Đọc truyện Những kẻ điên rồ phải chết – Chương 6: phần 1
Chương 4
Khi tôi nói với người vợ góa của Jordan rằng tên tôi là Merlin, nàng phóng một tia nhìn lạnh lùng nhưng cũng hữu nghị, không mặc cảm tội lỗi hay hằn thù. Tôi nhận ra một người đàn bà nắm toàn quyền kiểm soát cuộc đời mình không phải bằng tính đểu giả hay quá dễ dãi với mình mà bằng trình độ thông minh hiếm thấy ở phụ nữ. Tôi hiểu tại sao Jordan chưa bao giờ nói một lời nặng chống lại nàng. Nàng là một người đàn bà rất đặc biệt, loại người mà khối đàn ông yêu thích. Nhưng tôi không muốn biết nàng. Tôi đã quá nghiêng về Jordan. Mặc dầu tôi vẫn luôn luôn cảm nhận sự lạnh lùng, ý ruồng rẫy của anh đối với cả bọn tôi, dưới cái vẻ lịch sự và thân tình.
Lần đầu tiên tôi gặp Jordan, đã biết có điều gì đó thiếu đồng bộ nơi anh. Đó là ngày thứ nhì tôi ở Las Vegas và tôi đã bỏ bàn chơi blackjack để nhảy qua bàn baccarat.
Baccarat hoàn toàn là một trò chơi may rủi với tiền đặt tối thiểu là hai mươi đô-la một lần. Người ta hoàn toàn phó thác vào bàn tay của số mệnh và tôi vẫn luôn luôn ghét cảm thức này. Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng có thể kiểm soát định mệnh của mình nếu cố gắng đúng mức.
Tôi ngồi xuống nơi bàn baccarat hình bầu dục dài và trông thấy Jordan ở đầu kia. Anh ta là một chàng rất ư đẹp trai, quá niên trạc ngoại tứ tuần, mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao. Anh ta có làn tóc dày, trắng, không phải bạc vì tuổi tác mà do “gien” bạch tạng bẩm sinh.
Lúc đó chỉ có anh ta với tôi và một tay chơi khác, cùng với ba tay chơi mồi của nhà cái để cho đủ tay. Một trong ba nàng chơi mồi là Diane, ngồi dưới Jordanhai cửa, mặc đồ theo kiểu quảng cáo công việc mà nàng đang làm, nhưng tôi mải quan sát Jordan.
Ngày đó, anh ta tỏ ra là một tay chơi bài đáng nể. Chẳng bao giờ anh ta tỏ vẻ vui mừng hí hửng khi được, cũng chẳng bao giờ tỏ vẻ thất vọng cay cú khi thua. Lúc cầm chiếc giày, anh ta rất thiện nghệ với đôi tay trắng ngà lịch lãm. Nhưng khi quan sát anh ta xếp các tờ trăm đô-la thành đống, tôi bỗng nhận ra rằng thực sự anh ta chẳng bận tâm mấy đến chuyện được, thua.
Tay chơi thứ ba ở bàn là một “nồi súp-de” một kẻ chơi bài xấu tính đang theo đuổi những cú đánh thua. Y nhỏ con, gầy ốm, đầu hói, dù tóc còn đen và khá dày. Thế nhưng thân thể y lại toát ra năng lượng sung mãn. Mọi động tác đều quyết liệt, mạnh bạo. Cách y ném tiền xuống để đánh cá cách y vơ gom tiền khi thắng, cách y đếm những tờ giấy bạc trước mặt mình và giận dữ lùa chúng vào một đống để chỉ ra rằng y đang thua. Cầm chiếc giày, y rút bài ra mà không kiểm soát khiến cho rất thường khi một quân bài sẽ lật nhanh hoặc bay qua khỏi bàn tay đang với ra của người hồ lì. Nhưng người hồ lì vẫn thản nhiên với phong cách lịch sự không hề thay đổi. Một con bài tay chơi bay trong không khí, nghiêng về một bên.
Cái anh chàng trông bần tiện kia lại chơi mánh muốn thêm một con phỉnh đen giá một trăm đô-la vào tiền đánh của mình. Tay hồ lì nói:
– Xin lỗi ông A, ông làm thế không được.
Cái miệng giận dữ của ông A càng tăng gia tính bần tiện rõ nét hơn:
– Người nói cái đếch gì thế, ta chỉ mới rút ra một quân bài. Ai bảo là ta không được quyền đánh thêm?
Người hồ lì nhìn lên người kiểm soát ngồi ở chiếc ghế thang bên phải, phía trênJordan. Người ngồi thang gật đầu nhẹ và người hồ lì nhã nhặn thưa:
– Thưa ông A, đúng như ông nói ông có quyền cá thêm.
Khá chắc ăn rồi, quân bài đầu tiên cho tay chơi là một con bốn, dưới trung bình. Nhưng ông A vẫn thua khi Tay chơi rơi vào cửa ông. Chiếc giày qua tay Diane.
Ông A đánh cá Tay chơi chống lại Nhà băng của Diane. Tôi nhìn xuống bàn chỗ Jordan. Cái đầu trắng cúi xuống. anh ta chẳng tỏ ra quan tâm đến ông A chút nào.
Nhưng tôi thì có. Ông A đặt năm tờ một trăm đô-la lên cửa Tay chơi. Diane rút các quân bài một cách máy móc.
Ông A lấy các quân bài của tay chơi. Ông ta nặn đến cong các con bài rồi ném tay xuống một cách giận dữ.
Hai quân bài hình. Bù lại, Diane có hai quân bài cộng lại thành năm. Tay hồ lì xướng lên:
– Một quân bài cho Tay chơi.
Diane rút con bài khác cho ông A. Lại một quân hình khác. Không có gì. Tay hồ lì xướng lên:
– Nhà băng thắng.
Jordan đã đánh cá vào Nhà băng. Tôi đã sắp sửa đặt cược vào Tay chơi, Jordan và tôi đưa tiền của mình vào cửa Nhà băng.
Diane lại thắng lần thứ nhì với quân bài chín nguyên số, so với quân bài bảy của ông A. Ông ta trừng mắt nhìn Diane đầy ác ý như thể dọa nạt không cho cô thắng. Cách ứng xử của cô gái không chê vào đâu được.
Cô rất thận trong giữ tính trung lập, không tham chiến, thận trọng làm một nhân viên một cách máy móc.
Nhưng bất kể mọi chuyện cô làm, khi ông A đánh một ngàn đô-la trên cửa Tay chơi và Diane lại ném ra một quân bài chín nguyên số bất khả chiến bại thì ông A đấm mạnh tay xuống bàn và nói:
– Đồ cái lỗ đếch! – Và nhìn nàng đầy tức giận.
Tay hồ lì đứng thẳng lên không một nét nào trên mặt thay đổi. Tay kiểm soát viên nghiêng người tới trước giống như Đấng Jchovah đưa đầu ra khỏi Thiên đàng.
Sòng bài có vẻ căng thẳng.
Tôi quan sát Diane. Mặt cô hơi cau lại. Jordan xếp đống tiền của mình như thể không biết đến chuyện gì đang xảy ra. Ông A đứng lên và đi đến chủ sòng ở bàn giấy gần đó. Ông ta thì thầm. Chủ sòng gật đầu. Mọi người ở bàn cũng đều đứng lên để giang tay duỗi cẳng cho đỡ mỏi, trong khi một chiếc giày mới được dồn bài vào ông A bỏ đi, qua cái cổng xám bạc về phía hành lang dẫn đến các phòng khách sạn. Tôi thấy chủ sòng đến bên Diane, nói gì đó với nàng và rồi nàng cũng rời vòng quây baccarat. Chẳng khó khăn gì lắm để hình dung ra những chương hồi kế tiếp. Diane đang đi “quay một vòng” với ông A và thay đổi vận đỏ đen với ông ta.
Mấy người hồ lì mất khoảng năm phút để xào bài và cho bài vào giày mới. Tôi bỏ ra để đánh cá vài ván roulett. Khi tôi quay lại, chiếc giày đang chuyền quanh bàn. Jordan vẫn ngồi nguyên chỗ cũ và có hai tay chơi bài mồi đàn ông ngồi bàn.
Chiếc giày vòng quanh bàn ba lần và chẻ ra ngay trước khi Diane quay lại. Trông nàng thất sắc, miệng trễ ra, toàn bộ khuôn mặt có vẻ như rời ra từng mảnh mặc dầu vừa mới được điểm trang lại. Nàng ngồi xuống giữa tôi và một trong những tay hồ lì lo việc gom tiền hoặc chung tiền. Anh ta cũng nhận thấy có điều gì bất ổn nơi nàng. Có một lúc anh ta nghiêng đầu thấp xuống và tôi nghe anh ta thì thầm:
– Em ổn chứ, Diane? – Đó là lần đầu tôi nghe tên nàng.
Nàng gật đầu. Tôi trao chiếc giày, nhưng hai tay nàng run run khi rút các con bài ra khỏi chiếc giày. Nàng cúi đầu thật thấp để giấu những giọt lệ long lanh trong đôi mắt. Cả khuôn mặt nàng tràn đầy nỗi xấu hổ, tôi không thể nghĩ ra được từ nào khác để mô tả. Bất cứ điều gì mà ông A đã làm đối với nàng trong phòng ông ta, chắc chắn là sự trừng phạt vận đỏ của nàng đã chống lại ông ta.
Người hồ lì di chuyển nhẹ nhàng về phía chủ phòng và anh ta đi qua đập nhẹ vào cánh tay Diane. Nàng rời chỗ ngồi và một tay chơi mồi nam thay chỗ Diane, đến ngồi ở một trong các chiếc ghế dọc theo rào chắn, với một nàng chơi mồi khác chiếc giày vẫn tiếp tục nước bài chẻ, từ Nhà băng đến Tay chơi rồi lại từ Tay chơi đến Nhà băng. Tôi đang cố tìm cách chuyển cá cược của mình cho kịp lúc, để bắt cho đúng nhịp chẻ của bài. Ông A quay lại bàn, ngay chỗ ông ta đã để lại tiền với thuốc lá và hộp quẹt.
Trông ông ta có vẻ như một người mới. Ông đã tắm rửa và chải lại đầu tóc. Còn cạo râu ria nhẵn thín nữa. Trông không còn có vẻ bần tiện chút nào? Ông ta không thư giãn được với bất kì phương tiện gì, nhưng ít nhất cũng không chiếm chỗ như một trong những cơn gió xoáy mà bạn thấy trong các màn thoát y vũ hài hước.
Lúc ngồi xuống, ông ta nhận ra Diane ngồi dọc theo rào chắn và đôi mắt ông ta rực lên như than hồng gặp gió. Ông ta gửi đến nàng một cái cười ma mãnh, có tính cảnh cáo và không kém phần nham nhở? Tội nghiệp Diane, nàng chỉ biết bối rối quay đầu.
Nhưng bất kì ông ta đã làm điều gì, dù khủng khiếp thế nào, cũng đều thay đổi chẳng những tâm trạng của ông ta mà cả vận may của ông ta nữa. Ông ta đánh vào cửa Tay chơi và thắng liên tục. Trong khi đó những kẻ dễ thương như Jordan và tôi lại đang bị ám. Điều đó làm tôi nổi sùng lên, cảm nhận cả một nỗi bất bình trước tình cảnh bất công không hiểu nổi đó của trời đất? Cộng với lòng từ ái tương lân đối với nàng Diane bạc phận, tôi quyết định phải phá thối cái vận đỏ của thằng cha A chó đẻ này.
Hẳn các bạn cũng từng có kinh nghiệm nơi sòng bài có những người mà khi chơi với họ ta thấy vui vẻ thoải mái, dầu ăn hay thua. Và cũng có những tay chơi xấu tính, khiến khi chơi bài với họ ta thấy bực bội và đau đớn như bị kim chích vào đít?
Ở bàn baccarat đau đớn, khó chịu nhất là khi gặp cái thằng mặt… dầu hắn chọn cửa Nhà băng hay Tay chơi. Khi cầm được hai con bài đầu tiên, hắn bèn dành cả một phút dài như thiên thu để nặn hai con bài từng chút, từng chút một, bắt cả bàn phải chờ đợi đến sốt ruột để đón nhận cái giây phút định mệnh đầy căng thẳng.
Và tôi sắp sửa nhập vai cái thằng khó ưa đó để chọc tức lão A cho bõ ghét. Hắn ngồi ở ghế số hai còn tôi ngồi ghế số năm. Vậy là chúng tôi ngồi cùng bên nửa phần của cái bàn và do đó có thể “đấu nhãn” với nhau ở tầm tác xạ hiệu quả. Tôi cao hơn hắn ta một cái đầu và cũng “đô con” hơn. Trông tôi người ta cứ tưởng như mới hai mươi mốt tuổi. Không ai có thể đoán tôi đã ngoài ba mươi, có ba con với một bà vợ đã quay về New York mà tôi đã bỏ. Như vậy, rõ ràng, tôi là một mặt tiếp xúc khá êm ái đối với một kẻ như thằng cha A này. Về thể lực, chắc chắn là tôi khỏe hơn hắn, nhưng hắn là một thằng xấu chơi hợp pháp và rõ ràng có tiếng tăm ở Las Vegas. Tôi chỉ là một thằng ngốc đang trở thành một tay chơi thoái hóa.
Giống như Jordan, tôi hầu như lúc nào cũng đánh vào cửa Nhà băng trong môn baccarat. Nhưng khi lão A cầm giày, tôi chơi đối đầu với lão và đánh cửa Tay chơi.
Khi tôi có hai quân bài Tay chơi, tôi nặn chúng thật tỉ mỉ, thật chi li trước khi úp mặt bài xuống bàn. Lão A loay hoay cả thân hình quanh ghế ngồi; lão thắng, những không thể giữ được tự chủ nữa và trong tua sau, lão giục:
– Thôi đi, đồ nỡm, nhanh lên nào!
Tôi để mấy quân bài của mình sấp mặt xuống bàn và bình thản nhìn y. Vì lí do nào đó mà đôi mắt tôi bắt gặp Jordan ở cuối đầu bàn bên kia. Anh ta đang đánh cá cửa Ngân hàng cùng với lão A, nhưng anh ta vẫn cười tươi. Thật chậm rãi, tôi nhẩn nha nặn các con bài.
Tay hồ lì nói:
– Ông Merlin này, ông đang nắm chủ bài. Cả bàn đang đợi ông đấy.
Hắn gửi đến tôi một nụ cười rất tươi và rồi hữu nghị:
– Chúng không thay đổi dầu ông có nặn bài vất vả đến thế nào!
– Hẳn thế rồi.
Tôi nói và ném các quân bài ngửa mặt với biểu hiện chán ngán của kẻ thua cuộc. Thế là ngài A lại cười tươi như hoa. Nhưng rồi, khi thấy mấy quân bài của tôi, lão ta bỗng nghệch mặt ra.
Tôi có con chín, số nguyên, quân bài “bất khả chiến bại.”
Hắn ta chửi thề!
– Tôi lật ngửa bài của mình khá nhanh đấy chứ? – Tôi lịch sự hỏi hắn ta.
Hắn phóng vào tôi một tia nhìn sát nhân dữ dội và xáo lại đống tiền của hắn. Hắn vẫn chưa bắt bài. Tôi nhìn xuống đầu bàn kia và Jordan vẫn đang cười, một nụ cười vui thích thật sự, mặc dầu anh ta cũng thua vì đánh theo cửa lão A. Tôi còn tiếp tục chọc ngứa lão ta trong suốt cả giờ tới.
Tôi có thể thấy lão A được thế trong casino này. Tay ngồi trên thang đã để lão đi xa với một vài mánh khóe “khiếu nại.” Mấy tay hồ lì cư xử với lão một cách nhũn nhặn trông thấy. Bởi vì hắn đang đánh những tiếng bạc đến năm trăm đô-la hay một ngàn đô. Tôi chỉ đánh cò con mỗi ván hai mươi đô. Thế nên nếu có chuyện lộn xộn thì tôi sẽ là… con chiên ghẻ mà nhà cái sẽ loại bỏ không thương tiếc!
Nhưng tôi đang chơi đúng luật lệ quá mà? Lấy lí do gì đòi lôi cổ tôi ra? Chính gã kia đã gọi tôi là đồ nỡm, đồ ôn dịch, thế mà tôi chẳng hề nổi nóng đốp chát trả miếng lại cơ mà! Khi người hồ lì bảo tôi lật quân bài của mình nhanh hơn lên, tôi đã làm theo một cách rất thiện chí. Sự kiện lão A hiện đang sôi lên sùng sục đó là một khuyết điểm của người chơi bài. Sẽ mất thể diện biết bao cho casino nếu lại đi bênh lão ta mà xử ép tôi. Họ không thể để lão A ra đi với bất kì hành vi xúc phạm nào bởi vì điều đó sẽ làm nhục họ cũng như tôi. Với tính cách là một tay chơi hòa nhã thì tôi, theo một nghĩa nào đó, là khách mời của họ và có quyền được hưởng sự bảo vệ của nhà cái.
Bây giờ tôi thấy tay kiểm soát viên đối diện với tôi bước xuống khỏi chiếc ghế thang, cầm cái điện thoại gắn liền vào đó lên. Y gọi hai cuộc. Trong khi quan sát anh ta, tôi để lơ việc đánh cá khi lão A cầm chiếc giày. Tôi ngưng việc đánh bài một lát và thư giãn trong ghế. Những chiếc ghế nơi bàn baccarat được bọc nhung, lụa, rất sang trọng và tiện nghi. Bạn có thể ngồi trong đó suốt mười hai tiếng đồng hồ và nhiều người vẫn làm như thế?
Sự căng thẳng nơi bàn đánh bài có vẻ chùng ra khi tôi từ chối đánh cá vào chiếc giày nơi tay lão A. Họ nghĩ rằng tôi đang thận trọng hay nhát gan như gà con. Chiếc giày tiếp tục tiếng bạc chẻ. Tôi để ý thấy hai gã to đùng mặc đồ comple, thắt cravat đàng hoàng đi qua cổng baccarat. Họ đến bên chủ sòng; tay này rõ là đã nói với họ rằng cơn sốt đã qua và họ có thể thư giãn, bởi vì tôi có thể nghe hai con khỉ đột kia cười tồ tồ và nói chuyện tếu.
Lần tới khi lão A cầm chiếc giày, tôi đặt hai mươi đô-la vào cửa Tay chơi. Thế rồi, tôi ngạc nhiên biết mấy khi thấy người hồ lì nhận hai quân bài tay chơi lại không ném cho tôi mà ném về đầu kia của cái bàn, gần Jordan. Đó là lần đầu tôi biết mặt Culli.
Culli có khuôn mặt của một chiến binh da đỏ, sẫm và rắn, nhưng vẫn dễ mến nhờ cái lỗ mũi bự một cách hơi bất thường. Anh ta nhìn xuống bàn chơi bài và cười với tôi và cả với lão A. Tôi nhận thấy anh ta đánh cá bốn mươi đô-la vào cửa Tay chơi. Anh ta bắt luôn hai mươi đô-la của tôi thế là anh ta lấy luôn mấy quân bài Tay chơi đang bay qua. Culli ngay tức thì lật mặt chúng lên. Bài xấu và lão A thắng anh ta. Lão ấy thấy mặt Culli lần đầu và cười toét miệng.
– Chào Culli anh làm gì lại đi chơi bài baccarat ở đây, hở anh chàng nghệ sĩ phá sản vì ham chơi bậy?
Culli mỉm cười:
– Thì cứ nhấp nhấp nhún nhún hoài mỏi chân quá. Ngồi đánh bài cho đôi chân được nghỉ xả hơi tí mà.
Lão A bảo:
– Cá với tôi đi, anh chàng đĩ trai kia. Chiếc giày này sắp chuyển sang Nhà băng đấy.
Culli chỉ cười lớn. Nhưng tôi để ý anh ta đang quan sát tôi. Tôi đặt phần cá hai mươi đô-la của mình vào cửa Tay chơi. Culli lập tức đặt xuống bốn mươi trên cửa Tay chơi để chắc chắn là anh ta sẽ nắm bài. Anh ta lập tức lật bài lên và lão A lại thắng anh ta.
Lão reo lên:
– Tốt quá, Culli, anh là bùa may mắn cho ta đấy cứ tiếp tục đánh cá chống lại ta đi.
Người hồ lì trả tiền thắng cho cửa Nhà băng và cung kính nói:
– Thưa ông A, ông đã đến giới hạn.
Lão A cân nhắc một lát:
– Tiếp tục đi, – Lão nói.
Tôi biết rằng mình phải thật thận trọng. Tôi giữ bộ mặt lạnh như tiền. Tay hồ lì chia bài đưa lòng bàn tay lên để ngưng lại việc rút bài trong giày cho đến khi mọi người đã đặt tiền xong. Anh ta liếc nhìn tôi thăm dò. Tôi chẳng làm động tác nào. Tay hồ lì nhìn về đầu kia của sòng bài.
Jordan đánh cá vào Nhà băng cùng với lão A. Culli đặt một trăm đô-la vào cửa Tay chơi và không rời mắt quan sát tôi.
Người hồ lì chia bài để bàn tay rơi xuống, nhưng trước khi lão A kịp rút một quân bài ra khỏi chiếc giày, tôi ném chồng tiền trước mặt mình vào cửa Tay chơi.
Đàng sau tôi, tiếng nói chuyện vo ve của chủ sòng với hai người bạn của ông ta liền ngưng lại. Đối diện tôi, người ngồi trên thang nghiêng đầu ra khỏi Thiên đàng.
– Tiền đang chơi, – Tôi nói.
Điều ấy có nghĩa là người hồ lì chỉ có thể đếm sau khi việc đánh cá được quyết định. Các quân bài sấp mặt qua thảm nỉ xanh. Tôi nặn bài thật nhanh và ném chúng ra. Chỉ có lão A có thể thấy tôi hơi xị mặt xuống như thế nào như thể tôi vớ phải những con bài quá tệ. Nhưng khi tôi lật lên lại là chín nút. Người hồ lì đếm chồng tiền của tôi. Tôi đã đặt một ngàn hai trăm đô-la và đã thắng.
Lão A dựa ngửa người ra nơi lưng ghế và đốt một điếu thuốc. Lão thực sự đang nóng mặt, tôi có thể cảm nhận được lòng thù ghét của lão. Tôi làm bộ cười cầu tài và nói:
– Rất tiếc. – Hoàn toàn giống như một thằng nhóc dễ thương. Lão trừng mắt nhìn tôi.
Ở đầu bàn đàng kia, Culli tình cờ đứng dậy và bước xuống ngồi bên cạnh tôi, trong một cái ghế ở giữa tôi và lão A. Culli vỗ vào cái hộp và nói:
– Này, Cheech, hãy theo tôi. Tôi cảm thấy may mắn. Tôi sẽ trúng liên liếp khi vung cánh tay phải ra đây.
Vậy ra lão A tên là Cheech. Một cái tên nghe ra có điềm triệu lắm đây. Nhưng rõ ràng Cheech thích Culli và rõ ràng Culli là một người nắm vững thuật đắc nhân tâm. Bây giờ anh ta quay về phía tôi trong khi Cheech đánh vào cửa Nhà băng.
– Nào Chú nhóc, – Anh ta nói. – Chúng ta hãy đứng chung một chiến tuyến, đánh tan cái casino thổ tả này đi. Hãy theo tôi.
– Anh thực sự cảm thấy may mắn? – Tôi hỏi, mắt hơi mở to.
– Tôi có thể thả ra chiếc giày. – Culli nói. – Tôi không bảo đảm chắc chắn, nhưng tôi có thể thả chiếc giày ra.
– Vậy thì thử xem, – Tôi nói.
Tôi đặt hai mươi đô-la vào cửa Ngân hàng. Tất cả chúng tôi cùng đánh một cửa: tôi, Cheech, Culli, Jordan ở đầu xa kia của cái bàn. Một trong các tay mồi phải chơi cửa Tay chơi và nhanh chóng lật ra một con sáu.
Culli lật ra hai con bài hình và tiếp tục rút ra một con hình khác thế là được tổng cộng không cả ba, nước bài xấu nhất trong môn baccarat. Cheech thua mất một ngàn đô-la, Culli một trăm, Jordan năm trăm. Tôi chỉ mất hai mươi đô-la còm. Tôi là người duy nhất tiến gần đến Culli.
Tôi lắc đầu nuối tiếc:
– Ái chà, thế là mình toi mất hai mươi đô.
Culli cười nhăn nhở và trao chiếc giày qua cho tôi. Nhìn qua anh ta, tôi có thể thấy bộ mặt lão Cheech tối sầm lại, nặng như chì, đang tức giận cành hông. Tôi có thể đọc được tâm địa lão như thể đọc một cỗ bài lật ngửa trên thảm xanh.
Tôi đánh hai mươi đô-la vào cửa Ngân hàng chờ đến lượt mình rút các con bài ra. Tay hồ lì
phụ trách chia bài là anh chàng trẻ tuổi đẹp trai lúc trước đã hỏi thăm Diane.
Chàng mang một chiếc nhẫn kim cương trên bàn tay mà chàng ta đang đưa lên cao để ngăn tôi rút bài cho đến khi mọi người đều đặt cá xong. Tôi thấy Jordan đặt tiền xuống bàn. Vào cửa Ngân hàng, như thường lệ, anh ấy đang đánh theo tôi.
Culli ném một tờ hai mươi vào cửa Ngân hàng. Anh quay sang Cheech và nói:
– Nào, đánh cùng cửa với bọn này đi. Thằng nhóc này coi bộ hên đấy.
– Hên à? Coi bộ như hắn vẫn còn đang vọc… thì có? – Cheech nói đốp chát.
Tôi có thể thấy mấy tay hồ lì đồng loạt quay nhìn tôi để xem tôi phản ứng thế nào.
Trên chiếc ghế thang cao tay kiểm soát viên ngồi thẳng người làm bộ tỉnh bơ. Trông tôi to con và khỏe lắm mà. Để xem hắn có dám chơi không, họ nghĩ. Không dám.
Thế là cả đám “hơi bị” thất vọng!
Cheech đặt ba trăm đô-la xuống cửa Tay chơi. Tôi rút bài và thắng. Tôi tiếp tục rút bài và Cheech tiếp tục đánh cá ngược lại tôi. Hắn gọi một người tính điểm: Được thôi, cũng không còn nhiều bài trong chiếc giày nữa, nhưng tôi rút ra với cung cách đánh bài hoàn hảo, không “nặn” bài lâu không reo hò khi thắng, không cau có lúc thua. Tôi tự hào về mình vô kể? Mấy tay hồ lì trút trống cái hộp và dồn bài lại để đưa vào chiếc giày mới. Mọi người nộp tiền xâu. Jordan đứng lên casino duỗi chân tay cho đỡ mỏi. Cheech và Culli cũng làm thế. Tôi nhét phần tiền thắng vào túi. Chủ sòng mang sổ ghi điểm đến cho Cheech kí. Mọi việc diễn ra suôn sẻ. Một thời điểm êm ả, dễ chịu.
– Này, Cheech – Tôi nói. – Anh cho ta là thằng tồi hả?
Tôi cười lớn, gay gắt. Rồi tôi bắt đầu đi quanh cái bàn, rời xa chủ bàn baccarat và tiến sát đến bên hắn ta.
Hắn không còn có thể cưỡng nổi việc thụi tôi một quả, cũng như một tay hồ lì tà vạy không thể cưỡng được việc chộp một con phỉnh trị giá một trăm đô-la bị lạc.
Và tôi đón đỡ dễ dàng. Hay là tôi tưởng thế. Nhưng Culli và hai tay vệ sĩ to như hai con Kingkong đã xen vào giữa hai chúng tôi không biết từ lúc nào. Một vệ sĩ đã chộp lấy nắm đấm của Cheech trong bàn tay hộ pháp giống như ta chộp một quả banh âm. Culli kê vai vào húc tôi, đẩy tôi ra xa.
Cheech la lớn với tay vệ sĩ to đùng kia.
– Thằng đồ chó đẻ. Mày có biết ta là ai không? Không biết bố mày đây là ai à?
Tôi ngạc nhiên khi thấy con Kingkong kia buông tay Cheech ra và bước lui. Hắn đã đạt mục đích. Ngăn chặn chứ không phải trừng phạt. Trong khi đó không ai nhìn tôi. Họ đều bị thu hút bởi cơn cuồng nộ hiểm ác của Cheech; tất cả, trừ tay hồ lì trẻ với chiếc nhẫn kim cương.
Cậu ta nói rất từ tốn:
– Thưa ông A, ông hơi quá rồi đấy.
Với cơn giận dữ vút ra như roi quất, Cheech lao đến phóng vào tay hồ lì trẻ một đấm ngay vào mũi. Cậu ta lảo đảo thối lui. Máu tuôn ra chảy tràn xuống vạt áo sơ mi trắng của cậu ta vào sau chiếc áo tuxedo màu xanh đen. Tôi chạy vượt qua Culli và hai con Kingkong kia và giáng một quả thôi sơn vào thái dương của Cheech, khiến y đổ vật xuống sàn. Nhưng y lại nẩy bật dậy ngay. Tôi ngạc nhiên quá sức. Chuyện nghiêm trọng lắm rồi đây. Tay này đã tuôn nọc độc ra rồi đấy.
Và rồi tay kiểm soát viên bước xuống khỏi chiếc ghế cao và tôi có thể thấy anh ta thật rõ ràng dưới ánh đèn sáng rực của bàn baccarat. Mặt anh ta có nhiều nếp nhăn và nhợt nhạt như thể máu anh ta đã đông lại và đổi sang màu trắng bởi bao nhiêu năm ngồi trong phòng máy lạnh. Anh ta đưa một bàn tay ma quái lên và nói nhỏ nhẹ:
– Ngưng lại.
Mọi người thấy lạnh băng. Tay kiểm soát viên xỉa một ngón tay dài, xương xẩu ra và nói:
– Cheech, không được manh động. Ông đang gây rắc rối to rồi đấy. Tin tôi đi, – Giọng anh ta trang trọng một cách lặng lẽ.
Culli đang dắt tôi qua cổng và tôi rất muốn bỏ đi.
Nhưng tôi thực sự bối rối bởi một vài phản ứng. Có điều gì đó toát ra mùi chết chóc từ khuôn mặt của tay hồ lì trẻ, ngay cả với máu đang chảy ra từ mũi cậu ta. Cậu ta không hề tỏ ra sợ hãi hay bối rối, hay bị thương đến nỗi không còn khả năng đánh trả. Nhưng cậu ta không hề động thủ.
Và mấy tay hồ lì kia cũng không đến giúp cậu ta. Họ đều nhìn Cheech với vẻ kinh hoàng, không phải do sợ hãi, mà vì lòng thương hại.
Culli đang đẩy tôi qua khu casino, ngang qua hàng trăm tay cờ bạc đang lào xào thốt ra những lời chửi thề hay những lời cầu xin tạp nham hổ lốn nơi sòng tài xỉu, sòng blackjack, sòng roulett. Cuối cùng chúng tôi đến được chỗ tương đối yên tĩnh là quán cà phê.
Tôi thích quán cà phê với ghế bàn màu xanh dương và màu vàng: Các nàng tiếp viên trẻ xinh như mộng với đồng phục màu vàng: áo hở nách hở ngực, váy ngắn cũn cỡn, nom thơm ngon còn hơn cả chó! Tường chung quanh toàn bầng kính trong suốt; bạn có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài với những thảm cỏ xanh rờn được chăm sóc cẩn thận, xén tỉa rất tỉ mỉ, đẹp mắt, một hồ nước màu thiên thanh, những cây cọ được chăm sóc đặc biệt để tăng trưởng cao lớn khác thường. Culli dẫn tôi đến một trong những quầy đặc biệt rộng, một cái bàn lớn đủ cho sáu người ngồi, có điện thoại tại chỗ. Anh ta đến chiếm chỗ đó như có quyền tự nhiên.
Trong lúc chúng tôi đang uống cà phê, Jordan tản bộ ngang chỗ chúng tôi. Culli lập tức nhào ra, tóm lấy cánh tay anh ta:
– Này, anh bạn! Ngồi xuống đây uống cà phê, tán gẫu với bọn này cho vui.
Jordan lắc đầu và rồi thấy tôi ngồi trong quầy, anh ta cười với tôi, một nụ cười hơi kì dị, có lẽ vì lí do nào đó anh ta thích tôi nên đã đổi ý và sà vào bàn chúng tôi.
Và cuộc hội ngộ đầu tiên giữa chúng tôi. Jordan, Culli và tôi đã diễn ra như thế. Ngày hôm đó ở Vegas, khi tôi gặp anh lần đầu, trông Jordan cũng chẳng đến nỗi nào, mặc dầu mái tóc anh có bạc trắng. Gần như có một vẻ kín kẽ không thâm nhập được ở nơi anh làm tôi e dè, nhưng Culli lại chẳng để ý: Tay Culli này thuộc loại bán trời không mời thiên lôi, bán đứng bố vợ lấy tiền ngồi bia ôm? Một anh chàng thuộc hàng “vô pháp vô thiên” chẳng kiêng gì sất!
Tôi vẫn còn tiếp tục đóng vai một thằng nhóc ngây thơ:
– Ô này! Cheech bị đau gì thế? – Tôi nói Lạy Chúa, tôi cứ nghĩ rằng chúng ta đều được vui vẻ cả đấy chứ.