sao, chưa biết.”

Peter huýt sáo nho nhỏ. “Điều này phải đòi hỏi sự khéo léo.”

Max cười. “Peter, cậu không biết điều này cần khéo léo thế nào đâu.”

Peter nhìn sát vào Max. “Trông ngài chẳng có vẻ quá hạnh phúc.”

Max nhún vai. “Tôi chưa hình dung ra chúng ta sẽ phải nắm bắt việc này như thế nào. Có nhiều thứ đang bị đe doạ hơn là cậu nhận thấy.”

“Tôi không hiểu sao ngài lo lắng. Cô ta không thể bị xét xử lại cùng một tội được.”

“Đó là điều tôi cứ tự nói với mình suốt.”

Sau đó Max tiếp tục kể cho Peter nghe về cuộc gặp của chàng với quý ngài Ivor. “Khi tôi nói với ông ta rằng William có một đứa con riêng với một cô thôn nữ, mặt ông ta tím ngắt. Tôi sững sờ vì phản ứng của ông ta. Rốt cuộc, chẳng có ai bảo William trắng trong như hoa huệ cả.”

“Có lẽ là không, nhưng cha mẹ thì luôn nghĩ con cái họ vô tội. Trung thực mà nói, Max, tôi không nghĩ nó có liên quan gì. Nhưng tôi sẽ điều tra nếu điều đó làm ngài thấy khá hơn.”

“Cám ơn cậu. Giờ thì cậu đã tìm ra được những gì?”

Cô hầu gái bước vào với món khai vị, và khi họ ăn ngon lành món thịt cừu hầm và bánh bao nhân táo, Peter báo cáo lại. Stoneleigh, chàng nói, còn kín miệng hơn cả con trai.

“Dân địa phương,” chàng tiếp tục, “không muốn nói về Sara Carstairs hay bất cứ ai có dính dáng đến toà. Ngài biết đấy, Max, lần trước, họ đã nổi tiếng. Các phóng viên và người dân từ khắp nơi trên nước Anh đã tụ về thị trấn nhỏ bé này và hỏi han dân địa phương. Nó đã in vào trí não họ. Mọi người đều có chuyện để nói về Sara Carstairs và William Neville. Nếu ngài không có câu chuyện nào thì ngài sẽ phải dựng lên một cái, chỉ để cho giống tất cả những người khác. Cho đến lúc này, ngài đồng ý với tôi chứ?”

Max nói chậm rãi, “Tôi nghĩ vậy. Ý cậu đang nói là những câu chuyện lưu truyền về Sara là phóng đại quá mức phải không?”

“Chính xác. Và một trong số những câu chuyện đó có lẽ hoàn toàn là dối trá. Thật đáng hổ thẹn, tôi biết, nhưng hãy nhớ, những mẩu chuyện ngồi lê đôi mách chẳng có liên quan gì đến phiên toà hết. Những bằng chứng gián tiếp chống lại Sara Carstairs vẫn có thật. Tôi vẫn nghĩ cô ta có tội Max ạ.”

“Tiếp đi. Cậu đã tìm hiểu được gì nữa?”

“Ừm, hãy tiếp tục câu chuyện về hôn phu của cô ta, ở đây là Francis Blamires. Có tin đồn là ông ta đã phá vỡ cuộc đính hôn khi cô ta bị bắt. Thực tế là ngược lại.”

“Điều gì đã xảy ra với Blaimires?”

“Ồ, ông ta kết hôn và chuyển đi. Ông ta đang làm nông trại ở Kent hay nơi nào đó.”

Một lúc sau, Max nói, “Bạn của William thì sao, những người đã làm chứng tại phiên toà ấy?”

“Họ không phải người ở đây. Họ đến từ London theo lời mời của William. Ngài biết kiểu đó mà, những kẻ a dua. William sắp xếp họ nghỉ tại King’s Head, chi tiêu không hề tiết kiệm. Không ai biết giờ họ ở đâu.”

Max nói, “Nếu Stoneleigh kín miệng như con trai, thì cậu thu thập tất cả những thông tin đó ở đâu?”


“Nếu tôi nói với ngài phương pháp của tôi, có thể ngài sẽ miễn trừ luôn chức vụ của tôi. Vậy tôi có thể ở đâu đây? Giờ thì đừng có nhìn như thế, tôi không làm gì phi pháp đâu.”

“Peter–”

Peter cười. “Cảnh sát địa phương nói với tôi hầu hết những chuyện đó. Chúng tôi chia nhau bình rượu ở quán trọ và tôi nói với anh ta rằng tôi đang tìm kiếm nơi nào đó để định cư nhưng người dân địa phương quá khó gần và tôi không nghĩ tôi có thể sống vui vẻ ở đây. Vì thế, anh ta bắt đầu kể cho tôi biết tại sao Stoneleigher – tiện thể, đó là cách họ gọi – quá kín miệng với người lại như vậy.”

“Không ai nhớ ra cậu đã đến trước đó?”

“Khó lắm. Từ ba năm trước, và tôi biết làm thế nào để hoà lẫn với đám đông. Nếu tôi không giỏi thì tôi sẽ chẳng bao giờ làm tốt công việc của mình.”

“Vậy cậu còn phát hiện được điều gì nữa không?”

“Sau phiên toà, những người tốt bụng ở Stoneleigh nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Vào thời gian đó, cô Carstairs ở nhà và sống với gia đình mình. Nhưng mọi thứ chẳng quay lại bình thường, thậm chí còn khác hơn bởi vì cha của William Neville đã treo giải cho thông tin dẫn đến việc tìm thấy con trai mình. Cả một lũ người đã kéo đến ngôi làng. Những người dân ở đó không thể tận dụng mặt tốt của việc này. Họ vấp vào những người lạ đang mò mẫm trong hầm rượu và các ngôi nhà bỏ hoang hoặc xới tung vườn tược và đồng ruộng của nông dân lên. Và khi tờ Người Đưa Tin tăng gấp đôi giải thưởng, đó là lúc mọi chuyện trở nên tồi tệ.”

Peter ngừng nói khi Max đột ngột với lấy rượu vang đỏ và rót đầy cốc của họ. “Ngài không thể biết được kết quả sẽ như vậy,” Peter nói.

Max thoáng nhìn lên. “Không. Tôi không thể biết. Nói nốt những gì cậu đang nói dở đi, về việc mọi thứ trở nên tồi tệ.”

Peter bắt đầu ước giá như chàng đừng có mở miệng. Chàng đủ hiểu Max để nhận ra rằng Max đang giận dữ đến mức lạnh như đá và cơn giận dữ này là chống lại chính bản thân mình.

“Thế nào?” Max nói.

“Thế là,” Peter nói, chậm chạp lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận. “Một nhóm lũ gà trống choai, những kẻ tội phạm, thực sự kéo đến ngôi nhà của gia đình Carstairs. Họ uống. Họ có súng và yêu cầu Sara Carstairs chỉ cho họ nơi cô ta giấu thi thể William. Họ nã súng qua cửa sổ. May mắn là không ai bị thương và khi ai đó trong nhà nã súng chống trả, họ thoái lui. Nhưng chưa hết. Họ tìm thấy ngôi nhà bà goá, ngôi nhà mà Anne và William Neville từng sống và đốt nó. Ngày hôm sau, Sara Carstairs rời Stoneleigh và lẩn trốn.”

Peter nuốt một ngụm rượu lớn. Giờ thì chàng muốn tự đá vào mông mình. Điều gì khiến khởi nguồn là câu chuyện đùa lại biến thành thứ bia thiu thế này, và chàng không biết tại sao. Đã đến lúc phải đổi chủ đề khác.

“Ngài có biết tôi nghĩ gì không Max? Tôi nghĩ cô ta đang tiến về Stoneleigh.”

“Không có vẻ như vậy sau những chuyện cậu vừa kể tôi nghe.”

“Nhưng điều đó diễn ra từ mấy năm trước, ngay sau phiên toà. Giờ đây mọi thứ đã khác. Những người dân địa phương xấu hổ vì cách họ đã cư xử. Họ sẽ chấp nhận cô ta, hoặc sẽ dung thứ cho cô ta, ít nhất miễn là những kẻ tìm kiếm tò mò tránh xa họ.”

“Đó không phải điều mà quý ngài Ivor đã nói. Ông ta nói dân làng sẽ ném đã cô ta.”

“Ồ không. Đó chỉ là ao ước của ông ta thôi.”

“Tại sao cô ta trở về nhà?”

“Có lẽ cô ta đã mệt mỏi vì sống dưới tên giả rồi.”

“Vậy tại sao cô ta lại du lịch dưới tên cô Childe?”

Peter thở dài. “Tôi không biết. Tôi chỉ biết những điều mũi tôi bảo: cô ta đang về nhà. Nhìn sẽ, cô ta đã đi cả một quãng đường từ London tới Bath, nơi cô ta ở có và tuần. Có lẽ cô ta sẽ đợi để chắc rằng không ai theo sau cô ta. Hoặc có lẽ cô ta đang đợi ai – chồng, người tình – ai biết được cô ta đã làm gì suốt ba năm qua? Nhưng mũi tôi nói với tôi rằng cô ta đang về nhà. Chỉ mất có một ngày đi xe ngựa từ Bath đến Stoneleigh thôi. Cô ta đang về, từ từ và cẩn trọng, nhưng tin tôi đi, cô ta đang về nhà.”

Max nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu hổ phách trong ly của mình. “Cậu vẫn bị thuyết phục rằng cô ta có tôi ư?”

“Chẳng có gì làm tôi thay đổi ý nghĩ trong vấn đề này. Những gì đã xảy ra với cô ta ở Stoneleigh sau phiên toà đáng bị chê trách. Tôi thực sự hối tiếc. Và có lẽ William Neville là một con lợn. Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì. Sara Carstairs vẫn liên đới tới anh ta. Cô ta chẳng bao giờ phủ nhận điều đó. Và-”

Max giơ một tay lên. “Ngừng nó lại, Peter. Tôi chẳng phải thằng ngố. Tôi chẳng bị ảnh hưởng bởi mưu chước đàn bà đâu. Tôi chỉ muốn biết một điều duy nhất – là William Neville còn sống hay đã chết?”

“Và liệu cô ta có dẫn chúng ta tới thi thể của anh ta không?”

Max day day lông mày. “Rồi chúng ta sẽ biết cô ta có tội, và chúng ta sẽ công khai toàn bộ câu chuyện trên tờ Người Đưa Tin.” Chàng nhìn đồng hồ. “Tốt hơn tôi nên đi khi trời còn sáng. Có thể tôi sẽ đến tận Salisbury trước khi trời tối.”

“Ngài đang trở lại thẳng Bath?”

“Tất nhiên.”

“Ngài muốn tôi làm gì?”

“Ở đây và đợi cô Carstair. Cậu dùng vỏ bọc gì?”

“Ừm? Ồ, tôi vừa vượt qua bệnh nhiễm trùng đường hô hấp và bác sĩ khuyên tôi hồi sức tại vùng nông thôn không khí trong lành. Nhưng còn ngài? Ngài sẽ ở đâu?”

Max uống cạn ly rượu. Một lúc sau, chàng nói, “Nếu cậu thấy cái bóng của Sara Carstairs, Peter, cậu sẽ biết đó là tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.