Đọc truyện Những kẻ điên rồ phải chết – Chương 60: phần 2
Vẻ ngây thơ đáng yêu của nàng, thân hình tuyệt mĩ của nàng. Nàng lại rất vui tính. Thẩm phán Brianca mang nàng theo trong những cuộc du hành câu cá, nghỉ ngơi. Vài tay chủ Nhà băng mang nàng theo trong những cuộc du hành làm việc để giải tỏa căng thẳng khi họ không bận rộn. Khi họ bận bịu với công việc thì nàng đi shopping và khi họ nổi hứng thì nàng ngủ với họ. Nàng không cần phải được tán tỉnh bằng những lời dịu dàng và nàng chỉ cần lấy đủ tiền để đi mua sắm lặt vặt cho vui thôi. Nàng có đặc tính làm cho họ tin rằng nàng yêu mến họ, rằng nàng thấy sống bên họ và làm tình với họ thật là thích, mà chẳng hề đòi hỏi gì. Họ chỉ cần nhấc điện thoại gọi nàng hay gọi Culli. Thế thôi. Không điều kiện gì cả.
Charlie Brown là cô gái trong mơ ở Vegas và rồi cuối cùng, khi Culli cần đến nàng, nàng lại biến đi với Osano. Culli không bao giờ hiểu được điều đó.
Khi nàng quay về, trông nàng có vẻ vẫn như cũ, nhưng Culli biết rằng, nếu có khi nào Osano gọi nàng nàng sẽ rời Vegas ngay.
Trong một thời gian dài, Culli là trợ thủ trung thành và tận tụy của Gronevelt. Thế rồi anh bắt đầu nghĩ đến chuyện thế chân ông.
Hạt mầm phản bội đã được gieo trong đầu óc Culli khi anh được cử đứng tên mua mười cổ phần trong khách sạn Xanadu và casino của nó.
Được triệu tập đến một cuộc họp nơi dãy phòng của Gronevelt, anh đã gặp Johnny Santadio. Anh chàng này khoảng bốn mươi, ăn mặc thanh nhã nhưng giản dị theo phong cách người Anh, có tư thế và dáng đi đứng theo kiểu nhà binh. Santadio đã học bốn năm ở trường võ bị West Point. Bố anh ta đã dùng những quan hệ chính trị để đưa cậu con Johnny lọt vào Học viện quân sự
Bố con đều có tinh thần yêu nước. Cho đến khi ông bố bắt buộc phải ẩn danh để tránh một trát đòi của Quốc hội. FBI đã trục ông ta ra khỏi hang ổ bằng cách cầm giữ cậu con trai Johnny như một con tin và gửi lời rao rằng đứa con sẽ bị truy liên tục cho đến khi nào ông bố đầu hàng. Santadio bố đã chấp thuận và xuất hiện trước một Ủy ban quốc hội, nhưng sau đó Johnny Santadio phải giã từ giấc mơ binh nghiệp và rời West Point.
Johnny Santadio chưa hề bị truy tố kết án về bất kì tội gì. Anh ta cũng chưa từng bị bắt. Nhưng chỉ vì là con trai của bố anh ta nên anh bị Ủy ban Cờ bạc bang Nevada khước từ cấp môn bài để sở hữu cổ phần trong khách sạn Xanadu.
Culli bị ấn tượng bởi Johnny Santadio. Anh ta trầm tĩnh, nói năng đâu ra đấy, phong thái đĩnh đạc tự tin, giống dân tốt nghiệp các đại học danh tiếng miền Đông nước Mỹ, xuất thân từ các gia đình Yankee có phả hệ lâu đời. Trông anh ta không có vẻ dân gốc Ý tí nào, lại càng không có dấu vết gì là dân Ý loại giang hồ lạc thảo đến từ Sicili. Chỉ có ba người họ trong phòng và Gronevelt mở đầu cuộc đối thoại bằng cách hỏi Culli:
– Con có muốn sở hữu một số cổ phần trong khách sạn này không?
– Tất nhiên là muốn rồi! – Culli đáp.
Johnny Santadio mỉm cười. Một nụ cười hồn hậu gần như ngọt ngào:
– Theo những gì mà Gronevelt đã kể cho tôi nghe về anh, – Santadio nói. – Anh có một nhân cách rất đáng quý khiến tôi không ngại ngùng gì mà đặt tiền vào cổ phần của anh.
Culli hiểu ngay vấn đề. Anh sẽ đứng tên sở hữu những cổ phần cho Santadio.
– Chuyện ấy với tôi được thôi, – Culli nói.
Santadio hỏi:
– Anh đủ sạch để xin được môn bài từ Ủy ban cờ bạc không?
– Chắc là được, – Culli nói. – Trừ phi họ có luật chống lại chuyện bắt ốc vít với các em rồng lộn.
Lần này Santadio không cười. Anh ta chờ cho đến khi Culli nói xong, anh mới tiếp lời, chậm rãi và rành rọt:
– Tôi sẽ cho anh vay tiền để mua cổ phần. Anh sẽ kí một chứng từ xác nhận số tiền tôi bỏ vào. Chứng từ đó sẽ ghi là anh trả sáu phần trăm tiền lãi hàng năm và anh sẽ trả. Nhưng tôi hứa danh dự với anh là anh sẽ không mất gì vì việc trả lãi đó đâu. Anh hiểu điều ấy chưa?
Culli nói:
– Hiểu.
Gronevelt xen vào:
– Đây là một tác vụ hoàn toàn hợp pháp mà chúng ta sắp thực hiện, Culli à. Ta muốn mọi sự rõ ràng. Nhưng điều quan trọng là không ai biết rằng ông Santadio đây giữ chứng từ đó của con. Vì Ủy ban cờ bạc có quyền phủ quyết việc cấp môn bài cho con, chỉ cần căn cứ vào lí do đó thôi.
– Cháu hiểu, – Culli nói. – Nhưng giả sử lỡ may có điều gì xảy ra cho cháu thì sao? Giả như cháu bị xe đụng hay rớt máy bay, rồi sao? Bác có nghĩ đến điều đó chưa? Làm sao Santadio lấy các cổ phần đó?
Gronevelt mỉm cười và vỗ vào lưng anh, hỏi:
– Ta chẳng giống như bố của con hay sao?
– Bác thực sự đã là thế, – Culli thành thật nói.
Sự thành thật toát ra trong giọng nói của anh và anh có thể thấy rằng Santadio tán đồng lời anh.
– Vậy thì thế này, – Gronevelt nói, – Con lập tờ di chúc sẽ để lại cho ta số cổ phần đó. Ngộ như có điều gì xảy ra cho con, Santadio biết rằng ta tiếp thu số cổ phần đó hoặc là tiền của anh ấy trở về với anh ấy. Johnny thấy thế được chứ?
Johnny Santadio gật đầu. Rồi anh ta nói với Culli, giọng bình thường:
– Anh có biết có cách nào giúp tôi lấy được môn bài không? Ủy ban cờ bạc có thể thông qua cho tôi mà không xét đến ông bố tôi không?
Culli nhận định rằng chắc Gronevelt đã nói với Santadio là anh nắm được một thành viên của Ủy ban cờ bạc.
– Hơi khó đấy. Phải mất thời gian và phải tốn tiền.
– Thời gian bao lâu? – Santadio hỏi.
– Độ vài năm, – Culli nói. – Phải anh muốn nói anh muốn trực tiếp đứng tên môn bài?
– Đúng thế! – Santadio nói.
– Ủy ban cờ bạc sẽ tìm thấy điều gì lôi thôi nơi anh không, nếu họ điều tra anh? – Culli hỏi.
– Chẳng có gì, ngoài chuyện tôi là con của bố tôi Santadio nói. – Và hàng lô lời đồn và báo cáo trong hồ sơ FBI và hồ sơ của Sở Cảnh sát New York. Chỉ là nguyên liệu thô. Chẳng có bằng cớ nào cả.
Culli nói:
– Chừng ấy thôi cũng đủ cho Ủy ban cờ bạc từ chối cấp giấy phép cho anh.
– Tôi biết, – Santadio nói. – Đó là lí do tại sao tôi cần đến sự giúp đỡ của anh.
– Tôi sẽ thử xem, – Culli nói.
– Được rồi, – Gronevelt nói. – Này Culli, con có thể đến luật sư của ta để lập di chúc và ta sẽ lấy một bản sao; còn ông Santadio và ta sẽ lo mọi chi tiết khác.
Santadio bắt tay Culli và Culli tạm biệt hai người.
***
Một năm sau Gronevelt bị một cơn đột quỵ và trong khi Gronevelt nằm viện. Santadio đến Vegas và gặp Culli. Culli trấn an Santadio là Gronevelt sẽ bình phục và anh vẫn đang vận động với Ủy ban cờ bạc.
Và lúc đó Santadio nói:
– Anh biết là mười phần trăm anh đứng tên không phải là quyền lợi duy nhất của tôi nơi casino này. Tôi còn có mấy người bạn khác sở hữu một phần khách sạn Xanadu. Chúng tôi rất lo lắng về chuyện không biết Gronevelt còn có thể quản lí khách sạn sau cơn bạo bệnh này hay không nữa. Bây giờ tôi muốn anh nhận định chuyện này một cách đúng đắn. Tôi rất kính trọng ông Gronevelt. Nếu ông vẫn còn minh mẫn để điều hành mọi việc thì tốt quá. Nhưng nếu như ông hết khả năng, nếu chuyện làm ăn có dấu hiệu xuống dốc tôi muốn anh cho tôi biết.
Vào lúc đó Culli phải quyết định chọn lựa hoặc là tận trung với Gronevelt hoặc là tìm kiếm tương lai cho riêng mình. Anh tác chiến thuần túy theo bản năng:
– Vâng, tôi sẽ, – Anh nói với Santadio. – Không chỉ quyền lợi của ông và tôi, mà còn vì Gronevelt nữa.
Santadio mỉm cười:
– Gronevelt là một bậc kì nhân đấy, – Anh ta nói. – Bất cứ điều gì chúng ta có thể làm cho ông ấy, tôi đều muốn làm. Chúng ta ai cũng hiểu như thế? Nhưng chẳng tốt đẹp gì cho bất kì ai trong chúng ta nếu như khách sạn này làm ăn thua lỗ.
– Đúng thế, – Culli nói. – Tôi sẽ có thông tin thường xuyên cho ông.
Khi Gronevelt xuất viện, hình như ông hoàn toàn bình phục và Culli báo cáo trực tiếp với ông. Nhưng sau sáu tháng, anh có thể thấy rằng Gronevelt thực sự không còn đủ khí lực để điều hành khách sạn và casino nữa và anh báo cáo điều này cho Johnny Santadio.
Santadio bay đến và có buổi hội thảo với Gronevelt và hỏi Gronevelt có xem xét việc bán lại cổ phần của ông trong khách sạn và bàn giao quyền kiểm soát hay không.
Gronevelt, giờ đây trông mảnh khảnh hơn nhiều, ngồi trong ghế và nhìn Culli và Santadio.
– Tôi hiểu quan điểm của anh. – Ông nói với Santadio. – Nhưng tôi nghĩ tôi còn có thể cáng đáng công việc trong một thời gian nữa. Để tôi nói với các bạn điều này. Nếu trong vòng sáu tháng tới mà mọi chuyện không khá hơn, tôi sẽ làm như anh gợi ý và tất nhiên, anh được ưu tiên mua lại cổ phần của tôi. Anh thấy thế được không, Johnny?
– Được lắm, – Santadio đáp. – Ông biết rằng tôi tin ông hơn bất kì người nào tôi quen biết và tin cậy vào tài năng của ông hơn là người khác. Nếu ông nói ông có thể làm trong sáu tháng nữa, tôi tin và khi ông nói rằng sẽ từ bỏ sau sáu tháng nếu không làm được, tôi cũng tin ông. Tôi đặt mọi sự vào tay ông.
Và thế là buổi họp kết thúc. Nhưng đêm đó khi Culli đưa Santadio lên máy bay về New York, Santadio nói:
– Theo dõi kĩ tình hình. Cho tôi biết có gì bất thường xảy ra. Nếu ông ta thực sự suy yếu, chúng ta không thể chờ đợi.
Chính lúc đó Culli phải tạm ngưng sự phản bội vì trong sáu tháng sau đó Gronevelt thực sự cải thiện thực sự mang về lợi nhuận khá. Nhưng các tường trình của Culli gửi cho Santadio không nêu ra chuyện này.
Lời khuyên cuối cùng cho Santadio là Gronevelt cần được “bứng” đi.
Chỉ một tháng sau, một người cháu của Santadio, chủ sòng nơi một trong những khách sạn ở phố thoát y vũ bị truy tố về tội trốn thuế và man khai lợi tức bởi hội thẩm đoàn Liên bang và Johnny Santadio bay đến Vegas để hội ý với Gronevelt. Bề ngoài thì cuộc gặp gỡ là để giúp đỡ cho đứa cháu nhưng Santadio bắt đầu một đường lối khác.
Ông ta nói với Gronevelt:
– Đã qua ba tháng rồi. Ông có quyết định nào về việc bán các cổ phần của ông cho tôi không?
Gronevelt nhìn Culli. Anh thấy mặt ông hơi buồn và hơi mỏi mệt. Và rồi Gronevelt quay sang Santadio và nói:
– Anh nghĩ sao?
Santadio nói:
– Tôi lo lắng cho sức khỏe của ông và việc điều hành khách sạn nhiều hơn. Tôi thật lòng nghĩ rằng có lẽ giờ đây việc làm ăn trở nên quá nặng nhọc đối với sức khỏe của ông.
Gronevelt thở ra:
– Có lẽ anh nói đúng đấy. Để tôi nghĩ xem. Tuần tới tôi phải đi khám bác sĩ để xem sao rồi sẽ liệu. Còn chuyện cháu anh thế nào? Chúng tôi có thể giúp được gì không?
Lần đầu tiên kể từ khi Culli biết Santadio, anh thấy anh ta nổi giận:
– Thật ngu xuẩn. Ngu xuẩn và vô ích. Tôi chẳng bận lòng chút nào nếu thằng ôn dịch đó đi tù nhưng nếu hắn bị kết án, thì lại thêm một vết đen nữa trên tên tuổi tôi. Mọi người sẽ nghĩ tôi đứng sau lưng hắn hoặc ít ra cũng có dính dáng đến. Tôi đến đây để giúp hắn nhưng thực sự tôi chưa có ý nghĩ nào.
Gronevelt tỏ vẻ đồng cảm:
– Không đến nỗi tuyệt vọng như anh nghĩ đâu. Culli quen thân với tay thẩm phán liên bang sẽ xử vụ này. Thế nào, Culli? Con vẫn còn bỏ túi được Thẩm phán Brianca đấy chứ?
Culli nghĩ về chuyện đó. Được lợi những gì. Sẽ là một cú gay go với tay thẩm phán đây, chớ không đơn giản. Sẽ nguy hiểm đấy, đâu phải chuyện đùa. Nhưng Culli sẵn sàng xuất chiêu, nếu sự tưởng thưởng đáng giá, nếu cuộc vui xứng với những ngọn đèn cầy đã đốt thâu đêm. Nếu làm được cú này cho Santadio, chắc chắn Santadio sẽ để anh điều hành khách sạn sau khi Gronevelt bán lại cổ phần. Việc này thành công, chắc chắn sẽ cũng cố vị trí quyền lực của anh. Anh sẽ là kẻ thống trị Xanadu “giang san một cõi” này, ông vua con của cái tiểu vương quốc ăn chơi này.
Culli nhìn Santadio đầy chủ ý và cố tạo cho giọng nói vẻ nghiêm trọng và thành thật đáng kể:
– Khó lắm đấy. Phải tốn nhiều công sức và tất nhên cả tiền bạc nữa. Nhưng nếu ông thật sự cần, thưa ông Santadio, tôi hứa rằng cháu của ông sẽ không đến nỗi phải đi tù đâu.
– Anh muốn nói hắn sẽ được tha bổng? – Santadio hỏi.
– Không, tôi không thể hứa điều ấy, – Culli nói. – Có lẽ không đi xa được đến mức đó. Nhưng tôi xin hứa với ông rằng nếu như hắn có bị kết án, cũng chỉ bị án treo thôi và có nhiều cơ may là tay thẩm phán quen của tôi sẽ xử vụ án này và vận động với ban hội thẩm sao cho cháu ông có thể lọt lưới.
– Được thế thì tuyệt quá, – Santadio nói. Ông ta bắt tay Culli vẻ nồng nhiệt, thân tình. – Anh làm cho tôi vụ này và anh có thể yêu cầu tôi bất cứ điều gì anh muốn.
Thế rồi bỗng dưng Gronevelt đứng giữa hai người, đặt bàn tay ông như một lời chúc phúc lên đôi tay đang siết chặt của họ.
– Tốt lắm, – Gronevelt nói. – Chúng ta đã giải quyết tất cả mọi vấn đề. Bây giờ chúng ta cùng đi cụng li chúc mừng cho sự hợp tác tốt đẹp này.
***
Một tuần sau Gronevelt gọi Culli vào văn phòng ông.
– Bác sĩ đã chẩn bệnh và khuyên ta nên nghỉ ngơi. Nhưng trước khi ra đi, ta muốn thử chơi một chuyến. Ta đã bảo ngân hàng chuyển một triệu đô-la vào tài khoản tiền lưu hành và ta sắp đi bắn phá các sòng bạc khác nơi thành phố này. Ta muốn anh đi theo ta cho đến khi hoặc là ta trắng tay hoặc là nhân đôi số tiền này.
Culli băn khoăn:
– Bác lại hành động chống lại tỉ lệ thắng thua à?
– Ta muốn thử thêm một lần nữa xem sao? – Gronevelt nói. – Từ khi còn là một chú nhóc, ta đã là một tay “kì bẽo” thuộc loại cừ khôi. Nếu có kẻ đánh bại được cái tỉ lệ thắng thua, kẻ đó phải là ta. Nếu như ta không thể đánh bại nó, thì không ai có thể làm được điều đó. Bác cháu mình sẽ vui lắm đấy và ta có thể xài một triệu đô-la thoải mái.
Culli sửng sốt. Niềm tin của Gronevelt vào tỉ lệ thắng thua không hề lay chuyển hay suy suyển chút nào trong suốt bao nhiêu năm mà anh biết ông ấy.
Culli nhớ lại một thời kì trong lịch sử của khách sạn Xanadu đêm nào cũng thua tiền. Các tay chơi giàu lên. Culli chắc rằng phải có một “mánh” nào đó đang diễn ra. Anh đã sa thải tất cả các nhân viên ngành tài xỉu và tuyển mộ nhân viên mới. Gronevelt đã cho đem tất cả các con xúc xắc đi phân tích ở các phòng kiểm nghiệm. Nhưng vẫn không được gì. Culli và tay quản lí casino tin chắc rằng có ai đó đã sử dụng một thiết bị khoa học tối tân tinh vi kiểm soát được vòng quay của các con xúc xắc. Không thể có cách giải thích nào khác. Chỉ một mình Gronevelt vẫn quả quyết.
– Đừng lo, – Ông nói. – Tỉ lệ bách phân thắng thua sẽ làm việc.
Và quả đúng như thế, sau ba tháng, con xúc xắc đã nhảy cũng rất lung tung nhưng theo một hướng khác. Khu tài xỉu đã thắng hàng đêm trên ba tháng liền. Cuối năm đó nó đã san bằng tỉ số. Gronevelt đã uống mừng với Culli và nói:
– Người ta có thể mất niềm tin trong mọi chuyện, niềm tin tôn giáo hay chính trị, đàn bà và tình yêu, thiện và ác, chiến tranh và hòa bình. Tùy anh muốn gọi là gì cũng được. Nhưng tỉ lệ thắng thua thì luôn đứng vững.
Và suốt trong tuần sau đó, khi Gronevelt đánh bài, Culli luôn luôn ghi nhớ điều đó. Gronevelt chơi cờ bạc hay hơn bất kì người nào anh từng thấy. Ở bàn cờ crap ông đánh cược vào những lô làm thủng túi nhà cái. Hình như ông “cảm ứng” được các đợt thăng trầm của thời vận đỏ đen. Ở mọi bàn chơi, từ tài xỉu đến baccarat, đến blackjack hình như ông đều “đánh hơi” được “luồng” đi của nước bài.
Đến giữa tuần, Gronevelt thắng được năm trăm ngàn đô. Đến cuối tuần, ông thắng được sáu trăm ngàn đô-la ông tiếp tục chơi. Culli theo sát bên ông. Họ cùng ăn tối chung và chỉ đánh bạc đến nửa đêm. Gronevelt nói người ta cần phải trong tình trạng minh mẫn để đánh bạc. Không nên ép xác quá, cần phải ngủ nghỉ đầy đủ ăn uống theo đúng chế độ và nên để ba, bốn ngày mới “phơ” một quả.
Đến khoảng giữa của tuần thứ nhì. Gronevelt mặc dầu rất thiện nghệ và tính toán kĩ, vẫn cứ trượt dốc dài dài. Các tỉ lệ thắng thua quay lại nghiền ông thành cám. Và đến ngày cuối cùng của thời gian hai tuần kia, ông bị lột sạch sẽ. Cả tiền ăn lẫn một triệu đô-la tiền vốn của ông đều tan thành ảo ảnh. Khi ông đặt cược chồng con phỉnh cuối cùng và thua nốt, Gronevelt quay sang Culli, mỉm cười. Hình như ông vui sướng, điều này làm kinh ngạc Culli như một triệu chừng bất thường.
– Đó là cách sống duy nhất, – Gronevelt nói.
– Người ta phải sống cùng với tỉ lệ thắng thua. Nếu không thế, cuộc đời không đáng sống! Hãy luôn ghi nhớ điều ấy, – Ông truyền dạy cho Culli. – Đối với mọi điều anh làm trong đời hãy dùng tỉ lệ thắng thua làm nguyên lí tối thượng.