Đọc truyện Những kẻ điên rồ phải chết – Chương 68
Chương 54
Gronevelt cấp cho tôi một dãy phòng, với phòng khách được trang trí bằng các đồ vật màu nâu sang trọng, những màu sắc được điều phối theo phong cách phổ thông ở Vegas. Tôi không thấy thích chơi cờ bạc và cũng quá mệt để đi xem chiếu bóng. Tôi đếm các con phỉnh màu đen trị giá một trăm đô-la, phần thừa kế của tôi từ Culli. Có tất cả mười con, vậy là chẵn một ngàn đô. Tôi nghĩ Culli sẽ vui lòng biết bao nếu tôi nhét các con phỉnh này vào vali và rời Vegas mà không đánh mất chúng. Tôi nghĩ có lẽ tôi làm được điều đó. Tôi không ngạc nhiên về những gì đã xảy ra cho Culli. Hầu như trong mầm mống của nhân cách anh, khiến anh cuối cùng sẽ hành động ngược lại với nguyên tắc tỉ lệ thắng thua. Trong thâm tâm anh, trong máu thịt anh. Culli là một tay chơi tin tưởng vào linh cảm bẩm sinh của mình, song không bao giờ địch lại nổi Gronevelt. Gronevelt với những tỉ lệ thắng thua sắt thép nghiệt ngã của lão ta vẫn đang lạnh lùng nghiền nát mọi lực cản.
Tôi cố dỗ giấc ngủ nhưng cứ trăn trở hoài. Bao bóng ma hoài niệm ám ảnh tôi. Jordan, Malomar, Osano rồi Culli. Nơi đây, tại Vegas này, tôi đã vắng những bạn cố tri Jordan và Culli rồi. Còn gì vui để níu chân tôi ở lại? Nếu không phải là những giờ phút tẻ nhạt buồn tênh, cô đơn khắc khoải dù đang ở giữa đám đông quay cuồng với những trò vui của họ. Giờ này cũng đã quá trễ để tôi gọi Vallie, vì ở New York đang là một giờ sáng. Tôi cầm tờ Thời báo Vegas đã mua ở phi trường và lật qua vài trang. Tôi thấy một đoạn quảng cáo cho cuốn phim sau cùng của Janelle.
Trong đó nàng đóng vai nữ thứ nhì, một vai phụ thôi nhưng nàng diễn rất xuất thần khiến nàng được đề cử giải Oscar cho vai nữ phụ. Phim đã chiếu khai mạc ở New York đúng một tháng trước và tôi định đi xem, vì thế bây giờ tôi quyết định đi. Dù tôi chẳng hề gặp mặt lại hay nói chuyện với Janelle kể từ cái đêm nàng từ biệt tôi ở phòng khách sạn.
Đó là một phim hay. Tôi nhìn Janelle trên màn hình và thấy nàng làm tất cả những điều nàng đã làm với tôi. Trên màn ảnh đại vĩ tuyến đó khuôn mặt nàng biểu lộ tất cả vẻ dịu dàng, tình cảm trìu mến, sự thèm khát nhục dục mà nàng từng bộc lộ trên giường với tôi. Và tôi nhìn ngắm, rồi thắc mắc tự hỏi, thực tại là cái gì, thực tế là cái gì và thực thể là cái gì? Nàng đã quằn quại trên giường với tôi như thế nào, nàng đã quằn quại trên màn ảnh ra làm sao? Lúc nào là thực, lúc nào là ảo? Đời và kịch, kịch và đời cứ đan xen, hòa quyện nhau. Trong một phần của phim, khi nàng vỡ nát con tim vì sự bội bạc phũ phàng của người yêu, nàng cũng có tia nhìn ngơ ngác thất thần từng làm tim tôi quặn thắt khi nàng nghĩ tôi đã đối xử độc ác tệ bạc với nàng. Tôi ngạc nhiên thích thú vì sự diễn xuất của nàng mô phỏng rất sít sao những đam mê mãnh liệt và thầm kín riêng tư giữa chúng tôi.
Phải chăng nàng đang diễn xuất với tôi, chuẩn bị cho vai diễn này hay là sự diễn xuất của nàng bật thoát ra từ nỗi đau mà chúng tôi cùng san sẻ với nhau? Nhưng tôi hầu như si tình nàng trở lại chỉ vì thấy nàng xuất hiện trên màn hình và tôi vui mừng vì mọi sự đã xoay chuyển theo chiều tốt đẹp cho nàng. Rằng nàng đang thành công rực rỡ, nàng đạt được mọi cái nàng muốn, hay nghĩ là nàng muốn, từ cuộc sống. Và đây là kết cuộc câu chuyện, tôi nghĩ vậy. Còn tôi đây, chàng tình nhân khốn khổ bất hạnh đứng ở xa xa, nhìn sự thành công của người yêu dấu một thời và mọi người sẽ thấy xót xa cho tôi, sẽ là người hùng bi kịch bởi vì tôi nhạy cảm đến thế và giờ đây có thể đau khổ và sống cô độc, một nhà văn cô đơn miệt mài viết ra những quyển sách, trong khi nàng tỏa sáng trong thế giới điện ảnh rực rỡ hào quang. Và đó là trạng thái tôi muốn rời bỏ nó. Tôi đã hứa với Janelle rằng nếu có viết về nàng, tôi sẽ không bao giờ biểu thị nàng như một kẻ thất bại, một kẻ đáng thương hại. Một đêm nọ chúng tôi cùng xem phim Love Story (Chuyện tình) và nàng đã nổi trận lôi đình.
– Đám nhà văn chết tiệt các anh, lúc nào cũng để cho nhân vật nữ chết ở hồi kết cuộc, – Nàng nói. – Anh biết tại sao không? Bởi vì đó là cách dễ dàng nhất để thoát ra khỏi họ. Khi các người đã liễu chán hoa chê và các người không muốn lộ ra bộ mặt của tên đểu giả khốn nạn. Thế là các người giết nàng để rồi các người lại khóc than bằng thứ nước mắt cá sấu và các người đúng là loại anh hùng chó đẻ? Các người là những tên ngụy thiện, những kẻ đạo đức giả đáng khinh? Sau khi lạm dụng thân xác phụ nữ thỏa thuê rồi, các người lại muốn tống khứ họ đi như những thứ giẻ rách. Các người là đồ đểu, đồ khốn, đồ đồ…
Nàng quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi đôi mắt nàng mở lớn từ màu nâu vàng chuyển sang màu đen vì làn hắc xạ quang của nộ khí.
– Có bao giờ anh sẽ giết em trong trang sách của anh không, anh, đồ chó đẻ?
– Không bao giờ! Anh xin hứa! – Tôi rối rít khẳng định, – Nhưng còn chuyện em vẫn nói với anh là em sẽ chẳng bao giờ sống đến bốn mươi, thì sao? Rằng em sắp bùng vỡ, thì sao?
Nàng thưởng giật con ngáo ộp đó để dọa tôi. Nàng vẫn thích tự minh họa qua những hình tượng càng đậm kịch tính càng hay.
– Đó không phải là việc của người? – Nàng phán.
Từ lúc đó trở đi, chúng tôi chẳng còn nói với nhau lời nào.
***
Tôi rời rạp chiếu bóng và bắt đầu con đường dài quay lại Xanadu. Một quãng đường khá dài. Tôi bắt đầu ở cuối dãy phố thoát y vũ và đi qua hết khách sạn này đến khách sạn khác, đi qua những thác nước ánh sáng đèn néon từ các nhà hàng, khách sạn tuôn xuống kéo dài đến tận những dãy núi vây quanh vòng đai sa mạc như đứng canh gác cho những phố vui chơi này. Và tôi nghĩ về Janelle. Tôi đã hứa với nàng rằng nếu tôi có viết về những mối quan hệ của chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ mô tả nàng như một kẻ thất bại, đáng thương hại, làm người ta đau lòng.
Nàng đã yêu cầu tôi hứa như thế và tôi đã hứa, trong sự vui đùa.
Nhưng sự thật lại khác. Nàng từ khước ở lại trong bóng mờ của tâm hồn tôi như Artie, như Osano và Malomar đã nghiêm trang sắp hàng. Pháp thuật của tôi không còn linh nghiệm nữa.
Bởi vì vào lúc tôi thấy nàng trên màn ảnh, linh hoạt và tràn đầy đam mê đến thế, khiến tôi gần như lại si tình nàng, thì nàng đã chết lâu rồi.
Janelle sửa soạn để đi dự buổi party đón giao thừa chăm chút trang điểm thật cẩn thận. Anh chàng Joel sẽ đến đón nàng bằng chiếc Rolls-Royce sang trọng. Từ trong hộc bàn nàng rút ra đôi hoa tai cẩn hồng ngọc mà Merlin đã tặng nàng như món quà buổi sơ giao và mang vào. Chúng trông thật đẹp trên đôi tai nàng. Nàng ngắm nghía và hài lòng.
Rồi chuông cửa reo lên và nàng ra mở cửa cho Joel bước vào. Bỗng nàng bị nhức đầu đầu dữ dội và nàng phải đi vào phòng tắm uống mấy viên Percodan trước khi ra đi. Joel vẫn dễ thương và duyên dáng như mọi khi. Chàng mở cửa xe cho nàng và đi vòng phía kia để ngồi vào tay lái. Janelle nghĩ về Merlin. Anh chàng nhà văn lãng đãng đó luôn luôn quên khuấy cái động tác “ga-lăng” đáng yêu của mọi kẻ đàn ông phóng nhã kia và những lúc chàng ta nhớ thì chàng lại lóng ngóng vụng về, khiến cuối cùng nàng bực mình, hờn dỗi bảo chàng thôi hãy quên luôn chuyện đó đi và nàng cũng từ bỏ mọi kiểu cách người đẹp Phương Nam của nàng.
Đó là buổi dạ hội đón giao thừa thường lệ nơi một biệt thự sang trọng thanh lịch, dập dìu tài tử giai nhân. Bãi đậu xe đầy những người hầu mặc áo jacket đỏ đón khách và đưa hộ những chiếc Mercedes, Rolls-Royces, Bentleys, Porsches, Mustangs, Ford Falcons. Vào chỗ đỗ, Janelle quen biết nhiều người ở đó. Và vô số lời tán tỉnh, mời mọc tuôn ra mà nàng vui vẻ đáp lại bằng những lời đùa về quyết định đầu năm mới của nàng sẽ giữ mình trong sạch ít nhất là hết tháng giêng.
Đến gần nửa đêm, nàng thực sự xuống tinh thần và Joel nhận thấy điều ấy. Chàng ta dìu nàng vào một trong các phòng ngủ và cho nàng hít một ít cocain.
Lập tức nàng cảm thấy khá hơn và lên tinh thần. Nàng qua được buổi giao thừa, nhận nụ hôn chúc mừng của tất cả bạn bè và rồi bỗng dưng nàng cảm thấy cơn nhức đầu kéo trở lại. Đó là cơn nhức đầu tệ hại nhất nàng từng trải qua và nàng biết phải về nhà. Nàng tìm gặp Joel và bảo nàng ốm. Chàng nhìn vào mặt nàng và biết rằng nàng nói thật.
– Chỉ là một cơn nhức đầu thôi, – Janelle nói.
– Đưa về nhà nằm nghỉ rồi em sẽ khỏe lại thôi, không có gì đâu.
Joel đưa nàng về nhà và muốn vào với nàng. Nàng biết chàng muốn ở lại, hi vọng cơn nhức đầu của nàng sẽ hết và ngày mai, mồng một Tết chàng sẽ có một ngày đầu năm vui vẻ trong giường với nàng.
Nhưng nàng thực sự thấy có bệnh. Nàng hôn chàng và nói:
– Làm ơn đừng vào, em có bệnh thật đấy. Em thấy không khỏe lắm.
Nàng nhẹ nhõm khi thấy Joel tin lời nàng. Anh ta hỏi:
– Em có muốn anh gọi bác sĩ cho em không?
Nàng bảo:
– Không, em chỉ cần uống vài viên thuốc và sẽ bình thường thôi.
Nàng nhìn theo cho đến khi chàng ra khỏi cửa chính căn hộ của nàng.
Nàng đi ngang vào phòng tắm uống thêm mấy viên Percodan, nhúng nước một chiếc khăn rồi quấn ngang đầu. Nàng bước về phòng ngủ và trên đường đi nàng bỗng thấy một cú đập khủng khiếp vào sau gáy. Nàng gần như khụy xuống. Lại một cú đập khác dội vào hai đầu gối nàng. Lúc đó nàng biết rằng có điều gì khủng khiếp đang xảy ra cho nàng. Nàng cố bò đến điện thoại để cạnh giường và quay số cấp cứu y tế
Janelle gọi:
– Tôi bệnh nặng. Tôi không biết điều gì xảy ra nhưng tôi đau lắm. – Và nàng nói tên và địa chỉ. Nàng cố kéo người lên giường và khá ngạc nhiên là bỗng dưng nàng cảm thấy khỏe lại, gần như bình thường.
Nàng thấy xấu hổ đã kêu cấp cứu vì có gì trầm trọng đâu. Nhưng rồi một cú đập khủng khiếp khác dường như cùng lúc tấn công toàn thân nàng. Thị lực của nàng giảm hẳn và thu hẹp lại vào một tiêu điểm duy nhất và qua lớp sương mù của tình trạng gần ngất đi nàng lờ mờ thấy các nhân viên trợ y đến, đưa nàng vào xe tải thương chạy về bệnh viện và đặt nàng vào một chiếc giường nơi căn phòng trắng toát của bệnh viện. Vào lúc đó, nàng lại cảm thấy một cú đập khủng khiếp nữa khiến nàng bất tỉnh.
***
Vào ngày mồng hai đầu năm, tôi nhận được cuộc gọi từ Alice. Tôi hơi ngạc nhiên nghe giọng nàng; thực sự là lúc đầu tôi không nhận ra cho đến khi nàng xưng tên. Điều đầu tiên lóe lên trong óc tôi là Janelle cần sự giúp đỡ nào đó.
– Merlin, em nghĩ anh muốn biết, – Alice nói. – Đã lâu rồi, nhưng em nghĩ em nên cho anh biết chuyện gì xảy ra.
Nàng dừng lời, giọng hơi ngập ngừng. Tôi không nói gì, thế là nàng tiếp tục:
– Em có tin xấu về Janelle. Cô ấy đang nằm viện, vì bị xuất huyết não.
Tôi thực sự chưa nắm bắt được Alice đang nói gì hoặc là tâm trí tôi từ chối sự kiện. Nó chỉ muốn ghi nhận là một bệnh tật bình thường. Tôi hỏi lại:
– Janelle thế nào? Có tệ lắm không?
Lại một khoảng lặng, rồi Alice nói:
– Nàng đang sống nhờ máy móc. Các khám nghiệm cho thấy không còn hoạt động của óc não.
Tôi điềm tĩnh, nhưng tôi vẫn còn chưa thực sự nắm bắt được chuyện gì xảy ra. Tôi hỏi:
– Phải em đang nói với tôi rằng cô ấy sắp chết? Có phải em muốn nói như thế?
– Không, em không nói như thế. – Alice đáp. – Có thể nàng sẽ hồi phục, có thể họ cứu sống nàng được Gia đình nàng sắp đến và họ sẽ quyết định. Anh có muốn đến không? Anh có thể ở chỗ em.
– Không, – Tôi nói. – Anh không thể. – Và tôi thực sự không thể.
– Ngày mai em gọi anh và cho anh biết chuyện gì xảy ra nhé? Anh sẽ đến nếu anh có thể giúp được gì. Còn nếu không thì thôi.
Có một khoảng lặng dài, rồi Alice nói giọng nức nở:
– Merlin, em ngồi bên cạnh nàng trông nàng thật đẹp như thể không có gì xảy ra. Em nắm tay và tay nàng vẫn ấm. Trông như nàng đang ngủ. Nhưng các bác sĩ bảo rằng không còn gì trong óc nàng. Merlin, có thể họ lầm không? Có thể nàng sẽ khá hơn không?
Và vào lúc đó tôi cảm thấy chắc chắn rằng đó hoàn toàn là sự sai lầm, rằng Janelle sẽ bình phục. Có lần Culli đã nói rằng một người có thể tự bán bất kì cái gì trong tay mình và tôi đã làm điều đó:
– Alice, đôi khi các bác sĩ cũng lầm, có thể nàng sẽ khá hơn. Đừng đánh mất hi vọng.
– Vâng, – Alice nói. Bây giờ nàng khóc. – Anh Merlin ơi, thật là khủng khiếp. Nàng nằm ngủ trên giường, trước mặt em, như một công chúa trong truyện thần tiên và em vẫn nghĩ một phép mầu nào đó có thể xảy ra, rằng sẽ hồi phục. Em không thể nghĩ đến mình sống mà không có nàng. Và em không thể để nàng như thế. Nàng không thích sống như thế. Em sẽ không để nàng sống như thế?
A, thật là một cơ hội hiếm có cho tôi trở thành anh hùng. Một nàng công chúa đẹp như tiên bị tà thuật yểm chết và pháp sư Merlin biết cách đánh thức nàng, đem nàng trở về với đời sống. Nhưng tôi không đề xuất một hành động tích cực nào. Tôi chỉ bảo Alice:
– Chờ xem chuyện gì xảy ra. Gọi cho anh nhé?
– Ok, – Alice nói. – Em chỉ nghĩ là anh muốn biết.
– Em nghĩ có thể anh muốn đến.
– Thực sự đã từ lâu anh không gặp nàng hay ngay cả nói chuyện qua điện thoại với nàng, – Tôi nói.
Và tôi nhớ Janelle hỏi “Anh sẽ từ chối em không?” và tôi vừa nói vừa cười lớn “Với cả tấm lòng.”
Alice nói:
– Nàng yêu anh hơn bất kì người đàn ông nào khác.
Alice không nói “hơn bất kì người nào khác,” tôi nghĩ, nàng để những người đàn bà bên ngoài. Tôi nói:
– Có lẽ rồi nàng sẽ ổn thôi. Em sẽ gọi lại cho anh chứ?
– Vâng, – Alice đáp. Giọng nàng giờ đây bình thản hơn. Nàng đã bắt đầu nắm bắt được ý khước từ của tôi và nàng ngơ ngác vì điều đó. – Em sẽ gọi cho anh ngay khi có chuyện gì xảy ra. – Rồi nàng gác máy.
Và tôi cười. Tôi không biết tại sao mình cười. Cười vô duyên chi lạ rứa? Chỉ biết rằng tôi vẫn cười.
Tôi không thể tin điều đó, hẳn đó là một trong những trò ma mãnh, đồng bóng của Janelle. Nó tạo ra một cao trào kịch tính đến mức thái quá, một điều tôi biết nàng đã hoang tưởng phóng ra và nàng đã sắp bày cuộc chơi đánh đố này. Và tôi biết một điều tôi sẽ không bao giờ nhìn vào khuôn mặt trống rỗng vô hồn của nàng, một nhan sắc mà tinh anh thần khí đã xa lìa.
Sẽ không bao giờ, không bao giờ nhìn vào khuôn mặt đó nữa vì nếu nhìn vào, chính tôi sẽ hóa thành tượng đá. Tôi không cảm thấy nỗi đau lòng hay mất mát nào. Tôi đã quá mệt mỏi với những chuyện đó.
Tôi quá tinh ranh. Tôi đi lòng vòng suốt phần còn lại trong ngày, lắc đầu. Lại một lần nữa, tôi cười và sau đó tôi bắt gặp mình với bộ mặt lắc lư trong một tiếng cười ngớ ngẩn, giống như ai đó với một ước muốn bí mật tội lỗi lại trở thành hiện thực, hay một ai đó cuối cùng bị dính bẫy mãi mãi.
Ngày hôm sau, gần chiều tối, Alice gọi cho tôi:
– Bây giờ nàng ổn rồi, – Alice nói.
Và trong một phút tôi nghĩ nàng muốn nói là Janelle đã bình phục rằng mọi chuyện chỉ là nhầm lẫn. Thế rồi Alice nói:
– Chúng tôi đã cắt đứt quá trình. Chúng tôi dứt máy móc ra khỏi nàng và nàng đã chết.
Không ai trong chúng tôi nói điều gì nữa trong một lúc lâu và rồi nàng hỏi:
– Anh có đến dự tang lễ không? Chúng tôi sẽ làm lễ tưởng niệm ở rạp chiếu bóng. Tất cả bạn bè nàng đều sẽ đến. Một buổi party nhẹ với sâm banh và tất cả bạn bè nàng sẽ lên đọc điếu văn tỏ bày lòng tiếc thương nàng. Anh sẽ đến chứ?
– Không. – Tôi nói. – Anh sẽ đến trong vài tuần nữa để gặp em, nếu em không phiền. Nhưng ngay bây giờ thì không.
Lại một khoảng lặng dài khác, như thể nàng đang cố kiềm cơn giận và rồi nàng nói:
– Có lần Janelle đã bảo em hãy tin cậy anh, vì thế em đã gọi anh. Bất cứ khi nào anh muốn đến, em sẽ gặp anh.
Sau đó nàng gác máy.
***
Khách sạn Xanadu hiện ra lờ mờ trước mặt tôi, những biểu hiện đèn của nó nhận chìm các ngọn đồi cô đơn ở phía sau. Tôi tản bộ ngang qua nó, mơ tưởng lại những năm tháng hạnh phúc, những ngày vui bên Janelle yêu dấu. Từ khi Janelle chết đi, tôi cứ nghĩ về nàng hầu như hàng ngày. Nhiều buổi sáng tôi thức giấc nghĩ về nàng, hình dung khuôn mặt yêu kiều của nàng, mường tượng bóng dáng thanh thoát của nàng và không ngừng ngạc nhiên tự hỏi làm sao nàng lại có thể vừa khả ái dịu dàng lại vừa dễ nổi giận, ăn nói kiểu “phang ngang bửa củi” như thế?
Trong những phút đầu tiên lúc vừa mới tỉnh giấc tôi vẫn tin rằng nàng còn sống. Tôi sẽ tưởng tượng ra những cảnh giữa chúng tôi khi chúng tôi gặp lại nhau. Sau đó, phải mất năm, mưởi phút tôi mới nhớ ra rằng nàng đã khuất. Điều này chẳng bao giờ xảy ra với Osano hay Artie. Thực tế là hiện nay hiếm khi tôi còn nghĩ tới họ. Phải chăng tôi quan tâm tới Janelle nhiều hơn? Nhưng nếu thế, nếu tôi cảm nhận về Janelle với lòng ưu ái thiết tha, tại sao lại có cái cười khật khùng ngớ ngẩn kia khi Alice cho tôi biết tin qua điện thoại? Tại sao trong ngày nhận được tin nàng chết, tôi lại cười một mình đến ba, bốn lần? Và giờ đây tôi nhận ra rằng có lẽ bởi vì tôi nổi giận với nàng tại sao lại chết đi. Trong khi đó, nếu như nàng vẫn còn sống, tôi lại đã quên nàng lâu rồi. Bằng cái trò ma mãnh “nghỉ chơi với cuộc đời” một cách bất ngờ, nàng sẽ ám ảnh tôi mãi mãi với nỗi sầu khôn khuây về tính dòn ải mong manh của phận người.
Khi tôi gặp Alice, mấy tuần sau cái chết của Janelle, tôi được biết rằng chứng xuất huyết não có nguyên nhân từ một khuyết tật bẩm sinh mà Janelle có thể đã biết từ lâu nhưng nàng vẫn cứ phớt lờ.
Tôi nhớ tôi thường tức giận mỗi khi nàng đến trễ hay những lần nàng quên ngày giờ nơi chốn mà chúng tôi đã hẹn hò sẽ gặp nhau. Lúc đó, tôi cứ cả quyết rằng đó là do ước muốn vô thức của nàng muốn khước từ tôi, theo lối giải thích phân tâm học của Freud. Nhưng Alice bảo tôi rằng chuyện đó xảy ra thưởng xuyên với Janelle. Và càng trầm trọng hơn trong thời gian ngắn trước khi nàng chết. Triệu chứng đó chắc chắn có liên quan đến khối u trong vùng não kí ức của nàng. Và rồi tôi hồi tưởng lại đêm cuối cùng với nàng khi nàng hỏi có yêu nàng không và tôi đã trả lời một cách phũ phàng biết bao. Và tôi nghĩ phải chi giờ đây nàng còn có thể hỏi tôi câu đó, tôi sẽ có thái độ khác hơn. Rằng nàng có thể sống, có thể nói và làm bất cứ điều gì nàng muốn. Rằng tôi sẽ chấp nhận nàng bất chấp nàng như thế nào. Rằng chỉ với ý nghĩ là tôi có thể đi tới, rằng nàng ở nơi nào đó mà tôi có thể đi tới, rằng có thể nghe giọng nói tiếng cười của nàng, chỉ điều đó thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc. “A, thế à…” tôi có thể nghe nàng hỏi – vừa hài lòng vừa giận dữ, “Nhưng đó có phải là điều quan trọng đối với anh không?” Nàng muốn mình là điều quan trọng nhất đối với tôi và với mọi người trên cõi đời này. Nàng rất thèm khát lòng cảm mến của mọi người.
Tôi nghĩ đến khi nàng nằm trên giường, trong khi óc nàng vỡ ra và tôi nhìn xuống nàng với lòng trắc ẩn. Nàng sẽ nói: “Có phải đây là cách anh muốn em? Có phải đó là cách đàn ông muốn đàn bà? Em nghĩ có lẽ như thế này là lí tưởng đối với anh.” Nhưng rồi ngay sau đó tôi liền nhận ra rằng nàng sẽ chẳng bao giờ lại độc ác đến thế hay ngay cả lại tầm thưởng đến thế. Và rồi nhận ra một điều kì quặc khác. Những hoài niệm của tôi về nàng không hề dính dáng đến việc làm tình giữa chúng tôi biết tôi còn mơ về nàng nhiều lần trong đêm, nhưng tôi chẳng bao giờ nhớ lại nổi những giấc mơ đó. Tôi thức giấc nằm nghĩ về nàng như thể nàng còn sống.
***
Tôi đang đứng trên đỉnh của phố thoát y vũ, trong bóng mờ của những ngọn núi ở Nevada, nhìn xuống cái tổ khổng lồ, lấp lánh, kết bằng những chùm ánh sáng đèn néon, tạo nên trái tim của Vegas.
Tối nay tôi sẽ chơi cờ bạc rồi đến sáng sớm mai tôi sẽ bắt một chuyến bay vù về New York. Đêm mai tôi sẽ ngủ với gia đình nơi nhà của mình và ngồi trong căn phòng riêng lặng lẽ, viết sách. Tôi sẽ an toàn bên trong pháo đài của mình.
Tôi bước vào khu casino của Xanadu. Tôi chợt cóng người vì không khí lạnh. Những nàng mồi chài mang giày bốt, váy ngắn cũn cỡn phô bày những cặp đùi trắng muốt, nhưng làn da trên mặt họ trông có vẻ ma quái vì luôn ở trong ánh đèn điện, rất hiếm khi phơi ra nắng gió ngoài trời và nhất là đã qua bao năm ngấm chất cocaine. Quanh bàn blackjack, một hàng dài những người phụ trách sòng bài đưa đôi bàn tay lên, xoa xoa trong không khí.
***
Tôi đi qua khu casino, hướng đến bàn baccarat. Khi tôi tiến lại gần vòng rào xám bạc, đám đông trước mặt tôi giãn ra vòng quanh bàn tài xỉu và tôi thấy bàn baccarat trống trơn.
Bốn “vị thánh” với thắt nơ đen đứng chờ tôi. Người hồ lì phụ trách sòng đưa bàn tay phải lên. Anh ta liếc nhanh tôi và cười tỏ ý nhận ra người quen. Rồi với bàn tay còn đưa lên, anh ta xướng “Một con bài cho tay chơi.” Hai người kiểm soát ngồi trên các ghế thang cao, nghiêng người tới trước nhìn.
Tôi quay đi để quan sát toàn bộ casino. Tôi cảm nhận một luồng khí được bơm dầy dưỡng khí ùa tới và tôi tự hỏi phải chăng lão Gronevelt già yếu bệnh tật, nơi căn phòng cô đơn của lão trên mấy tẩng cao kia đã ấn những nút ma thuật để giữ cho những con người đó tỉnh thức. Và điều gì xảy ra nếu lão ta ấn vào nút cho Culli và những kẻ khác chết?
Đứng lặng yên ngay giữa khu casino, tôi nhìn quanh quất tìm kiếm một sòng bài nào có vẻ đem lại may mắn để bắt đầu.